Chap 2: [Part 1] Đánh ghen
- Bảo bối, đợi chút nữa dùng bữa xong, em nói xem hai chúng ta nên đi đâu đây?
- Ây da, mấy chuyện này mà còn hỏi người ta sao? Đáng ghét quá à!
-Vậy … đến chỗ anh, em thấy được không?
- Không sợ bạn gái của anh nhìn thấy em sẽ tức giận hay sao?
- Bạn gái? Ai nói anh đã có bạn gái?
- Nói dối là sẽ bị sét đánh đấy! Không phải anh có một cô bạn gái thân hình khá đẹp, với mái tóc dài mượt hay sao?
- Thân hình khá đẹp? Ha ha, anh không có chút hứng thú nào với mấy chiếc màn thầu nhỏ kia đâu *tên này dám chê MinMin nhà ta ngực lép ư =)))*
- Anh xấu quá đi, thật đáng ghét …
Đôi mắt của Hyomin nhìn chằm chằm đầy căm hận vào đôi cẩu nam nữ đang tán tỉnh nhau không biết liêm sỉ, ngồi bàn phía bên trái. Tay trái cô không ngừng ngoáy loạn đĩa mỳ Ý, hơn nữa lực ngoáy càng ngày càng lớn như thể muốn quyện cả chiếc đĩa vào trong thức ăn luôn vậy! Tên cẩu nam kia tên là Jong suk– bạn trai hiện nay của cô, không ngờ hắn lại dám lăng nhăng ngay trước mặt cô. Không những thế hắn còn dám nói trước mặt con cẩu nữ kia, mỉa mai cô là tiểu màn thầu. Hai người còn chưa hề hôn nhau, dựa vào cái gì mà nói cô là tiểu màn thầu? Ngực của cô nào có lép đến mức độ ấy? Thật đúng là quá đáng! Dì cô thường nói đàn ông trông đẹp trai quá thì không đáng tin, cho nên nguyên tắc tìm bạn trai của cô chính là tướng mạo bình thường là được rồi, chỉ cần mang ra đường không khiến người khác hãi hùng là được.
Sau khi được giới thiệu, cô đã qua lại tìm hiểu cùng với tên Jong suk nhìn mặt cũng khá đôn hậu, hiền lành kia được khoảng nửa năm nay. Mỗi lần hẹn hò cũng chỉ nắm tay là cùng. Lúc nào tình cảm dâng trào thì ôm nhau một chút là dừng. Jong suk đã rất nhiều lần ra ám hiệu muốn hôn cô. Tháng trước khi ở trong rạp chiếu phim, hắn ôm chặt cô lại, đôi môi đã dí lại gần, chỉ còn thiếu chút nữa là có thể hôn được cô rồi. Thế nhưng cô vừa ngửi thấy mùi hơi thở hôi hám, khó chịu bốc ra từ miệng hắn, nên bất chấp mọi thứ đẩy người hắn ra. Cũng từ sau lần đó, thái độ của Jong suk đối với cô thay đổi một trăm tám mươi độ. Cô tìm hắn rất nhiều lần nhưng lần nào hắn cũng nói là bận công việc. Bận! Bận! Bận! Bận cái đầu hắn ta! Bận đi lén lút hẹn hò cùng người khác! Bận lăng nhăng, bận phản bội! Đây chính là lý do bận rộn của hắn. Thật không ngờ thời thế hiện nay, ngay cả đàn ông tướng mạo hiền lành, xấu xí cũng thích trò lăng nhăng thế này.
- Này, cho cậu đấy!
Lee Jihyun ngồi đối diện với Hyomin, khuôn mặt không nhìn thấy chút biểu cảm nào, chỉ tiện tay đẩy đĩa mỳ Ý mới ăn hết được một nửa ra trước mặt cô. Hyomin không hiểu, mắt nhìn sang Jihyun nói:
- Để làm gì?
Jihyun thẳng thắn, thật thà, đi thẳng vào trọng điểm vấn đề:
- Lúc nãy mình vừa hỏi giúp cậu, một chiếc đĩa ở đây có giá 25 won
- 25 won?
- Nếu như cậu cảm thấy khó chịu quá, thì mau đi đi!
