Chap 142
Khoảng 7:40, khách được mời tới tiệc chiêu đãi đã lục đục đến.
Không biết Lộc Hàm đi đâu, chỉ có Hàn Như Sơ, Ngô Vạn Lý cùng Từ Châu Huyền, ba người cười tươi vui vẻ đứng ở cửa tiếp đón khách đến dự.
Đúng lúc đó, Hàn Như Sơ gọi quản gia tới, nói nhỏ hai câu bên tai bà, ý bảo quản gia ra ngoài tìm Lộc Hàm.
Gần bảy giờ năm mươi, Lộc Hàm vẫn chưa xuất hiện, đáy mắt Hàn Như Sơ hiện lên một tia tức giận, nhưng cố giữ thái độ bình thản cười tươi đón tiếp mời các cổ đông của Ngô Thị vào đại sảnh dự tiệc. Sau đó im lặng rời đi, mới vừa đi tới cửa biệt thự, quản gia liền đẩy cửa bước vào, Hàn Như Sơ lập tức lạnh giọng hỏi một câu:
"Nó ở đâu?"
Quản gia còn chưa mở miệng trả lời, Lộc Hàm đã bước tới, theo sát phía sau ung dung đi vào.
Hàn Như Sơ truyền cho quản gia một ánh mắt, quản gia lập tức thức thời đi tới đại sảnh chiêu đãi khách.
Hàn Như Sơ mang giày cao gót, trông vô cùng đẹp đẽ cao quý, ung dung bước đến trước mặt Lộc Hàm, còn chưa kịp lên tiếng, có hai vị khách tiến vào, bà lập tức nở nụ cười tươi như hoa, vươn tay kéo cánh tay Lộc Hàm, vẻ mặt vui vẻ tiếp đón hai người họ:
"Triệu tổng, Triệu phu nhân."
Sau đó, ánh mắt hiền dịu nhìn Lộc Hàm, lên tiếng thúc giục:
"Thế Huân, nhanh chóng chào hỏi Triệu Tổng và Triệu phu nhân."
Vẻ lạnh lùng cùng xa cách trên người Lộc Hàm đều bị anh thu lại, từ trước đến giờ anh không nói nhiều, vì muốn giống với Ngô Thế Huân, lại phải làm theo câu nói của Hàn Như Sơ nên cố điều chỉnh cho giọng nói của mình dịu dàng hơn, chào hỏi:
"Chú Triệu, cô Triệu, hoan nghênh hai người đã đến."
Nói xong, Lộc Hàm còn hướng về phía đại sảnh đang diễn ra yến tiệc, đưa tay ra hiệu kính mời.
Chờ vợ chồng Triệu tổng đi đến đại sảnh, Hàn Như Sơ mới buông cánh tay của Lộc Hàm ra, duy trì khoảng cách với vợ chồng Triệu Tổng đang ở phía trước.
Bà thừa dịp không ai chú ý tới mình, hơi nghiêng đầu, giọng nói lạnh như băng, cố đè thấp xuống:
"Đêm nay là tiệc sinh nhật của Thế Huân, tôi khuyên cậu tốt nhất chú ý giùm tôi một chút, đừng gây ra sai lầm gì."
Hàn Như Sơ nói tới đây, vừa lúc có một vị khách đi tới trước mặt bà, bà lập tức dừng lại, cười tươi sáng lạng đón tiếp vị khách kia, chờ người đó đi rồi, bà mới tiếp tục nói với Lộc Hàm, giọng điệu giống như cảnh cáo, lạnh lùng nói:
"Lúc trước cũng không có ai ép cậu phải làm việc này, là cậu cam tâm tình nguyện đồng ý, hơn nữa, đừng quên, mạng của cậu cũng là Thế Huân nhà chúng tôi cứu lấy!"
Những lời nói này đều rơi vào tai Lộc Hàm một cách rõ ràng rành mạch, nhưng vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, giống như câu nói của bà không phải nói cho mình nghe, ánh mắt lướt qua chỗ đại sảnh yến tiệc một chút, nhìn thấy Từ Châu Huyền đang đứng cách đó không xa, nghiêng đầu, nhìn Hàn Như Sơ cười cười, thoạt nhìn tình cảm giống như mẹ con bình thường, sau đó anh rút cánh tay mình ra, đi tới chỗ cô.
Hàn Như Sơ nói đúng, việc giúp đỡ Ngô Thế Huân là do anh tự nguyện.
Thậm chí ngay cả việc này cũng không phải do Ngô Vạn Lý hay Hàn Như Sơ nhờ anh, mà là quản gia của Ngô gia tìm anh.
Quản gia không đưa cho anh bất kỳ một ưu đãi gì, cũng không có giọng điệu cầu khẩn gì, chỉ là một câu nói đơn giản: Ngô gia gặp nạn, cần anh cùng Từ Châu Huyền đóng vai vợ chồng, giúp Ngô gia vượt qua giai đoạn khó khăn.
Mặc dù một câu phản đối kia cực kỳ ngắn gọn, nhưng cũng có mười mấy chữ, vậy mà trong đó anh chỉ chú ý đến ba chữ: Từ Châu Huyền.
