Chap 132

Không biết có phải do vừa mới thấy tấm hình kia trong điện thoại Từ Châu Huyền hay không, mà Từ Mỹ Anh từ trên khuôn mặt tươi cười của Từ Châu Huyền, mơ hồ thấy được một chút vội vàng cùng vui vẻ.

Vẻ mặt Từ Mỹ Anh như bình thường gọi nhân viên tính tiền, rồi cùng Từ Châu Huyền đi thang máy xuống lầu, rất thờ ơ hỏi một câu:

"Huyền Huyền, Ngô Thế Huân đối với em như thế nào?"

Cái vấn đề này, Từ Mỹ Anh không chỉ hỏi Từ Châu Huyền một lần, Từ Châu Huyền nghiêng đầu, giọng nói mang theo một chút hồn nhiên:

"Chị, cái vấn đề này sau khi em cùng anh Thế Huân kết hôn, đã hỏi em nhiều lần rồi."

"Lo lắng cho em sau khi cưới lại không hạnh phúc." Lúc ban đầu hỏi, chính xác là bởi vì lo lắng, bởi vì sợ trước đó mình làm những chuyện thẹn với Từ Châu Huyền, mang đến bất hạnh cho con bé, nhưng lần này hỏi, là bởi vì cô muốn biết, Từ Châu Huyền cùng Lộc Hàm lén lút ở chung một chỗ, có phải là vì Ngô Thế Huân đối xử với con bé không tốt hay không?

Lời nói quan tâm yêu thương của Từ Mỹ Anh, khiến cho nụ cười trên mặt của Từ Châu Huyền càng trở nên ấm áp động lòng người, mặc dù cô biết rõ người mình cưới không phải Ngô Thế Huân, lại vẫn vì để cho Từ Mỹ Anh an tâm, tiếp tục che dấu lời nói dối ấy:

"Sao lại không hạnh phúc a, anh Thế Huân đối với em vẫn rất tốt, chị cũng không phải là không biết."

Thật ra thì điều Từ Mỹ Anh muốn hỏi chính là, nếu như Ngô Thế Huân đối với em rất tốt, thì tại sao em và anh của anh ta lại vụng trộm ở chung một chỗm nhưng, lời nói khắc nghiệt như vậy, Từ Mỹ Anh vẫn không thể hỏi được, sợ nhìn thấy sự khó xử của Từ Châu Huyền, sợ hủy hoại tình chị em giữa hai người, vì thế cuối cùng, Từ Mỹ Anh chẳng qua là nhấn mạnh hỏi một câu:

"Thật sự rất tốt sao?"

"Thật sự rất tốt." Từ Châu Huyền cũng không biết trong lòng Từ Mỹ Anh suy nghĩ cái gì, mặt mày điềm nhiên nhìn về phía Từ Mỹ Anh bảo đảm.

Từ Mỹ Anh nhìn chằm chằm Từ Châu Huyền một lúc lâu, mãi đến khi thang máy đã xuống tần một, cửa thàng máy mở ra, Từ Mỹ Anh mới nhẹ nhàng gật đầu:

"Rất tốt là tốt rồi."

Nói xong, Từ Mỹ Anh lại không nhịn được mà bổ sung một câu:

"Huyền Huyền, chị thật sự hi vọng hôn nhân của em có thể hạnh phúc mỹ mãn, mãi cho đến già."

Hôn nhân của cô, bất quá chỉ là một tuồng kịch, nếu như có một ngày Ngô Thế Huân tỉnh lại, cuộc hôn nhân này sớm muộn cũng sẽ biến mất, nhưng ai biết được ngày đó đến cùng là ngày nào, lại như lần trước, điều Từ Châu Huyền có thể làm, chình là duy trì mối hôn nhân này của bản thân và Ngô Thế Huân cho thật tốt.

Nghĩ tới đây, Từ Châu Huyền cười ấm áp với Từ Mỹ Anh:

"Chị, chị đừng lo lắng cho em, em nhất định sẽ rất hạnh phúc, ngược lại chị, phải nhanh chóng suy nghĩ cho việc cả đời của mình, thật ra thì Phác Xán Liệt thật sự rất tốt."

Từ Mỹ Anh nhếch môi cười cười, không nói chuyện, đuôi mắt thấy được Lộc Hàm đang ở chỗ đậu xe nháy đèn xe, lập tức chỉ cho Từ Châu Huyền.

Địa điểm ăn cơm tối, là do Lộc Hàm chọn, món ăn Quảng Đông dễ tiêu, địa điểm chọn đặc biệt lịch sự tao nhã có phong cách, trong một phòng lớn như vậy, chỉ có ba người, chính giữa còn có người đi vào, kéo một khúc nhạc vilon dễ nghe.

Cơm nước xong, chuông đồng hồ đã chạng vạng mười giờ tối, xe trên đường cũng ít dần, bởi vì Từ Mỹ Anh cùng Từ Châu Huyền không lái xe, nên Lộc Hàm lái xe đưa Từ Mỹ Anh về trước, Từ Mỹ Anh vốn là muốn trở về nhà họ Từ, kết quả trên đường nhận được điện thoại của Phác Xán Liệt, cuối dùng lại đổi thành đến nhà trọ của Phác Xán Liệt.