Nếu như cô còn không hiểu được ý nói của Jihyun thì chẳng khác nào một đứa ngốc nghếch, đần độn. Một chiếc đĩa 25 won, chẳng qua chỉ mất 50 won thôi! Cô có thể trả được, cùng lắm là không tiết kiệm một tháng tiền xu thôi. Đây đã là người bạn trai thứ ba cô chính thức hẹn hò, không ngờ cũng phản bội cô. Hai người trước phản bội thì cô cùng đành nhẫn nhịn, im lặng chịu đựng, thế nhưng cái tên Jong suk này, lại dám mỉa mai, chế giễu sau lưng cô. Nếu như hôm nay không dạy cho đôi cẩu nam nữ này một bài học, thì cô chẳng thể nào nuốt trôi được cơn tức giận này. “Bùng” một tiếng, ngọn lửa tức giận trong lòng cô đang dâng trào dữ dội. Tiếp đó, cô đứng bật dậy, cầm theo hai chiếc đĩa trước mặt, nộ khí đùng đùng xông về phía đôi cẩu nam nữ nọ.
- “Á …” “Á …”
- Cứu tôi với …
- Hyomin …
Giọng nói của đôi cẩu nam nữ không ngừng vang vọng cả nhà hàng mỳ Ý.
- Á cái đầu mày! Cứu tôi với cái đầu mày! Min cái đầu mày! Dám nói bổn cô nương là tiểu màn thầu? Màn thầu cái đầu mày! Màn thầu làm to thì có tác dụng quái gì? Bán đắt tiền hơn màn thầu trong siêu thị hay sao? Tên Jong suk chết tiệt không biết đánh giá hàng hóa, ai bảo đi lăng nhăng! Còn con hồ li tinh này nữa, ai bảo mày đi mê hoặc đàn ông. Xem hôm nay lão nương sẽ xử lí hai đứa tiện nhân bỉ ổi chúng mày ra sao! Tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân …
Hyomin hoàn toàn phẫn nộ, ngoài việc chụp hai đĩa mỳ Ý lên đầu của Jong suk và con hồ li tinh không biết tên, cô còn chụp tất cả mọi đồ ăn thức uống trên bàn lên chính người bọn chúng. Lúc này cô không thể nào khống chế được cảm xúc, vẫn chưa thấy đã đời, tiện tay lấy luôn mấy chiếc đĩa của bàn kế bên chụp lên đầu. Sau đó lúc hứng khởi quá, thậm chí cô còn dùng cả đĩa mỳ của mấy bàn bên cạnh nữa, sau cùng suýt nữa đập tan luôn cả chiếc bàn. Giám đốc và nhân viên phục vụ của nhà hàng nghe thấy tiếng cãi nhau liền chạy tới, nhưng cũng không tiến vào ngăn cản Hyomin làm loạn. Hyomin tay cầm đĩa mỳ, thét lớn:
- Các người đứng lại hết cho tôi! Mấy chiếc đĩa bị vỡ, lão nương sẽ đền bù hết! Không phải có 25 won hay sao? Ai mà dám xông vào đây ngăn cản, đừng trách mấy chiếc đĩa trong tay lão nương không có mắt!
Người đời thường dạy, nhất thiết đừng chọc giận phụ nữ khi họ đang mất đi lí trí! Giám đốc quản lí nhà hàng kéo mấy nhân viên phục vụ đứng gọn sang một bên, thản nhiên lên tiếng:
- Khách hàng là thượng đế, thượng đế được hài lòng chính là thành công của chúng ta. Huống chi cô ấy lại đang giải quyết chuyện lăng nhăng tình cảm, cứ để cho cô ấy tận hứng đi! Ngày mai nhớ mua báo nhiều một chút, phí tuyên truyền quảng cáo tháng này coi như cũng tiết kiệm được nhiều. Còn nữa, nhớ ghi lại số lượng đĩa mà cô ấy đã đập vỡ, ngày mai thông báo cho bên nhập đồ, sau này chỉ mua nhãn hàng này thôi nhé!
Nhân viên phục vụ: - “… ”
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, nhà hàng với không gian vô cùng lãng mạn, thanh nhã đã hỗn loạn, hoạt náo lạ thường. Tất cả các khách hàng trong này đều quên hết mấy món ăn trên bàn, quay sang trông chờ, đón xem những tình tiết hấp dẫn sắp tới. Jong suk từ trước đến nay không bao giờ ngờ được mộtPark Hyomin tính tình hòa nhã khi tức giận còn hung dữ hơn cả Tôn nhị nương. Anh chẳng còn tâm trí nào để tâm đến cô bạn gái vừa mới tán tỉnh nên ôm quả đầu nhầy nhụa toàn dầu mỡ, chạy ra khỏi nhà hàng mỳ Ý chẳng khác nào chạy loạn. “Hồ li tinh” quyến rũ kia cũng chẳng thèm gạt bỏ đống thức ăn bầy nhầy trên quần áo, nhân lúc nhân viên nhà hàng kéo lấy Hyomin, liền ôm mặt tập tễnh chạy ào ra khỏi.
