Chap 147
Lộc Hàm tay cầm cái ly đế cao nhìn lướt qua Lâm Duẫn Nhi, im lặng một lúc, rồi ngồi lên ghế sofa đơn.
Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy Lộc Cẩn Nhiên hành động như vậy, biết là anh đồng ý rồi, sau đó liền rót cho anh một ly rượu, đẩy lại trước mặt anh, tiếp theo lại tự rót cho mình một ly, giơ lên, chạm ly cùng Lộc Hàm, rồi một hơi uống cạn.
Lộc Hàm bưng ly rượu lên, tư thế điệu bộ đẹp mắt uống một ngụm, ngược lại không có ý muốn nói chuyện gì với Lâm Duẫn Nhi cả.
Lâm Duẫn Nhi đã sớm quen với bộ dạng trầm lắng như thế của Lộc Hàm, coi như không thấy gì tự uống một mình. Tửu lượng của cô rất tốt, uống liên tiếp bốn năm chén, vẫn không có chuyện gì, nghiêng đầu, nhìn Lộc Hàm một thân mặc quần áo giày da chỉnh tề, giống như đi tham gia bữa tiệc nào đó, sau đó làm như lơ đãng hỏi một câu:
"Buổi tối đi dự tiệc hả?"
"Ừ." Lộc Hàm mập mờ không rõ lên tiếng, rồi uống một hớp rượu.
Thật ra Lâm Duẫn Nhi đã biết Lộc Hàm đi tham dự bữa tiệc sinh nhật của anh ấy, dù sao Lộc Hàm cũng là anh trai anh ấy, cô rất muốn mở miệng hỏi một câu người kia sống tốt hay không, nhưng lời tới bên miệng, lại không biết nên hỏi thế nào. Cuối cùng chỉ nhếch môi cười khanh khách hai tiếng, rồi cầm lấy chai rượu đỏ bắt đầu rót vào ly cho mình, rót được non nửa lý, chai rượu đã hết.
Lâm Duẫn Nhi nhíu nhíu mày, cầm chai rượu tùy tiện ném xuống đất, bưng ly rượu lên, cuối cùng uống hết không còn một giọt. Sau đó lung la lung lay đứng lên, đi toilet, vào một lúc rồi đi ra, lớp phấn dày trang điểm trên mặt cô đã bị rửa đi, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn sạch sẽ.
Có thể là vì nước lạnh ngấm vào mặt, Lâm Duẫn Nhi tỉnh táo hơn nhiều, hai mắt nhìn chằm chằm Lộc Hàm đang ngồi trên sofa uống rượu. Sau đó đi tới, đi xung quanh anh một vòng, cúi đầu, ghé sát vào bờ vai anh như cún con, sau đó ngửi ngửi.
Lộc Hàm nhíu nhíu mi tâm, chợt đứng lên, đẩy Lâm Duẫn Nhi bên người mình ra.
Lâm Duẫn Nhi cuống quýt lui về sau mấy bước, nhất thời không đứng vững, liền ngã ngồi lên trên ghế sofa. Truyện post duy nhất ở. Sau đó nằm ngửa lên sofa, thấy Lộc Hàm đứng nhìn từ trên cao xuống, vẻ mặt trêu đùa nói:
"Lộc ảnh đế, trên người anh có mùi vị không bình thường, có phải tối nay đã xảy ra chút gì đó với phụ nữ rồi phải không?"
Nói xong, rồi giãy dụa từ trên ghế sofa ngồi dậy, cợt nhả nhìn Lộc Hàm, cười thần bí hỏi:
"Có phải là cô Từ Châu Huyền? Anh ngủ với cô ấy?"
Nét mặt Lộc Hàm, trong nháy mắt trở nên rét lạnh, anh mấp máy môi, không nói tiếng nào xoay người, đi về phía phòng làm việc bên ngoài của Lâm Duẫn Nhi.
Lâm Duẫn Nhi chậc chậc hai tiếng, giẫm chân đuổi theo kịp:
"Lại thẹn quá hóa giận rồi hả? Chẳng lẽ là cô ấy ngủ với anh?"
Sắc mặt Lộc Hàm càng thêm lạnh, anh đột nhiên dừng bước, xoay người, nhìn chằm chằm Lâm Duẫn Nhi giọng lạnh lùng nói một câu:
"Câm miệng!"
Sau đó hình như là vô cùng buồn bực, thò tay lấy điếu thuốc từ trong túi ra châm, hút một hơi sâu.
Lâm Duẫn Nhi thấy tốt hơn, không chế giễu Lộc Hàm nữa, mà vươn tay, cũng rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá của anh ra, ngả ngớn đốt lên, ngón tay mảnh khảnh kẹp lấy, có chút quyến rũ đưa tới bên miệng, hít một hơi. Trong nháy mắt mùi vị ni-co-tin lan đầy khắp Lộc phủ ngũ tạng cô, khuôn mặt xinh đẹp của cô hơi hoảng hốt, ngẫm nghĩ kỹ, hình như đã nhiều năm trôi qua không hút thuốc rồi....
