Chương 19+20
Vương Nguyên một tay bám vách tường, một tay ôm Bụi còn đang khẽ kêu chậm rãi bước vào phòng, liền thấy tổng quản vẻ mặt ngại ngùng đứng bên giường. Cậu đỏ bừng mặt không biết nên làm thế nào mới phải, bản thân thực nên chỉnh lại giường một chút mới đi ra, cũng sẽ không có tình trạng xấu hổ như bây giờ.
Tổng quản mặt đỏ ửng 'khụ khụ' vài tiếng, đặt khay lên bàn, xoay người nói với Vương Nguyên: "Vương thiếu gia, tôi đặt đồ ăn lên bàn, mời cậu mau dùng. Lát nữa tôi sẽ kêu nữ hầu lên dọn dẹp phòng."
"Ách..... Vậy... Vậy phiền ông....." Vương Nguyên xấu hổ cười cười, gật gật đầu nói với tổng quản, sau đó chậm rãi lại bên bàn.
Tổng quản giúp Vương Nguyên kéo ghế ra, để cậu trực tiếp ngồi xuống, sau đó cung kính cúi mình với cậu, rồi rời khỏi phòng ngủ.
Vương Nguyên vuốt ve Bụi bé nhỏ trong lòng, cầm lấy lọ sữa bên cạnh, đổ đầy sữa vào cái khay không, rồi mới đem Bụi đặt cạnh khay sữa, để nó vươn đầu lưỡi nho nhỏ liếm sữa trong khay.
Không lâu sau, hai người hầu nữ im lặng bước vào phòng ngủ, bắt đầu dọn dẹp giường. Vương Nguyên ở bên cạnh xấu hổ không dám nhìn về phía các nàng, cắm đầu vào ăn nhằm che đậy sự bối rồi.
Động tác của các nàng rất nhanh, hình như cũng không muốn quấy rầy cậu dùng cơm, sau khi dọn dẹp xong giường, nhanh chóng đem tấm ga bẩn rời đi, phỏng ngủ lại yên tĩnh như trước, chỉ còn tiếng Bụi đang liếm sữa.
Trong phòng bỗng trở nên yên lặng lại, khiến Vương Nguyên không khỏi nhớ tới tình cảnh ngày hôm qua của Vương Tuấn Khải. Làm sao bây giờ? Cậu quả nhiên vẫn không thể quên Vương Tuấn Khải. Giây phút Vương Tuấn Khải nhìn thấy cậu, cậu thiếu chút nữa không kiềm chế được mà gọi tên hắn. Nhưng.... vừa nghĩ đến những việc hắn làm với cậu, còn lời nói đả thương người khác kia, cậu thật sự không thể không lo lắng, lo sẽ lại bị hắn hung hăng làm thương tổn lần nữa. Cậu thật sự không dám đối mặt với hắn, sợ gặp mặt xong, hắn sẽ lại nói những lời ác độc hơn với cậu, so với bị tổn thương thêm lần nữa, cậu không bằng không gặp hắn, Dịch Dương Thiên Tỷ cũng đối tốt với cậu lắm, có lẽ.... có lẽ ở lại bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỷ cũng....
Vương Nguyên lắc đầu. Không được! Nếu cậu thật sự tiếp nhận Dịch Dương Thiên Tỷ, Vương Tuấn Khải sẽ thương tâm, nhưng Dịch Dương Thiên Tỷ hắn...... Thở dài một hơi, nâng cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, lớn đến thế này, cũng không có gì có thể làm cậu thấy quá phiền não, nhưng từ khi vào trong học viện này, phiền não của cậu tăng đột biến. Nguyên nhân khiến cậu phiền não tất nhiên đều là hai người Vương Tuấn Khải cùng Dịch Dương Thiên Tỷ. Cho dù là ai, đều khiến cậu không muốn buông tay, bởi vì bọn họ đều rất thương cậu, mà cậu cũng vì bọn họ giãy dụa không thôi, luyến tiếc để bọn họ lại trở lại sự cô độc trong bóng tối. Tuy hiện tại cậu vẫn đứng ở bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỷ, nhưng cậu không sao quên được Vương Tuấn Khải, quên không được tiếng cười bi thống khi cậu rời đi, nghe thật đau lòng, thật không thể tiếp tục oán hận hắn, nhưng tình yêu của bọn họ lúc đó đã tan nát, mất đi niềm tin, giữa bọn họ còn lại cái gì? Từ lần đầu gặp mặt, qua lại, cho tới tan vỡ bây giờ, bọn họ.... còn có thể sao?
"Vương Tuấn Khải..." Không tự chủ mà cất tiếng gọi nỉ non, hai mắt mơ màng nhìn cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng nhớ đến vẫn là người cậu yêu đầu tiên, nhưng cậu đang ở với Dịch Dương Thiên Tỷ mà! Từ khi cậu nghe những điều hắn nói trong lúc mê man, cậu chỉ biết, cậu đã không thể rời bỏ để hắn lại cô đơn, không đành lòng nhìn hắn như con dã thú bị thương, tránh mình trốn trong góc tự liếm miệng vết thương. Vạn nhất cậu buông hắn ra, hắn liệu có phải sẽ trở nên điên cuồng vì cậu giống như Vương Tuấn Khải không? Cậu sao có thể nhẫn tâm sau khi ôn nhu với hắn, lại vứt bỏ hắn đi?
Cả người cứng đờ đứng ở cửa, hai tròng mắt xanh lam đau xót nhìn con người ngồi bên cửa sổ, không muốn tin cậu vừa rồi đã gọi tên người khác, cái người đã cướp mất trái tim của cậu.....
"Vương Nguyên....." Dịch Dương Thiên Tỷ tiến lên ôm lấy người giống như sắp biến mất kia. Hắn sẽ không buông tay! Dù cậu không yêu hắn, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay!
Vương Nguyên kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía Dịch Dương Thiên Tỷ, lại là cặp mắt đau đớn tột cùng, cậu không muốn thấy hắn như vậy nha! Ngực thắt lại, vươn tay nhẹ xoa lên mắt Dịch Dương Thiên Tỷ, tựa vào lòng hắn thở dài một hơi.
"Sao hai người đều có ánh mắt bi thương đó vậy? Làm cho em không thể....." Vương Nguyên như thể đang nói cho bản thân nghe, lẳng lặng dựa vào lòng Dịch Dương Thiên Tỷ, không biết nói gì an ủi hắn.
Dịch Dương Thiên Tỷ ôm Vương Nguyên càng chặt, đau lòng hỏi: "Em còn nghĩ đến hắn ta sao? Vì sao? Anh cũng rất yêu em mà! Chẳng lẽ em không thể quên hắn ta sao?"
