Chap 148

Đó là khi Từ Châu Huyền đi Hàng Châu, một buổi tối khi ở cùng với anh hai tháng.

Chính là một đêm kia, khi quan hệ nguyên bản của anh và cô đang gần tiến gần hơn, lại càng lúc càng xa, xa đến cuối cùng, tựa như cũng không còn có thể trở lại như cũ.

Cho đến hôm nay, chuyện đã trải qua đến năm năm, giấc mơ đêm khuya là lúc, mỗi lần anh nhớ tới một đêm kia, đều đau lòng mà tỉnh lại từ trong mộng.

Một đêm đó là đêm liên hoan trao giải mỗi năm một lần của ngành điện ảnh, một đêm kia anh nhờ vào Hồng Biến Đại Giang Nam Bắc 《 Mãi tương tư 》, đạt được hai danh hiệu Nam Nhị Hào xuất sắc nhất, một đêm kia là thời điểm huy hoàng trong sự nghệp của anh, một đêm kia cũng là sinh nhật hai mươi mốt tuổi của Từ Châu Huyền.

Sinh nhật những năm qua của Từ Châu Huyền, mặc kệ nhiều việc thế nào anh đều sẽ tới Bắc Kinh chúc mừng sinh nhật cô.

Nếu anh có thể lựa chọn, một năm kia kỳ thật anh cũng muốn đến Bắc Kinh để chúc mừng sinh nhật cô.

Đúng là anh phải đi Thượng Hải để tham gia lễ trao giải của ngành điện ảnh, bởi vì điều này có quan hệ đến sự nghiệp diễn xuất tương lai của anh, nếu một đêm kia anh thật sự lấy được phần thưởng Nam Nhị Hào, sự nghiệp của anh từ nay về sau đã thật sự thành công rồi.

Phấn đấu bốn năm ròng rã, anh bất quá chính là vì ngày này, vì muốn bản thân mình có được năng lực thật tốt, có thể cho cô những thứ tốt nhất trên thế giới.

Cho nên sau khi anh cân nhắc, cuối cùng vẫn là đến Thượng Hải.

Tuy nhiên trước khi lên phi cơ, anh đã sắp xếp trợ lý của mình, cố ý đi đưa hai phần quà sinh nhật cho Từ Châu Huyền, một phần là bánh sinh nhật có đính thiên nga đen mà sinh nhật hằng năm cô đều thích, một phần là một bó hoa tươi anh nhờ người chuyển từ Pháp đến vào buổi sáng, trên hoa tươi kèm theo một tấm thiệp, trên thiệp có một câu anh tự tay viết

Kỳ thật lúc đầu một đêm kia anh thật sự rất vui vẻ, bởi vì giải thưởng Nam Nhị Hào vàng của ngành điện ảnh đã rơi vào trên đầu của anh, anh dưới muôn vàn ánh mắt chú ý, nhận chiếc cúp thủy tinh kia, dối mặt với truyền thông cùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt của đồng nghiệp, trong nháy mắt đó anh vừa kích động, cũng vừa cảm động.

Lễ trao giải điện ảnh vàng kết thúc vào tám giờ tối, còn cách bốn giờ trước khi sinh nhật Từ Châu Huyền trôi qua, anh không tham gia bữa tiệc tối tiếp theo, đêm đó liền ôm theo cúp, một thân lễ phục cũng chưa thay, trực tiếp lên máy bay, trở về Bắc Kinh.

Máy bay đáp xuống sân bay Quốc tế, đã là mười giờ rưỡi, bởi

vì anh vội vàng cho kịp, cũng không thông báo trước cho trợ lý mình đích thân tới Bắc Kinh, vì thế khi xuống máy bay, anh vì nắm chặt thời gian, trực tiếp bắt một chiếc taxi, đi đến nhà cũ của nhà họ Từ.

Lúc xe taxi đi trên đường cao tốc ra khỏi sân bay, Bắc Kinh đột nhiên nổi lên cơn mưa mù mịt, anh ngồi trên ghế sau xe, nhìn cửa kính xe bị hạt mưa làm mờ, nghĩ đến lần đầu tiên mình cùng Từ Châu Huyền tiếp xúc gần gũi cũng là một ngày mưa, tâm tình không biết tại sao trở nên có chút êm ái, lại vẫn mang theo vài phần khẩn trương không nói nên lời.

Anh suy nghĩ đến việc thổ lộ với Từ Châu Huyền, nhịp tim liền bắt đầu gia tăng tốc độ, thậm chí lòng bàn tay cầm cúp đều đã phủ kín mồ hôi.

Đến mười một giờ mười lăm phút, xe vững vàng dừng trước của nhà cũ của nhà họ Từ, anh trả tiền xuống xe.

Tiệc sinh nhật của Từ Châu Huyền hẳn là đã kết thúc, trong sân nhà họ Từ cực kì yên tĩnh, chỉ có cửa lớn mở rộng, bảo vệ cửa không biết đã đi nơi nào.

Anh đợi sau khi xe taxi rời khỏi, hít sâu một hơi, sau đó nhanh chóng đi về phía cửa nhà, vừa đi, vừa sắp xếp lại lời nói trong lòng, chẳng qua còn chưa đến cửa nhà họ Từ, bước chân liền ngừng lại, tầm mắt rơi vào trên thùng rác ở một bên.

