Chap 1:
Hai chúng ta đều yêu nhau hết mình, nhưng chưa bao giờ nói được với nhau một câu...
"Wo ai ni."
***
Tiếng chuông báo điện thoại di động của Lộc Hàm vang lên, Từ Châu Huyền giật mình tỉnh giấc, hơi nghiêng người cô phát hiện ra mình đang ngủ trong lòng Lộc Hàm. Hoảng hốt vài giây, cô mới lờ mờ nhớ được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra đêm qua, liền như bị điện giật cô bật dậy nhảy xuống giường, vội vã chạy vào phòng tắm.
Những tiếng động không nhỏ do Từ Châu Huyền gây ra, cộng với chuông điện thoại đã đánh thức Lộc Hàm. Vừa hé mắt ra anh liền thấy tấm thân mảnh mai của Từ Châu Huyền đang nhảy vào phòng tắm. Mặc dù chỉ là nhìn thoáng qua trong chốc lát, nhưng anh vẫn thấy rõ ràng Từ Châu Huyền toàn thân lõa lồ, trên làn da trắng nõn nà đầy những dấu hôn đậm nhạt. Bỗng từng đoạn hình ảnh nối nhau hiện ra trong đầu anh, là Từ Châu Huyền chủ động chui vào trong ngực anh, hôn anh, vuốt ve anh, cởi bỏ quần áo của anh...
Lộc Hàm tức giận cau mày, tầm mắt theo bản năng quét một vòng quanh phòng ngủ, nhìn thấy bên giường một đống hỗn độn, những quần áo lớn nhỏ của cả hai ném cùng một chỗ, trên ra giường còn dính một vệt nhỏ đỏ tươi...
Lộc Hàm đêm qua uống nhiều rượu, sau cơn say đầu anh có chút nhức nhưng vẫn không ảnh hưởng đến những suy nghĩ, anh liền sáng tỏ chuyện xảy ra tối qua giữa anh và Từ Châu Huyền.
Hóa ra anh không mơ, mà đó là sự thật.
Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, bàn tay nắm chặt rồi mạnh mẽ xốc chăn lên vùng dậy , cơn tức giận bừng bừng bốc lên, Lộc Hàm cũng lao theo vào phòng tắm.
Từ Châu Huyền sau khi đóng cửa phòng tắm, mới lặng lẽ hít một hơi dài. Tối hôm qua, cô cũng uống chút rượu, nửa tỉnh nửa mê mơ mơ hồ hồ mà chui vào lòng Lộc Hàm hồi nào không hay. Cô còn tưởng mình đang mơ cho nên mới đánh bạo hôn anh, rồi như phản xạ tự nhiên anh cũng cuồng nhiệt hưởng ứng, và diễn biến càng đi xa khỏi nụ hôn ban đầu... Ai cũng ngỡ mình đang trong giấc mơ nên cứ việc buông thả.
Cô và Lộc Hàm kết hôn đã hai tháng, nhưng đây không phải cuộc hôn nhân vì tình yêu. Nhìn ngoài không ai biết bọn họ là vợ chồng, từ ngày cưới hai người đã thỏa thuận ngầm không đụng chạm lẫn nhau, ra khỏi cửa thì xem như không hề quen biết, vậy mà cô dám phá vỡ ký kết ấy rồi...
Liệu khi tỉnh lại thì anh sẽ phản ứng như thế nào đây?
Nghĩ tới đó, đáy lòng Từ Châu Huyền dâng lên một nỗi hoang mang và sợ hãi, phải một hồi cô mới run rẩy mở vòi nước, đang chuẩn bị đưa mặt vào dòng nước mát lạnh để lấy lại bình tĩnh thì cửa phòng tắm đột ngột bị Lộc Hàm hung hăng đạp một cước đá bung ra, trong cơn giận hừng hực anh nhào tới túm lấy cổ tay cô, cô dùng hết sức vung ra, anh nhanh tay bóp lấy cổ, đẩy cô áp sát vào tường.
Lộc Hàm nóng nảy ra tay không hề nhẹ, toàn thân Từ Châu Huyền ê nhức và nghẹn thở. Không bớt tức giận, Lộc Hàm nhìn vào mặt cô mà rít lên :
"Từ Châu Huyền, tôi không ngờ cô có bản lĩnh giậu đổ bìm leo như vậy, thừa dịp tôi uống say chủ động nhảy vào lòng tôi, rồi cả gan trèo lên giường của tôi nữa!"
