Chap 110
Từ Mỹ Anh nghĩ vậy, liền hít sâu vài hơi, đem mấy ý nghĩ kì quái vừa nãy dẹp khỏi đầu.
***
Từ Mỹ Anh chơi bời ở đoàn làm phim 2 ngày, lúc ban đầu có chút cao hứng, nhưng chỉ được có vậy, liền chán, nên chiều ngày thứ ba, nhân lúc Từ Châu Huyền không có lịch diễn, liền túm cô đi dạo phố.
Từ Châu Huyền sau khi cha mẹ mất, được mang về nhà họ Từ, cha mẹ Từ Mỹ Anh đối tốt vô cùng, khiến cho Từ Mỹ Anh đáy lòng có chút ghét bỏ, thậm chí còn có lần, Từ Mỹ Anh nào loạn 1 hồi, sau đó cha mẹ lại quay sang mắng cô khiến cô ủy khuất vô cùng, nhưng sau này lớn lên, biết được hoàn cảnh của Từ Châu Huyền đáng thương nhường nào, mà Từ Châu Huyền trước giờ luôn nhẫn nhịn mấy lần nháo của cô, liền muốn bù đắp lại cho Từ Châu Huyền.
Bởi vậy mấy năm nay, Từ Mỹ Anh trong lòng luôn thấp thỏm, vẫn luôn đem chuyện của Từ Châu Huyền trong lòng, tận lực đối tốt, muốn cảm giác tội lỗi trong lòng giảm đi chú ít.
Buổi chiều đi dạo phố, Từ Mỹ Anh chỉ cần nhìn thấy bộ nào đẹp mắt liền không chút do dự mua về cho Từ Châu Huyền, cho đến cuối lúc rời shop quần áo, mang theo cả đống túi lớn rúi nhỏ, mà trong đó 80% là của Từ Châu Huyền.
Từ Mỹ Anh cùng Phác Xán Liệt hẹn nhau buổi tối cùng ăn cơm, nên 4h chiều liền cho xe chạy quay trở về đoàn làm phim.
Hôm nay đường xá có vẻ đông đúc hơn mọi ngày, đường đi đã có phần bị tắc nghẽn.
Từ Mỹ Anh bản tính vốn nóng nảy, gặp phải trường hợp như vậy, liền có chút muốn mắng người, Từ Châu Huyền ngồi bên cạnh sớm đã quen với Từ Mỹ Anh tính khí như vậy, vẫn ngồi điềm tĩnh bên cạnh, còn cầm di động lướt mạng, cuối cùng vẫn không nhịn nổi, quay sang Từ Mỹ Anh cười nói:
" Chị, cứ bình tĩnh 1 chút coi nào?"
Từ Mỹ Anh hừ mũi, không nói gì, vừa nhìn thấy đường có chút thoáng hơn, mắt liền sáng lên cầm vô lăng phóng xe đi.
Từ Châu Huyền mắt vẫn nhìn điện thoại, đầu óc có chút váng vất, liền đặt điện thoại xuống, chọn bừa cái đề tài:
" Chị gần nay là có mối quan hệ với Phác Xán Liệt như thế nào, tốt chứ?"
"Tới đâu hay đó thôi." Từ Mỹ Anh suy nghĩ, trả lời.
"Mỗi lần đều như vậy, chị thật là, từ trung học tới giờ có biết bao nhiêu bạn trai rồi? Tìm lấy 1 người thích hợp, đối tốt với mình, rồi kết hôn đi chứ, cha mẹ cũng mong lắm rồi đấy."
"Huyền Huyền, họ thúc ép như vậy, đến cả em cũng muốn thúc ép chị nữa sao, thật là..." Từ Mỹ Anh còn chưa nói hết, bất chợt mở miệng hét lên:" Huyền Huyền, cẩn thận!"
Sau đó, cũng không chờ được Từ Châu Huyền phản ứng, Từ Mỹ Anh liền vội vàng quay vô lăng, quặt xe sang 1 bên.
***
Thời điểm Phác Xán Liệt nhận được điện thoại của Từ Mỹ Anh, đang cùng với Lộc Hàm, Lâm Duẫn Nhi, nhà sản xuất Tôn trong phòng đạo diễn thảo luận kịch bản.
Phác Xán Liệt lấy điện thoại ra, thấy trên màn hình là số Từ Mỹ Anh, liền đối với mọi người trong phòng nói một câu "Thật xin lỗi", sau đó đứng sang 1 bên, tiếp điện:
" Tiểu Anh, sao thế?"
"Cái gì? Tai nạn xe?"
Nghe đến đây, vẻ mặt lạnh lùng của Lộc Hàm thoáng cau mày.
Cái gì, xảy ra tai nạn xe?
Lộc Hàm bộ mặt lạnh lùng ngồi trên ghế sofa, nghe đến câu nói này, lông mày không tự chủ dương lên.