Không biết bao nhiêu lâu sau, gió mưa bão táp cuối cùng cũng trôi qua, nhà hàng lại hồi phục lại không khí thanh tịnh như trước đó. Tất cả mọi người đều đang cảm khái vì tiết tấu của vở kịch này diễn ra quá nhanh, thậm chí có người còn hét lớn:
- Tại sao lại không tiếp tục đập nữa?
- Người ta chạy mất rồi, còn đập gì nữa?
Nhân viên phục vụ đang dọn dẹp chiến trường với tốc độ nhanh nhất, sau khi nghe thấy tiếng thét của khách hàng, người nào người nấy trợn mắt bực bội. Cho dù là khách hàng bồi thường đĩa vỡ, nhưng chính bọn họ mới là người cần phải dọn dẹp mảnh vỡ tung tóe khắp nơi. Hyomin buồn chán ngồi lại chỗ cũ, nhìn thấy Jihyun bình thản như không ấn mấy nút điện thoại, cứ như thể chưa từng có bất cứ chuyện gì xảy ra vậy. Hyomin đưa lời oán thán:
- Này, cậu đang làm cái gì thế? Người ta thất tình, bây giờ tâm trạng không vui chút nào …
- Đợi đến khi nào cậu thất thân thì hãy đến than khóc với mình!Với lại sau này đừng yêu mấy thứ đàn ông chết tiệt này nữa, mau kiếm vị cô nương nào đó mà yêu đi
- Yahhh.cậu biết là tớ rất ghét cái mối quan hệ lưỡng nam lưỡng nữ đó mà
- Thời buổi bây giờ, cậu nên thong suốt vấn đề đi
- Cậu…..
Jihyun vẫn bình thản như không, tiếp tục ấn di động. Kể từ khi quen biết Hyomin ở đại học đến bây giờ, con nha đầu này không biết đã bị bao nhiêu người đàn ông phản bội, cho nên đối với việc Hyomin thất tình, cô chẳng còn thấy lạ gì nữa, bình thản như không.
- Cậu đừng có vô tình như vậy có được không? Ít nhất cũng an ủi người ta một câu đi chứ!
Hyomin ôm mặt, không biết tại sao, muốn khóc mà chẳng thể nào khóc nổi. Jihyun ngước mắt lên nhìn cô rồi nói:
- Bây giờ mình đang ngồi tính giúp xem cậu đã đập vỡ bao nhiêu chiếc đĩa, sắp tới sẽ phải bồi thường bao nhiêu tiền. Mình cảm thấy an ủi cậu chi bằng tính toán phải bồi thường bao nhiêu tiền cho nhà hàng còn thực tế hơn
- Á! Cậu không nói mình suýt nữa quên mất!
Vừa nhắc tới bồi thường tiền, Hyomin lập tức quên ngay nỗi đau thất tình, ôm lấy ngực khẽ run run nói:
- Hình như mình đã đập rất nhiều, mấy chiếc đĩa của những bàn kế bên cũng bị mình đập vỡ hết sạch thì phải. Hầy da, tại sao mình lại không kiềm chế được bản thân chứ?
- Ừm, thấy cậu đập rất là hứng khởi
- Mình đi chết đây! Rốt cuộc mình đã đập mất bao tiền rồi?
Cô dí mắt vào gần chỗ Jihyun, mong muốn có thể nhìn rõ con số trên màn hình di động của cô bạn thân thương
- Ừm, đợi một chút, sắp sửa có rồi đây!
Jihyun chậm rãi lên tiếng. Khoảng vài giây sau, cô liền đưa màn hình điện thoại cho Hyomin xem.
- Bảy cái đĩa bé, hai cái đĩa to, cộng thêm hai ly rượu, tất cả là 795 nghìn won , hình như vẫn còn phải cộng thêm phí dịch vụ nữa
- 795 nghìn won ? Tại sao lại nhiều như thế được?
Hyomin đập bàn đứng bật người dậy.
-Không phải là 25 won một cái đĩa sao? Chưa đến hai trăm đồng mới đúng chứ? Xem lại xem cậu có tính nhầm không?
