Chương 15+16

     Cố chống đỡ cơ thể mỏi mệt đau đớn, muốn bảo trì sự tỉnh táo trở lại Hồng Bảo, vất vả lắm về đến Hồng Bảo, Vương Nguyên lại không xuống xe được, vẫn là xa phu gọi quản gia trong Hồng Bảo ra đón cậu.

Quản gia lo lắng đỡ lấy Vương Nguyên sắc mặt nhợt nhạt, bước đi không quá vội vàng, đi bên cạnh còn Hắc Đế cũng lo lắng Vương Nguyên.

"Vương thiếu gia... Cậu sao lại thành như vậy?" Quản gia tuy không thân cận với Vương Nguyên, nhưng cũng biết Vương Nguyên là người tốt, đây cũng là lý do Vương Tuấn Khải thích cậu. Người có sức cuốn hút như vậy, thử hỏi có ai không quan tâm không muốn yêu thương cậu? Nhưng hiện tại mặt cậu lại trắng bệch thế này, cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nếu bị thiếu gia đang ra ngoài tìm Vương thiếu gia biết, khẳng định sẽ rất tức giận.

"Tôi không sao... Thực sự..." Mới nói xong, Vương Nguyên liền ngất đi, dọa quản gia vội vàng ôm cậu vào trong bảo chữa trị.

Quản gia kêu bác sĩ trong bảo nhanh chóng chữa trị cho Vương Nguyên, lo lắng đi tới đi lui ngoài phòng Vương Tuấn Khải. Ông sớm đã cho người đi thông báo cho Vương Tuấn Khải, tiếc rằng không có hồi âm, cũng không biết Vương Tuấn Khải thiếu gia đã đi đâu. Hiện tại Vương thiếu gia bệnh như vậy, cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì. Theo suy nghĩ trong cái đầu già cỗi của ông, ông vẫn nên nhanh chóng đi xem xem Vương Nguyên đã tốt hơn chưa.

Vừa định vào phòng, liền thấy bác sĩ vẻ mặt quái dị đi ra, quản gia vội hỏi: "Làm sao? Vương thiếu gia cậu không có chuyện gì chứ?"

"Cậu ấy không có chuyện gì, chỉ là hơi sốt, nhưng mà..." Bác sĩ sắc mặt không ổn dừng lại một chút, mới nói tiếp: "Tôi nghĩ cậu ấy có thể... có thể đã bị... xâm phạm... Bởi vì toàn thân cậu ấy quả thực là... vô cùng thê thảm..." Thở dài, bác sĩ lắc đầu rời đi, để lại quản gia cả kinh.

Nghe thấy trong phòng truyền lại một tiếng rên rỉ nhỏ, quản gia hồi phục tinh thần chạy nhanh vào, ông nước mắt đầm đìa quỳ gối bên cạnh Vương Nguyên hỏi: "Vương thiếu gia, tại sao lại như vậy? Đến tột cùng là ai làm chuyện này với cậu?"

Vương Nguyên vửa tỉnh lại kinh hoàng lắc đầu, tựa như cầu khẩn nắm lấy tay quản gia, "Xin ông đừng hỏi... Thỉnh đừng nói chuyện này với Vương Tuấn Khải... Xin ông..."

"Nhưng mà..." Quản gia do dự nhìn Vương Nguyên. Cậu tuy đã thay quần áo sạch sẽ, nhưng trên cánh tay tuyết trắng có loang lổ điểm đỏ, ngay cả cổ cũng có dấu hôn tím đỏ. Cho dù ông muốn giấu diễm, Vương Tuấn Khải thiếu gia cũng sẽ nhìn thấy trên người Vương thiếu gia có rất nhiều dấu hôn nha! Ông nên dấu giếm như thế nào đây?

"Xin ông... Tôi không muốn Vương Tuấn Khải vì chuyện này mà lo lắng, hơn nữa chuyện này xảy ra là lỗi của tôi, là do bản thân tôi phát giác. Xin ông nhất định phải gạt Vương Tuấn Khải cho tôi, không nói cho anh ấy..." Vương Nguyên nghẹn ngào nhắm lại hai mắt, âm thanh khàn khàn nói với quản gia.

Quản gia bất đắc dĩ thở dài, gật gật đầu đáp ứng: "Tôi đáp ứng Vương thiếu gia cũng được, nhưng trên người cậu... Đây sao có thể gạt Vương Tuấn Khải thiếu gia được." Nhìn xuống hôn ngân trên tay cũng cổ cậu, trên người cậu hẳn là cũng rất nhiều đi?

"Làm phiền lấy cho tôi bộ quần áo được không?" Vương Nguyên chỉ vào tủ quần áo nhờ quản gia.

Quản gia vội vàng từ tủ lấy ra một chiếc áo dài tay, cầm áo đưa cho Vương Nguyên, giúp cậu mặc vào, thuận tiện cầm một chiếc khăn quang lên cổ cậu, che dấu đi dấu hôn trên cổ.

Vương Nguyên không oán quản gia lo lắng cho cậu như vậy, miễn cưỡng nở nụ cười tươi, giống như không có việc gì an ủi ông nói: "Tôi không sao. Quản gia hắn là có nhiều việc đi? Đừng để ý tôi, cứ đi đi!"

"Vương thiếu gia... Cậu là người rất tốt, nhưng cũng nên bảo hộ bản thân, đừng... đừng để chuyện ngày hôm nay xảy ra nữa. Cho dù cậu không muốn lộ ra người kia là ai, nhưng vì thiếu gia, mong cậu nhất định phải bảo vệ chính mình." Quản gia cảm khái vỗ vỗ lưng Vương Nguyên, lập tức đứng lên rời đi, tính để cho cậu hảo hảo nghỉ ngơi.

Vương Nguyên thất thần nhìn về trần nhà. Chuyện xảy ra sáng này làm người ta trở tay không kịp, cậu căn bản không có thể tiếp nhận chuyện mình bị Dịch Dương Thiên Tỷ xâm phạm. Tuy rằng không trách hắn, nhưng trong lòng vẫn có chút khó giải quyết, nhưng dù gì cũng đã xảy ra, cậu còn có thể làm gì? Tự sát? Đừng đùa! Cậu tốt xấu cũng là nam tử hán, như thế nào bởi vì bị xâm phạm đã nghĩ không thông. Nghĩ thoáng một chút, chuyện cũng đã qua rồi, ngày vẫn tiếp tục trôi, cùng lắm sau này không đi gặp Dịch Dương Thiên Tỷ, để tránh nhớ lại chuyện xấu này.