Khi đó anh, đã có một thời gian rất lâu không gặp qua cô, người vây quanh anh, cũng không nhận ra cô, nên ba chữ này chỉ có thể hiện lên rồi quấn quanh đầu óc của anh vô số lần, lúc ấy bất chợt anh nghe được từ trong miệng người khác cái tên đã khắc sâu trong đáy lòng của mình, tim cứ như vậy mà loạn nhịp, qua hồi lâu, đầu óc của anh mới bắt đầu chuyển động, nhưng cũng chỉ là tự hỏi hết lần này đến lần khác:
"Diễn vai vợ chồng với Từ Châu Huyền."
Anh biết Ngô Vạn Lý cùng Hàn Như Sơ rất chán ghét mình, nhưng anh trầm mặc hồi lâu, vẫn đồng ý.
Không có bất kỳ yêu cầu gì, cũng không có bất cứ điều kiện gì mà đồng ý.
Không vì cái gì khác, chỉ vì muốn tốt cho ba chữ Từ Châu Huyền.
Coi như là chiu hết mọi uất ức cùng chán ghét, cũng đáng giá.
Bởi vì không có ai biết, ngay lúc đó, trong lòng anh có bao nhiêu xao động, anh cảm thấy đó là sự thiên vị của trời cao dành cho anh, cho anh một cơ hội tốt như vậy, để cho anh có thể xuất hiện bên cô một lần nữa.
-
"Thế Huân!" Từ Mỹ Anh thấy Lộc Hàm đầu tiên, vẫy tay một cái, chào hỏi một tiếng.
Từ Châu Huyền đưa lưng về phía Lộc Hàm lập tức xoay người, đợi đến lúc Lộc Hàm đến gần, mới cười ấm áp vui vẻ kêu một tiếng:
"Anh Thế Huân."
Anh Thế Huân... Giọng của cô gái nhẹ nhàng mềm mỏng, lúc ba chữ này phát ra từ giữa miệng của cô, lại mang theo vài phần uyển chuyển.
Không giống như lúc cô gọi anh, đều là "Anh Lộc" khách sáo xa cách như vậy, cho tới gần đây khi cô hai lần gọi tên anh, cũng khiến cho anh vô cùng thỏa mãn.
Lộc Hàm đè nén sự chua xót trong lòng, nhìn mặt Từ Châu Huyền, mang theo vài phần dịu dàng, vươn tay tự nhiên mà ôm lấy vòng eo mềm mại của cô.
Dù Lộc Hàm cải trang thành bộ dạng của Ngô Thế Huân, nhưng mùi hương trên người anh lại không thay đổi, lúc Từ Châu Huyền bị anh ôm lấy thắt lưng, liền ngửi được mùi hương tản mát ra từ trên người anh, nhịp tim bỗng dưng lại tăng nhanh, trên mặt lại thêm mấy phần ngượng ngùng.
Cử động của hai người, chứng minh sự ngọt ngào ân ái giữa vợ chồng mới cưới một cách rất sâu sắc.
Mặt mày có thể cải trang, nhưng giọng nói lại không thể thay đổi, vì thế Lộc Hàm đối với những người quen thân với Ngô Thế Huân, cố gắng hết sức cũng không mở miệng nói chuyện.
Dần dần, mọi người đều cho rằng mặt Ngô Thế Huân bị hủy vì tai nạn giao thông, dẫn đến tính tình thay đổi, không muốn mở miệng nói chuyện.
Vì thế Lộc Hàm lúc này, đối mặt với lời chào nhiệt tình vừa rồi của Từ Mỹ Anh, cũng chỉ là cong môi lên, gật đầu một cái.
Từ Mỹ Anh cũng đã tiếp nhận việc "Ngô Thế Huân" sau khi bị tai nạn giao thông thì không thích mở miệng nói chuyện, vì thế chỉ đứng ở bên cạnh Phác Xán Liệt, giới thiệu:
"Thế Huân, đây là bạn trai của tôi, Phác Xán Liệt."
Phác Xán Liệt hào phóng vươn tay:
"Chào anh."
Lộc Hàm vẫn không nói gì như cũ, chẳng qua là bắt tay với Phác Xán Liệt.
Từ Châu Huyền sợ rằng để lâu, sẽ bị Từ Mỹ Anh nhìn ra đầu mối gì, lập tức lấy một cái cớ, nói:
"Em và anh Thế Huân phải đi tiếp đón những người khác."
Sau đó chờ Từ Mỹ Anh cũng Phác Xán Liệt gật đầu, liền rời đi cùn Lộc Hàm.
-
Tiệc sinh nhật của Ngô Thế Huân, đúng tám giờ thì bắt đầu, Ngô Vạn Lý cùng Hàn Như Sơ cũng sợ bị người khác phát hiện ra sơ hở, cho nên lời chào mừng bắt đầu bữa tiệc, là Hàn Như Sơ lên nói.
Lộc Hàm chẳng qua là đứng trên khán đài, chờ Hàn Như Sơ nói xong, giơ ly rượu lên, cạn một ly rượu với mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top