Lộc Hàm nói tới đây thì ngưng lại như là nghĩ đến điều gì, ánh mắt trầm xuống, ra sức vừa siết cổ Từ Châu Huyền vừa hướng khuôn mặt của cô lên, nhìn chằm chằm vào mắt của cô, nét mặt lạnh lùng anh nói bằng giọng băng giá :
"Từ Châu Huyền, nếu tôi nhớ không lầm trong đêm tân hôn, cô tỏ ra thuần khiết lắm mà! Câu nói đầu tiên của cô với tôi là không cho tôi chạm vào cô! Thế nào? Mới kết hôn có hai tháng mà cô đã thay đổi suy nghĩ, chủ động bò lên giường tôi?"
Khi Lộc Hàm nói những lời này, trên gương mặt chữ điền đẹp đẽ không biểu hiện chút xíu tình cảm, đôi mắt đen sâu thẳm đẹp mê hồn trở nên sắc lạnh, cả người anh bất động ngoại trừ bàn tay đang siết cổ cô càng lúc càng mạnh như trút vào đó tất cả sự giận dữ, làm người ta khiếp sợ.
Từ Châu Huyền vốn đã luống cuống trong sự cố căng thẳng này, lại còn bị anh một mực chất vấn thì càng kinh hoảng, ngay cả đầu ngón chân cũng run rẩy, cô cắn môi dưới, suy nghĩ cả buổi, nhưng vẫn không thể nói ra một chữ.
Lộc Hàm cũng không mở miệng nói thêm câu nào, trông bộ dạng có vẻ kiên nhẫn chờ đợi cô trả lời .
Phòng tắm trở nên im lặng, ngột ngạt đến nín thở, ánh mắt Lộc Hàm vẫn không rời khỏi gương mặt khả ái của Từ Châu Huyền.
Tự đáy lòng cô đang vô cùng sợ hãi, cảm giác như anh ta có thể đọc thấu tâm can mình, tim cô đập càng ngày càng mạnh, ngay lúc Từ Châu Huyền cho là mình sắp chịu đựng không nổi, Lộc Hàm lại lên tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh :
"Hay là, ngay từ đầu cô đã muốn lên giường với tôi..."
Từ Châu Huyền nghe đến đó toàn thân run lên, anh thật sự không hiểu được con người cô?
Từ Châu Huyền chớp mắt thoáng kinh ngạc, nhưng để che giấu điều kia, cô theo phản xạ tự nhiên bật lời :
"Tôi muốn diễn bộ phim truyền hình《Địa lão thiên hoàng》."
Câu nói giòn tan của Từ Châu Huyền đã dứt khoát cắt đứt lời nói đến một nửa của Lộc Hàm.
Không biết có phải do Từ Châu Huyền nhận lỗi quá nhanh khiến Lộc Hàm không nghe thấy rõ ràng, anh có chút ngẩn người, nín lặng hồi lâu.
Từ Châu Huyền cảm giác được tim mình đập thình thịch gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô cố gắng lấy hết sức bình tĩnh, nhìn chằm chằm gương mặt khôi ngô trong sáng như thiên thần của Lộc Hàm, cố gắng trấn tĩnh, tiếp tục lý lẽ :
"Anh biết đấy, tôi bước vào làng giải trí đã hơn nửa năm rồi, nhưng vẫn chưa có vai diễn nào tốt cả. Anh được coi là ông trùm làng giải trí nên chỉ cần anh nói giúp một câu thì nhất định là tôi sẽ được diễn 《Địa lão thiên hoàng》."
Từ Châu Huyền nói tới đây, dừng lại một chút, nhấp mím môi, ngữ điệu không hấp tấp vội vàng chêm thêm câu :
"Còn tối hôm qua, là hồi báo của tôi."
Từ Châu Huyền vừa dứt lời, Lộc Hàm đồng tử kịch liệt co rút. Cố đè ép lại cơn tức giận mà những ngón tay anh đang siết chặt khẽ run lên dần dần buông lỏng khỏi cổ cô. Giây sau đó, anh liền giận quá hóa cười:
"Từ Châu Huyền, cô đây là muốn chơi quy tắc ngầm với tôi sao?"
Lộc Hàm cười khẽ hai tiếng rồi biến mất không còn dấu vết, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô, lời nói cay nghiệt mà lạnh lẽo :
"Được lắm, Từ Châu Huyền, nếu cô đã muốn chơi với tôi, tôi sẽ để cho cô biết thế nào là địa ngục!"