Tự giễu cười vài tiếng, tuy trong lòng bảo bản thân nghĩ thoáng một chút, nhưng ngực lại như có cảm giác bí bách, làm cậu không thở nổi, phun không ra, làm chán ghét bản thân tới cực điểm.

Vương Nguyên mệt mỏi nhắm lại hai mắt, đang định hảo hảo nghỉ ngơi một phen, lại nghe 'rầm' một tiếng, Vương Tuấn Khải đá văng cửa chạy vào, vẻ lo lắng trên mặt làm cho Vương Nguyên thấy tự trách.

Vương Tuấn Khải ôm lấy Vương Nguyên sắc mặt tái nhợt hỏi: "Vương Nguyên! Quản gia nói em bị bệnh, bây giờ còn không? Còn chỗ nào không thoải mái không?" Hôn lên hai má cậu, nhìn bộ dạng suy yếu của cậu, làm hắn đau lòng không chịu nổi.

Vương Nguyên mỉm cười lắc đầu, dựa vào lòng Vương Tuấn Khải nói: "Không sao, em đã không sao rồi..." Chớp chớp đôi mắt mỏi mệt, thanh âm càng ngày càng nhỏ chìm vào giấc ngủ trong lòng ngực ấm áp của Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải gắt gao ôm Vương Nguyên đang ngủ trong lòng hắn, ôn nhu hôn nhẹ trán cậu, lo lắng cả đêm cuối cùng cũng thả lỏng. Tối qua đi lấy ít đồ ngọt quay lại, Vương Nguyên lại không ở ban công chờ hắn, cũng không lưu lại một lời nhắn, làm hắn lo lắng tìm cậu cả đêm, may mà cậu không làm sao.

Ôm Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải kéo chăn, ôm cậu nắm lên giường. Tìm người cả đêm, hắn cũng mệt mỏi, sau khi thả lỏng, làm hắn mỏi mệt muốn ngủ, ôn nhu hôn trán Vương Nguyên, mỉm cười ôm cậu rồi nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.

= . = . = . = . =

Không biết có phải do quá mệt hay không, bọn họ cứ thế ngủ một ngày. Nếu không phải cơ thể thèm máu, Vương Tuấn Khải có thể sẽ tiếp tục ôm Vương Nguyên ngủ, nhưng thân thể lại không cho hắn làm vậy. Nhẹ thở ngồi dậy, kéo ngăn tủ cuối cùng ra, lấy hai bình máu đỏ ra, vội vàng bật nắp bình, một hơi đổ vào miệng.

Cơn thèm máu cũng dịu xuống một chút, Vương Tuấn Khải đem bình máu trống rộng để lại vào ngăn tủ, ngẩng đầu nhìn bầu trời trắng xanh bên ngoài cửa sổ, lại nhìn về người ngủ trên giường, nhẹ hôn má cậu một chút, thay cậu đắp lại chăn, cầm bình máu khác rời khỏi phòng, mới đi xuống tầng, liền thấy quản gia cùng một thiếu niên tóc vàng mắt xanh nói chuyện.

"Làm sao vậy?" Vương Tuấn Khải bước xuống, thanh âm trầm hỏi quản gia sắc mặt không tốt, quần áo trên người có chút hỗn hộn, không làm giảm sự tuấn mỹ của hắn, làm cho thiếu niên dưới lầu nhìn đến ngây ngốc.

Quản gia sắc mặt có chút khó coi định giải thích với Vương Tuấn Khải, lại do dự dừng lại, cũng không biết lời nói của thiếu niên này có đúng hay không, huống chi, đây sẽ xúc phạm tới Vương thiếu gia, ông phải cẩn thận một chút.

Thiếu niên kia hưng phấn chạy tới trước mặt Vương Tuấn Khải, vui vẻ vươn tay có chút khẩn trương nói: "Chào... Chào anh! Em là Vũ Văn, bạn của Vương Nguyên."

Vương Tuấn Khải nhẹ nhướn mi, ngay cả liếc cũng chả thèm liếc y, ngồi xuống chiếc sofa đỏ hỏi: "Cậu tới đây làm gì?"

"Là thế này! Em có một thứ rất quan trọng cần giao cho Vương Nguyên. Thứ này đối với cậu ấy rất quan trọng, em nhất định phải tận tay giao cho cậu ấy mới được. Làm phiền anh cho em biết Vương Nguyên ở đâu nha?" Vũ Văn nắm chặt cái đĩa trong tay không buông, thần sắc khẩn trương nói với Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải vì thế mới đưa con mắt nhìn về phía Vũ Văn, không chút do dự nói: "Không được! Cậu để thứ đó lại, ta sẽ thay cậu giao cho Vương Nguyên, muốn gặp em ấy, ta không có khả năng đáp ứng!" Trong giọng nói nồng đậm dục vọng độc chiếm, ngôn ngữ lạnh lùng làm người ta phát run, không dám không theo lời hắn.

Quả nhiên, Vũ Văn vừa nghe Vương Tuấn Khải nói vậy, toàn thận giống như lá rụng trong gió, lắp bắp nói: "Vậy... em để thứ đó ở đây, phiền anh... anh nhất định phải giao nó cho Vương Nguyên, thực... thực sự rất quan trọng." Vừa nói xong, Vũ Văn liền vội vàng đặt đồ lên mặt bàn, nhanh chân thoát khỏi Hồng Bảo.

Vũ Văn vừa rời đi, quản gia liền tiến lên hòi: "Vương Tuấn Khải thiếu gia, cái đĩa này có cần tôi đưa cho Vương thiếu gia không?" Kỳ thật ông muốn nhanh chóng đem cái đĩa kia vứt đi, vì cái người kêu Vũ Văn kia nói câu lạc bộ báo chí chụp được cái gì đó, nói bên trong có chuyện làm tổn hại đến Vương thiếu gia, nên y mới gạt câu lạc bộ báo chí trộm về đưa cho Vương thiếu gia. Nếu thứ này quan trọng lại nguy hiểm như vậy, căn cứ vào sự bảo hộ của Vương Tuấn Khải thiếu gia dành cho Vương thiếu gia, ông tự nhiên nhanh chóng nghĩ cách đem vứt nó đi.

