Chap 122
Không biết có phải do quan hệ gần đây của cô với Lộc Hàm hay không, không hề cứng nhắc lạnh nhạt như trước kia, để trong mơ cô thấy những hình ảnh mà bản thân không dám nghĩ tới, hình ảnh cô với Lộc Hàm kết hôn......
Hôn lễ rất đẹp, Lộc Hàm mặc một bộ vest đen, đẹp trai anh tuấn, người thân và bạn bè, đều chân thành chúc phúc cho bọn họ, dựa theo lời chỉ dẫn của MC, cùng nhau nói đồng ý với lời thề chung thủy, trao đổi nhẫn, sau đó khi mọi người hoan hô, Lộc Hàm chậm rãi cúi đầu, hôn cô......
Khuôn mặt của người đàn ông tuấn tú, đang đứng ở trước mặt cô, càng lúc càng lớn dần, mắt thấy môi anh sắp chạm đến môi của cô, thì Từ Châu Huyền mạnh mẽ mở mắt, tỉnh dậy từ trong giấc mơ.
Khung cảnh xung quanh thật yên tĩnh, Từ Châu Huyền chớp mắt hai lần, mới phát hiện ra đây là Cẩm Tú viên, cô nhíu mi, mờ mịt ngồi dậy, nhìn quanh phòng một chút, không có một bóng người, rèm không buông xuống, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào chói chang, tới nửa phòng ngủ.
Cô nhớ rõ, tối hôm qua cô ở suối nước nóng, vậy tại sao hiện tại lại ở Cẩm Tứ Viên?
Từ Châu Huyền vắt hết óc suy nghĩ, phát hiện mình không hề nhớ một chút gì về tối hôm qua .
Từ Châu Huyền nghĩ không ra, liền không nghĩ nữa, ngẩng đầu liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, mới biết đã sắp tới trưa, hôm nay cô có một buổi quay phim quan trọng, Từ Châu Huyền sốt ruột tìm di động của mình ở bên gối, kết quả không thấy cái gì, cô nhìn một vòng quanh phòng ngủ để tìm, mọi khi cô vẫn mang túi theo thói quen nhưng giờ cũng không thấy đâu, cũng không ở trong phòng ngủ.
Từ Châu Huyền không hiểu ra sao đi vào toilet rửa mặt một chút, xuống lầu, đi quanh phòng khách nhìn một vòng.
Má Trần nghe được động tĩnh, đi từ trong phòng bếp ra, nhìn thấy Từ Châu Huyền, lập tức cười hiền hậu nói:
"Bà chủ, bà tỉnh rồi?"
Từ Châu Huyền mỉm cười nhìn về phía má Trần, buồn bực lên tiếng hỏi:
"Má Trần, má có nhìn thấy túi của tôi không?"
Má Trần lắc đầu, nói:
"Bà chủ, buổi sáng ông chủ ôm cô trở về, đã không thấy túi xách."
Không thấy túi xách? Lộc Hàm ôm cô trở về?
Lúc này, Từ Châu Huyền mới cúi đầu, liếc mắt nhìn quần áo trên người mình, phát hiện ra là chiếc váy mới tinh hiệu Chanel, cả người càng khó hiểu, tại sao Lộc Hàm lại ôm cô về nhà?
Má Trần nhìn Từ Châu Huyền đứng ở nơi đó, lông mày thanh tú nhăn lên, thất thần, bà nghĩ đến việc buổi sáng Lộc Hàm đã dặn dò, vì thế lập tức mở miệng nói:
"Bà chủ, ông chủ bảo tôi nấu một ít cháo yến mạch, dặn khi nào bà chủ tỉnh thì đưa lên cho bà ăn."
Từ Châu Huyền cảm thấy hẳn là tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì đấy, nhưng cô nghĩ mãi không ra, nghe được tiếng của má Trần, liền rầu rĩ: "Dạ" một tiếng, đặt chuyện không yên lòng sang một bên thong thả đi vào phòng ăn.
Má Trần nhanh nhẹn bưng cháo lên, đặt trước mặt Từ Châu Huyền, cùng vài món ăn nhẹ buổi sáng.
Từ Châu Huyền cầm thìa, không hề để ý quấy cháo, thỉnh thoảng lại cúi đầu, uống một hớp, cuối cùng vẫn không bỏ qua được nghi vấn trong lòng, nhìn mẹ Trần đứng ở một bên, chờ cô ăn cơm, hỏi:
"Má Trần, buổi sáng lúc ông chủ trở về, có nói gì không?"
"Ông chủ dặn tôi nấu cháo, còn nói tôi không được quấy rầy bà chủ nghỉ ngơi......" Má Trần dừng một chút, lại bổ sung thêm: "Còn nói tôi phải chăm sóc bà chủ thật tốt."
"Không còn gì nữa sao?"
Má Trần lắc lắc đầu.
Đáy lòng Từ Châu Huyền càng thêm tò mò, không nhịn được liền cắn thìa, còn muốn mở miệng hỏi má Trần, kết quả chuông cửa của biệt thự lại đột nhiên vang lên.