Từ Châu Huyền buổi chiều cùng Từ Mỹ Anh ra ngoài...
Trong đáy mắt xưa nay vẫn luôn lạnh buốt của Lộc Hàm, lướt qua một tia lo lắng, cơ thể vốn dĩ thả lỏng biếng nhác, hơi trở nên cứng nhắc, tập trung lực chú ý, nghe thấy âm thanh ôn nhuận, ấm áp của Phác Xán Liệt truyền tới:
"Có bị thương ở đâu không? Va chạm rất nghiêm trọng...."
Phác Xán Liệt vừa mở cửa phòng đạo diễn, đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại, âm thanh bị ngăn cách phía sau, lông mày Lộc Hàm càng nhăn dữ dội, cảm xúc trở nên có chút hỗn loạn.
Đạo diễn không vì sự rời đi của Phác Xán Liệt, mà ngừng việc thảo luận, vẫn ở đó luôn miệng thao thao bất tuyệt, Lộc Hàm rất bình tĩnh ngồi trên sofa, con ngươi cũng không hề chuyển động tầm mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, có vẻ như đang hết sức chăm chú nghe ý kiến đạo diễn đưa ra, nhưng cũng lại giống lòng đã không ở đó.
Đạo diễn dường như nói mệt rồi, cuối cùng dừng lại, quay ra Lộc Hàm ở đối diện mở miệng hỏi một câu:
"Lộc tiên sinh, ngài thấy kịch bản đổi như thế này thì thế nào?"
Lộc Hàm không có bất kì phản ứng nào, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ.
Đạo diễn nhấc cốc chà trên bàn uốn một ngụm, nhìn thấy Lộc Hàm không nói gì, lại lần nữa gọi một tiếng:
"Lộc tiên sinh".
Lâm Duẫn Nhi nhăn mày, quay đầu qua, nhìn thấy Lộc Hàm vẫn đang phát ngốc, liền đưa tay đập nhẹ vào cánh tay Lộc Hàm, nhẹ giọng nói:
"Nghĩ cái gì thế? Đạo diễn đang hỏi ý kiến anh đó."
Lộc Hàm "À" một tiếng, định thần lại, đầu tiên chớp chớp mắt, sau đó ánh mắt mới từ cửa sổ quay trở lại, vừa rồi hắn chỉ nghĩ đến việc Từ Mỹ Anh xảy ra tai nạn xe, Từ Châu Huyền không biết có trên xe không, liệu có bị thương không, vậy nên mới lơ đãng không nghe thấy một lời nào của đạo diễn, bây giờ hỏi ý kiến của hắn, hắn làm sao mà biết được?
Ánh mắt Lộc Hàm lạnh lùng quét một vòng những người ngồi trong phòng, một bộ lạnh lùng gật đầu, nghĩ một chút, lại mở miệng nói một câu "rất tốt", sau đó liền rút điện thoại trong túi ra, muốn gọi điện cho Từ Châu Huyền, kết quả Phác Xán Liệt ra ngoài nghe điện thoại vừa hay đẩy cửa quay trở lại phòng.
"Thực sự rất xin lỗi, Mỹ Anh gặp tai nạn giao thông, không đem theo giấy phép lái xe, phải đợi kiểm tra, nên tôi phải qua đó đưa giấy phép lái xe cho cô ấy." Phác Xán Liệt mở lời xin lỗi.
"Tại nạn giao thông, có nghiêm trọng không?" Lâm Duẫn Nhi quan tâm hỏi.
"Có lẽ không có vấn đề gì lớn."
Câu trả lời của Phác Xán Liệt khiến Lộc Hàm dùng lực mím môi một chút, cánh tay đang cầm điện thoại, bất giác nắm chặt lại, có lẽ không có vấn đề lớn... thế nào gọi là "có lẽ"?
Lộc Hàm quay đầu, nhìn Phác Xán Liệt đang cầm áo khoác, vẻ mặt thản nhiên đứng dậy, cũng nhặt áo khoác của mình lên:
"Vừa hay tôi có chút việc, cũng phải vào thành phố một chuyến, trợ lí lại lái xe đi mất rồi, cậu thuận đường cho tôi đi nhờ một chút".
Phác Xán Liệt và Lộc Hàm từ trong khách sạn đi ra, lúc Phác Xán Liệt móc chìa khóa xe, chuẩn bị lên xe, Lộc Hàm lại nói:
"Đưa chìa khóa cho tôi, tôi lái".
Phác Xán Liệt ngây ra một chút, cũng không phản đối, đem chìa khóa xe của mình đưa cho Lộc Hàm.
Lộc Hàm vừa khởi động xe, vừa hỏi:
"Chỗ xảy ra tại nạn là ở đâu?"
"Ở nam Tứ Hoàn."
Phác Xán Liệt còn chưa nói xong, Lộc Hàm đã đạp chân ga, tốc độ cực nhanh đánh tay lái, lái xe đi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top