Chap 13:

Có thể do mới vừa tỉnh ngủ nên vẻ mặt Lộc Hàm có chút ngơ ngơ. Anh nhìn chằm chằm Từ Châu Huyền khoảng hai giây, sau đó tầm mắt dừng lại ở cổ tay của cô đang bị chính mình nắm lấy, không hiểu cô đưa tay đến trước mặt mình để làm gì, mi tâm chau lại, mở miệng nói, thanh âm lạnh nhạt xen lẫn vài phần còn ngái ngủ :

" Cô muốn làm gì?"

Lộc Hàm vừa nói xong, liền nhớ lại chính mình đã trở về biệt thự Nghi Sơn, vì thế mang theo vài phần nghi hoặc nghiêng đầu nhìn khung cảnh chung quanh, thấy đây đúng là phòng ngủ của biệt thự Nghi Sơn. Sau đó tầm mắt mạnh mẽ nhìn chăm chú về phía Từ Châu Huyền, đơn giản nhưng lại trực tiếp dùng giọng nói lạnh lẽo chất vấn:

"Sao cô lại biết tôi có biệt thự ở chỗ này? Là ai cho phép cô đến biệt thự này?"

Lộc Hàm vừa nói dứt, liền lướt nhanh đến trên người Từ Châu Huyền đang mặc áo của anh, càng chau mày chặt hơn. Sau đó anh mới phát giác mình dưới tấm chăn... vậy mà đang khỏa thân trần trụi, rồi mơ hồ trong đầu ẩn ẩn hiện hiện hình ảnh đứt đoạn anh và cô ngủ với nhau, vì thế tầm mắt lại nhìn trên người Từ Châu Huyền, phát hiện trên phần da thịt lộ ra ngoài có rất nhiều dấu hôn. . . . . .

Lộc Hàm cầm lấy cổ tay Từ Châu Huyền, trong nháy mắt tăng sức lực :

"Buổi tối hôm qua. . . . . ."

Từ Châu Huyền vừa nghe đến bốn chữ này, cả trái tim nảy lên, việc gì đến sẽ đến... Cô theo bản năng mở miệng giải thích :

"Tôi nghe nói anh bị bệnh nên đến đây thăm anh, sau đó giúp anh uống thuốc. . . . . ."

Từ Châu Huyền giải thích một nửa, rồi không biết kế tiếp giải thích thế nào việc sau đó họ cùng nhau lên giường.

Tuy rằng Lộc Hàm tối hôm qua sốt đến mơ hồ, nhưng anh vẫn nhớ đại khái những gì đã xảy ra. Vốn dĩ viên thuốc đắng chát nhét vào trong miệng anh tối qua đó, là cô chặn môi anh để đút anh uống thuốc ... Cánh môi Lộc Hàm khẽ giật, giương mặt lạnh như băng đã giảm một ít.

Từ Châu Huyền thấy anh một lúc lâu cũng không lên tiếng, có chút không rõ trong lòng anh đang nghĩ gì, đáy lòng càng khẩn trương, do dự một chút, tiếp tục nói:

"Tối hôm qua, tôi cũng không có nghĩ rằng sẽ cùng anh làm chuyện đó. . . . . ."

Từ Châu Huyền còn chưa nói xong, đột nhiên Lộc Hàm chợt hung hăng hất cánh tay đang nắm của cô ra. Anh hơi dùng sức nên Từ Châu Huyền bị hất liền lui về sau hai bước, cả người cô không đứng vững, lại nghe được giọng nói lạnh như băng từ trên cao nhìn xuống, hung hăng đập tới :

"Cô muốn cái gì?"

Lộc Hàm ném ra bốn chữ này quá đột ngột, Từ Châu Huyền trong chốc lát cũng không hiểu lời nói này của anh là có ý gì. Cô nhìn ánh mắt của anh, tràn ngập nghi hoặc.

Lộc Hàm chạm tầm mắt của cô, như hiểu được sự mơ hồ của cô, lại thản nhiên mở miệng nói :

"Đã một lần cô vì vai diễn Địa lão thiên hoang mà chủ động cầu được ngủ cùng tôi, lần này sau khi được ngủ với tôi, cô muốn hồi báo gì?"