Vương Tuấn Khải nhìn cái đĩa trên mặt bàn, lắc đầu nói: "Không cần, trực tiếp vứt nó đi!" Cũng không biết đó là gì, thoạt nhìn cũng không quan trọng, không bằng ném đi.

Quản gia gật đầu, vừa cầm chiếc đĩa trên mặt bàn, lại bị Vương Tuấn Khải gọi lại.

"Chờ chút!" Vương Tuấn Khải nghĩ nghỉ, nghe thiếu niên tên Vũ Văn kia nói thứ này rất quan trọng, trực tiếp ném đi có lẽ quá ngu xuẩn, không bằng xem thử nó là cái gi, "Vẫn là giao nó cho ta đi! Ta sẽ đưa cho Vương Nguyên." Đứng lên lấy lại chiếc đĩa, Vương Tuấn Khải cũng không trực tiếp lên lầu, ngược lại đi về phía thư phòng của hắn.

Đi vào trong thư phòng, Vương Tuấn Khải cho đĩa vào VCDPlayer, ngồi trên ghế da nhìn màn hình trống rỗng, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Hình ảnh đột nhiên hiện lên, đó chính là phòng chuyên dụng của Dịch Dương Thiên Tỷ, nhưng bên trong không một bóng người. Một lúc sau, có người mở cửa ra, người nọ đúng là Dịch Dương Thiên Tỷ, mà đi theo sau hắn vào lại là – Vương Nguyên!!

Vương Tuấn Khải khiếp sợ nhìn màn hình, bàn tay vốn đang nắm hờ, liền gắt gao bám vào tay ghế, vẻ mặt bình tĩnh, trở nên phức tạp. Bỗng nhiên, hình ảnh bị gián đoạn, lòng hắn không ngừng an ủi chính mình, Vương Nguyên tuyệt đối sẽ không phản bội hắn! Tuyệt đối sẽ không!

Nhưng, hình ảnh tiếp theo làm hắn khiếp sợ, càng phẫn nộ cùng không tin. Trên chiếc giường lớn tuyết trắng, có hai thân hình đang quấn lấy nhau. Màn hình rõ ràng chiếu khuôn mặt xinh đẹp cơ hồ như muốn lên cao trào của Vương Nguyên, loa hai bên truyền ra tiến rên rỉ ngọt ngào, mà người âu yếm cậu cư nhiên là – Dịch Dương Thiên Tỷ!

"A!!!!!" Vương Tuấn Khải như phát điên bắt đầu đập đồ trước mắt, bất luận là sách vở, hay là chén, lọ, phàm là có thể đập, tất cả đều bị hắn đạp nát.

Vương Tuấn Khải thống khổ dựa vào bàn, bên tai truyền đến tiếng kêu ngọt ngào của Vương Nguyên, còn có tiếng vang dâm nị. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt lửa đỏ lộ ra tia điên cuồng, khóe môi lạnh lùng cong lên.

Vương Tuấn Khải xoay người chạm vào người trên màn hình, phẫn nộ đập xuống, tựa như dùng hết khí lực rống lớn: "Phản bội! Em dám phản bội ta! Em chỉ có thể là của ta!"

Cầm chiếc điện thoại bên cạnh còn chưa bị hắn đập nát, nhấn nút, lạnh lùng nói: "Quản gia, đưa Vương Nguyên đến thư phòng, cho dù hắn tỉnh hay không, nhanh đem hắn lại đây!" Ngắt điện thoại, giống như độc thoại nói: "Vương Nguyên... Ta không tốt sao? Em vì sao để Dịch Dương Thiên Tỷ chạm vào mình? Vì sao? Ta sẽ khiến em hối hận! Để em hối hận vì phản bội ta!!"

Vương Tuấn Khải hai mắt rực lửa nhìn hai người trên màn hình, nắm chặt tay đến mức móng tay cắm vào da thịt, chảy ra tơ máu. Hắn hiện tại hoàn toàn không thể bình tĩnh suy nghĩ. Trong mắt hắn chỉ còn cảnh người hắn yêu thương phản bội hắn, đau lòng, phẫn nộ không đủ để hình dung tâm tình hắn. Hắn muốn điên lên, vì bị cậu phản bội mà phát điên!

= . = . = . = . =

Nhận được mệnh lệnh của Vương Tuấn Khải, quản gia bất an dập điện thoại. Tuy khẩu khí của thiếu gia tựa hồ thực vững vàng, nhưng ông vẫn cảm thấy không thích hợp, là ảo giác sao?

Lắc đầu, quản gia vào thang máy lên lầu, đến trước cửa phòng ngủ Vương Tuấn Khải cung kính gõ cửa vài lần, nhưng lại không có người đáp lại. Ông đánh phải mở cửa, liền thấy Vương Nguyên ngồi ngẩn người trên giường, sắc mặt tái nhợt như trước làm người ta đau lòng, nhưng lệnh của thiếu gia là phải làm.

"Khụ khụ! Vương thiếu gia, Vương Tuấn Khải thiếu gia mời cậu xuống thư phòng." Quản gia thanh thanh yết hầu, đem Vương Nguyên đang xuất thần tỉnh lại nói.

Vương Nguyên sửng sốt, quay đầu nhìn quản gia, thanh âm hơi khàn hỏi: "Vương Tuấn Khải muốn tôi tới thư phòng?" Tuy không phải lần đầu tiên Vương Tuấn Khải gọi cậu tới thư phòng bồi hắn, nhưng hắn chưa bao giờ dùng giọng ra lệnh gọi cậu tới thư phòng. Đã xảy ra chuyện gì sao?

Một dự cảm không tốt xuất hiện trong lòng Vương Nguyên, chỉ thấy quản gia nói: "Vâng! Thanh âm thiếu gia có chút là lạ, tôi thấy Vương thiếu gia nên đi xem cấu ấy làm sao."

