Chap 152

Trợ lý cũng không có đi theo Lộc Hàm vào nhà, chỉ cầm cái chìa khóa xe, mở cửa xe, ngồi vào trước chỗ điều khiển chờ.

Thím Trần vừa mới tiễn Từ Châu Huyền, đang chuẩn bị ngồi xuống ăn cơm, kết quả lại nghe thấy cửa bị người đẩy ra, tưởng Từ Châu Huyền quên lấy thứ gì, nên mới trở lại, vì thế vội vàng buông chén xuống, đi ra:

"Rất......"

Thím Trần vừa mới kêu một chữ, lại nhìn thấy Lộc Hàm đứng ở trước cửa đổi giày, vì thế vội vàng sửa miệng, giọng nói cũng không tùy ý như vừa rồi:

"Ông Lộc, ngài đã trở lại."

Lộc Hàm không nhìn thím Trần, cũng không nói chuyện, thậm chí ngay cả đầu cũng lười gật.

Thím Trần sớm đã quen tính tình lạnh lùng như vậy của Lộc Hàm, tiếp tục cười hỏi:

"Ông Lộc đã ăn cơm trưa chưa? Có muốn ăn một chút gì không?"

Nhìn thấy Lộc Hàm vẫn như cũ không có gì phản ứng gì, vì thế vẻ mặt cũng có chút xấu hổ, cuối cùng nói một câu:

"Bà chủ vừa mới ra cửa."

"Tôi biết." Thật ra khi Lộc Hàm nghe được những lời này, liền mở miệng đáp lại hai chữ.

Thím Trần nhìn Lộc Hàm nói chuyện, nhất thời lại nói nhiều hơn:

"Ông Lộc, tối hôm qua sinh nhật ngài nhất định rất vui vẻ đi?"

Nhắc đến tối hôm qua, sắc mặt Lộc Hàm nháy mắt liền u ám, đáy mắt anh thoáng hiện lên một tia tàn bạo, đi nhanh về phía cầu thang.

Thím Trần cũng không đi chú ý tới vẻ mặt của Lộc Hàm, tiếp tục tự mình đứng ở nơi đó lải nhải lẩm bẩm nói:

"Phải biết rằng bà chủ muốn cho ngài một ngạc nhiên lớn, chuẩn bị cũng mất gần một buổi chiều đó."

Ngạc nhiên, cái gì ngạc nhiên?

Lộc Hàm giống như bị người điểm huyệt nói, cả người đọt nhiên liền đứng ở trên cầu thang.

"Bà chủ còn tự mình mua rất nhiều công cụ làm bánh ngọt, làm cho ngài một cái bánh ngọt, bà chủ nói, đó là lần đầu tiên cô làm bánh ngọt, còn làm không tốt lắm, kết quả tôi thấy bà chủ vẫn là rất có thiên phú, làm một lần liền làm thành công."

"Cô ấy còn thổi trang trí rất nhiều bong bóng ở khắp phòng, còn dùng những ngọn nến nhỏ xếp thành chữ ở trên ban công phòng ngủ......"

Thím Trần còn nói chưa xong, Lộc Hàm liền cất bước lớn đi lên lầu, đẩy mạnh cửa phòng ngủ ra, lại phát hiện trong phòng ngủ vẫn như thường ngày, bức tường có họa tiết màu trắng, trên ban công vẫn như trước nay không hề thay đổi, cửa sổ mở ra, gió hạ thổi đến, rèm cửa sổ lay động, cành lá xanh biếc lay động, mang theo một mùi hương thơm ngát nhẹ nhàng, hoàn toàn không thấy cảnh tượng mà thím Trần vừa nói.

Lộc Hàm chỉ ở trong phòng ngủ đứng không quá mười giây, liền xoay người lại đi xuống lầu, đi thẳng đến phòng bếp.

Thím Trần cũng lập tức đi theo tiến vào:

"Ông Lộc, phòng bếp không được sạch sẽ, ngài muốn làm cái gì, tôi làm giúp ngài."

Lộc Hàm căn bản không trả lời, chỉ nhìn về phía phòng bếp quét mắt một vòng, quả nhiên giống như lời thím Trần nói, anh thật sự thấy được một cái lò nướng mới tinh, sau đó anh liền kéo ra lần lượt tất cả ngăn kéo trong phòng bếp, cuối cùng ở ben trong một cái tủ chứa đồ, thấy được nguyên liệu làm bánh ngọt.

Lộc Hàm cảm thấy cổ họng chính mình như là bị cái mạnh mẽ bóp chặt lại, có chút khó chịu, lại có chút kích động nói không nên lời.

Anh đóng thật mạnh ngăn tủ lại, sau đó bình tĩnh đi ra khỏi phòng.

Trợ lý nhìn thấy anh đi ra, lập tức xuống xe, mở cửa sau xe ra.