"Dịch Dương Thiên Tỷ..... Em....." Vương Nguyên ngẩng đầu định giải thích, lại bị Dịch Dương Thiên Tỷ bá đạo hôn chặn miệng, cả người bỗng nhiên bị bế lên.
Dịch Dương Thiên Tỷ khẽ thở buông cặp môi mềm sưng đỏ của Vương Nguyên ra, đặt cậu lên giường, tựa như khẩn cầu mà vuốt mặt cậu nói: "Van xin em..... Ít nhất lúc ở trong lòng anh..... Đừng gọi tên hắn được không? Giây phút ở bên anh, xin em chỉ nghĩ đến mình anh là được rồi, chỉ cần nghĩ anh là một người yêu em....." (Nửa đêm thanh vắng ngồi edit câu này, ta thực muốn khóc nha T-T)
Vương Nguyên đau lòng ôm Dịch Dương Thiên Tỷ nói: "Đừng như vậy..... Em..... Em cũng thực để ý anh mà....." Hắn như vậy, làm cậu sao có thể buông hắn ra. Cậu không thể rời xa hắn..... Không thể để hắn lại trở về trong bóng đêm một mình rơi lệ......
Dịch Dương Thiên Tỷ như điên mà ôm lấy Vương Nguyên, hung hăng hôn cặp môi mềm mại của cậu, bàn tay to kéo chiếc áo trắng trên người cậu, hàng cúc áo bị thô lỗ bứt ra, một chiếc cúc bạc rơi xuống đất, chỗ còn lại rải rác trên chiếc giường lớn. Mảng ngực tuyết trắng lộ ra trong không khí, mỗi tấc da thịt cơ hồ đều có dấu vết Dịch Dương Thiên Tỷ lưu lại tối qua.
"Ưm..." Vương Nguyên khẽ rên một tiếng, tùy ý Dịch Dương Thiên Tỷ kéo áo cậu ra, hai tay ôm lấy cổ hắn, cả người áp vào cơ thể nóng như lửa của hắn.
Dịch Dương Thiên Tỷ thở phì phò rời khỏi môi Vương Nguyên, vội vàng run rẩy cởi quần cậu, cũng không cởi hết, kéo quần lót của mình xuống, thẳng tiến vào tiểu huyệt mê người kia.
"A!~~" Vương Nguyên ôm lấy đầu Dịch Dương Thiên Tỷ hét lên, còn không kịp thở, tiểu huyệt đã bị mãnh liệt đâm rút.
Tiểu huyệt tối qua vừa mới bị hung hăng yêu thương nhất thời trở nên vừa ẩm vừa nóng, không ngừng phun ra nuốt vào phần thân thô to. Một tay Dịch Dương Thiên Tỷ ôm lấy eo nhỏ của Vương Nguyên, một tay cầm lấy chân cậu, mạnh mẽ tiến vào. Mỗi lần đâm vào đều cm đến điểm mẫn cảm trong tiểu huyệt, làm cậu không ngừng tạo ra những tiếng rên rỉ mê người.
"Vương Nguyên..... Gọi tên anh.... Gọi đi...." Dịch Dương Thiên Tỷ thô bạo tiến vào nơi ấm áp kia, điên cuồng trừu sáp, yêu cầu mà như mệnh lệnh người bị hắn yêu thương đến rơi lệ.
Vương Nguyên khóc ôm chặt cổ Dịch Dương Thiên Tỷ, cơ hồ cả người đều dính lấy hắn, ngâm kêu: "Dịch Dương Thiên Tỷ..... A a..... Mau..... Em không được....."
"Nói em yêu anh..... Nói xong em liền cho anh....." Dịch Dương Thiên Tỷ mạnh mẽ đâm vào, nắm lấy phần thân dường như đã muốn bắn ra của Vương Nguyên, thở dốc nói.
"A a!! ~ Dịch Dương Thiên Tỷ..... Em yêu anh..... Em yêu anh..... A mau cho em...." Vương Nguyên lệ rơi đầy mặt ngẩng đều lên hét, cả người ửng đỏ muốn giải phóng, tình dục cơ hồ đã làm cậu mờ mịt, khiến cậu không thể suy nghĩ được nữa.
Dịch Dương Thiên Tỷ mỉm cười hôn lên khuôn mặt vương đầy nước mắt của Vương Nguyên, không ngừng đâm vào tiểu huyệt mềm mại kia, tay nắm phần thân của cậu cũng bắt đầu cao thấp xoa nắn.
Vương Nguyên hét lên một tiếng, cong người, mông áp xuống, đem tinh dịch bắn lên quần Dịch Dương Thiên Tỷ, tiểu huyệt mãnh liệt co rút, gắt gao hút lấy phần thân thô to trong cơ thể.
Dịch Dương Thiên Tỷ thống khổ ôm chặt Vương Nguyên vừa phóng thích, đem phần thân toàn bộ rút ra, rồi lại hung hăng đâm vào, nghe tiếng kêu thoải mái của cậu, vừa lòng bắt đầu đâm vào nơi ấm áp kia.
Dịch Dương Thiên Tỷ làm Vương Nguyên cả một buổi chiều, rồi mới để cậu nghỉ ngơi. Hắn âm thầm thề, hắn tuyệt đối sẽ không buông cậu ra, Vương Nguyên xinh đẹp của hắn......
= . = . = . = . =
Vương Nguyên ôm Bụi đáng yêu đi trên hành lang, không yên lòng mà loạn cuống. Từ ngày hôm đó, Dịch Dương Thiên Tỷ cơ hồ đêm nào cũng đến phòng cậu báo danh, mỗi đêm không ép cậu đến không xuống giường nổi sẽ không chịu buông tha. Mấy ngày đầu còn có thể bị đau đến giường cũng không xuống nổi, nhưng sau đó lại dần quen. Không thể ngờ Dịch Dương Thiên Tỷ bình thường ôn nhu với cậu như vậy, giống như không dám làm thương tổn cậu, vừa lên đến giường, liền như bá chủ, nổi khi cậu chịu không nổi nói không muốn, hắn lập tức sẽ yêu thương cậu đến nửa câu cự tuyệt cũng không thể phun ra, không thì hôn trừng pt cậu. Tóm lại hắn ở trên giường thực bá đạo không thể bá đạo hơn, mà dục vọng rất mạnh, mỗi lần đều làm không dưới mười lần, vẫn còn chưa thỏa mãn muốn làm tiếp, thực không hiểu nổi thể lực hắn là từ đâu ra nữa!
