Chap 177
Nữ số 3 bị bỏ qua, cười gượng hai lần, giống như vì che dấu xấu hổ, bưng ly ở rượu trên bàn lên, ừng ực uống vào không còn một giọt.
Từ Châu Huyền không có hé răng, chỉ ôm lấy cốc sứ trước mặt, nuốt một ngụm trà sữa nóng, trà sữa có chút nóng, lại làm ấm áp đáy lòng cô, nhịn không được tiếp tục lại nhấp một ngụm.
Đã có người cầm microphone, đứng ở trước màn hình lớn, bắt đầu thâm tình chân thành hát bài của mình, người ngồi ở trên ghế sofa, chén lần lượt chạm vào nhau.
Nữ số 3 ở bên cạnh Từ Châu Huyền, chỉ lo lôi kéo đạo diễn cùng Phác Xán Liệt ở bên kia làm quen, không để ý tới Từ Châu Huyền, mà Lộc Hàm ở bên kia, từ trước đến nay trầm mặc ít nói, cho nên Từ Châu Huyền cũng chỉ có thể một bên trầm mặc nghe người ta ca hát, một bên từng ngụm từng ngụm uống trà sữa.
Trong cốc trà sữa từ từ thấy đáy, Từ Châu Huyền đành phải đặt cốc sứ xuống, người dựa vào sô pha ở phía sau, tay liền theo ý đặt ở bên cạnh chân trên sofa, bởi vì nhàm chán, vì thế dưới đáy lòng im lặng hát theo người lúc này đang hát.
Nam số 3 là có tiếng trùm giữ, hắn một mình hát ba bài hát liền, như cũ không muốn đặt microphone xuống, ngược lại chuyển lên trước cho mình một bài hát của Chu Kiệt Luân "Đông Phong Phá" .
Bài hát này, lúc Từ Châu Huyền đi học, còn rất yêu thích, chỉ là vì thời gian có chút lâu, ca từ đã gần quên hết, cho nên lúc dưới đáy lòng im lặng hát đến câu thứ năm, thì dừng lại, đành phải ngẩng đầu, nhìn ca từ trên màn hình lớn, kết quả khi thấy "Nước chảy về phía đông, thời gian trộm như thế nào, đúng lúc hoa nở một lần, tôi lại bỏ qua...", Từ Châu Huyền cảm giác tay Lộc Hàm vậy mà chạm vào tay mình.
Một dòng điện mãnh liệt nhất thời từ đầu ngón tay của cô truyền khắp toàn thân, thân thể của cô đột nhiên cứng đờ, nhìn chằm chằm ca từ màn hình lớn, ở dưới đáy lòng làm thế nào cũng hát không xong bài hát này.
Tay Từ Châu Huyền tạm dừng rất lâu sau, mới phát hiện tay Lộc Hàm vẫn dán tay mình không có rời khỏi, trong lòng bàn tay anh cầm một chiếc điện thoại.
Từ Châu Huyền nuốt nuốt nước miếng một cái, ngón tay giật giật, muốn né tránh tay Lộc Hàm, kết quả tay anh đột nhiên buông lỏng tay ra, bao trùm ở trên tay cô.
Trong nháy mắt, Từ Châu Huyền cảm thấy cánh tay giống như không phải là của mình, có một ngôn ngữ nhiệt độ từ trong lòng bàn tay anh, theo mạch máu mu bàn tay cô truyền khắp cơ thê, tay cô từ chối một cái, muốn rút khỏi bàn tay anh, nhưng lại cảm thấy của đầu ngón tay anh xen kẽ vào khe hở của cô, nắm chặt.
Từ Châu Huyền không nhịn được nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Lộc Hàm ở bên cạnh một cái, anh nhìn màn hình lớn, sắc mặt lạnh nhạt, không có bất kỳ cảm xúc lên xuống gì, nhưng, tốc độ tim đập của cô, từ từ bắt đầu nhanh hơn, ngay cả bên tai đều có chút nóng lên, cô khi còn trẻ thầm mến anh, ảo tưởng qua hình ảnh cùng anh thuần khiết sạch sẽ nắm tay, nhưng nhiều năm như vậy, anh cùng cô đều chưa từng có nghiêm túc nắm tay một lần, đây là lần đầu tiên, thì ra so với trong tưởng tượng của cô càng làm tim của cô đập thình thịch.
Từ Châu Huyền cũng học dáng vẻ Lộc Hàm, nhìn chằm chằm màn hình lớn, trên mặt ánh mắt yên tĩnh điềm đạm, nhưng cô lại đánh bạo, đưa ngón tay hơi dùng sức, cũng nắm tay Lộc Hàm lại.
Lộc Hàm cảm thấy đầu ngón tay Từ Châu Huyền dùng sức, mặt mày lóe lóe, vẫn như cũ là một dáng vẻ xử sự không sợ hãi bình tĩnh.
Người ở bên ngoài nhìn vào, Từ Châu Huyền cùng Lộc Hàm dường như không có cái gì cùng xuất hiện, những ở người chung quanh căn bản không nhìn thấy tay đối phương, gắt gao nắm tay.