Đợi đến khi Từ Mỹ Anh xuống xe, vào khu nhà trọ nhỏ của Phác Xán Liệt, Lộc Hàm mới lại khởi động xe.

Bởi vì lúc trước Từ Mỹ Anh cũng lên xe của Lộc Hàm, cho nên Từ Châu Huyền và Từ Mỹ Anh cùng ngồi ở phía sau xe, xe của Lộc Hàm chạy đến giao lộ, đúng lúc đèn đỏ, vì thế liền phanh xe lại, xe chậm rãi ngừng lại, anh xuyên qua kính chiếu hậu, khi nhìn phía Từ Châu Huyền, vừa vặn thấy túi đồ bên cạnh cô, nghĩ đến lúc ăn cơm, Từ Mỹ Anh có nói qua một lần, nói buổi chiều hai chị en các cô đi dạo phố chọn lựa quà sinh nhật.

Là chọn quà sinh nhật cho Ngô Thế Huân...... Lộc Hàm nhịn không được nhìn chằm chằm túi quà kia trong chốc lát, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng tẻ nhạt, thoáng hiện lên một chút hâm mộ, cho nên khi đèn đỏ nhảy thành đèn xanh, anh cũng không hề đều có phản ứng gì, thẳng đến khi mấy chiếc xe ở phái sau không kiên nhẫn nhấn còi liên tục, Lộc Hàm mới dậm chân ga, đánh tay lái, rẽ vào một hướng, sau khi đi được một đoạn, thình lình mở miệng, hỏi một câu:

"Xế chiều là đi mua quà sinh nhật cho Thế Huân?"

"Uhm." Từ Châu Huyền lên tiếng, nghĩ đến chính mình mua quà sinh nhật cho Lộc Hàm, do dự một chút, quyết định vẫn là giữ lại đến thứ sáu rồi cho Lộc Hàm kinh ngạc, vì thế liền không nói thêm cái gì.

Trên mặt của Lộc Hàm, cũng không có biến hóa gì quá lớn, nhưng là tay đang nắm tay lái, lại nắm thật chặt, anh trầm mặc hồi lâu, lại mở miệng hỏi:

"Mua quà gì vậy?"

"Một cái cà vạt." Từ Châu Huyền nói.

Lộc Hàm gật đầu một cái, không nói gì nữa, ngoài cửa sổ đèn đường mờ nhạt, không ngừng chiếu lên trên khuôn mặt đẹp trai của anh, vẻ mặt anh dao động, thoạt nhìn có chút mơ hồ.

Buổi tối, Từ Châu Huyền tắm rửa sạch sẽ, leo lên giường, Lộc Hàm tắm rửa xong đi ra, ngay cả đèn ngủ cũng đều không tắt, liền trực tiếp áp đảo Từ Châu Huyền bên dưới, hôn lên môi của cô, có điểm gấp gáp, tay cũng không có cởi đi váy ngủ của cô, trực tiếp gấp gáp kéo ra quần trong của cô, xông vào.

Thân thể Từ Châu Huyền rung rung một chút, theo bản năng liền ôm lấy bả vai của Lộc Hàm, thân thể anh cứng ngắc một chút, sau đó liền không rên một tiếng hôn sâu hơn.

-

Ngày mai Hoàn Ảnh truyền thông có một cuộc họp sớm, sáng sớm Lộc Hàm dậy thật sớm, ngay cả bữa sáng cũng chưa kịp ăn, liền lái xe rời đi.

Hội nghị két thúc, đã là mười giờ sáng, giữa trưa mới có thời gian ăn cơm, Lộc Hàm ngay cả nước cũng chưa uống, trực tiếp vội vã đi, kết thúc bữa ăn, đã là một giờ rưỡi chiều,từ lúc buổi sáng rời giường đến bây giờ Lộc Hàm vẫn rất bận, rốt cục có cơ hội thở một hơi.

Giữa trưa đến chỗ ăn cơm, là một nơi phục vụ tổng hợp, khi Lộc Hàm ở trong phòng nghỉ ngơi nhắm mắt dưỡng thần, trợ lý nhân cơ hội đem xe đưa vào khu vực bãi đỗ xe kêu người rửa sạch xe.

Rửa xe xong, đã là nửa tiếng sau, khi trợ lý trở lại phòng nghỉ, Lộc Hàm đã tỉnh lại, đang nghe điện thoại.

Trợ lý không muốn làm phiền Lộc Hàm, nên im lặng đứng ở một bên, vẫn đợi cho đến khi Lộc Hàm cắt điện thoại, mới mở miệng nói:

"Ông Lộc, hiện tại chúng ta phải về công ty sao?"

Lộc Hàm nhìn về phía trợ lý gật đầu một cái, đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi, cầm áo khoác lên, dẫn đầu đi về phía cửa ra khỏi phòng nghỉ.

Trợ lý vội vàng đuổi theo, đi được vài bước, như là nhớ tới đến chuyện gì, ở trong túi đồ lấy ra một cây bút ghi âm, đưa cho Lộc Hàm:

"Ông Lộc, đây là đồ của ngài sao?"

Lộc Hàm nghiêng đầu nhìn thoáng qua, lắc đầu một cái, lạnh nhạt ném ra một câu:

"Không phải."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top