Vương Nguyên đỏ mặt đứng cạnh cửa sổ thở dài, vuốt ve Bụi đã lớn lên không ít, nhìn cặp mắt màu tro làm của nó, lại bắt đầu ngây ngốc.
"Vương Nguyên?" Dịch Dương Thiên Tỷ vừa từ thư phòng ra, liền thấy Vương Nguyên đứng ngẩn người chỗ cửa sổ trước thư phòng hắn, có chút kinh ngạc gọi.
Vương Nguyên lấy lại tinh thần quay đầu, thấy Dịch Dương Thiên Tỷ cười vui vẻ đi về phía cậu, cậu mới nhận ra, mình lại bất tri bất giác đi đến thư phòng Dịch Dương Thiên Tỷ, bất quá giờ này hắn không phải đi học sao?
Dịch Dương Thiên Tỷ mỉm cười ôm Vương Nguyên, khẽ hôn hai má cậu hỏi: "Sao lại cy đến đây vậy? Lẽ nào tổng quản nói cho em biết anh trở về?"
"Em không biết anh về, em chỉ vừa....." Ngẩng đầu nhìn về phía Dịch Dương Thiên Tỷ, phát hiện đôi mắt xanh của hắn trở nên thâm trầm như đại dương, ngượng ngùng cúi đầu nhỏ giọng nói, nội tâm thực khẩn trưởng, vì mỗi lần Dịch Dương Thiên Tỷ lộ ra ánh mắt như vậy, có nghĩa là hắn lại muốn..... Thế nhưng đây là hành lang mà! Hắn hẳn sẽ không to gan đến mức muốn ở đây làm chuyện đó chứ.
"Vương Nguyên...... Em thật xinh đẹp......" Dịch Dương Thiên Tỷ ôn nhu hôn lên vành tai Vương Nguyên, thổi khí nóng nói.
Vương Nguyên bắt đầu cảm thấy kh thở, đỏ mặt thở khẽ, nhỏ giọng kháng nghị, " Em... Em là nam....." Bụi trước ngực khó hiểu nghiêng đầu, ngao ngao kêu mấy tiếng, phá vỡ không khí ái muội này.
Dịch Dương Thiên Tỷ nhíu mày, ôm con Bụi trong lòng Vương Nguyên, đem nó đặt xuống, kéo Vương Nguyên vào trong thư phòng, không muốn để Bụi quấy rầy hai người thân thiết.
"Dịch Dương Thiên Tỷ, Bụi nó....." Vương Nguyên liên tục quay đầu nhìn về phía Bụi đáng yêu đang ra sức động cặp chân phi nộn của nó, muốn đuổi theo hai người, nhưng vừa cy được vài bước liền té ngã, đành phải đáng thương hề hề ngẩng đầu nhìn chủ nhân, hy vọng cậu có thể ôm nó cùng đi vào.
Dịch Dương Thiên Tỷ kéo Vương Nguyên vào thư phòng, trước khi đóng cửa thì nhìn con Bụi đáng thương, rồi vô tình đóng cửa lại, ôm lấy Vương Nguyên còn đang muốn nói nói: "Em không thể cứ chăm nó mãi, vạn nhất nó không biết đi thì phải làm sao, nó cũng lớn vậy rồi."
Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn Dịch Dương Thiên Tỷ một lúc, nản lòng gật gật đầu nói: "Nói cũng phải, nhưng để nó ở ngoài không sao chứ?" Cậu lo lắng nhìn về phía cửa.
Dịch Dương Thiên Tỷ không vui ôm lấy Vương Nguyên, "Em quan tâm cho một con chó đó còn hơn cả anh. Anh có chút hối hận đã để em nuôi nó." Hắn bá đạo hôn lên hai má cậu, đố kị nói.
Vương Nguyên đỏ ửng hai má, nhìn trái nhìn phải. Nơi này ngoài việc rộng vô cùng, còn có rất nhiều sách, hình như không có giường, bằng không Dịch Dương Thiên Tỷ sao có thể nói ra những lời quái dị này với cậu được, hắn chỉ có lúc trên giường mới như vậy nha!
"Vương Nguyên? Em đang nhìn gì vậy?" Dịch Dương Thiên Tỷ nâng mặt Vương Nguyên, nhíu mày hỏi.
Vương Nguyên ngay cả suy nghĩ cũng chưa suy nghĩ, thực tự nhiên trả lời: "Em xem nơi này có giường hay không nha!" Nhưng cậu nhìn cả buổi, trừ một đống bàn ghế, nơi này tựa hồ không có giường, bằng không Dịch Dương Thiên Tỷ sao bỗng nhiên đối cậu bá đạo như vậy.
Dịch Dương Thiên Tỷ sửng sốt một chút, cười ha ha ôm Vương Nguyên hôn vài cái lên hai má cậu, giọng trầm trầm nói: "Làm tình không nhất định phải ở trên giường nha!"
Vương Nguyên đỏ ửng hai má, cậu nói thật nha! Dịch Dương Thiên Tỷ cư nhiên còn nói ra lời đùa sa đọa không buồn cười đó, vụng trộm nhìn chiếc bàn lớn phía sau, có chút không được tự nhiên mà chuyển người. Dịch Dương Thiên Tỷ sẽ không muốn đè cậu lên bàn làm mấy chuyện đó đó chứ?
Giống như muốn xác minh suy nghĩ của cậu, Dịch Dương Thiên Tỷ thật sự kéo Vương Nguyên lại cạnh bàn, nhưng không đè cậu lên bàn, mà ngược lại ôm cậu vào lòng, ngồi lên chiếc ghế da.
"Dịch Dương Thiên Tỷ..... Anh..... Anh thật sự muốn....." Vương Nguyên xấu hổ không dám nói tiếp, nép vào lòng Dịch Dương Thiên Tỷ sợ hãi nhìn hắn.
Dịch Dương Thiên Tỷ buông tay Vương Nguyên ra, ôm cậu vào lòng hôn một cái, ôn nhu hỏi: "Vương Nguyên..... Em tự nguyện giao thân thể em cho anh sao? Không phải vì thương i?"
"Em.... Em đương nhiên là tự nguyện rồi! Bằng không em sớm đã đi rồi...." Vương Nguyên có chút tức giận. Cậu nếu không muốn, đã sớm trốn đi từ sau lần thứ hai hắn cm vào cậu, sao còn có thể tiếp tục ở đây cho hắn ăn!
Dịch Dương Thiên Tỷ vội ôm lấy Vương Nguyên đang giận dữ, "Anh chỉ hỏi chút thôi mà, đừng giận." Ôn nhu vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của Vương Nguyên, mê luyến hỏi: "Vương Nguyên..... Để anh nhìn thân thể xinh đẹp của em được không?"