- Đúng là 25 won một chiếc đĩa, thế nhưng cậu còn đập vỡ đĩa của mấy bàn bên cạnh nữa, điều bất hạnh chính là, hai chiếc đĩa lớn của một trong mấy bàn đó lại có giá ba trăm đồng một cái, cộng thêm hai ly rượu nữa …
Khuôn mặt xinh đẹp của Hyomin hoàn toàn rủ xuống, bi ai, thê lương nghiến chặt hàm răng trắng đều của mình. Chỉ vì một giây sảng khoái, vậy mà cô đã đập hết số tiền xu lẻ tiết kiệm của hai năm trời. Nếu biết sớm hậu quả sẽ thế này, có đánh chết cô cũng không làm như vậy. 795 nghìn won, với khoản tiền đó cô có thể ăn biết bao nhiêu bữa mỳ Ý, Cô chuyển đôi mắt phẫn nộ sang Jihyun, người đã thôi thúc cô gây ra tội ác. Jihyun đi guốc trong bụng Hyomin, vừa nhìn qua đã biết cô đang nghĩ gì, mỉm cười nho nhã, cao sang rồi nói:
- Mình chỉ đưa chiếc đĩa trong tay cho cậu, chứ đâu phải đĩa của mấy bàn xung quanh? Cho nên, mình chỉ phụ trách thanh toán 25 đồng mà thôi
Hyomin hoàn toàn im lặng. Một lúc sau, nhân viên phục vụ đưa phiếu thanh toán đến, khoản tiền phải trả là 914 nghìn won, nguyên nhân là cộng thêm 15 % tiền phí dịch vụ nữa. 914 nghìn! Sắp chết rồi! Hyomin nắm chặt phiếu thanh toán trong tay, nhìn ba con số này, cảm giác như nhịp tim gần như dừng hẳn lại. Cô đứng thẳng người lên, hoa mày chóng mặt, quay sang nói cùng với nhân viên phục vụ:
- Tôi … tôi đi vào phòng rửa tay một chút. Một … một lúc nữa quay lại thanh toán sau …
Jihyun bình thản uống nước hoa quả, vẫn giữ nguyên nụ cười quyến rũ trước đó:
- Đúng rồi, mình còn quên chưa nói, lúc nãy cậu đập đĩa hăng say quá, phía trước ngực vấy một mảng dầu mỡ lớn
Lời nói của Jihyun vừa mới dứt, Hyomin cúi đầu xuống ngay tức khắc, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, trái tim đã quặn thắt lại đau đớn, bi ai, sầu muộn. Tây Thiôm ngực ! . Không xong rồi, không xong rồi, cô phải vội vã đi vào phòng rửa tay, nếu không đi không chừng cô sắp nôn mửa tung tóe ra. Chiếc áo phông màu trắng trên người chính là thứ đồ xa xỉ đầu tiên cô đã thắt lưng buộc bụng, nghiến chặt răng bỏ ra 988 nghìn won mua về. Lee Jihyun ơi là Lee Jihyun, lần nào cũng chọn khoảng thời gian thích hợp sát thêm muối vào vết thương của cô … Chập choạng chạy đi, Hyomin nhanh chóng đẩy cửa bước vào phòng rửa mặt. Bước tới phòng rửa mặt, nhìn vào chiếc gương, cô mới có thể nhìn rõ được chiếc áo 988 nghìn won của mình bị hủy hoại đến mức độ này. Chẳng buồn để tâm chiếc áo phông vẫn còn mặc trên người, cô vặn vòi nước liên tục vỗ nước lên để rửa sạch đám dầu mỡ bám trước ngực áo mình. Trái tim đau đớn vô ngần, từ trước đến nay cô chưa bao giờ mất nhiều tiền như vậy trong đúng một lần. Trước đó không lâu, cô vừa bị Han Soo Ah, vị sếp ăn thịt người chẳng buồn nhả xương ra cướp mất một chiếc di động. Tuy rằng chiếc di động đó chỉ có hơn mấy chục nghìn won, lại còn là chiếc di động cũ dùng rất lâu rồi, nhưng ít nhất cũng phải mất tiền để mua, vậy mà đành phải giao nộp lại cho tổ chức rồi. Soo Ah là sư tỷ học cùng đại học với cô, thế nhưng đối đãi lại vô tình như mùa thu thổi bay sạch lá trên cây. Lại còn thêm cô bạn thân Lee Jihyun, lúc nào cũng đào sẵn hố dụ dỗ cô nhảy vào. Cũng giống như lúc nãy, rõ ràng biết rằng khả năng kiềm chế cảm xúc của cô rất kém, lúc đập đĩa hứng khởi cũng chẳng xông vào ngăn cản chút nào. Lee Jihyun được cái luôn thích ngồi bên bờ này nhìn bờ kia hỏa hoạn, “tọa sơn quan hổ đấu”, bình thản hưởng thanh nhàn. Gặp phải hai người phụ nữ “đáng ghét, đáng hận” như vậy, cuộc đời cô được định sẵn là vô cùng bi thảm. Tất cả đều trách tên đàn ông đê hèn Jong suk !
- Tên Jong suk đáng chém ngàn đao, hai ngàn đồng này lão nương mà không đòi lại từ ngươi thì bổn cô nương sẽ không theo họ Park nữa
Cô ra sức vỗ nước lên rửa sạch phần ngực áo mình.
- Này, rốt cuộc cô còn định đứng giặt quần áo đến bao giờ đây?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top