Chap 181
Lộc Hàm nghe được lời của Từ Châu Huyền, mất rất nhiều sức lực, mới có thể cứng rắn áp chế sự khó chịu trong lòng, vẫn duy trì vẻ mặt lạnh nhạt, quay lại phía Ngô Thế Huân, mở miệng gọi một tiếng: "Thế Huân."
Ngô Thế Huân nhìn ánh mắt Lộc Hàm, nhuốm một chút ỷ lại, tựa như việc đã hôn mê lâu như vậy, căn bản đều không ảnh hưởng đế tình cảm với người anh trai duy nhất của anh trên thế giới này, anh mất rất nhiều sức lực, mới nói ra được một tiếng: "Anh."
Ngô Thế Huân mới vừa tình lại, nói chuyện phải rất cố sức, Lộc Hàm lại ít nói, vô cùng trầm mạc, vì thế trong phòng bênh chỉ có một mình Từ Châu Huyền lải nhải nói chuyện, tuy nhiên lời nói của Từ Châu Huyền, đại đa số là cho Ngô Thế Huân nghe.
Nói đến một chút việc đã phát sinh trong vòng mấy tháng Ngô Thế Huân đã hôn mê, còn nói đến cảnh tượng lúc xảy ra tai nạn.
Đối với Từ Châu Huyền mà nói, chuyện một người bạn rất quan trọng với mình có thể sống sót qua tai nạn, thật sự là một chuyện cao hứng và phấn khởi.
Đôi khi, một chuyện, cực kỳ bình thường, không có gì mờ ám, nhưng một khi bạn đã biết, giữa cô và anh ta có chuyện gì đó, bạn sẽ luôn không thể kìm được lòng mà nghĩ lung tung.
Vì thế, sự cao hứng cùng phấn chấn của Từ Châu Huyền, rơi vào trong mắt của Lộc Hàm, lại mang theo vài phần hàm nghĩa khác, nhất là khi Từ Châu Huyền mở miệng gọi một tiếng anh Thế Huân, cách gọi khiến cho Lộc Hàm ghen đến điên cuồng.
Lúc Từ Châu Huyền nói với Ngô Thế Huân: "Anh Thế Huân, anh phải nhanh chóng khoẻ lại, em đã quay một bộ phim mới, lúc trước anh đã nói qua, nếu em quay phim, anh phải là người xem trung thành nhất..." Đang nói đến đoạn này, Lộc Hàm cuối cùng có chút không chịu nổi lên tiếng nói một câu: "Tôi đi toilet một lúc." Sau đó, liền đi ra khỏi phòng bệnh.
Mãi đến đêm nay, nhìn thấy cô nói chuyện với cậu ấy, anh mới biết được, thì ra giữa bọn họ, có nhiều ước định như vậy.
Phản ứng của Ngô Thế Huân tuy có chút chậm chạp, nhưng lúc Từ Châu Huyền nhắc tới chuyện phim truyền hình, cảm xúc nơi đáy mắt vẫn hơi có chút nhấp nhô, trong đầu ngay lập tức hiện lên ba chữ "Lâm Duẫn Nhi" kia, lồng ngực có một sự phẫn nộ không nói nên lời, dần trở nên có chút quay cuồng.
Cuối cùng đây là lần đầu tiên Ngô Thế Huân tỉnh lại, mê man lâu như vậy, thân thể yếu ớt, cho nên một lúc không lâu sau, có chút vẻ không đủ tinh thần, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nặng nề ngủ.
Từ Châu Huyền đắp chăn cho Ngô Thế Huân xong, xoay người dặn dò y tá chăm sóc cho Ngô Thế Huân rất nhiều xong, mới cầm lấy túi sách của mình, ra khỏi phòng bệnh.
-
Lộc Hàm đi ra ngoài, vẫn chưa trở về phòng bệnh, anh đứng trong hành lang, xuyên qua lớp kính của phòng bệnh, nhìn Từ Châu Huyền ngồi cạnh giường bệnh của Ngô Thế Huân, dáng vẻ lải nhải, tuy không biết tới cùng là cô đang nói gì, nhưng đáy lòng vẫn dâng lên một phần hâm mộ, thậm chí anh còn có một loại ý nghĩ, hận bản thân mình không phải là người bị tai nạn biến thành người sống cuộc sống thực vật như Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân chìm vào giấc ngủ, Lộc Hàm nhìn hình ảnh Từ Châu Huyền chăm sóc đắp chăn cho Ngô Thế Huân, cuối cùng cũng xoay người, rời đi.
-
Từ Châu Huyền đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy trong hành lang trống trơn, không có bóng dáng của Lộc Hàm, thiện thể lấy điện thoại ra gọi cho anh một cuộc điện thoiaj, không ai nghe máy, vì thế tìm người quản lý hỏi chỗ nhà vệ sinh của nam tìm thử, biết được Lộc Hàm không có ở đó, mới đi xuống lầu.
Từ Châu Huyền ra khỏi khu nội trú, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Lộc Hàm như cũ, vì thế lại lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho Lộc Hàm, sau đó liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ phía trước không xa truyền tới đây.
Từ Châu Huyền theo nơi tiếng chuông phát ra, đi qua, sau đó ở đi đến một nơi có bốn cây cột, nhìn thấy Lộc Hàm đang dựa vào cây cột hút thuốc.