Vương Nguyên đỏ mặt, nắm lấy áo mình gật gật đầu. Dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị hắn nhìn, cũng không mất miếng thịt nào.
Dịch Dương Thiên Tỷ vui vẻ buông Vương Nguyên ra, để cậu đứng trước mặt hắn nói: "Vương Nguyên, anh muốn nhìn em tự mình cởi quần áo, để anh xác định em là thật sự nguyện ý cho anh ôm em." Nói xong, cặp mắt như thiêu đốt người khác của Dịch Dương Thiên Tỷ nhìn chằm chằm khuôn mặt xấu hổ của Vương Nguyên, tao nhã tựa vào ghế da, chuẩn bị thưởng thức thân thể xinh đẹp của cậu.
Vương Nguyên vô cùng khẩn trương, tựa như cầu xin mà nhìn về phía Dịch Dương Thiên Tỷ. Nếu cậu biết Dịch Dương Thiên Tỷ muốn tự cậu cởi quần áo, cậu sẽ không đáp ứng, nhưng giờ nếu cậu không cởi, Dịch Dương Thiên Tỷ liệu có nghĩ rằng cậu vì thương i mà lên giường cùng hắn hay không?
Bất đắc dĩ nhìn đôi mắt mang tia dục vọng nóng bỏng của Dịch Dương Thiên Tỷ, tay run run bắt đầu cởi quần áo chính mình. Trước kia lúc cởi quần áo chuẩn bị tắm cũng không cởi chậm như vậy, sao giờ cởi đồ liền run thành như vậy. Thật vất vả mới cởi áo ra, lại vô tình thấy quần Dịch Dương Thiên Tỷ đã muốn nhô lên, i cậu ngượng ngùng cầm lấy quần mình, sao cũng không thể cởi ra được.
"Vương Nguyên, sao chưa cởi?" Giọng Dịch Dương Thiên Tỷ khàn khàn, mang theo hương vị tình dục nồng đậm hỏi người đang ngượng ngùng trước mắt.
"Dịch Dương Thiên Tỷ..... Em..... Em không quen.... " Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn Dịch Dương Thiên Tỷ, đứt quãng nói, lại không dám trực tiếp nói với hắn rằng cậu không quen cởi quần áo trước mặt người khác, đành nhắm hai mắt lại, hung hăng đem quần cũng vật che đậy cuối cùng cởi ra.
Dịch Dương Thiên Tỷ cười đứng lên, bước đến ôm thân thể trần trụi của Vương Nguyên, đem cậu đè lên mặt bàn lạnh như băng, bàn tay to nhẹ xoa xoa cơ thể xinh đẹp này, kéo tay Vương Nguyên, làm cậu sợ vào phần thân của chính cậu.
"Vương Nguyên..... Em từng tự an ủi qua chưa? Anh muốn nhìn em tự vuốt ve mình, đến... sờ thử xem....." Dịch Dương Thiên Tỷ cầm lấy tay Vương Nguyên, nhẹ nhàng để cậu nắm lấy phần thân của mình, chậm rãi xoa nắn.
Vương Nguyên đỏ bừng mắt, cảm giác được phần thân của mình trong tay mình đang nóng dần lên, tim tăng tốc đập liều mạng lắc đầu rên rỉ: "Ân.... Dịch Dương Thiên Tỷ..... Đừng..... Đừng như vậy.........."
"Vương Nguyên thực ngoan..... Cứ như vậy..... Nhẹ nhàng xoa....." Dịch Dương Thiên Tỷ tán dương hôn hai má Vương Nguyên, buông tay nhìn cậu tự vuốt ve chính mình.
Vương Nguyên cầm lấy phần thân cứng rắn của mình không ngừng xoa nắn, cặp chân trắng nõn mở rộng, để Dịch Dương Thiên Tỷ có thể nhìn rõ động tác của cậu, thở dốc siết chặt ngón tay. Nhìn bộ dạng mê người kia, càng nhìn thân của Dịch Dương Thiên Tỷ càng thêm nóng rực, giống như muốn bùng nổ.
"Vương Nguyên..... Em lúc an ủi nghĩ đến ai?" Dịch Dương Thiên Tỷ vừa hỏi người ngồi trên bàn sắp đạt đến cao trào, vừa cởi áo mình.
"A! ~ Là ưm..... Dịch Dương Thiên Tỷ... Dịch Dương Thiên Tỷ...." Vương Nguyên mồ hôi ướt đẫm hét lên, chất lỏng ấm áp bắn ra trong tay, có chút thậm chí còn bắn lên mặt bàn.
Dịch Dương Thiên Tỷ mỉm cười cúi người hôn môi Vương Nguyên đang thở dốc, đem thân thể có chút ẩm ướt của cậu đẩy lên bàn, mở rộng hai đùi cậu, cầm lấy bàn tay vẫn còn đang nắm phần thân của Vương Nguyên, nhanh chóng xoa nắn.
"Cảm giác được không? Em đang cương lên vì anh đó!" Dịch Dương Thiên Tỷ ghé vào bên tai Vương Nguyên cười nói, sau đó buông bàn tay đang nắm chặt Vương Nguyên ra rồi cúi đầu, ngậm lấy phần đỉnh.
"A! Dịch Dương Thiên Tỷ..... Dịch Dương Thiên Tỷ....." Vương Nguyên lắc đầu khóc, bàn tay nắm lấy phần thân không dám động đậy, tay run rẩy cầm lấy phần thân cơ hồ muốn bắn ra mà hét lên.
Dịch Dương Thiên Tỷ khẽ liếm phần đỉnh, ngay cả bản tay nhỏ bé đang nắm chặt phần thân của Vương Nguyên cũng bị liếm, sau đó ngậm lấy nơi lộ ra kia, dùng sức hút.
Chịu không nổi bị hút như vậy, khẽ cong người lên, hét một tiếng bắn ra trong miệng Dịch Dương Thiên Tỷ, tay run run buông ra.
Dịch Dương Thiên Tỷ vẫn không định buông tha Vương Nguyên. Nhân cơ hội mà nuốt toàn bộ phần thân của cậu vào miệng, không ngừng dùng lưỡi liếm vòng quanh đỉnh, khiến Vương Nguyên vừa mới bắn ra liền lắc lắc thân mình muốn trốn khỏi cái nóng đốt người này.
