CHƯƠNG XI
CHƯƠNG XI: TA MUỐN ĐI XA Chẳng hiểu vì sao vừa bước xuống taxi trời liền mưa!? Ta loay hoay một lúc vẫn không tìm được nơi trú ẩn Ướt... ướt... Tóc ướt, vai ướt, quần áo ướt, cả cái nhan sắc thiên sinh cũng đang ướt sũng. Ta giờ tàn tạ tồi tệ, chẳng ra làm sao cả. Ta hận chỉ muốn ngẩn đầu quát "XYZ" sao ác thế... tiếc là ta sợ "XYZ" khiển thiên lôi đánh ta cháy đen. Lúc đó còn khổ hơn Thôi thì ta nhịn! Trước mắt ta là cánh cổng ba lớp sắt của Tập Đoàn Địa Ốc Jung Thị. Chễm chệ ngay cửa còn có ba tên bảo vệ siêu to con Ta thế nào vào bên trong đây? Giờ ta mới nhớ, nơi Jessica làm việc không phải công cộng, càng không phải nơi những kẻ rỗi hơi như ta muốn vào ra tùy ý. Ta, ta... ây da, làm sao bây giờ? Đúng rồi, gọi điện thoại... Nhưng mà trời đang mưa! Nhỡ Jessica vì ta chạy ra đây... mưa thấm vào người Jessica, Jessica bị bệnh thì sao? Không được! Không được! Tuyệt đối không được! Kwon Yuri, ngươi tốt nhất là đứng ở đây chờ. Cố gắng lên nào *liếc qua đồng hồ* chỉ còn 30 phút nữa thôi. Jessica sẽ rất nhanh xuất hiện cùng mui trần hồng dạ quang! Hơi, tìm một nơi trú ẩn tạm thời trước đã... Xung quanh tại sao toàn là nhà cao tầng kính cổng!? Trồng cây cũng thấy chán ghét hơn người... ta đang đứng nấp dưới thân một cây chuối kiểng Lạ thật, giàu mà đi trồng chuối? Keo kiệt bủn xỉn! Còn là chuối hình cánh quạt[1] nữa chứ! Ta hận ông trời, ta hận bọn nhà giàu ở đây! Hừm! ... Một giờ hơn trôi qua, ta từ ẩm ướt chuyển sang mốc meo... Vì sao Jessica vẫn chưa tan sở!? RENG RENG - màn hình hiện tên "Sica" A, là Jessica của ta! "Si..ca...a..." - mặc dù trời đã dứt mưa, nhưng, thân người ta lại không theo cơn mưa mà ngừng run rẩy "Yuri sao vậy?" - chết không, để Jessica biết ta đứng đây dầm mưa, thế nào cũng nhéo ta đến tróc da trầy vảy. Làm sao đây? Làm sao đây? Cố gắng chỉnh lại thanh âm nào... "ÁT-XÌ!!!" Quỷ tha ma bắt cái mũi của ta! Hông biết có bị lộ không!? "Yuri bệnh!?" - Jessica đột nhiên đẩy cao âm vực. Ta hảo hảo thế này, chỉ tạm thời bị cái áo ướt hành, Jessica có lẽ không nên khẩn trương đến thế - "Yuri xong việc chưa? Ta đến đón Yuri" - ta nghe bên tai có tiếng đẩy ghế, rồi hàng loạt âm thanh hỗn loạn. Dường như vừa có vật đổ vỡ? - "Tôi có việc về trước, phiền thư kí Young..." - Jessica đang nói chuyện với ai đó, ta còn nghe câu trả lời "Vâng ạ" bồi vào. Chắc là giọng thư kí Young "Sica à, ta, ta..." ẦM Làm hết hồn à! Thiên lôi kia, làm việc sao không báo trước!? BÕM - một giọt BÕM - hai giọt BÕM BÕM BÕM... Ông trời, ông thật ít có ác... "Yuri, nơi Yuri cũng mưa?" - ta không nghe rõ Jessica vừa hỏi gì nữa. Mà Jessica đi đến đâu rồi nhỉ? "Sica à" "..." - ??? "Sica nghe ta nói gì không?" "..." - ??? "..." "..." TÚT