Chap 12
Đoàn Nghi Ân vẫn đang trong trạng thái mất bình tĩnh, anh hoảng loạn ôm lấy đầu, không có ý định muốn biết phản ứng của người kia ra sao. Anh thực sự chỉ mong có thể thoát khỏi hoàn cảnh này càng sớm càng tốt. Không gian im lặng cứ như thế bao trùm lấy hai người và ngay khi anh lảo đảo đứng dậy, một vòng tay ấm áp đã ôm lấy anh
- Đừng như vậy, Nghi Ân, đừng giả vờ như không quen em...
- Mau buông tôi ra, Kim Hữu Khiêm, cậu đã đính hôn rối đấy! – Cảm giác dựa vào lồng ngực vững chãi ấy, quen thuộc đến mức khiến anh đau lòng
- Đừng nhắc đến nó, anh chỉ cần đứng yên như vậy là được rồi – Cậu nhắm mắt tựa cằm lên vai anh khẽ thì thầm. Thật thoải mái, có phải trước đây, bọn họ cũng như thế này hay không?
Hai người một lần nữa lại rơi vào im lặng. Đoàn Nghi Ân không cách nào khiến bản thân thả lỏng trong tình cảnh này. Đã quyết định từ bỏ rồi, anh không muốn tham luyến hơi ấm từ cậu nữa. Nếu không tỉnh táo tiếp tục dây dưa, chính anh và cậu đều sẽ sa vào vũng lầy.
- Hữu Khiêm, chúng ta không thể như vậy. Cậu đã quên hết rồi thì quên đi, đừng cố gắng nhớ lại
Anh đẩy nhẹ cậu ra, lùi khỏi cái ôm của người kia, chua xót nói. Phải rồi, con người mà, nên sống vì hiện tại và tương lai, còn quá khứ, mấy ai để ý đến nó cơ chứ
- Nghi Ân, nói thật đi, chúng ta, không phải chỉ như anh nói?
- Tôi hỏi cậu. Mối quan hệ trước đây giữa tôi và cậu, nó có quan trọng sao?
- Em...
- Tuần sau tôi sẽ về Mỹ, có lẽ sau này sẽ không trở lại. Vậy nên, chuyện đó cậu cũng không cần thiết phải biết đâu – Chỉ cần một mình anh nhớ đến nó là được rồi, Tiểu Khiêm, em cứ tiếp tục với cuộc sống của em đi...
Nói rồi, anh xoay lưng đi, cố gắng không run rẩy tiến về phía xe của mình đang đỗ cách đó không xa. Để lại Kim Hữu Khiêm vẫn lặng lẽ nhìn theo, cậu cúi đầu nhìn đôi tay của mình, nơi vẫn đang vương chút hơi ấm của người kia, khẽ thì thầm:
- Nghi Ân, em cần phải biết. Bởi vì em sợ, sợ bản thân sẽ hối hận nếu lãng quên anh...
Cậu lại ngẩng đầu nhìn bóng lưng nhỏ bé đó bước vào xe và rời đi
Rất muốn nói, anh đừng trở về nữa
Rất muốn nói, em nhất định sẽ tìm anh
Chỉ là không thể nào thốt lên, cậu lấy tư cách gì cơ chứ? Cậu đã có vị hôn thê, cậu biết bản thân không nên lúc nào cũng cứ nghĩ về một người khác. Nhưng cậu không thể kiềm chế tâm tư cùng trái tim mình, bóng hình đó, cái tên đó, có lẽ đã từng là tất cả đối với cậu. Và bây giờ, việc không còn chút kí ức gì về nó là điều đau đớn nhất mà cậu từng trải qua.
-------------------------------------------------------------
Sau khi đưa Bambam về nhà xong, Nghi Ân không trở về căn hộ ngay mà lái xe dạo một vòng quanh thành phố. Anh cần phải điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nếu không, Lâm Tể Phạm nhất định sẽ lại lo lắng. Lúc anh bước vào nhà thì cũng đã là chuyện của nửa đêm. Hắn ngồi yên lặng trên sofa với khuôn mặt không rõ cảm xúc. Biết mình đã làm người kia lo lắng, anh chậm rãi lên tiếng:
- Anh hai, em về rồi
Lâm Tể Phạm không nhanh không chậm ngoảnh đầu nhìn cậu, khuôn mặt có chút nhẹ nhõm nhưng vẫn lạnh lùng lên tiếng:
- Em vừa đi đâu?
- Liên hoan với đồng nghiệp rồi đi dạo một chút...
- Một chút của em là đến tận lúc nửa đêm? Em có biết anh đã lo như thế nào không hả? Em... rốt cuộc đến bao giờ em mới có thể khiến anh yên tâm đây?
Hắn không lớn tiếng quát tháo nhưng những lời chất vấn này lại càng làm anh cảm thấy có lỗi. Anh biết, chuyện của mình đã để hắn phải lo nghĩ, chỉ là, dù biết vậy, anh cũng chẳng thể làm gì khác ngoài cố gắng che giấu cảm xúc kĩ hơn
- Anh hai, em xin lỗi...