Biệt thự Cẩm Tú Viên của Lộc Hàm có rất ít người đến quấy rầy, Từ Châu Huyền nghi hoặc bỏ thìa xuống, khi chuẩn bị đứng lên thì má Trần lập tức đi ra khỏi phòng ăn:
"Bà chủ, để tôi đi mở cửa."
Lúc này Từ Châu Huyền mới ngồi xuống ăn tiếp, vừa ăn cháo, vừa cố gắng nhớ lại kí ức bị mất mấy tiếng vừa qua.
"Huyền Huyền!" Lúc Từ Châu Huyền vừa cầm thìa, chuẩn bị đưa cháo vào miệng, , đột nhiên Du Lợi chạy ào vào phòng, lớn tiếng gọi một câu.
Từ Châu Huyền dừng tay một chút, không để ý đến Du Lợi, tiếp tục nghĩ đến chuyện của mình, chậm chạp ăn cháo.
Du Lợi đã từng đến Cẩm Tú Viên gặp Từ Châu Huyền nhiều lần, má Trần biết cô nên nhiệt tình kéo ghế dựa cho cô ngồi:
"Cô Quyền, cô muốn ăn chút gì không?"
Bây giờ đã là giữa trưa, Du Lợi chưa ăn cơm, lại từ đoàn làm phim chạy tới, nên không khách khí gật đầu ngay lập tức, nói một tiếng "Cảm ơn", sau đó đưa đầu tới trước mặt Từ Châu Huyền, quan sát cô một chút, lúc này mới chậm rãi thở ra một hơi, rồi ồn ào nói một chuỗi thật dài với Từ Châu Huyền:
"Huyền Huyền, cậu không bị sao là tốt rồi, tối hôm qua cậu làm mình sợ muốn chết! Ả tiện nhân Kim Tiết Hiền, mình cũng biết ả ta không phải tốt lành gì, nhưng không ngờ lại vô liêm sỉ tới mức không có giới hạn như vậy! Chỉ là, Huyền Huyền, cậu không cần phải tức giận, lần này xem như cô ta đá trúng sắt rồi. Mình nghe người ta nói, không kể đến việc cô ta bị rạch một dao lên mặt, hôm nay còn bị giới truyền thông không ngừng tuôn ra lời gièm pha, toàn bộ Weibo đều nổ tung, tất cả đều là mắng chửi, ngay cả những điểm tốt của ả đều biến thành đen. Hả giận, thật sự là hả giận, nhìn thấy mọi người trên thế giới đều mắng chửi cô ta, mình yên tâm rồi!"
Du Lợi vừa nói, vừa đắc ý cười khoe:
"Huyền Huyền, mình cho cậu biết, mình tức quá, nên lập vài tài khoản phụ để mắng cô ta, trong đó có một cái còn đứng đầu trong danh sách trả lời đấy!"
Từ Châu Huyền bị lời nói thao thao bất tuyệt không cần thở của Du Lợi làm cho sửng sốt, cho đến lúc má Trần đặt bát cháo yến mạch trước mặt Du Lợi, cô hăng hái cầm thìa ăn như hổ đói, khi vừa khép miệng lại, Từ Châu Huyền mới chớp chớp mắt, nhẹ nhàng hỏi Du Lợi một câu:
"Du Lợi, Kim Tiết Hiền bị sao vậy?"
"Khụ khụ!" Câu hỏi của Từ Châu Huyền khiến Du Lợi lập tức bị sặc, cô cầm khăn tay che miệng ho khan một lúc lâu, sau đó trừng mắt nhìn Từ Châu Huyền, vẻ mặt kỳ dị hỏi: "Từ Châu Huyền, cậu bị choáng váng à? Kim Tiết Hiền bị làm sao cậu không biết ư? Tối hôm qua suýt nữa cậu bị ả hại chết, cậu có biết hay không? Thiếu chút nữa bị lão sắc quỷ bầu Tôn cưỡng hiếp đó!"
Chân mày Từ Châu Huyền cau lại, mờ mịt vô tội hỏi lại:
"Mình bị bầu Tôn cưỡng bức?"
Du Lợi thấy bộ dạng này của cô, chớp mắt hai cái, vẻ mặt nghiêm túc hỏi:
"Huyền Huyền, thật sự cậu không nhớ sao?"
Theo lời nói của Du Lợi , Từ Châu Huyền đã lờ mờ nhớ ra một ít chuyện dơ bẩn xảy ra đêm qua, sắc mặt có chút khó coi, cô mím môi, không nói gì.
Du Lợi siết chiếc thìa trong tay, dùng sức hít thở, sau đó buông lỏng ra, nhìn Từ Châu Huyền, kể lại toàn bộ sự việc cho cô:
"Huyền Huyền, tối hôm qua, đồ uống của cậu ở suối nước nóng đã bị bỏ thuốc, nhưng đồ uống đó đã nhanh chóng bị người ta xử lý rồi, bây giờ tìm không thấy chứng cứ."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top