Kết quả Lộc Hàm lại nhìn cũng không nhìn hắn một cái trực tiếp đi ra khỏi biệt thự.

Trợ lý nghi hoặc nhìn theo phương hướng Lộc Hàm rời đi, lại nhìn vẻ mặt khó hiểu của thím Trần, sau đó liền đuổi theo sau lưng Lộc Hàm.

Kết quả vừa mới đi tới cửa, trợ lý liền nhìn thấy Lộc Hàm đang tìm kiếm cái gì ở trong thùng rác trước cửa......

Trợ lý đi tới cửa, liền bắt gặp Lộc Hàm đang Lộc lọi tìm kiếm trong thùng rác.

Mặc dù mỗi ngày luôn có người thường xuyên đi thu gom rác của Cẩm Tú Viên, nhưng do hiện tại là mùa hè oi bức, thùng rác vẫn thoang thoảng bốc mùi khó ngửi.

Anh trợ lý đứng hình chỉ một giây, rồi nhanh chóng chạy lên trước, bịt mũi hỏi:

"Ông Lộc, ở đây bẩn lắm. Ngài muốn tìm cái gì? Tôi kiếm người giúp ngài tìm..."

Lộc Hàm như không hề nghe thấy trợ lý nói gì, vẫn im lặng chuyên tâm tìm kiếm trong thùng rác. Sau đó đáy mắt anh sáng lên, từ bên trong lôi ra một túi rác màu đen.

Trợ lý vội vàng lui về sau một bước, thấy Lộc Hàm mở túi rác ra, rồi như người mất hồn, đứng bất động bên cạnh túi rác, mắt chỉ tập trung vào một điểm bên trong.

Bánh ga-tô đã nát bấy, kem bê bết toàn bộ túi rác, còn có mấy vỏ bong bóng bể, và cả mùi sữa đã bị ôi thiu bốc lên.

Lộc Hàm chìm trong hoảng loạn, cảm giác như có một bàn tay bóp chặt tim anh, đau đớn truyền khắp cơ thể, ngón tay cầm túi rác cũng bắt đầu phát run.

Trợ lý không biết Lộc Hàm đang nhìn gì, chỉ thấy vẻ mặt của anh rất không ổn, đứng sang một bên không dám thở mạnh.

Lộc Hàm vẫn duy trì tư thế đứng mở túi rác, một hồi thật lâu mới khẽ chớp mắt, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm đống hỗn độn trong túi rác kia, như thể đang mường tượng ra hình dạng ban đầu của bánh. Chừng mười giây sau, anh lại chớp mắt, sau đó cầm túi rác chậm rãi thả lại vào thùng, rồi bơ hết mọi người, quay vào trong sân.

Má Trần thấy Lộc Hàm đi vào, lên tiếng gọi:

"Ông Lộc".

Lộc Hàm bỏ ngoài tai, tiếp tục đi thẳng lên lầu, vào phòng ngủ, đóng cửa lại. Tựa cả người vào cánh cửa, anh hơi ngửa đầu, nhìn chùm đèn trên trần, biểu tình nặng trĩu lại mơ màng.

Hóa ra, má Trần nói thật... Tối qua cô ở nhà, chuẩn bị cho anh một sự bất ngờ.

Má Trần nói rằng, đấy là chiếc bánh sinh nhật đầu tiên cô tự tay làm.

Chỉ cần hôm qua anh về nhà, những thứ đó đều là của anh, tại sao anh lại không về? Tại sao anh lại không trở về?

Nghĩ tới đây, sự chua xót hiện rõ nơi đáy mắt, yết hầu thở không thông, anh ôm lấy mặt, cuống họng phát ra tiếng nức nở mơ hồ, thầm mắng trong nghẹn ngào:

"Lộc Hàm, tại sao mày lại không về?"

-

Lúc Lộc Hàm đi xuống lầu, đã khôi phục lại cao ngạo và lạnh nhạt lúc đầu, anh tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ, không nói gì rồi lên xe rời đi.

Dọc đường đi, Lộc Hàm vẫn duy trì tư thế lúc vừa mới lên xe, mắt đăm chiêu nhìn ngoài cửa sổ, như hơi ngẩn người, hoặc như đang suy tư điều gì.

Bầu không khí trong xe ngột ngạt không thể tả.

Trợ lý không dám thở mạnh, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, nhanh chóng lái xe đến trường quay.

-

Từ Châu Huyền không ăn cơm trưa ở Cẩm Tú Viên, cùng Du Lợi đến chỗ đoàn làm phim, liền vào luôn khu nhà ăn.

Tối hôm qua ngủ không ngon, tâm tình cũng không tốt, cho nên tinh thần hơi kém, Từ Châu Huyền cầm chén đĩa, chọn qua loa vài món rồi tìm một chỗ ngồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top