"Dịch Dương Thiên Tỷ... Ân a..... Từ bỏ..... A!" Vương Nguyên vừa khó chịu vừa thoải mái khi Dịch Dương Thiên Tỷ nắm lấy phần thân cậu liếm láp. Tóm chặt mái tóc vàng của hắn không ngừng rên rỉ, muốn ngăn cản, nhưng vì quá thoải mái, không có chút lực nào để ngăn cản, chưa được một lúc, cậu liền tiết ra trong miệng hắn.
Dịch Dương Thiên Tỷ buông phần thân còn hơi đứng thẳng ra, vươn đầu lưỡi còn dính tinh dịch liếm lên cửa huyệt, rồi đem đầu lưỡi tiến vào trong nội huyệt đùa giỡn. Thừa lúc tiểu huyệt kia muốn co lại, liền rút đầu lưỡi về, lặp đi lặp lại vài lần, khiến cậu không được thỏa mãn mà run run.
Vương Nguyên run rẩy nhìn Dịch Dương Thiên Tỷ ngẩng đầu, hôn lên bắp chân trắng nõn của cậu, dùng hai ngón tay tham nhập tiểu huyệt cơ khát của cậu, mãnh liệt đâm vào.
"Mau dừng..... A..... Không cần làm....." Vương Nguyên nắm chặt cạnh bàn, mở rộng chân, lắc đầu kêu khóc, toàn thân vì khoái cảm bị xâm nhập thoải mái mà nổi lên một tầng đỏ nhàn nt.
"Anh chỉ đưa tay ra vào mà thôi, đã khiến em thoải mái đến như vậy rồi sao? Vậy chờ chút nữa em chẳng phải sẽ chịu không nổi sao?" Dịch Dương Thiên Tỷ mỉm cười đẩy nhanh tốc độ, nhìn con người không ngừng lắc đầu cầu xin hắn, bỗng nhiên rút ngón tay, thôi âu yếm tiểu huyệt của cậu.
Vương Nguyên dồn dập hít khí, tiểu huyệt bỗng nhiên trống rỗng nhanh chóng co bóp, vài tia dịch thể dâm nị chảy ra từ huyệt khẩu, rơi xuống mặt bàn, cả người nóng như muốn nổ tung, nóng quá, thật không thoải mái.
Dịch Dương Thiên Tỷ chen vào giữa hai chân Vương Nguyên, vươn tay vuốt ve tiểu huyệt của Vương Nguyên hỏi: "Muốn sao? Có muốn anh lấp đầy chỗ này của em không?" Ấn mạnh ngón tay lên tiểu huyệt mẫn cảm kia, mỉm cười nhìn Vương Nguyên co chặt, đưa ngón tay tiến vào trong rồi trừu sáp vài lần, sau đó lại rút tay ra.
"Dịch Dương Thiên Tỷ...... Em không thoải mái....." Vương Nguyên khóc nói với Dịch Dương Thiên Tỷ, Dịch Dương Thiên Tỷ trên giường tuy thích khi dễ cậu, nhưng chưa từng khiêu khích phía sau cậu xong, lại không đến an ủi cậu.
"Sao không thoải mái? Nơi này sao?" Dịch Dương Thiên Tỷ khẽ đùa cửa tiểu huyệt, mỉm cười nhìn người không ngừng run rẩy trên mặt bàn.
Vương Nguyên ngượng ngùng gật đầu, nhẹ nhàng động thân mình, "Em muốn....... Nhanh lên...... Nơi đó nóng quá....." Biết không mở miệng yêu cầu Dịch Dương Thiên Tỷ, Dịch Dương Thiên Tỷ sẽ không thỏa mãn cậu, cho nên cậu đành nhỏ giọng yêu cầu Dịch Dương Thiên Tỷ đang đè lên thân mình.
Dịch Dương Thiên Tỷ cầm lấy tay Vương Nguyên, xoa lấy phần thân thô to dựng thẳng của hắn, "Vậy em trước thỏa mãn anh..... Anh mới hảo hảo yêu thương em....." Nhẹ nhàng đặt đỉnh phần thân ở cửa tiểu huyệt, lại không tiến vào trong con người đã sắp không chịu nổi kia.
Vương Nguyên đỏ mặt thở phì phò, bất đắc dĩ động tay vuốt ve phần thân thô to của Dịch Dương Thiên Tỷ, sức nóng của phần thân của hắn khiến cậu cơ hồ cầm không nổi, ngờ nghệch vuốt ve.
Dịch Dương Thiên Tỷ kéo tay kia của Vương Nguyên, đem tay cậu đặt lên phần thân của chính mình, để cậu một tay vuốt ve mình, một tay vuốt ve bản thân.
"A....... A...... Dịch Dương Thiên Tỷ...." Vương Nguyên thở dốc vuốt ve mình cùng Dịch Dương Thiên Tỷ. Kúc cậu bắn ra, Dịch Dương Thiên Tỷ liền không báo trước mà bỏ tay Vương Nguyên rồi tiến thẳng vào tiểu huyệt mê người kia, nhấc cặp chân trắng nõn của cậu mãnh liệt trừu sáp.
"A!—" Ha Vương Nguyên hét lên một tiếng, hai luồng khoái cảm bất ngờ ập đến, cơ hồ mau khiến cậu lịm đi.
Dịch Dương Thiên Tỷ mãnh liệt đâm vào nơi ẩm ướt kia, đồ đạc trên bàn có rất nhiều thứ không chịu nổi sự rung động mạnh mẽ như vậy, đều rơi xuống đất,
Vương Nguyên được yêu thương đến sắp không chịu nổi không ngừng rên ri, giọng nhanh liền khàn, tiểu huyệt bị đâm vừa ướt vừa mền. Hơn nữa vừa rồi bị âu yếm hồi lâu, tiểu huyệt trở nên hết sức mẫn cảm, mới bị đâm vào một chút, liền lập tức mẫn cảm mà kẹp chặt cự vật của Dịch Dương Thiên Tỷ, luyến tiếc để hắn rời đi, nhưng Dịch Dương Thiên Tỷ cũng không ngừng ra vào, khiến tiểu huyệt không ngừng thoải mái.
Thư phòng rộng lớn, ngập đầy tiếng rên rỉ ngọt mị của Vương Nguyên, còn có tiếng bàn rung động, không khí dâm nị lan tràn khắp phòng. Thời gian tựa như đọng lại trong giây phút ngọt ngào này, không hề lặng lẽ chuyển dịch.....
= . = . = . = . =
Từ ngày bị Dịch Dương Thiên Tỷ ép buộc một phen, Vương Nguyên mới biết được, hóa ra hành vi kỳ quái ngày ấy của Dịch Dương Thiên Tỷ, là vì mình khi nằm mơ không cẩn thận nói mớ, còn cứ niệm tên Vương Tuấn Khải, cho nên hắn mới dùng cách này để trừng pt cậu, bắt cậu làm chuyện xấu hổ đó. Thật là ngượng muốn chết!