Lộc Hàm hận không thể xé nát khuôn mặt Từ Châu Huyền, nghiến răng nghiến lợi ném lại lời cuối cùng, liền buông bàn tay đang siết cổ cô, rồi không thèm liếc nhìn lấy một cái nghênh ngang rời đi.
Biết thế nào là địa ngục. . . . . . Lông mi thật dài run lên, sắc mặt Từ Châu Huyền trở nên trắng nhợt, dựa sát vào tường không nhúc nhích, cho đến khi truyền đến tiếng đinh tai nhức óc của cánh cửa đóng sầm, cô mím môi nuốt một ngụm nước bọt, vô lực ngồi xổm xuống, khóe mắt nổi lên một tầng ướt át.
Cô làm sao có thể chỉ để trở thành diễn viên trong bộ phim truyền hình "Địa lão thiêng hoang" kia mới lên giường của anh chứ?
Chẳng qua cô chỉ lấy đó làm cái cớ để che dấu đi tâm tư của mình.
Mà điều đó, là một bí mật chỉ riêng duy nhất cô biết, rằng... cô yêu anh!
Đúng vậy, yêu anh, cô thầm yêu anh suốt mười ba năm, cô không dám cho anh biết, cũng không thể để anh biết..
Cô vốn tưởng rằng cô đã giấu những điều này rất tốt, nhưng là không ngờ tới, tối hôm qua cô chỉ uống chút rượu, liền để lộ ra tâm sự của mình, cô đúng là đã đánh giá quá cao năng lực của mình mà.
Mặc kệ Lộc Hàm có bao nhiêu phẫn nộ việc Từ Châu Huyền chủ động leo lên giường anh, ba ngày sau, Từ Châu Huyền vẫn nhận được cuộc gọi từ bên "Địa lão thiên hoàng", thông báo cô đến thử vai diễn.
Từ Châu Huyền cũng không biết vai diễn của cô là Lộc Hàm phân phó xuống, hay là đạo diễn của "Địa lão thiêng hoang" sắp xếp. Tần suất cô xuất hiện trong các bộ phim tuy không coi là nhiều, nhưng cũng không thể tính là ít, chưa nói tới vai chính quan trọng như thế nào, nhưng cũng không phải vai phụ có cũng được mà không có cũng không sao. Nhưng so với những vai diễn lúc trước, đúng là tốt hơn ngàn lần.
Bởi vì dựa vào thủ đoạn bất chính mà lấy được vai diễn này, cho nên khi Từ Châu Huyền diễn thử, tuy chỉ có một cảnh nhưng đã kết thúc, liền trực tiếp ký hợp đồng.
Ba ngày sau, Từ Châu Huyền tiến vào đoàn phim chính thức khởi quay, mà Lộc Hàm cũng vào ngày hôm sau bay đi Rome quay bộ phim mới của anh.
Kết hôn hai tháng, hai con người ân-ái-một-đêm, liền chia cách ra hai con đường.
Ba tháng sau.
Qua ba tháng quay, đoàn làm phim "Địa lão thiên hoang" đã thuê một biệt thự có phong cảnh tuyệt đẹp trị giá ba mươi triệu ở vùng ngoại ô phía đông của thủ đô, mọi người trong đoàn ai nấy đều hân hoan. Cao hứng nhất phải kể đến đạo diễn của "Địa lão thiên hoang", ông sảng khoái làm cú phone đến Beijing Grand Hotel bao cả đại sảnh trên tầng thượng đãi toàn bộ người của đoàn buổi tiệc rượu..
Thời gian buổi tiệc của "Địa lão thiên hoang" là ba giờ chiều, nhân viên đoàn phim phải thu dọn đạo cụ, diễn viên thì phải tẩy trang và thay quần áo, cho nên buổi tiệc đành dời xuống tám giờ.
Lộc Hàm gần đây luôn ở Rome, bởi vì công ty tạm thời nảy sinh một chút sự việc nhỏ, hiện giờ tận dụng thời gian hai ngày nghỉ ngơi chờ quay tiếp để về nước một chuyến.
Bởi vì thời gian cấp bách, Lộc Hàm căn bản không có giây phút nghỉ ngơi trên chuyến bay đường dài mệt mỏi. Vừa hạ cánh, anh liền trực tiếp từ sân bay quốc tế Bắc Kinh đến công ty.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top