"Được, tôi hiện tại liền đi." Vương Nguyên gật gật đầu trả lời, đứng chậm chậm rãi bước đến cửa phòng.

Quản gia lo lắng nhìn Vương Nguyên lướt qua, vội vàng mở miệng hơi: "Vương thiếu gia, cậu... thân thể cậu không sao chứ?"

Vương Nguyên mỉm cười xoay người lắc đầu với y nói: "Tôi không sao." Cậu thật sự không có việc gì. Nghỉ ngơi gần cả ngày, cậu thật sự tốt hơn nhiều, ngoại trừ thân thể vẫn còn chút đau nhức, tự hồ không có gì đáng ngại.

Quản gia không nói gì. Không biết vì sao, ông cảm thấy Vương thiếu gia luôn hoạt bát sáng sủa tựa hồ trở nên tiều tụy, hơn nữa ông cảm thấy cậu giống như sắp tiêu thất. Khó trách thiếu gia gần đây vẫn thì thào nói Vương thiếu gia giống như tia sáng tùy lúc có thể biến mất, đột nhiên tối đột nhiên sáng. Lúc trước ông không hiểu ý của thiếu gia là ra sao, hiện tại cuối cùng ông cũng đã rõ. Thiếu gia hắn đại khái sợ Vương thiếu gia rời khỏi hắn? Thở dài, dù sao đây cũng không do bọn nhân ông quản, chuyện giữa bọn họ, vẫn chỉ có thể để bọn họ tự xử lý!

Vương Nguyên từ trong thang máy đi ra, hỗn độn đi tới phía trước thư phòng, trong lòng có chút bất an gõ cửa, phía trong im lặng không có bất cứ âm thanh này, điều này càng làm cậu thêm lo lắng.

Một lúc sau, Vương Tuấn Khải bình tĩnh mở cửa ra, lạnh nhạt nói: "Vào đi."

Vương Nguyên không biết vì sao thái độ Vương Tuấn Khải lại trở nên lạnh lùng như thế, nhưng vẫn ngoan ngoãn tiến vào trong phòng. Phía sau truyền tới tiếng khóa cửa, đây còn chưa là gì, khiến cậu kinh ngạc nhất chính là cảnh trước mắt, cùng bản thân trên màn hình. Cậu cả người run rẩy nhìn chính mình không ngừng rên rỉ, còn chưa kịp phản ứng, cả người liền bị Vương Tuấn Khải từ phía sau bế lên.

"Thật không ngờ, hóa ra em là kẻ dâm tiện như vậy! Em tột cùng đã lên giường cùng Dịch Dương Thiên Tỷ mấy lần? Hắn có thể thỏa mãn em sao?" Lời nói độc ác của Vương Tuấn Khải đâm bị thương Vương Nguyên đang run rẩy trong lòng hắn. Hung tợn kéo khăn quàng cổ của cậu, lộ ra một cổ đầy dấu hôn, Vương Tuấn Khải cơ hồ không giữ được chính mình, muốn hủy diệt người trước mắt vẫn như trước làm tâm hắn rung động.

Vương Nguyên sợ hãi che miệng, nước mắt tựa như trân châu rơi xuống, nhưng Vương Tuấn Khải vẫn không chịu bỏ qua qua cho cậu mà đưa cậu áp lên trên bàn, giống như chất vấn mà ép hỏi cậu: "Trả lời ta nha! Ngươi lên giường với hắn mấy lần!"

"Em không có! Anh hiểu lầm! Anh phải nghe em nói..." Vương Nguyên khóc muốn giải thích, nhưng Vương Tuấn Khải không cho cậu có cơ hội nhìn mặt hắn, bắt buộc cậu nhìn chính mình trên màn hình.

"Không có sao? Vậy ngươi nói cho ta biết đó là cái gì? Nói cho ta biết kẻ dâm đãng kia là ai!" Vương Tuấn Khải gào thét như điên, hoàn toàn không biết mình đang làm tổn thương người dưới thân.

'Ba' một tiếng, Vương Nguyên mặt đầy nước mắt tát Vương Tuấn Khải một cái, không nói nhìn Vương Tuấn Khải cúi đầu, đẩy hắn ra định rời đi.

Ngay khi Vương Nguyên đi đến trước cửa, Vương Tuấn Khải bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Ngươi không phải nói vĩnh viễn sẽ ở bên ta sao? Ngươi giờ muốn rời đi sao?"

Câu hỏi của hắn, làm Vương Nguyên dừng lại, toàn thân run rẩy đứng ở nơi đó, Vương Tuấn Khải nhận cơ hội tiến lại ôm cậu, ôn nhu hỏi: "Ta biết ngươi sẽ không rời khỏi ta, bởi vì ngươi là một kẻ lưu. Ngươi để không ít nam nhân chạm vào ngươi đúng không? Ngươi cũng ôn nhu đối đãi không ít người nha? Trả lời ta đi!"

Lời nói của Vương Tuấn Khải như đâm vào lòng Vương Nguyên. Vương Tuấn Khải không muốn tin cậu, vậy cậu giải thích thì có ích gì? Nội tâm chua xót, khiến Vương Nguyên không muốn mở miệng phản bác.

"Không nói gi? Vậy là thừa nhận lời ta nói sao?" Vương Tuấn Khải tức giận đặt câu hỏi với Vương Nguyên, dùng sức đẩy cậu tới cạnh bàn, áp lên trên cởi quần cậu.

Điều này làm Vương Nguyên thật sự hoảng, cậu sợ hãi ngăn cản Vương Tuấn Khải: "Không được! Dừng tay! Mau dừng tay!" Đôi mắt điên cuồng của Vương Tuấn Khải làm cậu sợ hãi. Cậu không muốn! Cậu không muốn Vương Tuấn Khải trong tình trạng không tin tưởng cậu có được cậu!

Vương Tuấn Khải tát cậu một cái, không còn yêu thương như trước kia, không còn lời nói ôn nhu, ngoan độc như lần đầu gặp mặt, thậm chí còn vô tình hơn nói: "Không muốn? Ngươi nói không muốn? Tiện nhân như ngươi có tư cách cò kè mặc cả với ta sao? Ta thượng ngươi ngươi nên cười trộm! Đem chân mở ra!" Thô lỗ cởi quần Vương Nguyên xuống, giống như trừng phạt mà nắm lấy phần thân cậu xoa bóp.