TÚT TÚT - tắt máy cho rồi, chẳng nghe được gì hết Tiếng mưa, tiếng sấm đinh tai quá đi! Ta nên chờ cô ấy? Hay là về? Ta đến để gặp Jessica sao lại về? Nhưng, trông ta thảm hại quá... không khéo dọa Jessica thất kinh hồn vía... không khéo... không khéo ảnh hưởng đến bệnh tình thì khổ... Thôi trốn đi hảo thượng sách! "T.A.X.I" Có người rồi! "T.A.X.I" Hết chỗ rồi! "T.A.X.I" Cái gì, dám làm ngơ ta!? Hừm, mấy cái người này. Trời mưa mà đi đâu lắm thế!? Muốn tắm mưa thì xuống cuốc bộ như ta nè Tức chết được! TING! Ơ... sau lưng, dường như có tiếng còi xe? Nghe quen quen? Chẵng lẽ... Không xui vậy chứ... "K.W.O.N Y.U.R.I" - ta ngửi thấy mùi đạn dược, chết ta rồi --------------------- Người ta thì đang ướt sũng, thế mà cô ấy vẫn hạ lệnh buộc ta lên mui trần dạ quang. Hic, ta hảo đau lòng a... ướt hết ngươi rồi, cục cưng đắt tiền của ta... í không, của Jessica của ta "Yuri ở đó bao lâu rồi? Trời vừa mưa, sao thân người ướt đến thế, hả!?" - Jessica quả giống Sherlock phiên bản nữ, ta đây nên khai thật thôi "Ta đến tìm Sica... nhưng... không thể vào..." - ta khúm núm, tay vặn vẹo sợi dây an toàn. Lòng cầu mong dây an toàn đúng thật bảo vệ ta "an toàn" trước... Jung đại chủ nhân đang nộ khí xung thiên! "Vì sao không gọi điện?" - cô ấy tiếp tục tra hỏi "Ta sợ... sợ Sica ra gặp ta rồi... rồi dính nước mưa, sẽ bệnh..." Ta nhận thấy hắc khí trên đầu Jessica tan đi ít nhiều, cơ mặt cùng lúc dãn ra hơn nửa... "ÁT-XÌ!" - cái cơ thể này, tại sao không nghe lời như thế!? Làm Jessica chau mày lại rồi! Ta, ta... ta sợ... Ta vội vàng đưa tay chặn ngang mũi, tránh cơ thể vô dụng biểu tình không đúng lúc. Xe đột nhiên thắng gấp. Jessica sau đó tháo dây an toàn, cởi ngay áo véc xám. Cô ấy choàng sang cho ta Ơ... Ta đang sững sờ, ta đang mơ màng, ta đang đờ đẫn... Jessica của ta... Jessica của ta, sau lớp áo kia chỉ mặc mỗi chiếc áo ống... toàn bộ da thịt cứ thế mà... Trắng nõn a... "Nhìn gì đó" - Jessica vừa cốc đầu ta, nhưng ta không thấy đau. Sao vậy nhỉ? Tay cô ấy cẩn thận cài lại từng chiếc cúc áo cho ta - "Đỡ lạnh chút nào không?" - Jessica dịu dàng hỏi, ánh nhìn dao lam cũng biến mất tự bao giờ Ta hiện thời, không những cơ thể ấm mà lòng cũng ấm đến không gì tả nổi Nhưng, chẳng phải, như thế, Jessica? "Sica sẽ bị lạnh..." - ta ngại ngùng đưa mắt nhìn vào bờ vai trắng ngần, rồi liếc xuống hai xương quai xanh[2] ...xuống nữa... tiếc là hông thấy được gì ngoài cái áo ống đen thùi lùi "Xe có hệ thống sưởi mà, Yuri thật ngốc!" - cô ấy lần nữa đưa tay sang nhéo má ta. Người này quả thật càng lúc càng thích dùng hành động thay lời mắng chửi - "Lần sau không được dầm mưa như thế, biết chưa!?" - đây là lời khuyên hay mệnh lệnh vậy? Có vẻ mang tính