Hẳn là người làm trong nhà họ Từ đã quét dọn qua, trong thùng rác rất nhiều các loại hộp quà, vỏ chai rượu cùng xác trái cây, trong đống rác rưởi ấy, tầm mắt bén nhọn của anh nhìn thẳng vào một chỗ, một bó hoa tươi cùng một cái hộp bánh ngọt đóng gói thiên nga đen chưa từng mở ra, chắc là bị ném đi, xuyên thấu qua chỗ trong suốt trên chiếc hộp đựng bánh ngọt, có thể thấy bánh ngọt bên trong, đã bị biến dạng, mà buổi sáng anh nhận được là một bó hoa tươi Từ diễm ướt át, bông hoa rơi rụng đầy đất, có một vài bông hoa đã bị đẫm nát, thiếp vàng in bằng sợi tổng hợp, đã bị xé thành hai nửa, tùy ý bị ném vào những bông hoa hỗn độn.

Trong nháy mắt, anh giống như là bị người điểm huyệt nói, đứng yên tại chỗ, động cũng không động một chút, đáy lòng vui sướng cùng ảo tưởng tốt đẹp, liền bị đánh tan thành mây khói, thay vào đó giống như bị người hung hăng tát một bạt tai vang dội ở trên mặt.

Anh đứng yên tại chỗ hồi lâu, mới cất bước đi lên, ngồi xổm xuống, nhặt lên bó hoa kia.

Xác thực, bó hoa kia đối với Từ Châu Huyền mà nói không đáng giá bao nhiêu tiền, đối với anh hiện tại mà nói cũng không đáng là bao, nhưng là đối với anh lúc đó mà nói, cũng là thù lao đóng một bộ phim của anh.

Mưa bụi mịt mù dần dần lớn lên, anh muốn sửa sang lại bó hoa này thật tốt, giống như là, anh có thể đem tâm bị rơi rải rác trở lại như cũ, nhưng vô dụng, bó hoa Từ diễm này rơi rất tàn nhẫn, bị giẫm đến tả tơi, ngón tay của anh vừa đụng vào, bông hoa liền rơi lã tả xuống nhất, cuối cùng trong tay của anh, chỉ còn lại một bó thân cây trụi lủi .

Đầu ngón tay của anh run run một hồi, mới nhặt lên thiếp vàng bị xé làm hai nửa, gắn lại cùng một chỗ, anh viết một câu "Lộc Hàm có em, mới "Châu Huyền"*" Liền có thể nhìn thấy rõ ràng, bởi vì mưa cọ rửa, nét chữ đã có chút nhòa đi.

Anh cũng không biết bản thân ngồi nơi đó ngây ngốc bao lâu, trong lúc nhất thời phía sau truyền đến tiếng xe, ngay sau đó cửa xe bị mở ra, có tiếng bước chân vang lên, cuối cùng liền đứng ở phía sau anh:

"Ngại quá, quấy rầy rồi."

Anh thu lại cảm xúc, thong thả đứng lên, trong tay vẫn còn cầm lấy bó hoa chỉ còn thân cành kia, anh xoay người, nhìn người đến là quản gia nhà họ Ngô.

Quản gia cũng chẳng chờ anh mở miệng, liền chỉ chỉ phía sau xe, nói:

"Phiền ngài theo tôi đên một nơi, phu nhân muốn gặp ngài."

Anh tất nhiên biết phu nhân trong miệng quản gia, là Hàn Như Sơ, Hàn Như Sơ từ trước đến nay luôn chán ghét anh đến chết, tìm anh cũng chẳng có chuyện gì tốt, anh đứng yên tại chỗ, không hề động đậy.

Quản gia kia cũng không gấp, sau đó còn nói một câu:

"Phu nhân nói, có chuyện liên quan đến tiểu thư Châu Huyền muốn nói cho ngài."

"Tiểu thư Châu Huyền*" bốn chữ này giống như là một chỗ yếu, mạnh mẽ bóp chặt sinh mạng của anh, anh rũ mắt xuống, liền bước lên xe.

Quản gia lái xe, đưa anh đến một khu tư nhân, nhưng là, dẫn anh đi nhưng cũng luôn theo dõi động tĩnh của anh.

Dẫn đền một phòng không có người, chỉ có một mình Hàn Như Sơ, bà ta ăn mặc lộng lẫy, trước mặt cái ghế lô là một màn hình lớn, anh chỉ cần liếc mắt một cái, liền nhận ra những người bên trong màn hình là Ngô Thế Huân, Từ Châu Huyền, Từ Mỹ Anh, Du Lợi, còn có một ít bạn bè anh có biết qua.

Quản gia chờ anh đi vào sau đó liền đóng cửa.

Nhìn thấy trong phòng chỉ có hai người anh cùng Hàn Như Sơ, anh cũng không có mở miệng chào hỏi Hàn Như Sơ, Hàn Như Sơ cũng không để ý, tao nhã kiêu ngạo cười cười, nhìn cũng không nhìn anh một cái, trực tiếp ném ra một câu:

"Cậu thích Huyền Huyền đi."

Câu nói của bà ta như một lời khẳng định, ngay cả một chút nghi ngờ cũng không có.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top