Vương Nguyên nhíu mày vì đau, nhưng so với thống khổ điều làm cậu không thừa nhận được chính là chưa trải qua chuẩn bị, Vương Tuấn Khải trực tiếp cời quần lót, trực tiếp đem phần thân cương cứng tiến vào trong tiểu huyệt.

"A!!"

Đau! Vương Tuấn Khải vô tình tiến vào, không chỉ làm thân thể cậu đau đớn, càng làm tim cậu tan nát. Nhìn cặp mặt từng ôn nhu chăm chú nhìn cậu, giờ chỉ còn là băng lãnh vô tình. Thật lạnh... Lạnh đến mức cả tim cậu đều muốn đông lại. Đau đớn trên người, như thế nào cũng kém xa trái tim bị xé rách. Vương Nguyên không hề phản kháng, giống hệt một con búp bê, tùy ý Vương Tuấn Khải áp bức cậu, một lần lại một lần xỏ xuyên vào người cậu. Cậu không biết bản thân có cảm thấy khoái cảm hay không, nhưng nước mắt chảy dọc gò mà, không phút nào ngừng lại, cơn đau trên người, không hề gián đoạn.

Không biết bao lâu, cậu cảm giác được thứ thô to rời khỏi cơ thể mình, Vương Tuấn Khải vốn đè trên người cũng buông cậu ra, để mặc cậu vô lực trượt xuống mặt đất, cả người ngồi chồm hỗm trên tấm thảm mềm mại. Đau quá... Thực sự rất đau... Thân thể ngã trên mặt đất không thể động đậy, năm ngón tay ngay cả co cũng co không nổi, càng đừng nói đến chuyện chuyển động. Tình trạng hiện tại của Vương Nguyên, chỉ có thể dùng 'chật vật không chịu nổi' mà hình dung.

Vương Tuấn Khải mặt lộ vẻ trào phúng, từ cao nhìn xuống Vương Nguyên, "Ngươi từng đem khuôn mặt kia lừa gạt không ít người nhỉ? Ngay cả ta cũng bị ngươi lừa dối, ta không thể không nói ngươi thật sự quá giỏi!" Ngữ khí chán ghét, lời nói ngoan độc, một lần lại một lần đem trái tim Vương Nguyên hung hăng xé rách.

Vương Nguyên mờ mịt ngẩng đầu, nhìn Vương Tuấn Khải khôi phụ bộ dạng ngày xưa. Cậu cười, tiếng cười thực thê lương, cười đến mức ngay cả Vương Tuấn Khải đang giận dữ cũng cả kinh. Nước mắt theo tiếng cười không ngừng chảy xuống, cậu lắc lư lắc lư đứng dậy, chuyển động ngón tay cứng ngắt đem quần mặc vào.

"Có lẽ... chúng ta ngay từ đâu đã không nên gặp nhau... Vì sự bắt đầu này... là một sự bắt đầu sai lầm..." Vương Nguyên nhịn xuống đau đớn trên người, khuôn mặt vẫn mang nụ cười thống khổ như trước, lệ rơi đầy mặt nghẹn ngào nhìn Vương Tuấn Khải nói.

Hóa Tư nắm chặt tay mình, nhìn về phía màn hình không biết từ khi nào đã hết phim, hắn không sai! Là Vương Nguyên phản bội hắn trước! Hắn làm vậy là đúng! Nhưng... Nhưng vì sao lại đau lòng như vậy? Vì sao lại muốn tiến lên ôm lấy con người gầy yếu kia? Vì sao vì lời nói của cậu mà thấy sợ hãi? Vì sao? Là sợ mất đi sao? Nhưng hắn không phải đã mất đi rồi sao?

Vương Nguyên bước đi không vững lướt qua Vương Tuấn Khải, dừng âm lượng hai người đều có thể nghe thấy khóc nói: "Thực xin lỗi... Em không thể tiếp tục ở bên cạnh anh... Nếu anh gặp được một người có thể khiến anh động tâm... Xin anh nhất định phải tin tưởng người đó. Bởi vì tình yêu không có tin tưởng, sẽ tan vỡ..."

Thanh âm như mộng như thực quanh quẩn bên tai Vương Tuấn Khải. Hắn xoay người muốn giữ lại người vừa bị hắn thương tổn, nhưng chỉ nắm lại được không khí hư vô, chỉ thấy là cánh cửa đã bị mở tung. Vương Tuấn Khải phát hiện chính mình thế nhưng đang run rẩy. Hắn dựa vào tường cười to, một tay ôm bụng mình, một tay ôm mặt, nhưng vẻ mặt hắn chỉ có thống khổ, không rơi lệ, vì hắn... đã sớm mất tư cách để rơi lệ...

"Vương Nguyên... Nói cái gì mà làm bạn với ta, nói cái gì mà sẽ ở lại bên người ta. Giả dối! Tất cả đều là giả!" Vương Tuấn Khải ha ha cười to, thống khổ trên mặt chỉ tăng không giảm.

Nắng chiếu rọi qua cửa sổ, tia sáng xinh đẹp kia, chiếu sáng ở một mảnh đỏ tươi. Vương Tuấn Khải vươn tay muốn bắt lấy tia sáng đó, nhưng mở tay ra, cái gì cũng không còn, chỉ còn lại mình hắn... Cuối cùng... Hắn vẫn là cô đơn một mình... vẫn là cô đơn một mình...

Vương Nguyên chết lặng đi khỏi thư phòng. Theo cánh cửa đóng lại, tiếng cười làm cậu đau lòng kia cũng dẫn biến mất, cậu biết mặt mình lúc này khẳng định trắng bệch, mái tóc dài mềm hỗn độn bay trên vai, có chút dính đến trước mặt cậu, nhưng cậu không quan tâm, bước đi không vững đi ra khỏi cửa Hồng Bảo.

Quản gia vội vàng chạy ra, trên tay cầm hành lý ở Hồng Bảo của Vương Nguyên, thở hổn hển đưa hành lý trên tay giao cho Vương Nguyên nói: "Vương thiếu gia, đây là thiếu gia muốn tôi đưa cho cậu."

