Chap 146

Lời nói của Từ Châu Huyền, lập tức nhiễu loạn Lộc Hàm, lời trong miệng anh chợt ngừng lại, vẻ mặt sững sờ một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm Từ Châu Huyền hai giây, bỗng nhiên cúi đầu, ngăn chặn môi của Từ Châu Huyền.

Động tác của anh quá mức đột ngột, Từ Châu Huyền không hề phòng bị, đợi đến lúc đầu óc cô tỉnh táo lại, đầu lưỡi nóng bỏng của Lộc Hàm, ở trong miệng cô hung hăng càn quét.

Nụ hôn của anh, rất mạnh mẽ cũng rất thô lỗ, giống như phát tiết cái gì, thỉnh thoảng bởi vì không khống chế được sức lực, làm đau cô.

Không gian trong xe có chút nhỏ, tay Lộc Hàm kéo quần áo Từ Châu Huyền một lúc lâu, cũng không kéo xuống được, cuối cùng dứt khoát từ phía dưới, trực tiếp vén váy dài của cô lên, đẩy tới phần eo của cô, sau đó kéo quần lót của cô ra, liền không chút do dự xông vào thân thể của cô.

Anh gắt gao đè nặng lên thân thể của cô, không cho cô nhúc nhích, anh dùng sức rất lớn muốn cô, biết sẽ làm đau cô, lại hết lần này đến lần khác không có chút thương hương tiếc ngọc, giống như cô làm cho anh đau, toàn bộ đều phải trả lại cho cô, anh không quan tâm, dùng sức càng lúc càng mạnh, cuối cùng Từ Châu Huyền bị đau có chút chịu không nổi, nhịn không được hít một hơi, giọng nói mềm yếu, kêu một câu:

"Đau."

Lộc Hàm nghe thế, cả người hơi dừng lại một chút, nhưng kế tiếp sức lực lại nặng hơn ác hơn, nước mắt của Từ Châu Huyền cũng vì bị đau mà chảy ra ngoài, anh cúi đầu, xuyên thấu qua hoàng hôn mờ nhạt ngoài của sổ xe, thấy trên mặt cô ẩm ướt, cánh môi gắt gao mím lại, sau đó cúi đầu, giống như liều mạng ngăn chặn môi cô, cắn xé.

Đã có một đoạn thời gian thật dài, Từ Châu Huyền chưa trải qua hành hạ giống như địa ngục thế này, e rằng thời gian bị kéo dài, lúc cô không biết đã qua bao lâu, người đàn ông trên người rốt cục cũng dừng động tác lại.

Từ Châu Huyền đau quá theo bản năng cuộn thân thể mình, Lộc Hàm bị động tác rất nhỏ này của cô, kinh ngạc một cái, vươn tay nắm chặt cằm của cô, đối diện ánh mắt của cô, đáy mắt anh có chút đỏ, mang theo một cảm xúc điên cuồng tuyệt vọng cùng đau đớn, cánh môi không ngừng run run, hơi thở có chút không ổn định phun ra mấy chữ:

"Nhìn cho rõ ràng tôi là ai?"

"Nhìn rõ ràng chưa?" Anh hỏi xong, giọng nói nghiêm khắc chất vấn một cái.

Bởi vì âm điệu quá lạnh, cả người Từ Châu Huyền nhịn không được sợ run lên.

Lộc Hàm thấy hành động cô như vậy, khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh, giống như mang theo vài phần suy sụp tinh thần, buông lỏng cằm của cô ra, người lui về sau một chút, cười nhẹ hai tiếng, tiếp tục thấp giọng nói lảm nhảm với mình một câu:

"Thôi, là tôi có suy nghĩ viễn vông, em làm sao có thể nhìn đến tôi?"

Giọng nói của anh vừa lạnh vừa kìm nén, suy sụp tình thần một lát, trong miệng nói, lộn xộn, Từ Châu Huyền nghe một đầu mờ mịt, không giải thích được, nhưng không có lên tiếng nói chuyện nữa.

Trong xe trong nháy mắt trở nên có chút yên tĩnh, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nước chảy bên sông.

Không biết qua bao lâu, vẻ mặt Lộc Hàm đã bình tĩnh lại, anh rút khăn tay không nói được một lời, đơn giản lau sạch một chút, sau đó sửa sang lại quần áo, ngồi ở trên xe dừng một lát, muốn quay đầu lại nhìn Từ Châu Huyền một cái, cuối cùng vẫn không nhìn, chỉ yên lặng cầm điện thoại di động của mình, sau đó vươn tay, đẩy cửa xe ra.

