Chap 118
Nhưng mà, cô lại có thể ngửi được mùi hương trên cơ thể người kia, biết người đó không phải là Lộc Hàm.
Từ Châu Huyền nâng lên tay muốn đẩy ra bàn tay đang cởi bỏ quần áo của cô, nhưng mà cô bị hạ thuốc, hoàn toàn không có một tí sức lực nào, vỗ vào tay của Tôn tổng giống như trêu ghẹo, khiến cho bản tính háo sắc của Tôn tổng nổi lên, mất hồn, nhịn không được cúi đầu, muốn hôn trên mặt của Từ Châu Huyền.
Từ Châu Huyền lờ mờ né tránh, không phải là tác dụng phụ của thuốc, mà là do cô không biết ai đang hôn môi mình, nói tóm lại, làm cho cô thấy ghê tởm, cô giãy dụa muốn né tránh sự xâm phạm của người đàn ông kia, nhưng cả người cô xụi lơ không có có sức để chống cự.
Tôn tổng loay hoay một lúc lâu, rốt cục sắp cởi được quần áo của Từ Châu Huyền, đột nhiên điện thoại hắn vang lên.
Tôn tổng không muốn để ý đến, nhưng chuông điện thoại tiếp tục vang lên, Tôn tổng không vui đứng dậy, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, thì ra là vợ hắn gọi tới, vì thế vội vàng leo xuống giường, trốn vào toilet, nghe điện thoại.
Tuy rằng ý thức Từ Châu Huyền mơ hồ, nhưng cô cũng biết tình huống này không đúng, cho nên khi người đàn ông kia vừa rời khỏi, thì vùng vẫy muốn leo xuống giường, kết quả, thế nào cũng không đứng dậy nổi, cuối cùng chỉ có thể dịch người lại gần mép giường, ngã xuống giường.
Rơi xuống đất đau đớn, khiến cho cô rên một tiếng, sau đó vươn tay, vịn vào một bên cái bàn, cố gắng đứng lên, kéo thân thể, đi về phía cửa.
Toàn thân cảm giác không có sức làm cho hai chân Từ Châu Huyền giống như bị liệt, mỗi lần nhấc lên thì giống như phải dùng sức lực của toàn thân, thật vất vả miễn cưỡng đi tới cửa phòng ngủ, rốt cuộc cô không chống đỡ được nữa liền ngồi xổm xuống.
Tôn tổng cúp điện thoại, đi ra khỏi toilet, nhìn lên trên giường không thấy Từ Châu Huyền, vội vàng đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Từ Châu Huyền đang ngồi xổm trên đất, nở nụ cười hì hì, miệng gọi "Bảo bối", rồi vươn người bế Từ Châu Huyền từ dưới đất đứng lên.
Lúc này tinh thần Từ Châu Huyền hoàn toàn lờ mờ, ngoan ngoãn giống như con mèo con, chẳng những không né tránh, ngược lại còn mềm nhũn dựa vào trong lòng Tôn tổng.
Hành động đó của cô khiến cho lòng Tôn tổng ngứa ngáy khó nhịn, vội vã đặt cô lên trên giường, sau đó tiếp tục hành động......
-
Từ Châu Huyền ở trong phòng của Tôn tổng......
Những lời này có ý nghĩa như thế nào, trong nháy mắt Lộc Hàm hiểu được.
Dựa theo thời gian Từ Châu Huyền biến mất đến bây giờ, đã là nửa tiếng, bọn họ đi từ suối nước nóng đến khách sạn của đoàn phim, nhiều nhất cũng chỉ mất nửa tiếng, tính ra, nói cách khác, Từ Châu Huyền ở trong phòng của Tôn tổng đã một giờ......
Một giờ......
Ngón tay Lộc Hàm run run lấy di động từ trong túi ra, gọi điện thoại cho quản lý khách sạn, muốn lấy thẻ mở cửa phòng của Tôn tổng .
Thang máy đến tầng cao nhất, Lộc Hàm đi ra, phục vụ khách sạn đã đứng ở bên ngoài, Lộc Hàm nhận thẻ mở cửa phòng, suy nghĩ một chút, bảo phục vụ khách sạn rời đi, sau đó thì sải bước đến bên ngoài phòng của Tôn tổng.