Không chút do dự, Vương Nguyên nở nụ cười với quản gia, thanh âm khàn khàn nói: "Cảm ơn ông, tôi đây đi rồi, xin hãy hảo hảo bảo trọng thân thể." Nhẹ gất đầu, cầm hành lý nhanh chóng rời đi.

Quản gia ở sau lưng cậu thương tâm hỏi: "Vương thiếu gia! Vì sao cậu không giải thích cho thiếu gia?" Thấy Vương Nguyên dừng lại, không hiểu cậu vì sao phải tra tấn mình như vậy, cũng tra tấn thiếu gia.

Vương Nguyên mờ mịt ngẩng đầu, "Giải thích? Hữu dụng sao? Giữa bọn tôi không có sự tin tưởng. Tiếp tục giải thích, chỉ là càng xóa càng đen thôi..." Lắc đầu cười khổ, cõi lòng cậu tan nát. Tình yêu này thật ngắn ngủi, thật đau khổ. Cậu từ bỏ. Cho dù bị tổn thương, cho dù không có Vương Tuấn Khải, cậu vẫn có thể sống sót như cũ, mang thêm trái tim tan nát tiếp tục sống sót.

"Vương thiếu gia..." Quản gia muốn nói rồi lại thôi, thở dài buông tay, "Hy vọng cậu cũng hảo hảo bảo trọng."

Vương Nguyên không nói gì nữa rời đi. Bảo trọng sao? Ha ha... Cậu sẽ hảo hảo bảo trọng chính mình, giống như lời nói của quản gia, cậu sẽ bảo hộ bản thân thật tốt. Klhông rơi trong lưới tình vô vị, thống kh, cuối cùng là bị hủy diệt này nữa. Cậu sẽ không quan tâm tới bất luận kẻ nào tỏ ra ôn nhu, trải qua một lần... đã đủ rồi... Từ ngày hôm nay, tim cậu sẽ không đập loạn vì bất luận ai... Bất luận là ai... cũng sẽ không...

Trong khoảng khắc xoay người, cậu thấy thân ảnh Vương Tuấn Khải, đứng bên cửa sổ nhìn cậu, Vương Nguyên không chút do dự quay đi. Không thể quay đầu... Không thể quay đầu... Nhắm chặt hai mắt, mặc kệ thân thể có đau đớn thế nào, cậu nhấc chân chạy khỏi nơi này, nơi làm cậu thống khổ này. Không biết chạy bao lâu, cậu mệt mỏi tựa vào một cây đại thụ thở.

Vương Nguyên nhắm lại hai mặt. Ánh sáng mặt trời chiếu trên khuôn mặt nhợt nhạt của cậu, xung quanh im lặng chỉ nghe thấy tiếng chim hót, cùng tiếng thở của cậu. Một khi dừng bước, đau đớn trên người lại quay về, thân hình lung lay, cậu suy yếu ngã ngồi trên cỏ, ý thức dần dần mờ mịt làm cậu vội vàng lắc đầu, muốn bảo trì sự thanh tỉnh, lại không thể khắc chế được cơn buồn ngủ, cứ như vậy mà mê man.

Mãi đến khi đêm tối buông xuống, Vương Nguyên đang mê man mới chậm rãi tỉnh lại. Khẽ sờ trán, cậu biết mình lại phát sốt, thân thể mới tốt lên không lâu, không ngờ lại muốn bệnh một trận, thật sự làm người ta thấy buồn cười.

Vương Nguyên lắc lư lắc lư đứng lên, kéo cơ thể càng ngày càng nặng xuyên qua rừng cây, nhanh cầm lấy hành lý trên tay, thừa dịp đêm tối định trở lại tòa thành hồi trước cậu ở, nhưng càng chạy thân thể càng không thoải mái. Trước mắt cũng càng lúc càng mở ảo, hình như có một chiếc xe ngựa chạy về phía cậu, muốn nhìn rõ, nhưng thân thể đã không chịu khống chế mà ngã xuống, ý thức mơ hồ nhìn thấy một bóng người trắng xuống xe đến bên cạnh cậu, giống như thực khẩn trưởng không biết nói gì, cảm thấy người nọ ôm lấy cậu. Trong mơ hồ, cậu ngửi thấy hương hoa lài, rất quen thuộc, giống như đã từng ngửi qua, còn chưa kịp hiểu rõ, cậu liền như vậy mà ngất đi.

= . = . = . = . = . =

Thật tối, thật ẩm ướt, nơi này thật lạnh. Nơi này là đâu? Vương Nguyên mờ mịt nhìn cảnh tượng trước mắt. Đột nhiên, khung cảnh tối đen 'ba' một tiếng biến trắng, cảnh màu trắng chiếu lại cảnh cậu cùng Dịch Dương Thiên Tỷ làm tình. Cho dù chạy đi đâu, trốn đi đâu, cảnh tượng kia như hình với bóng bốn phía bám theo cậu. Tiếng mình rên rỉ thực chói tai, cậu bịt lấy lỗ tai thất thanh hét to, bốn phía trở lại một mảnh yên tĩnh, cậu cũng không còn lực kêu, suy yếu quỳ trên mặt đất nhìn giống như chiếc bàn hắc diệu thạch lạnh như băng phản chiếu lại bản thân.

Một đôi giầy đen xuất hiện trước mặt cậu, cậu sửng sốt ngẩng đầu, thấy Vương Tuấn Khải đang trào phúng nhìn cậu, Vương Nguyên sợ hãi lắc đầu, không chút nghĩ ngợi muốn chạy đi, nhưng lại bị hắn bắt lại.

"Sao vậy? Sợ ta sao?" Thanh âm vô tình của Vương Tuấn Khải truyền vào tai cậu, lạnh đến mức làm Vương Nguyên phát run.

"Ngươi không nên sợ nha! Ngươi hẳn là cảm thấy tự trách! Vì ngươi phản bội ta! Ngươi là đồ tiện nhân!" Lời nói ác độc của Vương Tuấn Khải làm Vương Nguyên thương tích đầy mình, muốn phản bác, lại không mở miệng được.