cưỡng chế nhiều hơn - "Kwon Yuri!" - dạ! Ơ... "Hả?" "Sao không trả lời!?" "Ta, ta... biết rồi..." "Còn nữa, vì sao đến tìm ta?" Ta có nên khai ra... rằng ta biết cô ấy bệnh, ta khẩn trương bỏ mặc luôn công việc, lập tức chạy đến? Nhưng Jessica cố ý giấu ta, chắc vì cô ấy có khổ tâm... ta nói ra chẳng khác nào làm bẽ mặt Jessica... Không được! Không được! "Ta, ta... ta nhớ Sica nên đến tìm" - ta dù không nói sự thật, cũng không phải nói dối. Ta thật rất nhớ Jessica! "Chỉ đơn giản như vậy?" - ta biết Jessica không dễ dàng tin đâu. Ta phải làm sao kéo Jessica ra khỏi cái vấn đề phức tạp này đây? "Sica à... ta muốn ôm Sica, được không..." Ta cũng không biết ta đang nói gì nữa. Chỉ là khi tâm ổn định rồi, cảm giác sợ hãi lại đột ngột trổi dậy. Ta thật rất sợ mất đi Jessica. Ta thật rất lo lắng thân ảnh mong manh kia một phút tan biến như làn khói ảo Jessica sẽ không sao chứ? Tim cô ấy không tốt, nghĩa là không nên kích động Ta từ lúc này phải hảo hảo dè chừng cảm xúc mới được! Jessica bị lời kì lạ của ta làm sững sờ, xe theo đó chạy chậm lại, rồi dừng hẳn. Thật trùng hợp, trời đúng lúc dứt mưa. Ta thấy Jessica mở cửa xe, định bước ra ngoài. Ta liền ngăn lại: "Sica đi đâu? Đừng ra ngoài, lạnh lắm" "Thế làm sao Yuri ôm ta được" - Jessica mĩm cười, hai má thoáng ửng hồng, đôi môi đỏ mộng theo đó chu chu. Thật đáng yêu hết sức! "Ta đổi ý rồi" - ta cười cười "Không muốn ôm nữa?" - Jessica lập tức chau mày, dường như có điểm thất vọng. Ta vẫn giữ nụ cười, bồi thêm vài cái lắc đầu "Sica mặc ít thế... ra bên ngoài... không hay đâu" - nếu không phải lo sợ cô ấy lạnh, thì ta cũng sợ có kẻ qua đường thừa dịp chiếm tiện nghi của Jessica - "Với lại, người ta ướt thế này... sẽ làm bẩn Sica. Ta nghĩ là..." - vẻ mặt ta xấu xa nhìn Jessica, chính xác là nhìn vào hai mảnh đỏ hồng dưới mũi Ta vươn tay nắm lấy cổ tay Jessica nhẹ kéo, đồng thời thân hình nhích sát lại bên Jessica. Đến khi môi ta chạm vào nơi ta muốn, Jessica rất nhanh chóng hiểu ra, liền nhắm mắt hòa vào nụ hôn cùng ta Chúng ta không biết đã hôn nhau bao lâu. Chỉ thấy rất luyến tiếc khi buộc phải tách rời Ta cùng Jessica thở hổn hển, ngồi dựa lưng vào ghế đệm... Lúc này, ta chỉ muốn cho nổ tung các vật cản, để ta đường hoàng ôm Jessica vào lòng. Nhưng sự thật là không thể, đành siết lấy bàn tay mềm mại xem như bù đắp phần nào Ta dần lấy lại nhịp thở bình thường, vội quay sang Jessica mĩm cười, nói: "Sica à, một tuần này chúng ta hãy hảo hảo bên nhau được không?" Ta đã có quyết định của riêng mình. Ta biết ta nên làm gì tốt cho Jessica... Chỉ là ta còn luyến tiếc... xem như ta tham lam vậy... chỉ xin cho ta được tham lam một lần nữa thôi... cho ta tham lam giữ lấy Jessia bên cạnh