Từ Châu Huyền nghe âm thanh mở cửa xe, cơ thể khẽ co lại, chần chừ một giây mới chậm rãi nâng mi mắt lên, nhìn qua kính chiếu hậu ngoài xe, thấy bóng lưng của Lộc Hàm, nhớ tới mình tại biệt thự ở Cẩm Tú Viên đã chuẩn bị bất ngờ cho anh, cánh môi giật giật, nhưng không thể nói gì dủ chỉ là một chữ.

Lộc Hàm đứng bên cạnh cửa xe, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một cây liễu rủ bên bờ sông, không biết đang suy nghĩ điều gì, một lát sau, tay vung lên, cửa xe "Phịch" một tiếng đóng mạnh lại. Sau đó liền bỏ đi.

Đột nhiên trong xe trở nên vô cùng yên tĩnh, Từ Châu Huyền ngồi trong xe, không hề nhúc nhích, một lúc lâu sau, cô mới mở to mắt nhìn ra bên ngoài, ngồi ngay ngắn sắc mặt tái nhợt, sửa sang quần áo lộn xộn của bản thân lại một chút, sau đó cột những sợi tóc lung tung về sau đầu, đổi chỗ ngồi đến chỗ lái xe, khởi động xe, trên đường chạy thẳng về biệt thự Cẩm Tú Viên.

-

Lộc Hàm bắt một chiếc taxi, trực tiếp đi về truyền thông Hoàn Ảnh.

Lộc Hàm thanh toán tiền xe, đi vào công ty, bảo vệ đang ngủ gật trong phòng trực, thấy có người đi vào, lắc lắc đầu, vừa nhìn thấy Lộc Hàm, lập tức lấy lại tinh thần:

"Lộc tổng."

Lộc Hàm không nói gì, tiếp tục bước chân, đi về phía thang máy.

Bây giờ đã gần đến 11 giờ đêm, cả tòa nhà vô cùng yên tĩnh, Lộc Hàm từ trong thang máy đi ra, trực tiếp đi về phía phòng làm việc của mình, kết quả khi đi ngang qua phòng làm việc của Lâm Duẫn Nhi, thấy cửa phòng mở, bên trong đèn còn đang phát sáng, có âm thanh rất nhỏ truyền tới.

Lộc Hàm nhíu mày, dừng bước chân, đứng trong chốc lát, mới mơ hồ nghe rõ, Lâm Duẫn Nhi đè thấp tiếng nói từ tính hát lên ca khúc chúc mừng sinh nhật.

Lộc Hàm do dự một chút, mới giơ tay lên, gõ cửa, âm thanh bên trong yên tĩnh trở lại, qua khoảng 3 giây, truyền đến giọng điệu trấn tĩnh trước sau như một của Lâm Duẫn Nhi: "Ai đó?"

Lộc Hàm không có trả lời, nhưng mà trên tay hơi dùng sức, cửa phòng bị anh đẩy ra.

Trong căn phòng rộng lớn của Lâm Duẫn Nhi, chỉ có một mình cô, mặc một chiếc váy tơ tằm màu trắng, ánh đèn chiếu xuống, biểu hiện ra hào quang chói mắt, cô lười biếng ngồi trên ghế sô pha, trên bàn trà đặt một chiếc bánh sinh nhật hai tầng, ngọn nến ở trên bánh đã được thổi tắt, bên cạnh có một chai Laffey và một chiếc ly thủy tinh chân cao.

Chắc hẳn là cô đã uống nhiều, hai mắt mông lung, nhìn thấy Lộc Hàm đứng ở cửa, đôi môi đỏ mọng tinh sảo hơi hơi gợi lên, nở ra một nụ cười hào phóng sáng lạn, dung nhan trắng nõn của cô, càng trở nên quyến rũ động lòng người:

"Lộc đại ảnh đế, trễ như vậy anh còn quay lại công ty làm gì?"

Lộc Hàm nhìn lướt qua chiếc bánh sinh nhật trên bàn, sau đó bước chân đi đến, đứng ở trước bàn trà, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Duẫn Nhi cầm chai rượu vang rót vào ly, bất thình lình lên tiếng hỏi một câu:

"Hôm nay là sinh nhật của cô?"

Vẻ tươi cười trên mặt Lâm Duẫn Nhi càng trở nên kinh diễm, hai ngón tay tao nhã cầm ly rượu lên, mở miệng nói:

"Không phải tôi, là của một người bạn."

Nói xong Lâm Duẫn Nhi lấy ra một chiếc ly chân dài khác từ dưới bàn trà,, quơ quơ về phía Lộc Hàm:

"Muốn uống một chút hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top