Cảm giác thấy bản thân bị ngăn cản, Vương Nguyên sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt tàn khốc của Vương Tuấn Khải, sợ hãi dùng hai tay ôm lấy thân thể mình, tựa như khẩn cầu khóc kêu: "Van xin anh... Van xin anh đừng như vậy... Em không phản bội anh... Thật sự... Thật sự không có..."

Thương tổn trong tưởng tượng chưa tới, một bàn taốny ấm áp lau đi nước mắt Vương Nguyên, cậu khóc ngẩng đầu lên, Vương Tuấn Khải v tàn nhẫn vô tình lại ôn nhu lau nước mắt cho cậu.

"Ta biết... Ta biết em không phản bội ta. Đừng khóc. Em như vậy làm ta rất đau lòng..." Vương Tuấn Khải ôn nhu ôm lấy Vương Nguyên đang khóc cực thương tâm nói, bàn tay ấm áp vỗ nhẽ lưng cậu trấn an.

Vương Nguyên run run ôm lấy Vương Tuấn Khải, nghẹn ngào gọi: "Vương Tuấn Khải..."

———-

Thấy Vương Nguyên cuối cùng cũng an ổn ngủ, Dịch Dương Thiên Tỷ ôm chặt không buông người không ngừng gặp ác mộng trong lòng. Ngày đó phát hiện cậu gất trên đường, hắn vừa cao hứng vừa đau lòng. Cao hứng vì hắn rốt cục lại gặp được cậu, đau lòng khi thấy cậu bị ép biến thành bộ dạng tiều tụy này. Vương Nguyên ngủ mể khoảng bảy ngày. Ngày ngày sốt cao không lùi, còn đêm đêm đều gặp ác mộng, hắn mỗi ngày đều trấn an cậu. Hắn không biết Vương Tuấn Khải đã làm gì với Vương Nguyên, nhưng Vương Nguyên biến thành bộ dạng này, nhất định có liên quan tới Vương Tuấn Khải! Vậy đừng trách hắn đoạt lại Vương Nguyên. Cho dù hiện tại Vương Nguyên vẫn nhớ mong Vương Tuấn Khải, hắn cũng không để ý, hắn tuyệt đối có thể có được trái tim Vương Nguyên, hơn nữa quyết không phạm phải sai lầm giống Vương Tuấn Khải!

Ôn nhu buông Vương Nguyên còn hơi sốt xuống, thay cậu đắp lại chăn, cầm lấy khăn ướt thay câu lau mồ hôi trên trán.

Cho một ngụm nước vào miệng, cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại, mớm nước cho Vương Nguyên, lặp đi lặp lại động tác đó vài lần, người suy yếu trên giường cuối cùng khôi phục lại chút huyết sắc.

Dịch Dương Thiên Tỷ lưu luyến nhìn Vương Nguyên, tắt đi đèn bàn đầu giường, rời khỏi chiếc giường lớn tiến đến bên cửa, trước khi rời đi, thuận tay tắt đèn đóng cửa, để lại một mảnh thanh tĩnh.

Hôm sau ~

Không biết đã mê man bao lâu, Vương Nguyên chậm rãi mở mắt ra, cảm thấy toàn thân suy yếu vô lực, ngay cả ngón tay cũng không nâng dậy nổi. Khó khăn động thân thể, không có đau đớn, chỉ là thân thể đau nhức, định thử ngồi dậy, lại mềm yếu nằm úp sấp trên giường.

Dịch Dương Thiên Tỷ vừa vặn đi đến, vui sướng chạy đến ngồi xuống bên cạnh Vương Nguyên, giúp cậu ngồi dậy, cầm lấy một cái gối đặt xuống đầu giường, đển Vương Nguyên tựa vào.

"Vương Nguyên, em đã đói bụng chưa?" Dịch Dương Thiên Tỷ nắm hai tay xương gầy của Vương Nguyên, ôn nhu hỏi cậu.

Vương Nguyên vẻ mặt mờ mịt nhìn chằm chằm về phía trước, không đẩy tay Dịch Dương Thiên Tỷ ra, cũng không đáp lại, chỉ lẳng lặng nhìn về trước, làm Dịch Dương Thiên Tỷ không khỏi lo lắng.

Gọi vài tiếng, cậu vẫn như trước không phản ứng ngẩn người nhìn về phía trước, khiến Dịch Dương Thiên Tỷ có dự cảm bất an. Vươn tay kéo Vương Nguyên vào lòng, cảm thấy người trong lòng nhẹ nhàng run rẩy, toàn thân cứng ngắc mặc hắn ôm, cũng không phản kháng, vẫn trầm mặc không nói.

Dịch Dương Thiên Tỷ thở dài buông Vương Nguyên ra, ôn nhu vuốt ve hai má cậu, nhẹ giọng nói: "Ngủ lâu như vậy, em chắc đói bụng rồi đi? Anh đi lấy chút đồ ăn cho em!"

Thấy Dịch Dương Thiên Tỷ đứng lên, Vương Nguyên bắt lấy ống tay áo hắn, thanh âm khản đặc khó nghe hỏi: "Tôi... Tôi ngủ bao lâu rồi?"

Dịch Dương Thiên Tỷ sửng sốt, lại lần nữa trở về bên giường, ôn nhu đáp: "Em đã ngủ tròn bảy ngày rồi." Tuy muốn hỏi Vương Tuấn Khải tột cùng đã làm gì với cậu, nhưng hắn không muốn ép Vương Nguyên, khi cậu muốn nói, tự nhiên sẽ nói cho hắn.

Vương Nguyên thì thào nói: "Bảy ngày..." Cả người lại trầm mặc, hai mắt mơ hồ nhìn về phía trước, không biết đang nghĩ gì.

Dịch Dương Thiên Tỷ ôn nhu xoa tóc Vương Nguyên, không nói nhiều đứng lên rời đi, còn Vương Nguyên vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, cũng không để ý Dịch Dương Thiên Tỷ rời đi.

Vương Nguyên nhẹ quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, bên ngoài là một mảnh xanh biếc, nhưng cậu lại thấy ngực mình trống rỗng. Thật sự đã hết. Bảy ngày, Vương Tuấn Khải cùng cậu thực sự không còn quan hệ gì, nhưng vì sao trái tim vẫn đau như vậy? Không nên... Không nên tiếp tục đau!

