Chap 183

"Quà tặng năm lớp 11, là một cuốn nhật ký rất xinh đẹp."

"Quà tặng năm lớp 12, là một chiếc cốc uống nước bằng sứ."

"Năm nhất đại học, anh tặng em là một khung hình."

"Năm hai và năm ba đại học, theo thứ tự là một sợi dây chuyền và một chiếc lắc chân... Quà tặng sau cùng nhất, chính là con búp bê sứ đêm nay."

Từ Châu Huyền đếm từng món quà sinh nhật mà mấy năm nay Lộc Hàm tặng cho mình, hoàn toàn trùng khớp với trong trí nhớ của Lộc Hàm. Nhưng khi cô nói xong câu quà tặng sau cùng, anh nhăn mày, không có gì ngoài quà tặng hôm nay, phần quà tặng thứ bảy, không phải năm thứ tư đại học, tặng cô hoa hồng và bánh ngọt sao? Hơn nữa quà tặng năm tư đại học kia, là phần quà tặng quý giá nhất mà mấy năm nay anh tặng cô, sao cô không nói ra?

Trong lòng Lộc Hàm mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, nhưng vẻ mặt không biến sắc hỏi: "Năm tư đại học, anh cũng có tặng cho em một phần quà sinh nhật, em không biết hả?"

"Năm tư?" Từ Châu Huyền có chút nghi ngờ nói: "Có phải anh nhớ nhầm không vậy, vào ngày sinh nhật đại học năm tư đó, anh ở Trường Sa tham gia liên hoan phim, không tới tham dự tiệc sinh nhật của em mà, làm sao có thể tặng quà cho em chứ?"

Mặc dù Lộc Hàm không thấy rõ vẻ mặt Từ Châu Huyền, nhưng theo như lời cô nói, thấy cô mù tịt ngỡ ngàng, vì thế lại có chút nghi ngờ lên tiếng: "Không có sao?"

Về phần quà Lộc Hàm tặng Từ Châu Huyền, từ trước tới giờ cô đều giữ gìn rất tốt, cho nên không có khả năng cô sẽ nhớ nhầm, nhưng vì để tránh chuyện xuất hiện ngoài ý muốn, Từ Châu Huyền vẫn nghiêng đầu, cẩn thận suy nghĩ, mới chắc chắn nói với Lộc Hàm: "Thật sự không có, năm đó ngay cả câu sinh nhật vui vẻ anh cũng không nói với em mà!"

Lộc Hàm không nói gì, đáy lòng lại lờ mờ hiểu rõ, năm đó anh đạt được giải thưởng, ngàn dặm xa xôi chạy tới Bắc Kinh, chứng kiến quà tặng bị ném trong đống rác, thật ra cô không nhận được, nói cách khác, có người chặn phần quà tặng đó lại.

Sẽ là ai?

Trong đầu Lộc Hàm lập tức hiện lên tên Hàn Như Sơ.

Là bà ta, nhất định là bà ta!

Chuyện đêm đó, tới quá mức đột ngột, cho anh đả kích quá lớn, anh vốn không suy nghĩ trong đó có sơ hở, bây giờ nhớ lại, anh mới phát hiện, lúc trước Hàn Như Sơ sao khẳng định được người anh thích chính là Từ Châu Huyền chứ. Chắc chắn là bà ta thấy được phần quà mà anh tặng cho Từ Châu Huyền này.

Nói vậy từ trước tới nay Hàn Như Sơ vẫn ghét mình, biết anh thích vị hôn thê của con trai mình, cho nên mới làm như vậy.

Thì ra, người phụ nữ này, không đơn giản là chỉ hại chết đứa bé của anh, mà còn hại anh vẫn luôn hiểu lầm Từ Châu Huyền nhiều năm như vậy.

Tận đáy lòng anh, lập tức buồn phiền hối hận rồi lại vui sướng.

Vui sướng là vì anh yêu cô gái này, mặc dù không thương anh, nhưng lại chưa bao giờ giẫm lên tâm ý của anh.

Buồn phiền hối hận là vì anh lại bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay, đã từng oán hận người thật ra rất vô tội là Từ Châu Huyền.

Từ Châu Huyền nhìn thấy rất lâu sau Lộc Hàm cũng không lên tiếng, lại mở miệng: "Sinh nhật năm thứ tư đại học, anh thật sự có tặng quà cho em sao?"

Lộc Hàm lấy lại tinh thần, rất bình thản mở miệng nói: "Hình như là anh nhớ nhầm rồi."

Từ Châu Huyền lập tức bình tĩnh lại, ôm cổ Lộc Hàm, tiếp tục hỏi câu khi mình đếm số quà tặng kia, nghĩ tới vấn đề: 'Có phải anh thật sự thích Smily gì đó không?"