Vương Nguyên đi ra ngoài Bạch Bào, cảm thấy Dịch Dương Thiên Tỷ dù trên giường có hơi bá đạo, nhưng hắn đối với cậu rất tốt, ít nhất không n chế hành động của cậu. Cậu có thể tùy ý đi lại, nhưng phải đúng thời gian quy định trở về Bạch Bào, bằng không Dịch Dương Thiên Tỷ nhất định sẽ lo lắng cy đi khắp nơi tìm cậu, giống như lần trước cậu vô ý, ở bên ngoài lâu một chút, không cẩn thận lạc đường, kết quả vẫn là Dịch Dương Thiên Tỷ đi tìm cậu về. Đêm đó cậu bị Dịch Dương Thiên Tỷ yêu thương đến ba ngày không xuống nổi giường.
Khẽ thở dài, Vương Nguyên xuyên qua rừng cây, đi đến bên hồ. Đây là nơi lúc cậu cùng Bụi dừng lại chơi đùa phát hiện ra, nhưng hôm nay không mang Bụi theo, cởi giầy để một bên, xắn ống quần, ngồi bên hồ thả chân vào làn nước, thoải mái phơi nắng.
Nhìn đóa hồng xinh đẹp bên cạnh, Vương Nguyên không khỏi nhớ tới Vương Tuấn Khải, không biết hắn có ổn không. Lắc lắc đầu, cậu đã đáp ứng Dịch Dương Thiên Tỷ, sẽ không nhớ đến Vương Tuấn Khải, nếu chọn ở bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỷ, vậy cứ tốt đẹp làm bạn bên hắn, không nên để sai lầm lúc trước xảy ra một lần nữa. Hơn nữa với điều kiện của Vương Tuấn Khải, tìm một người tốt hơn cậu rất dễ, căn bản không cần phải là cậu.
Ngắt đóa hoa hồng, đặt tới trước mũi ngửi, bỗng bụi cỏ phía sau phát ra tiếng động, dọa Vương Nguyên vội vàng quay đầu lại nhìn.
Vương Tuấn Khải đẩy bụi cỏ, vốn chỉ định tìm một nơi hít thở không khí, không ngờ sẽ thấy người mình nhớ mong hàng đêm xuất hiện trước mắt. Hai người sửng sốt hồi lâu, Vương Tuấn Khải lập tức tiến đến ôm lấy Vương Nguyên còn chưa kịp phản ứng, gắt gao ôm chặt cậu vào lòng.
Vương Nguyên run tay, bông hoa trên tay lập tức rơi xuống mặt hồ. Cả người bị vây lấy bởi mùi thuốc lá đặc trưng của Vương Tuấn Khải. Cơ thể gầy yếu của mình áp đến lồng ngực ấm áp quen thuộc, trên mặt một mảnh ấm nóng, cậu mới phát hiện mình thế nhưng đang khóc.
"Vương Nguyên...... Thực xin lỗi...... Thực xin lỗi....." Vương Tuấn Khải đau lòng hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của Vương Nguyên, không ngừng giải thích với cậu, giọng nói khàn khàn giống như vừa mới ốm dậy.
Lòng Vương Nguyên cả kinh, vội đẩy Vương Tuấn Khải ra, che miệng đừng tránh sang một bên. Không được! Cậu sao có thể lại tiếp nhận Vương Tuấn Khải, như vậy Dịch Dương Thiên Tỷ sẽ thương tâm...... Cậu không thể làm vậy..... Cậu không thể làm vậy.....
"Vương Nguyên..... Trở lại bên cạnh ta được không?" Vương Tuấn Khải thống khổ nhìn con người gầy yếu trước mắt, vươn tay định cm vào mặt cậu, lại bị cậu dùng vẻ mặt sợ hãi né tránh.
Vương Nguyên sợ hãi lui về sau, trái tim từng bị tổn thương quá sâu đậm, sao có thể chỉ vì một câu 'trở lại bên cạnh ta' của hắn mà bù đắp được vết thương vĩnh viễn không xóa nhòa.
"Em không thể..... Tôi không thể....." Vương Nguyên liều mạng lắc đầu muốn cy đi. Sợ mình ở lâu thêm chút nữa, sẽ trốn không thoát khỏi lòng bàn tay Vương Tuấn Khải, sợ ánh đau khổ không thể buông cậu ra trong mắt hắn, sợ mình sẽ một lần nữa sà vào vòng tay của hắn.
Vương Nguyên mới cy vài bước, Vương Tuấn Khải liền dễ dàng bắt cậu lại, gắt gao ôm cậu vào lòng, dù cậu phản kháng thế nào, cũng không chịu buông cậu ra.
"Đừng đi..... Ta yêu em mà..... Em vì sao muốn rời bỏ ta.... Em có biết mấy tháng này ta đã rất đau khổ không? Em nguyện ý ở bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỷ, không muốn trở lại bên ta sao?" Vương Tuấn Khải đau khổ ôm lấy Vương Nguyên, không ngừng hôn lên hai má cậu nói.
Vương Nguyên rốt cuộc nhịn không được mà khóc thành tiếng, liều mình nện vào ngực Vương Tuấn Khải hô: "Là anh buông tay trước! Là anh không tin em, không nghe em giải thích! Vì sao? Vì sao vào lúc em quyết định buông tay, anh lại xuất hiện trước mặt em? Vì sao muốn em yêu anh? Em từ bỏ..... Em không cần tình yêu của anh....."
"Vương Nguyên..... Đừng rời khỏi ta...... Đừng....." Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên không khống chế nổi cảm xúc mà khẽ hôn, giọng run rẩy nói.
"Ngô ân....." Vương Nguyên khẽ ngâm thanh, tùy ý để Vương Tuấn Khải hôn lên môi cậu, cả người run run dán trong lòng hắn. Vốn nghĩ từ này về sau sẽ không vì hắn mà tim đập loạn nhịp nữa, vòng tay ấm áp kia...... hơi thở ấm áp kia..... Liên tục nhắc cậu rằng, cậu vẫn yêu hắn, vẫn yêu nam nhân giống như dùng cả sinh mệnh để yêu thương cậu ở trước mắt này...... nam nhân điên cuồng vì cậu này.....