Vương Nguyên ôm ngực thống khổ nằm xuống giường, nước mắt trên mặt không ngừng chảy xuống, rơi đến trên chiếc chăn tuyết trắng. Ốm hơn bảy ngày, cả người cậu trở nên vừa gầy vừa hư, thân thể suy yếu, chịu không nổi cậu quá mức kích động. Cậu bắt đầu ho, càng ho càng thường xuyên, ho cả ra máu.

Dịch Dương Thiên Tỷ đem đồ ăn đi vào hoảng sợ, cũng không quan tâm ném đồ ăn xuống đất, khẩn trương ôm lấy Vương Nguyên kêu: "Vương Nguyên! Vương Nguyên! Em làm sao vậy? Đừng dọa anh!"

Vương Nguyên toàn thân hư nhuyễn nằm gọn trong lòng Dịch Dương Thiên Tỷ. Đôi mắt mở to nhìn Dịch Dương Thiên Tỷ, ý thức càng ngày càng mơ hồ, vị tanh nồng dâng lên trong họng. 'Khụ' một tiếng, cậu thế nhưng lại hộc máu!

Máu đỏ tươi nhiễm lên quần áo cậu, cũng nhiễm đỏ cả người Dịch Dương Thiên Tỷ đang ôm cậu. Rrước khi rơi vào hôn mê, Vương Nguyên mơ hồ nghe thấy tiếng gọi của Dịch Dương Thiên Tỷ, ánh sáng chiếu vào mặt cậu, bên tai truyền đến rất nhiều tiếng bước chân, tiếng vang qua lại vội vàng, cùng một vài tiếng kêu. Cuối cùng cũng trở lại yên lặng, cậu cảm thấy chính mình giống như đang trôi, loại cảm giác này thật thoải mái, làm cậu không muốn tỉnh lại. Cứ tiếp tục ngủ đi! Như vậy sẽ không bị tổn thương, không cần đối mặt với ác mộng hàng đêm, không cần cần nhớ lại lời nói vô tình của Vương Tuấn Khải... cũng không cần... tiếp tục cảm thấy thống khổ...

"Vương Nguyên! Van em hãy tỉnh lại... Thật vất vả... Thật vất vả anh mới có được em... Em sao có thể ích kỷ mà rời đi? Mất đi Vương Tuấn Khải... Em còn có anh mà!"

Là ai... Là ai đang nói chuyện? Cậu không muốn tỉnh nha! Không cần... Không cần gọi cậu tỉnh lại.. Cậu cũng rất đau khổ nha! Vì sao không thể buông tha cậu?

"Ngày trước... Có một đứa trẻ, nó mang trọng trách của gia tộc, vì gia nghiệp, nó phải độc lập, mang theo nguyện vọng của người lớn mà học tập. Khi mọi người đang đi du ngoạn, nó vẫn một mình một người nỗ lực. Người khác có cha mẹ thương yêu, còn nó chỉ có thể ở trong căn phòng rộng lớn tiếp tục học tập. Người duy nhất thương nó, hiểu nó, là mẹ nó, nhưng mẹ nó sớm đã bị ông nội trục xuất khỏi gia tộc. Mỗi đêm nó đều phải vụng trộm gặp mặt mẹ, đáng tiếc vẫn bị ông nội nó phát hiện..."

Vì sao? Nó là ai? Vì sao lại cùng nói chuyện này với cậu? Cậu không muốn nghe! Cảm giác nội tâm xao động làm Vương Nguyên đang hôn mê thấy sợ hãi, muốn che tai không nghe, lại không thể nâng tay lên, chỉ có thể tiếp tục nghe giọng nói ôn nhu kia kể chuyện xưa.

"Ông nội đứa trẻ rất tàn nhẫn. Bắt lấy mẹ nó, ở trước mặt nó mà nhục mạ mẹ, nói cha là do mụ tiện nhân đó gián tiếp hại chết. Cha là con trai độc nhất của ông nội, cho nên đứa trẻ có thể hiểu vì sao ông nội lại nhục mạ mẹ như vậy, vì cha là do cứu mẹ mà bị bắn chết. Nó có thể hiểu, cũng có thể tha thứ, ung thủ không phải mẹ, mà là kẻ đã bắn chết cha. Nhưng ông nội lại không hiểu, ông nhất định cho rằng mẹ nó là tai họa. Từ khi mẹ bước vào gia tộc này, tai họa không ngừng xảy ra." Thanh âm kia trầm mặc một hồi, lại chậm rãi nói: "Sau đó đem mẹ đứa trẻ vứt lên đại sảnh, ngay trước mặt đứa trẻ, kêu mười gã đàn ông cưỡng dâm mẹ nó, còn ở bên nói với đứa trẻ đã bị dọa chết. Mày nhìn kỹ xem! Con đàn bà kia chỉ là công cụ phát tiết cùng sinh con. Mày không cần đàn bà, không cần yêu lũ đàn bà dối trá. Mày chỉ cần đem những gì mày cần làm hoàn thành tốt là được!"

Vương Nguyên không khỏi rung động, bởi vì cậu nghe thấy, thanh âm người nói chuyện dần trở nên nghẹn ngào. Cậu muốn an ủi hắn, nhưng lại muốn biết chuyện tiếp theo. Cậu lùi bước, chỉ có thể tiếp tục nghe người nọ nói tiếp.

"Kết quả mẹ đứa trẻ bị cường bạo mà chết. Nữ tử nhu nhược sao có thể chịu được nhiều người luân thượng. Ha ha... Người duy nhất quan tâm nó đã chết, đứa trẻ cũng thương tâm không sống nổi. Nhưng ông nội nó lại uy hiếp, nếu nó không làm theo ý ông, người bị đem đi cưỡng dâm sẽ là nó. Nam hài sợ hãi, nó ngoan ngoãn tiếp tục làm con rối cho ông nội, mang theo nụ cười dối trá, đối mặt với người khác, cũng như ông nội, dùng mưu kế đùa bỡn kẻ khác. Trong lúc này, đứa trẻ vẫn trù tính phải loại bