Chap 138
Lộc Hàm có cảm giác giống như lúc này mình đang nằm mơ, tư thái nhàn nhạt mà lại ưu mỹ đứng tại chỗ, ánh mắt chăm chú nhìn cái cặp cà vạt kia, tựa như bị định hình, qua một hồi lâu, mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Từ Châu Huyền, giọng nói có phần chan chát nói một tiếng:
"Cảm ơn."
Từ Châu Huyền khẽ mỉm cười, ánh đèn ngời ở phòng khách chiếu xuống, càng làm nổi bật lên gương mặt đáng yêu mềm mại:
"Em không biết anh thích loại quà gì, cho nên cứ lựa theo ý thích của mình, cũng không biết anh có thích hay không."
"Thích." Lộc Hàm không chút do dự trả lời, hai mắt anh tiếp tục nhìn chằm chằm vào cái cặp cà vạt trong hộp, sau đó cẩn thận bảo vệ mà đóng nắp hộp, lại mở miệng nói: "Rất thích."
Từ Châu Huyền tiếp tục cười, mặt mày cũng để lộ ra một chút vui mừng.
Ngón tay Lộc Hàm nhẹ nhàng vuốt ve trên cái hộp, nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười như hoa của Từ Châu Huyền, sự lạnh nhạt giữa lông mày thu lại rất nhiều, từ trước đến nay dù thích hay không thích anh cũng không bao giờ để người bên cạnh biết một chút, từ bên miệng lại bất ngờ rơi ra một câu:
"Đã rất nhiều năm anh không nhận được quà sinh nhật."
Một câu nói đơn giản, lại khiến cho nụ cười trên mặt Từ Châu Huyền từ từ biến mất, trong đầu cô nghĩ tới ngày hôm đó mình đứng ngoài cửa phòng khách, nghe lén được câu nói kia của Lộc Hàm: "Hơn nữa, sinh nhật của tôi có trôi qua như vậy cũng không có vấn đề gì", vẻ mặt lúc ấy, giống như hiện tại, giọng nói mặc dù lạnh nhạt, nhưng lại để lộ mấy phần đau thương.
Ở trong trí nhớ của cô, rất nhiều lần sinh nhật của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm cũng sẽ tham dự, nhưng lại chưa bao giờ tổ chức cho mình một cái sinh nhật, Từ Châu Huyền không nhịn được mà hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình:
"Anh đều không tổ chức sinh nhật sao?"
"Ừ." Lộc Hàm không mở miệng, chẳng qua là dùng âm thanh phát ra một câu nói, qua một lúc, anh mới từ từ mở miệng nói: "Sau khi mẹ mất, cũng không còn tổ chức sinh nhật nữa."
Những lời này của Lộc Hàm được nói ra rất thờ ơ, nhưng Từ Châu Huyền không biết tại sao, từ trong đáy lòng lại dâng lên từng đợt đau đớn chẳng chịt.
Cô biết Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm là anh em cùng cha khác mẹ, cũng biết mẹ của Lộc Hàm mất sớm, nhưng trừ điều đó ra, cũng không biết nhiều.
Coi như là Ngô Thế Huân lớn lên cũng Lộc Hàm cũng không biết sinh nhật của anh, nhưng cha của bọn họ bác Hứa cũng nên biết đi... Coi như là con riêng, nhưng cũng là xương thịt của bác Hứa, cứ coi như không thể làm một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng như Ngô Thế Huân, nhưng một món quà một câu chúc đơn giản nhất, cũng không có sao?
Từ Châu Huyền mấp máy môi, mở miệng:
"Vậy bác Ngô thì sao? Bác ấy cũng không tổ chức sinh nhật cho anh sao?"
Sắc mặt của Lộc Hàm trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, từ trong đáy mắt chậm rãi hiện lên một chút oán hận.
Từ Châu Huyền ngẩn người, ý thức được mình có thể đã nói sai, đáy lòng dâng lên một chút bất an, cắn cắn môi, nhỏ giọng mớ miệng, vừa mới chuẩn bị nói tiếng "Thật xin lỗi", nhưng mới chỉ nói một chữ "Thật", Lộc Hàm mang vẻ mặt vẻ mặt lạnh như băng, lại chẫm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm ngoài cửa sổ, tựa như đang nói chuyện của người khác, ngữ điêu vô cũng bình tĩnh: "So với làm sinh nhật cho anh, ông ta có lẽ càng mong anh không có sinh nhật đi."
Anh ra đời, đối với cha của anh mà nói, là một vết nhơ của ông.
Nếu như có thể, nói vậy cha của anh, căn bản không muốn anh sinh ra trên thế giới này đi.
Sự đau đớn từ trong đáy lòng Từ Châu Huyền, càng trở nên dữ dội.
Một loại đau đớn không thể nói nên lời, cuồn cuộn trong cơ thể cô, nhanh chóng vọt lên đến cổ họng của cô, khiến cô không thể nói được gì.
Lộc Hàm nhìn ngoài cửa sổ, trên mặt hiện lên một nụ cười khẽ, giống như đang giễu cợt một cái gì đó, mang theo vài phần lạnh nhạt thờ ơ nói:
"Bất quá, cũng không có gì, đã là thói quen rồi."
Thói quen...
Hai chữ nhẹ nhàng, hoàn toàn chạm vào Từ Châu Huyền, cô chưa bao giờ biết người đàn ông đơn độc lạnh lùng và cao ngạo mà cô yêu này, vẫn còn có một mặt đau lòng không muốn cho người biết như vậy.
Trong mắt Từ Châu Huyền, liền phủ kín một tầng sương mù, nhìn một thân Lộc Hàm ngạo mạn nhàn nhạt đứng bên cửa sổ sát đất, cũng không biết dũng khí đến từ đâu, trong lúc bất chợt liền thốt lên:
"Trước kia từng có sinh nhật hay không, không quan trọng, sau này anh còn có em a..."
Lộc Hàm chợt trở nên run rẩy, toàn thân căng thẳng.
Mặt ngoài thoạt nhìn như gió êm sóng lặng, nhưng nội tâm đã sớm rối loạn.
Từ Châu Huyền cố gắng khống chế vẻ mặt, muốn kiềm nén nước mắt của mình:
"Nếu như anh không ngại, sau này sinh nhật hằng năm của anh, em có thể trải qua cùng anh."
Nếu như anh không ngại, sau này sinh nhật hằng năm của anh, em có thể trải qua cùng anh.
Mặc dù anh biết, cô gái anh yêu, không yêu anh, cô nói những lời này thật ra thì căn bản cũng không có hàm nghĩa gì khác, nhưng anh vẫn vì một câu nói căn bản không xem như là thật mà cảm động, vô cùng thỏa mãn, cảm động.
Yết hầu của Lộc Hàm chuyển động lên xuống hai lần, trong lúc Từ Châu Huyền vẫn không kịp phản ứng, đột ngột vươn tay, nắm cổ tay của cô, kéo cô vào trong ngực của mình.
Động tác của Lộc Hàm quá mức bất ngờ, Từ Châu Huyền có chút phát ngốc, đợi đến khi cô phục hòi lại tinh thần, người đã bị Lộc Hàm ôm lấy thật chặt, đầu áp vào trước ngực của anh.
Từ Châu Huyền cử động đầu theo bản năng, Lộc Hàm lại đột nhiên giơ tay lên, đè cô lại, một tay đặt lên eo của cô:
"Đừng cử động."
Theo giọng nói của Lộc Hàm, gò má người đàn ông nhẹ nhàng cọ xát vào tóc Từ Châu Huyền, đôi môi đặt trên tóc của cô, ngửi được hương thơm trên tóc, ngữ điệu có chút mập mờ nói:
"Đừng cử động, để cho anh ôm một lát, một lát thôi."
Đáy mắt Lộc Hàm có chút nóng lên, mí mắt chậm rãi buông xuống, tiếp tục gia tăng lực ôm cô.
Bất kể người em yêu là ai, hôm nay là ngày sinh nhật của anh, hãy để cho anh yên lặng ôm một lát, chỉ cần một lát, cho anh cảm thụ một chút ấm áp chưa bao giờ có, để anh không còn tịch mich cô đơn như vậy nữa trong chốc lát.
Anh thật sự không hề tuyệt tình hay lạnh lùng như mọi người thoạt nhìn thấy như vậy, nhưng chỉ có tuyệt tình cùng lạnh lùng như vậy, mới có thể khiến anh có thể đứng lên mà không thảm hại.
Từ Châu Huyền không cử động, chẳng qua là lẳng lặng đưunsg tại chỗ để mặc cho Lộc Hàm ôm thật chặt, không biết qua bao lâu, Từ Châu Huyền nhẹ nhàng giơ tay lên, ôm eo Lộc Hàm.
Bọn họ đều dành hết lòng đi yêu đối phương, lại quên nói với nhau một câu: "Anh yêu em/Em yêu anh"
--
Một đêm kia, Lộc Hàm cùng Từ Châu Huyền trải qua như gió yên sóng lặng, hai người ôm nhau hồi lâu, mới tách ra.
Một đêm kia hai người không giống như những ngày trước, phát sinh quan hệ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top