Vương Tuấn Khải khẽ thở buông môi cậu ra, đặt cậu lên thảm cỏ, cởi áo Vương Nguyên. Đập vào mắt là những điểm đỏ trên nền ngực trắng, hắn thương tâm vuốt ve thân mình run rẩy của Vương Nguyên. Nhìn cậu không dám đối mặt hắn mà quay đầu đi, thương tâm khẽ khóc, hắn đau lòng hôn lên hai má cậu, khẽ liếm lên những điểm đỏ ấy, lưu lại dấu hôn của chính mình.
"Vương Tuấn Khải..." Vương Nguyên giương mặt nhìn về phía Vương Tuấn Khải không chất vấn cậu. Nếu là trước kia, hắn đã sớm mất đi lý trí, không giống bây giờ, yêu thương vuốt ve cậu.
Vương Tuấn Khải ôn nhu khẽ hôn lên mặt cậu, "Ta yêu em...... Dù em có bị ai cm qua, ta cũng sẽ không buông tay. Em là của ta, ta sẽ tin em, thương em, dùng cả đời này để trân trọng em. Em không thương ta cũng được, nhưng ta sẽ không buông em ra!" Ngữ khí Vương Tuấn Khải bá đạo lại thâm tình, làm Vương Nguyên càng đau lòng mà khóc thành tiếng.
Trốn không nổi....... Cậu đã định phải ngã vào trong tay Vương Tuấn Khải. Cậu luyến tiếc rời khỏi hắn, dù ở cùng Dịch Dương Thiên Tỷ, bản thân vẫn như cũ không quên được hắn. Tuy rằng cậu có tình cảm với Dịch Dương Thiên Tỷ, nhưng so với tình yêu Vương Tuấn Khải dành cho cậu, cậu thật sự không thể dứt bỏ Vương Tuấn Khải. Cậu cảm thấy thực mâu thuẫn, bản thân vừa không muốn rời xa sự ôn nhu của Dịch Dương Thiên Tỷ, vừa khát vọng vòng tay tràn ngập cảm giác an toàn của Vương Tuấn Khải. Cậu như vậy là quá ích kỷ, quá xấu xa, ngay cả cậu cũng không dám đối mặt Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải nhẹ hôn ngấn cổ non mịn của Vương Nguyên, tay khẽ vuốt đầu nhũ hồng nt, khiến Vương Nguyên liên tiếp run rẩy, tiếng rên rỉ ngọt mị không tự chủ được mà thoát khỏi cánh môi xinh đẹp.
"Vương Nguyên.... Em thật đẹp....." Vương Tuấn Khải không khỏi tán thưởng hôn ngực Vương Nguyên, ngón tay khẽ nắm lấy đầu nhũ dựng thẳng xoa nắn, tay kia thì tiến vào trong quần cậu, cầm lấy phần thân đã có phản ứng nhẹ vuốt ve.
"Vương Tuấn Khải...... Em rất nhớ anh.... Thật sự..... Mỗi ngày đều nhớ anh......" Vương Nguyên ôm cổ Vương Tuấn Khải rên rỉ, cảm giác tê dại dưới thân làm cậu mẫn cảm nóng bừng cả người, không ngừng nói với Vương Tuấn Khải hết sự nhớ mong của cậu.
Vương Tuấn Khải thở dốc lột quần Vương Nguyên, khẩn cấp tách chân cậu ra, đặt phần thân thô to của mình trước tiểu huyệt mê người kia.
Mạnh mẽ tiến vào nơi mềm ẩm kia, Vương Tuấn Khải mê muội nói: "Vương Nguyên..... Em là của ta...... Dù là trái tim hay cơ thể..... đều là của ta....."
"A a!!—" Hai tay Vương Nguyên nắm chặt lớp cỏ, chịu không nổi Vương Tuấn Khải thẳng tiến vào mà ngâm kêu thành tiếng, thân thể gầy yếu không ngừng đong đưa trước sau, tiểu huyệt lập tức bị sáp đến vừa ẩm vừa mềm, hai chân gắt gao bám lấy eo Vương Tuấn Khải, để mình có thể cảm nhận được nhiều yêu thương hơn.
Vương Tuấn Khải thoáng đổi vị trí, nhấc cao chân Vương Nguyên, lại điên cuồng trứu sáp một trận. Dịch thể ẩm ướt từ cửa tiểu huyệt chảy xuống, tiếng cọ sát dâm nị, liên tiếp tạo thành thứ tiếng xấu hổ, càng làm tăng thêm dục vọng.
"Vương Tuấn Khải..... Vương Tuấn Khải..... Em không được....." Vương Nguyên thở dốc khóc nói, hai tay vô lực giang sang hai bên, toàn thân vì khoái cảm mà ửng đỏ, tiểu huyệt không ngừng phun ra nuốt vào cự vật của Vương Tuấn Khải, theo sự tiến vào rút ra của hắn, cậu cũng sắp đạt đến cao trào, cảm giác nóng bức toàn thân làm Vương Nguyên lắc đầu kháng cự.
Vương Tuấn Khải giảm tốc độ, nắm chặt thắt lưng mảnh khảnh của Vương Nguyên, lại mãnh liệt thẳng tiếng, khiến Vương Nguyên hét lên một tiếng, thỏa mãn bắn tinh, càng co chặt tiểu huyệt, đem cự vật của Vương Tuấn Khải toàn bộ nuốt vào trong.
Ôm lấy Vương Nguyên yếu ớt, để mông cậu gắt gao dán lấy thân hắn, đầu tiên nhẹ động vài cái, sau mới bắt đầu dùng sức đâm vào.
"A..... A....." Vương Nguyên thét đến mất tiếng, nhiều lắm chỉ có thể phát ra vài tiếng rên rỉ suy yếu, run rẩy tựa đầu vào vai Vương Tuấn Khải.
Không ngừng nghỉ mà trứu sáp một trận, Vương Tuấn Khải nhấc mông Vương Nguyên mạnh mẽ áp xuống, đem phần thân thô to đâm vào. Người trong lòng ngẩng đầu yếu ớt kêu một tiếng, tiếp nhận dòng tinh dịch nóng bỏng bắn vào trong người cậu.
Vương Tuấn Khải ôm chặt Vương Nguyên đang yếu nhuyễn nắm trong lòng hắn, ôn nhu hôn hai má cậu, nóng lòng thử hỏi: "Vương Nguyên, chúng ta lại một lần nữa được không?"
Vương Nguyên nâng khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ lên, ngượng ngùng nhìn bộ dạng khát khao của Vương Tuấn Khải, luyến tiếc cự tuyệt hắn, dù bản thân có chút mệt, cậu vẫn e lệ gật đầu.