Từ Châu Huyền đã hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào trong phòng bao, trong đầu nghĩ nhiều thứ rất lộn xộn, vì sao Lộc Hàm muốn nắm tay cô? Rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ gì? Sẽ không phải vì thích cô chứ.... Nhưng anh đã từng nói, cả đời này cho dù người trong lòng anh là ai, cũng không có khả năng là cô....
Trong lòng Từ Châu Huyền có ngọt ngào, có chua xót, cứ như vậy bên ngực trái nơi mềm mại nhất không ngừng va chạm.
Từ Châu Huyền cũng không biết rốt cuộc mình và Lộc Hàm nắm tay trong thời gian bao lâu, cuối cùng lòng bàn tay hai người đều là mồ hôi, dính dính bẩn bẩn, nhưng cái cảm giác này tuyệt đối không ghét, ngược lại còn khiến cô cảm thấy có phần hạnh phúc.
"Bài hát tiếp theo ai chọn?" Lâm Duẫn Nhi hát liên tục ba bài hát của mình, ngồi trên ghế đạo diễn, mở miệng hỏi.
Ánh mắt Từ Châu Huyền nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, không có chút phản ứng nào.
"《 Tuổi thanh xuân có anh 》, là ai chọn hát?" Lại có người khác hùa theo hỏi.
Từ Châu Huyền vẫn im lặng như cũ.
Mấy bài Lâm Duẫn Nhi hát là Từ Châu Huyền bấm, cho nên khi mọi người hỏi liên tục mấy lần, cũng không ai trả lời, liền mở miệng gọi Từ Châu Huyền một tiếng: "Tiểu Từ!"
Từ Châu Huyền nghe thấy Lâm Duẫn Nhi gọi, rốt cuộc từ trong thế giới của mình phục hồi lại tinh thần, nhìn Lâm Duẫn Nhi không hiểu vì sao, chớp mắt, "Hả?" một tiếng, còn nói thêm: "Chị Tương Tư, sao ạ?"
Lâm Duẫn Nhi quơ quơ microphone: "Bài hát 《 Tuổi thanh xuân có anh 》dưới đây có phải em bấm chọn không?"
Từ Châu Huyền vội vàng gật đầu, sau đó vội vàng rút tay mình từ trong lòng bàn tay Lộc Hàm ra, đứng lên.
Lộc Hàm ngồi trên ghế sofa cũng theo đó hoàn hồn, vẻ mặt bình thản như trước, nhưng tay nhẹ nhàng nắm chặt lại, như muốn cảm giác vừa lúc nãy nắm tay Từ Châu Huyền, giữ mãi mãi trong lòng bàn tay.
Từ Châu Huyền nhanh chóng tới trước mặt Lâm Duẫn Nhi, nhận microphone.
Nam số ba ngồi trước bàn chọn bài, lúc đang chuẩn bị phối hợp bối cảnh âm nhạc, bỗng kinh ngạc hô lên một câu: "Ơ, sao bài 《 Tuổi thanh xuân có anh 》chọn hai lần? Tiểu Từ, em ấn nhầm sao?"
Từ Châu Huyền còn chưa từng theo sát Lộc Hàm ở trước mặt nhiều người như vậy, phục hồi lại tinh thần khi vụng trộm cầm tay, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, đối mặt với câu hỏi số của nam số 3, đầu óc phản ứng hơi chậm, còn chưa trả lời, Lộc Hàm bỗng nhiên lên tiếng: "Là tôi ấn chọn."
Từ Châu Huyền kinh ngạc nhìn về phía Lộc Hàm, anh thế mà lại chọn ca khúc giống y đúc bản thân mình? Sau đó trong lòng dâng lên niềm vui sướng không nói nên lời, bởi vì cùng yêu thích một ca khúc với anh.
"Anh Lộc vậy mà lại chọn bài hát giống Tiểu Từ, vậy không bằng hai người hát song ca đi." Có người thừa dịp có men rượu đề nghị.
Từ lúc nãy tới giờ chỉ có một người hát, quả thực cũng rất vô vị, với đề nghị này, những người khác cũng không trêu chọc mà tỏ vẻ đồng ý.
Từ Châu Huyền thật sự không dám tự tiện quyết định, vì thế nhìn về phía Lộc Hàm, Lộc Hàm ngồi trên ghế sofa im lặng chừng hai giây, sau đó không nói tiếng nào đứng lên, cầm một microphone khác, đi tới bên cạnh Từ Châu Huyền.
Khi nam số 3 ấn màn hình bối cảnh âm nhạc, thoáng cái trong phòng bao yên tĩnh lại, Lộc Hàm làm tư thế "Mời" với Từ Châu Huyền giống như với các phu nhân. Từ Châu Huyền nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đáy lòng nhảy có tiết tấu, sau đó mở miệng hát câu đầu: "Vẫn luôn nhớ lại năm ấy, bàn học loang lỗ, ngẩn người khi nhìn hình bóng của anh, có lẽ anh không biết khi em còn nhỏ, bí mật thời niên thiếu ẩn giấu dưới đáy lòng."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top