Trái tim Từ Châu Huyền nặng trĩu rơi xuống nơi sâu và lạnh nhất.

Lúc trước là cô nói dùng thân thể để đổi lấy vai diễn cho cô, dưới tình thế cấp bách đó cô sợ bị anh nhìn thấu lòng mình nên mới nói vậy. Nhưng bây giờ, anh lại thật sự xem cô thành loại người dựa vào buôn bán cơ thể để làm giao dịch với anh.

Từ Châu Huyền mím môi, không nói gì.

Lộc Hàm chờ một lúc, thấy Từ Châu Huyền từ đầu đến cuối không có ý muốn mở miệng, anh dùng giọng điệu nhạt nhẽo đánh tan sự trầm mặc giữa hai người :

"Tại sao không nói gì? Cô trăm phương ngàn kế thăm dò được tôi nơi này có biệt thự, biết tôi ngã bệnh, chạy vội từ xa như vậy tới đưa tôi thuốc, còn chăm sóc tôi cả đêm. Cô làm những việc này, chẳng lẽ không phải đang muốn gì từ tôi sao?"

"Cô vừa mới nói, tối hôm qua, cô cũng không muốn cùng tôi làm chuyện đó..."

Lộc Hàm nói tới đây, bỗng dưng dừng lại, anh cảm thấy chính mình có ý nghĩ kỳ lạ, cả người trầm mặc một hồi thật lâu, nhưng vẫn là nuốt một ngụm nước bọt, gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt của Từ Châu Huyền, giống như muốn từ mắt của cô nhìn ra một vài chuyện. Anh dùng cái giọng nói lạnh lùng không có bất kỳ tình cảm nào, nhàn nhạt tiếp tục nói :

"Chẳng lẽ cô tới đây, tuyệt nhiên không nghĩ muốn hồi báo..."

Từ Châu Huyền thật bất ngờ khi tâm sự của mình liền bị Lộc Hàm dễ dàng nói ra như vậy, tay cô theo tiềm thức nắm chặt thành quyền, cố gắng ổn định chính mình khỏi kích động, giọng điệu bình tĩnh mở miệng nói :

"Hai ngày trước tôi đi thử vai nữ thứ hai bộ phim chủ chốt năm nay của Truyền thông Hoàn Ảnh - Khuynh thành thời gian, nhưng không thành."

Cô thật sự không nghĩ tới, chính mình một lần nữa vì che dấu tâm sự mà tiếp tục đem mình trở thành hàng hóa giao dịch. Từ Châu Huyền tự nhéo lòng bàn tay mình đến đau buốt, nhưng sắc mặt cô vẫn như cũ không thay đổi, ung dung bình thản tiếp tục nói :

"Đội hình dàn diễn viên bộ phim này rất lớn, phim còn chưa quay mà tiếng tăm đã lan xa, nếu anh thật sự muốn hồi báo, vậy hãy cho tôi vai nữ số hai này."

Lộc Hàm không nói gì, đôi mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm thẳng vào Từ Châu Huyền, nhìn rồi lại nhìn. Con ngươi Lộc Hàm trầm xuống, bất chợt cả người quấn ra, mạnh mẽ xuống giường, sau đó sải bước đi đến trước mặt Từ Châu Huyền, cầm lấy cổ tay của cô, dùng sức kéo cô ra khỏi phòng ngủ, kéo xuống lầu, đi đến cửa biệt thự, sau đó mở cửa, Lộc Hàm liền đem Từ Châu Huyền lập tức kéo đến trước mặt của mình, động tác của anh hơi dừng một chút, sau đó không chút do dự nhấc cả người Từ Châu Huyền lên, dùng sức ném cô ra ngoài cửa biệt thự, theo sau đó là giơ tay lên, dùng sức đóng "rầm" cửa lại.

Một loạt động tác này của Lộc Hàm bất thình lình lại hung mãnh, Từ Châu Huyền căn bản không kịp phản kháng, đợi cho cô phục hồi tinh thần, cả người đã bị Lộc Hàm ném ra khỏi biệt thự.

Nhưng mlà túi của cô cùng chìa khóa xe, di động, áo khoác, vẫn còn ở trên lầu. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top