Đại khái đã là chuyện của bảy tám năm trước, lúc cô bất quá cũng chỉ mới học hút thuốc, sau đó cũng khong lâu lắm, lại bị người kia cưỡng chế cấm hút thuốc... Thật ra thì cô hi vọng cớ nào, vào lúc này khi mình hút thuốc, người kia sẽ xuất hiện bên người cô, hung thần ác sát cướp điếu thuốc từ cô, tức giận đằng đằng trách mắng cô một trận, nhưng cuối cùng chỉ là hi vọng của cô mà thôi, từ đó về sau, dù người đó có ở đây cũng sẽ không xuất hiện trước mặt cô...
Lâm Duẫn Nhi nghĩ tới đây, không nhịn được lắc đầu một cái, ép buộc mình không nên suy nghĩ đến những chuyện vốn nên dốc sức quên đi kia, sau đó lại dùng sức hít một hơi thuốc thật sâu, phun ra một vòng tròn đẹp đẽ, xuyên qua khói mù lượn lờ, cô nhìn thấy Lộc Hàm đứng bên người.
Lông mày cùng lòng Lâm Duẫn Nhi rung động, gõ gõ tro tàn thuốc lá, giọng khàn khàn hỏi:
"Sao vậy? Tâm tình không tốt à?"
Sau đó Lâm Duẫn Nhi lại không chút lưu tình tiết lộ sự thật:
"Bởi vì muốn tốt cho cô Từ Châu Huyền sao?"
Đúng vậy a, bởi vì muốn Từ Châu Huyền...
Chẳng bao lâu sau, tại sao lúc mình khổ sở, mình tổn thương, mình không sung sướng, đều cùng ba chữ
"Từ Châu Huyền" này dính líu không rõ chứ?
Cổ họng Lộc Hàm như bị chặn lại, có chút không muốn nói chuyện, liền dùng sức hút một hơi thuốc, sau đó thờ ơ chuyển đề tài:
"Người bạn cô nhớ tới hôm nay, là người trong lòng của cô sao?"
" Ha hả..." Lâm Duẫn Nhi giống như đang nghe được chuyện gì buồn cười, trong lúc ất chợt liền nở một nụ cười thanh thúy, cười đến nước mắt cũng chảy ra ngoài, sau đó nhìn Lộc Hàm nghiêm túc nói:
"Là người đã chết."
Trong lòng của cô có một ngôi mộ, chôn cất một người đã chết.
Một người trông như tự nhiên vô tình, có lẽ đáy lòng cũng sẽ cất giấu một chuyện xưa vô cùng đáng thương.
Đàn ông không thể so chuyện bát quái với phụ nữ, vì thế Lộc Hàm im lặng cũng không nói gì nữa.
Lâm Duẫn Nhi cũng không nói chuyện, hai người cứ như vậy im lặng hút thuốc, một điếu rồi lại một điếu, lúc đã hút tới không biết là điếu thứ mấy, trong lúc bất chợt Lâm Duẫn Nhi dùng một giọng rất thấp mở miệng:
"Thật ra thì xì xăng đan mấy năm trước của tôi, là thật, xuất thân của tôi thật sự là gái."
Lộc Hàm sửng sốt một chút, mới nhớ tới lúc Lâm Duẫn Nhi vừa bắt đầu bước lên thảm đỏ, có một phóng viên đã nói cô là là tên đứng đầu bảng ở một hộp đêm ở Bắc Kinh.
Bất quá Lâm Duẫn Nhi trời sinh diễn xuất tốt, con đường diễn xuất càng đi càng lên cao, đi đến cuối cùng, những thứ gièm pha kia đã bị ánh hào quang chói lọi che dấu.
Lâm Duẫn Nhi đưa mặt tới gần trước mặt Lộc Hàm, giống như là nói chuyện gì đó không muốn người khác biết, tiếp tục nhỏ giọng mở miệng nói:
"Bất quá, tôi chỉ từng bán cho một người, năm vạn đồng..."
Vừa nói Lâm Duẫn Nhi vừa giơ tay lên với Lộc Hàm, khoa tay múa chân giơ ra tới khi đưa ra năm ngón tay, tựa như tự giễu cợt khẽ cười nói:
"Bán bảy năm, cũng không được bao nhiêu tiền có phải không?"
Lâm Duẫn Nhi nói xong, liền dập điếu thuốc trong tay, trong nháy mắt phảng phất như người không có chuyện gì, nhún vai một cái:
"Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải về nhà, Lộc ảnh đế, bái bai!"
Sau đó cũng không chờ Lộc Hàm có phản ứng, trực tiếp xoay người, mang giày cao gót rời đi.
Lâm Duẫn Nhi vừa rời đi, trong phòng yên lặng như tờ, Lộc Hàm đứng tại chỗ không động, cho đến khi tiếng chuông nửa đêm từ đằng xa truyền đến, anh mới đi đến cửa sổ sát đất nhìn ngọn đèn yếu ớt bên ngoài, đã biết sinh nhật một năm của đã kết thúc.
Tầm mắt anh nhìn chằm chằm về phương xa, dần dần có chút mơ hồ, xuyên qua bóng đêm mê ly của thành phố, anh phảng phất như thấy được năm năm trước, anh vĩnh viễn cũng không quên được đêm hôm đó...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top