Từ Châu Huyền nhíu mày, cắt đứt điện thoại, trong lời nói mang theo một chút oán trách: "Tại sao lại không bắt điện thoại?"
Lộc Hàm nghe được câu hỏi của Từ Châu Huyền, liền hoàn toàn thanh tỉnh lại, có chút kích động dập tắt điếu thuốc trong tay, mở miệng trả lời: "Thế Huân thế nào rồi?"
"Ngủ." Từ Châu Huyền trả lời một câu, lại hỏi: "Anh như thế nào một mình xuống đây? Gọi điện thoại cũng không bắt máy."
Lộc Hàm lấy di động ra, quả nhiên nhìn thấy có ba cuộc gọi nhỡ, giật giật khóe môi, trước tiên trả lời vấn đề của Từ Châu Huyền: "Muốn hút điếu thuốc lá, xuống dưới đây hút thuốc."
Tạm dừng một lát, Lộc Hàm mới giải thích nửa câu sau của Từ Châu Huyền: "Vừa rồi không có nghe tiếng điện thoại reo, thực xin lỗi."
Lúc đầu Từ Châu Huyền không thấy Lộc Hàm bắt máy lại không thấy người đâu, đáy lòng thật có chút khó chịu, nhưng trong nháy mắt từ lúc vừa mới nhìn thấy anh, chút khó chịu này liền biến mất, hiện tại nghe được lời giải thích của anh, lập tức mặt mày hớn hở cuối thấp đầu nở nụ cười, kết quả nhìn đến mặt trên của thùng rác ở bên cạnh cây cột phóng anh đang dựa vào, thế nhưng thấy thật là nhiều tàn thuốc, vì thế mi tâm lại nhíu nhíu: "Anh vừa mới hút nhiều thuốc như vậy sao?"
Lộc Hàm không có mở miệng.
Từ Châu Huyền có chút căm tức lại có chút lo lắng nói: "Hút thuốc đối thân thể không tốt, tốt nhất là không nên hút."
Từ Châu Huyền gật đầu.
Lộc Hàm dẫn đầu đi xuống bậc thang, lấy ra điều khiển của cửa xe, chờ Từ Châu Huyền ngồi vào trong xe, mới đóng cửa xe, đi theo lên xe.
Lộc Hàm lái xe lực chú ý lại không tập trung ở phía trước, thậm chí có một lần, suýt chút nữa vượt đèn đỏ, vẫn là do Từ Châu Huyền đúng lúc lên tiếng nhắc nhở, anh mới hoàn hồn, vội vàng phanh lại.
Từ Châu Huyền ngồi ở trên ghế phụ, bởi vì Lộc Hàm tặng quà sinh nhật cùng Ngô Thế Huân tỉnh lại, tâm tình phá lệ rất tốt, mặt mày phấn chấn.
Lộc Hàm xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn khuôn mặt của cô, tâm tình lại rơi xuống đáy cốc, Ngô Thế Huân tỉnh lại, cô vui vẻ như vậy sao?
Mùa hạ ở Bắc Kinh, đêm khuya luôn đúng giờ thì trời đổ mưa, xe rời khỏi bệnh viện không quá vài phút, trờ liền đổ mưa to tầm tã, bất quá chỉ qua mười phút, mưa liền ngừng lại.
Lộc Hàm nhìn trên cửa sổ xe còn ngẫu nhiên thổi qua vài giọt mưa nhỏ, mở miệng hỏi vấn đề chính mình đêm nay luôn luôn nghĩ đến: "Bác sĩ có nói Thế Huân lúc nào sẽ có thể đứng lên được hay không?"
"Khôi phục nhanh thì gần một tháng, khôi phục chậm khả năng thì phải hai ba tháng." Từ Châu Huyền thành thật những gì mình biết nói lại cho Lộc Hàm.
"Ừ." Lộc Hàm khẽ lên tiếng, không nói chuyện tiếp, suy nghĩ trở nên rối loạn.
Nhanh thì một tháng, chậm thì hai ba tháng......
Đây không phải là đại biểu cho thời gian anh cùng cô ở cùng một chỗ, lâu là hai ba tháng, ngắn thì chỉ có ba mươi ngày sao?
Ngã tư đường ở Bắc Kinh, luôn được duy trì và sửa chữa vào buổi tối.
Đường đi đến Cẩm Tú viên, đêm nay vừa mới bị phong tỏa, để sửa chữa.
Lộc Hàm vốn là muốn muốn khởi động xe đi đường vòng, Từ Châu Huyền nghĩ đi băng qua cũng chỉ mất mười phút đi đường, đi đường vòng sợ là phải mất nửa tiếng, vì thế liền đề nghị đi băng qua trở về.
Lộc Hàm không có ý kiến, trực tiếp đem xe dừng lại ở ven đường, hai người tản bộ đi về phía Cẩm Tú viên.
Bởi vì trời vừa đổ mưa, mặt đường có một ít vũng nước, Lộc Hàm sợ Từ Châu Huyền bị nước văng trúng chân sẽ cảm lạnh, liền ngồi xổm xuống trước mặt cô: "Để anh cõng em đi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top