Vương Tuấn Khải ôn nhu đặt Vương Nguyên lên thảm cỏ, buông hai chân cậu ra, đem ngón tay cm vào tiểu huyệt ẩm mềm kia, mơ hồ nghe cậu khẽ rên một tiếng, cặp mắt đỏ tươi tùy ý híp lại, đưa ngón tay tiếng vào trong tiểu huyệt ấm áp kia, chậm rãi cử động.
"Vương Tuấn Khải....." Vương Nguyên không ngừng thở dốc gọi tên Vương Tuấn Khải, tiểu huyệt bị Dịch Dương Thiên Tỷ huấn luyện mà vừa mẫn cảm vừa cơ khát, mới bị cm vào một chút, dục vọng vừa biến mất lại ập đến, không khỏi cong người, để ngón tay tiếng vào càng sâu trong người cậu.
"Vương Nguyên...... Nơi này của em thực ẩm thực trơn...." Vương Tuấn Khải rút ngón tay, đem đỉnh cự vật tiến vào nơi mềm ướt kia, tán dương con người đang không ngừng rên rỉ kia.
Vương Nguyên chịu không nổi mà lại khóc thành tiếng. Tiểu huyệt phun ra nuốt vào kia cơ hồ không chịu nổi phần thân thô to, làn da trắng nõn lại ửng lên một mạt đỏ, thân thể gầy yếu theo luật động mạnh mẽ của Vương Tuấn Khải mà lắc lư, nhấc người ôm đầu Vương Tuấn Khải, để mình dán chặt vào tấm ngực cường kiện kia.
Hai người điên cuồng làm tình bên hồ, giống như gần gũi với đối phương không đủ, thẳng đến lúc Vương Nguyên rốt cuộc không chịu được mà ngất đi, Vương Tuấn Khải mới dừng lại buông cậu ra.
= . = . = . = . =
Lúc Vương Nguyên tỉnh lại, bản thân đã trở về Hồng Bào lâu ngay không thấy, đầu óc choáng váng nói cho cậu biết, mình khẳng định đã phát sốt.
Định nhấc tay lên chuyển sang tư thế thoải mái nghỉ ngơi một chút, lại phát hiện tay mình bị chặt chẽ trói lại ở đầu giường, cậu ngốc lăng nhìn cái còng tay kia, người trói cậu tựa hồ sợ làm tổn thương da cậu, còn dùng khăn mềm bao quanh còng tay, không cần nghĩ cũng biết ai trói mình lại, cậu nhất thới giận đá loạn chân.
"Vương Tuấn Khải! Vương Tuấn Khải! Anh ra đây cho tôi!" Vương Nguyên cũng không quan tâm kích động sẽ ảnh hưởng đến bệnh của cậu, thở dốc dùng thanh âm khàn khàn cơ hồ không ra tiếng của mình mà liều mạng thét lên.
Tiếng kêu to của cậu không khiến cho bất cứ ai tiến đến, ngược lại còn i bản thân ho đến suýt hộc máu. Lúc trước bệnh cậu rất nặng, bác sĩ còn nói không được kích động, bằng không thực dễ dàng tái phát, nhưng hiện tại cậu không thèm nghĩ nhiều như vậy. Là ai nói sẽ tin tưởng cậu? Vương Tuấn Khải chết tiệt kia! Tin tưởng cậu vì sao còn trói cậu thế này? Đáng giận!
Ngay khi Vương Nguyên đang tức giận không thôi, cửa phòng tắm mở ra, Vương Tuấn Khải cả người trần trụi, mỉm cười đi đến bên cạnh Vương Nguyên.
Vươn tay sờ trán Vương Nguyên, ôn nhu hôn hai má cậu nói: "Cuối cùng cũng sốt rồi, lúc em ngất đi làm ta thực lo lắng!"
Vương Nguyên thở phì phò trừng mắt nhìn mắt, dù hiện tại cậu có hơi chóng mặt, cậu vẫn tức giận hét lên với Vương Tuấn Khải: "Tháo còng tay ra!"
Vương Tuấn Khải nhíu mi, nhẹ vỗ má Vương Nguyên, bình thản hỏi: "Vì sao?"
"Để tôi hung hăng tát anh một cái!" Vương Nguyên giãy giụa còng tay cùng chân, thở dốc quát Vương Tuấn Khải, cũng không để ý mình đau đến thế nào.
"Vương Nguyên em thật đáng yêu. Chờ Em hết bệnh rồi, muốn đánh bao nhiêu cũng được. Ngoan ngoãn ngủ đi!" Vương Tuấn Khải cười ha ha hôn Vương Nguyên, coi lời nói của cậu như trò đùa mà bỏ qua, nằm bên cạnh ôm lấy cậu, kéo chăn đắp lên người hai người, thuận tay tắt đèn bàn, nhắm mắt lại định ngủ.
"Vương Tuấn Khải! Anh mau để tôi đứng lên!" Vương Nguyên giận muốn đánh người. Lời cậu còn chưa rõ ràng sao, hỗn đản đáng giận này còn muốn ngủ?!
Vương Tuấn Khải dùng cằm khẽ cọ lên má Vương Nguyên, giọng khàn khàn nói: "Mau ngủ đi! Ta thật sự rất mệt, Vương Nguyên...... Em thực thơm....."
Vương Nguyên đỏ mặt muốn trừng người phía sau, đáng tiếc trừng không nổi, cậu cũng phát giác nhiệt độ người Vương Tuấn Khải hình như có hơi cao. Chẳng lẽ Vương Tuấn Khải cũng sốt? Lúc gặp hắn ở bên hồ, sắc mặt hắn tựa hồ cũng không tốt, hơn nữa giọng nói là lạ. Tên ngốc này! Ốm mà không nói sớm! Còn cùng cậu làm chuyện kia, thật là.....
"Vương Tuấn Khải.... Anh có thể ôm chặt một chút không....." Vương Nguyên dựa người vào lòng Vương Tuấn Khải, hy vọng hắn đừng có cảm lạnh, bằng không nhất định sẽ ốm nặng hơn.
Vương Tuấn Khải nhẹ giọng đáp, vẫn nhắm hai mắt mà ôm chặt cậu, ôn nhu hôn má cậu, đem cằm tựa vào vai Vương Nguyên,
Vương Nguyên bất đặc dĩ cũng nhắm mắt lại, bị trói, chờ Vương Tuấn Khải khỏe hơn rồi lấy lòng, bằng không hắn ôm như vậy, cậu cũng luyến tiếc mắng hắn, thật là..... Thở dài một hơn, áp má lên mặt Vương Tuấn Khải, thoải mái dựa vào lòng hắn nghỉ ngơi.
Q@|
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top