"Hả?" Lộc Hàm lên tiếng hỏi lại: "Làm sao vậy?"

"Em phát hiện quà anh tặng em, đều có khắc chữ Smily này, cái tên này vài năm nay, rất thịnh hành a." Kì thật ngay từ lúc đầu khi Lộc Hàm tặng món quà đầu tiên cho Từ Châu Huyền, cũng có khắc mấy chữ ghép Smily này, lúc ấy cô cũng không biết đó là cái gì, cũng không biết nhãn hàng này chuyên bán quà tặng đủ loại kiểu dáng, mãi đến khoảng bốn năm trước kia, khi cô nhì thấy một cửa hàng trên phố chuyên bán quà tặng của nhãn hàng Smily, cô mới biết được, thì ra mấy chữ cái này, thực ra là tên một nhãn hiệu.

Giọng điệu của Lộc Hàm vẫn lạnh nhạt như cũ: "Quà tặng của nhãn hiệu kia cũng không tệ cho lắm."

"Đúng vậy." Từ Châu Huyền mang theo một bộ dạng cực kỳ đồng ý, qua một lát sau, lại nói: "Anh có biết nhãn hiệu này còn có một chuyện cũ rất cảm động hay không?"

Lộc Hàm: "Chuyện cũ gì?"

"Em nhìn thấy trên một trang web nhỏ, sở dĩ nhãn hiệu này có tên là Smily, là ghép từ những chữ cái so, much, i, love, you mà thành, nghe nói ông chủ lập nên nhãn hiệu này là một người đàn ông, là một người rất si tình, nguyên do anh ta lập nên nhãn hàng này, chính là để nói rõ cho người con gái mình yêu, tuy nhiên sức cạnh tranh của quà tặng lại quá lớn, nhãn hàng này chìm xuống vài năm, mới nổi lên lại, sau đó chuyện xưa này cũng được trang web đó truyền ra."

"Thì ra còn có chuyện xưa lãng mạn như vậy."

"Đúng vậy, thật sự rất lãng mạn!" Trong lời nói của Từ Châu Huyền mang theo một chút hâm mộ: "Cô gái kia thật hạnh phúc."

Lộc Hàm cười cười, không nói gì, cõng Từ Châu Huyền quẹo vào ngưỡng cửa nhỏ của Cẩm Tú viên.

So, much, i, love, you.

Smily.

Đã từng, quà của anh tặng cô đã từng rẻ tiền như vậy, nhưng lại có ý nghĩa rất sâu sắc.

Quà tặng lúc đầu, mẫy chữ kia đều là anh viết lên.

Càng về sau, đại khái là hơn bốn năm trước kia, lúc ấy anh và cô đã không còn liên hệ với nhau, nhưng anh đã có tiền, sau đó anh bắt đầu bán những loại đồ này.

Đồ được bán đều là những quà tặng giá thấp, tiền thuê của hàng ở mặt tiền của Bắc Kinh rất đắt, lúc đầu cũng không có lời nhuận gì, trên cơ bản đều là lỗ, lúc ấy trợ lý của anh còn nói, anh không có óc kinh tế, bảo anh đóng đại lý của cửa hàng này lại, anh nhất định không chịu, không vì cái gì khác, chì là vì đó là lời tỏ tình đầu tiên mà anh tặng cho cô.

Smily.

So, much, i, love, you.

I, love, you, so, much, tình yêu của anh dành cho em là như vậy.

-

Lúc Hàn Như Sơ gọi điện trả lời cho bệnh viện, Ngô Thế Huân đã ngủ, Từ Châu Huyền cũng đã rời khỏi, nhưng bà biết con trai của mình đã tỉnh, tuy đã khuya, nhưng vẫn gọi quản gia lái xe chở bà đến bệnh viện.

Trên đường từ nhà họ Ngô đến bệnh viện, vừa lúc đi qua khu phố của Cẩm Tú viên.

Dọc trên đường đi Hàn Như Sơ đều nghĩ đến con trai của mình, căn bản không để ý đến ngoài cửa sổ, nhưng quản gia lái xe, lại đột nhiên lái chậm lại.

Chân mày Hàn Như Sơ nhíu lại, ngẩng đầu, nhìn thấy quản gia nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào phía trước cửa sổ xe, không biết đang nhìn cái gì, lên tiếng hỏi: "Sao vậy?"

Quản gia nghe thấy giọng của Hàn Như Sơ, mới chỉ chỉ ngoài của sổ xe, nói: "Bà chủ, bà xem, là cô Châu Huyền."

Hàn Như Sơ nhìn theo hướng ngón tay quản gia chỉ, quả nhiên thấy Từ Châu Huyền, tuy nhiên cô lại được người cõng trên lưng, mà lưng người kia, lại là Lộc Hàm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top