mình, cho ta tham lam làm phiền cuộc đời cô ấy thêm một thời gian nữa... "Sao là 'một tuần'!?" - thật khó qua mặt Jessica, ta cần cẩn trọng lời nói hơn "Ờ... bởi tuần này ta được nghỉ" - ta cười hì hì đánh lạc hướng Jessica "Vậy à" - tuy cô ấy có ý dè chừng, nhưng xem ra đã tin chút ít - "Ba ngày tới có thể cùng Yuri, nhưng... cuối tuần ta phải sang Nhật kí hợp đồng... không thể bỏ được..." - Jessica gương mặt khó xử nhìn ta. Ta hiểu mà, ta nào trách gì Jessica "Không sao, vậy thì hảo hảo bên nhau ba ngày tới" - ta nâng bàn tay Jessica lên ngang mặt, rồi nhẹ nhàng hôn lấy. Xong còn hít hà hương khí thơm lừng - "Người Sica lúc nào cũng thơm, thật thích" Ta lại hôn lên đó... Một cái, hai cái, ba cái, cả chục cái hơn... Ta hôn nhiều đến độ Jessica khó chịu chau mày "Yuri hôn... ướt tay ta rồi" - cô ấy phồng má, chu chu môi, đồng thời rút nhanh tay lại khiến ta phải luyến tiếc. Ta cũng học theo cô ấy chau mày Ta đang biểu tình đấy! "Không chịu đâu, muốn hôn cơ" - ta biết ta làm ra chuyện mất mặt, không biết xấu hổ giả giọng tiểu hài tử nũng nịu với Jessica. Ta khiến cô ấy được trận cười nắc nẻ. Nhưng ta cảm thấy chưa đủ thật mà "Về nhà thôi" - Jessica đơn giản phán rồi nhẹ đạp ga. Mặc kệ ta bên tai vẫn không ngừng lãi nhãi, rằng: "Muốn hôn cô ấy!" Jessica cứ thế mà chạy một mạch về nhà. Còn nhẫn tâm đẩy ta vào nhà không cho ta chạm vào người. Với lý do đơn giản: "Ta quá nhõng nhẽo, Jessica không muốn chìu hư ta!" Mà ta làm sao hư được... Jessica lo xa quá rồi! --------------------- Jessica của ta đã sang Nhật công tác, nghe đâu là đi đến tận bốn ngày liền. Ta lòng vô cùng khó chịu, là nhớ đến điên đảo tâm can Nhưng ta biết... ta còn việc nên làm... Việc mà chỉ có thể làm khi Jessica không bên cạnh. Việc chỉ có thể lén lút quyết định một mình... Ta muốn đi xa! Mẫu thân trước đây nhiều lần bảo ta sang Canada tu nghiệp. Nói thì to tát thế, thật ra chính là muốn ta theo chú mình tu dưỡng bản thân Chú ta là một bác sĩ tài năng, có người đích thân dạy bảo hẳn ta sẽ mau chóng thành tài, rồi ngày về đây đường đường chính chính mở ra một phòng mạch hành y. Dù sao, cái bằng cấp ta nhiều lần thi lại mới có, treo ở nhà đã gần mốc meo. Đến lúc cần hảo hảo lấy ra khuếch trương quang đại rồi! Thoáng nghĩ ta chỉ đi nửa năm là cùng, nếu ta cố gắng không chừng chỉ mất bốn tháng mấy. Ta sẽ rất nhanh về bên Jessica của ta Nhưng cô ấy không cho ta đi đâu! Mấy ngày trước ta từng vài lần ngỏ ý, vài lần mập mờ, lập lờ, vờ vĩnh hỏi: "Ta có nên chăm chỉ hơn, đi đây đi đó học hỏi mọi người?" Nhưng câu trả lời của Jessica luôn như một, Jessica dứt khoát "Không cho!" . Cô ấy bảo ta "hảo hảo bên cạnh là được" , Jessica không cần ta tài cao bắc đẩu, không muốn ta nhọc thân vất vả, càng không muốn ta phí hoài thời gian được bên nhau. Jessica chính là không thể xa ta lâu như thế... ta cũng không đành lòng xa cô ấy... Nhưng, điều ta muốn là bên nhau cả đời kia Nếu ta tay vẫn trắng, mẫu thân Jessica rồi sẽ xem đó là cớ phân li chúng ta! Cho nên ta không dám nói sự thật với Jessica!? Ta lẳng lặng tự mình giải quyết... ... Mẫu thân ta rất vui khi ta bảo tìm chú học y. Mẫu thân chờ ngày ta dốc lòng cầu tiến, tự nguyện tu dưỡng bản thân lâu rồi. Cho nên vừa nghe ta nguyện ý, bà liền thu gom hành lý, mua vé máy bay, còn nấu luôn bữa cơm tiễn biệt... Cứ hệt như mẫu thân muốn đá ta sang Canada càng nhanh càng tốt vậy Mẫu thân ơi là mẫu thân, người rốt cuộc xem ta đây siêu cấp đại vô dụng phải không!? Nhưng trước khi đi, ta còn hai việc cần làm. Một là nhắn với Jessica an tâm về ta. Một là tìm gặp Jung phu nhân gửi gắm Jessica, để ta cũng an tâm về cô ấy --------------------- Ta lần nữa mò lên phòng Giám đốc Jung... CẠCH - ta tự tin ngẩn cao đầu, hiên ngang đối mặt Hà cớ gì phải sợ bà ta chứ!? Bà ta khinh thường ta, bà ta xem nhẹ ta nhưng ta sắp có thành tựu rực rỡ rồi, ta chẳng có lý do gì e dè nữa Thật ao ước, ta sau này có hàng đống tiền. Ta sẽ ném lên bàn Giám đốc Jung, bảo: "Ta đây thừa sức nuôi Jessica mập mạp, khỏe mạnh, không cần bà lo lắng! Lêu lêu!" "Tìm ta có việc gì?" - bà ấy tỏ ra khó chịu. Mà lúc nào gặp ta, giám đốc Jung lại dễ chịu!? Ta cũng chẳng thoải mái đâu! "Giám đốc, tôi có điều cần nói với người... tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, tôi, ...tôi quyết định sẽ đi..." - ta thấy được trên gương mặt cao quý là vẻ ngạc nhiên, sau liền chuyển sang hứng khởi Bà ta hẳn vui vì nghĩ ta bỏ cuộc. Nhưng, đừng có mơ, ta hông bao giờ bỏ Jessica của ta! "Cô đồng ý rời khỏi Sica?" - bà ta là muốn ta khẳng định. Ta vội vã lắc đầu "Không phải! Tôi đến xin người cho tôi thêm thời gian. Tôi muốn đi xa học tập, đem về thành tựu cho người thấy tôi không vô dụng, tôi là có chí cầu tiến" - ta ngập ngừng một lúc trước khi đi thẳng vào vấn đề ta trăn trở - "Thưa giám đốc, trong thời gian tôi không ở đây, người thay tôi hảo hảo bảo hộ Sica được không ạ" - ta biết bản thân nói lời thừa, nhưng ta chỉ muốn an lòng hả dạ mà thôi - "Về bài báo kia... tôi mong... tôi mong người dẹp yên... Tôi biết người cũng yêu Sica nhiều như tôi vậy. Người lại biết rõ bệnh tình của Sica... không vì danh giá gia đình người thì cũng xem như vì chính con gái yêu quý của người mà tận sức... tôi van người giúp Sica điều ấy" - lúc này nếu có ép ta quỳ xuống để xin bà, ta cũng chấp nhận "Hóa ra... lần này cô Kwon đến... là muốn thị uy, khích tướng ta? Thật lớn mật" - bà ta nhếch môi cười, tay nâng