Lộc Hàm mở cửa phòng Tôn tổng ngay lập tức, trái tim giống như ngừng đập, đầu ngón tay anh run run đẩy cánh cửa ra, phát hiện trong phòng yên lặng đến quỷ dị, sau đó đi đến cửa phòng ngủ.
Lộc Hàm chưa bước đến phòng ngủ, nhưng xuyên qua khe cửa mở liền có thể thấy được cảnh tượng trên giường.
Bầu Tôn đè trên người Từ Châu Huyền, đang ra sức cởi bỏ quần áo trên người cô. Còn Từ Châu Huyền vô lực nằm trên giường, đôi mắt đen láy nhưng lỏng lẻo vô hồn nhìn trần nhà, trông như con búp bê xinh đẹp.
Tức giận xen lẫn đau khổ chực trào, trong nháy mắt tràn ngập từng đường ven máu.
Anh lăn lộn trong làng giải trí lâu như thế, cũng biết có một số loại sao nữ leo lên đài cao từ cuộc sống về đêm bẩn thỉu, nên ít nhiều sẽ giữ chút thuốc kích thích.
Lộc Hàm như cảm thấy có gì đó đập mạnh vào trái tim mình, hô hấp nhất thời trở nên khó khăn. Trong nháy mắt, sắc mặt anh trở nên hung tợn, ngay sau đó liền giơ chân, hung hăng đá văng cánh cửa phòng ngủ, đằng đằng sát khí lao vào bên trong.
Cánh cửa bị đá tạo nên tiếng vang rất lớn, khiến nhà sản xuất Tôn giật mình, bèn nghiêng đầu nhìn về phía cửa. Nhưng chưa kịp nhận diện được người, thì ông ta đã bị Lộc Hàm chạy tới trước mặt, tóm lấy cánh tay và thụi một đấm vào mặt.
Lộc Hàm dùng toàn lực đấm bầu Tôn méo mặt sang hẳn một bên, cơ thể mập mạp bị mất thăng bằng liền "Rầm", ngã ngửa ra mặt sàn.
Lộc Hàm hừng hực lửa nóng đi tới trước mặt bầu Tôn, khom người kéo cơ thể béo tròn lên, rồi một cước mãnh liệt đá văng ông ta ra tới phòng khách.
Sàn nhà trơn trượt, bầu Tôn bị đụng trúng ghế sofa thì mới dừng lại được. Còn chưa định thần, thì bất chợt một cái ghế vung tới, nện thẳng vào người ông ta.
Bầu Tôn không kịp né tránh, chỉ biết ôm mình kêu rên đau đớn.
Lộc Hàm như không thấy bầu Tôn thống khổ, khuôn mặt hung bạo từng bước từng bước đi tới, dựng bầu Tôn lên, cong chân mạnh mẽ đá vào bộ phận bên dưới ông:
"Ai cho ông động vào cô ấy! Mẹ mày ai cho phép mày động vào cô ấy!"
Cứ theo sau mỗi lời nói là một cú thụi, một cú đấm, một cú đá. Lộc Hàm như phát điên, gầm lên:
"Mẹ mày dám! Xem hôm nay tao phế mày ra sao!"
Lộc Hàm vừa thốt ra lời, liền nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, ghen tuông và đau khổ, khiến anh hoàn toàn mất lý trí, tức giận đùng đùng túm lấy cái ly thủy tinh bên cạnh, hung hăng ném vào đầu ông ta.
Chớp mắt, máu đỏ từ đầu bầu Tôn chảy xuống.
-
Từ Mỹ Anh và trợ lý của Lộc Hàm chạy đến, đang khúc bầu Tôn bị Lộc Hàm đá ra khỏi phòng ngủ.
Từ Mỹ Anh thấy cảnh này, sắc mặt lập tức trắng toát, liền lùi ra sau một bước.
Mà trợ lý của Lộc Hàm lần đầu tiên thấy cảnh tượng bạo lực như vậy, mặc dù đang rất sốc, nhưng lúc thấy bầu Tôn bị chảy máu đầu, tức khắc lấy lại được bình tĩnh sau cơn sợ hãi, sau đó vội vàng xông lên ôm lấy Lộc Hàm đang cầm nửa phần ly thủy tinh còn lại định đâm vào cổ tay lão ta:
"Ông Lộc, đủ rồi! Cứ tiếp tục như vậy, sẽ gây ra án mạng mất!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top