Đối diện với một Đoàn Nghi Ân yên tĩnh cúi đầu nhận lỗi, Lâm Tể Phạm lại cảm thấy lửa giận càng dữ dội hơn
Tiểu Ân của hắn không giống như vậy
Tiểu Ân của hắn là một đứa trẻ tùy hứng, bướng bỉnh, có chết cũng không bao giờ nhận mình sai
Tiểu Ân của hắn, cũng sẽ không u buồn như bây giờ
Vì cái gì? Hắn thực sự muốn túm lấy Kim Hữu Khiêm mà gào lên. Vì cái gì khiến Tiểu Ân của hắn thay đổi nhiều như vậy?
- Đừng xin lỗi, Tiểu Ân, em trước đây đâu có như vậy...
Lâm Tể Phạm tiến đến ôm lấy người trước mặt, vùi mặt vào mái tóc nâu mềm mại của anh, gần như bật khóc mà nói
Xin em, trở lại như trước đây đi. Trở lại là một Nghi Ân vô tư, một Nghi Ân của riêng anh...
Người nhỏ hơn bất ngờ trước phản ứng của hắn. Làm sao đây? Anh phải làm sao mới phải đây.
Rất muốn nói, anh hai, em thực sự cũng muốn giống như trước đây
Rất muốn nói, em chỉ mong những chuyện xảy ra trong 5 năm này chỉ là một giấc mơ
Chỉ là, dù có muốn cũng chẳng thể thay đổi được gì
----------------------------------------------------------------------
Đoàn Nghi Ân đứng trước căn hộ trước đây anh vẫn sống chung với Gia Nhĩ, chân nhịp nhịp trên sàn chờ cánh cửa trước mặt mở ra. Không biết đến nhịp thứ bao nhiêu, Vương Gia Nhĩ rốt cuộc cũng chịu đi ra, chào đón anh bằng giọng nói có phần chưa tỉnh táo:
- Ai vậy?
Và đến khi vừa biết vị khách đó là ai, cơn buồn ngủ của hắn biến mất sạch sẽ. Có chút luống cuống mở rộng cửa, đứng dịch ra một chút để nhường anh vào, hắn cười hì hì nhìn khuôn mặt vẫn như cũ vô cùng ôn hòa của anh
- Sao giờ này mới dậy? Nếu anh không đến, đoán chừng em còn không chịu rời giường đâu
- Tối qua có thức khuya một chút
Đến 3 giờ sáng vì xử lý bang hội đối địch. Tuy nhiên, những lời phía sau hắn không dám thốt ra
- Trong nhà bếp có gì không? Anh làm bữa sáng cho em
- Không cần đâu, em không đói...
- Đồ ngốc, anh đã dặn em thế nào rồi. Bữa sáng rất quan trọng!
Không để hắn nói gì thêm, Nghi Ân tiến vào trong bắt đầu nấu nướng. Vương Gia Nhĩ cũng không ngăn anh nữa, chỉ yên lặng đứng tựa vào cửa, lặng lẽ nhìn bóng lưng bận rộn của người kia. Đã bao lâu rồi mới được thấy lại khung cảnh này?
Đoàn Nghi Ân đặt điểm tâm xuống trước mặt hắn, bản thân thì ngồi vào chỗ đối diện. Nhìn cậu nhóc ở cùng mình gần 3 năm, anh có chút muốn cười nhưng lại không cười nổi
Nếu như Gia Nhĩ không thích anh thì tốt rồi
Bản thân anh thật sự không thể đáp trả lại tình cảm của hắn. Vì vậy khi đối diện với người này, Nghi Ân vẫn luôn mang một tâm trạng áy náy cùng mất tự nhiên.
- Anh... hôm nay đến tìm em có gì để nói sao?
Nhìn biểu cảm muốn nói lại thôi của người kia làm hắn cảm giác muốn ăn cũng không có
- Gia Nhĩ, anh... năm ngày nữa anh sẽ về Mỹ
Hắn giật mình, tay cầm đũa khựng lại giữa không trung
- Năm ngày? Sao lại vội như vậy?
- Đáng lẽ ra là ba anh sẽ qua đây và tháng sau anh mới trở về nhưng bỗng dưng ba anh có việc quan trọng không thể hoãn lại... Vì vậy, anh muốn về sớm hơn gặp ba
Vương Gia Nhĩ không lên tiếng, rõ ràng lúc nãy mới ăn được một chút, không hiểu sao hắn lại thấy nghẹn cứng ở họng thế này
- Anh muốn trốn tránh Kim Hữu Khiêm?
Và đột nhiên hắn thốt ra câu chẳng liên quan chút nào, khiến anh có chút sửng sốt không kịp phản ứng
- Phải không?
- Gia... Gia Nhĩ, sao bỗng dưng hỏi như vậy? Anh việc gì phải trốn cậu ấy...
- Đừng nói dối, Nghi Ân, em còn không hiểu anh hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top