nhẹ ly cà phê, đưa lên môi uống cạn "Tôi không thị uy, cũng không khích tướng... Nếu bởi tôi nghèo, tôi vô dụng khiến giám đốc người đây ngăn cấm chúng tôi yêu nhau, thì giờ tôi xin toàn tâm thay đổi bản thân. Chỉ mong người có thể chấp nhận..." - ta thành khẩn cầu khấn bà "Cô không những hèn mọn... quan trọng nhất, cô... cô là... một nữ nhân" Bà ta không nhắc hẳn ta quên mất vấn đề lớn này rồi... Ây, sao ta lại có thể quên được chứ!? Ta sững sờ. Ta, ta... "Nữ nhân tôi... yêu Sica... thua gì nam nhân chứ..." - ta lí nhí trong miệng bởi tâm chẳng nghĩ ra được lý lẽ gì cãi lại Nhưng nếu như vậy mà chịu thua thật phí hoài niềm tin Jessica dành cho ta. Là phản bội lại tình yêu mà cô ấy bất chấp rào cản, trao cho ta! Không được, không được, phải nói gì đó... "Về vấn đề này, có thể chờ tôi trở về... lúc đó hảo hảo cho người một lời đáp thích đáng được không?" - đúng rồi, lúc ta có sự nghiệp trong tay, lúc ta có thành tựu thì Jessica sẽ không mang tiếng "vì nữ nhân vô dụng ta đây mà mất mặt gia tộc" . Cho dù phải lên báo, cũng là "hai nữ nhân vô cùng tài năng hảo hảo yêu nhau bất phân rào cản" Biết đâu mọi người từ khinh miệt sẽ chuyển sang thán phục bọn ta... Xem như ta lạc quan đi. Nhưng... ta thực sự hy vọng nỗ lực của ta rồi sẽ được đền đáp... Ta rất muốn bản thân có thể mang lại hạnh phúc thật sự cho Jessica! "Hahaha" - giám đốc Jung đột nhiên cười lớn - "Giới trẻ ngày nay làm việc rất mau mắn. Ta tất nhiên sẽ tận sức ngăn chặn bài báo, vốn cũng là ý định của ta..." Giám đốc Jung không nói gì thêm, càng không bảo đồng ý với chuyện của chúng ta. Nhưng bà không còn ép buộc ta thoái lui... Ta có thể ngầm xem như... bà đang cho ta một cơ hội không? Thôi mặc vậy, ta đã nói ra những điều cần nói... Giờ ta cần ra sức hảo hảo biến lời nói phù vân thành hành động thực tế! ... Ta rời khỏi bệnh viện sau khi nộp lá đơn thôi việc. Tên Choi Soo Young và quản lý Lee có vẻ bất ngờ. Chắc là ngạc nhiên vì ta không đợi bệnh viện đuổi cổ mà đã xin nghỉ. Chắc họ ngạc nhiên vì mặt ta đột nhiên mỏng đến thế Hừm, các người chờ đó! Chờ bác sĩ Kwon Yuri ta đây trở về, thu nạp hai ngươi làm lao công, cho phòng mạch của ta nhá! Trời chập choạng tối, ta mang bức thư từ biệt sang gửi quản gia nhà Jessica, cẩn thận nhờ bác ấy chuyển tận tay Jessica ngay khi cô ấy từ Nhật trở về... Những ngày tháng sắp tới không gặp nhau, chắc sẽ khó khăn cho ta đây Ta sẽ nhớ Jessica chết mất... --------------------- [1]: Chuối kiểng hình cánh quạt có lá dựng đứng lên trời và xòe ra như chiếc quạt giấy... ý trong fic là không che mưa được tí gì á ^^ [2]: Xương quai xanh = xương đòn ^^ ... CÁM ƠN ĐÃ THEO DÕI FIC ^^ ...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top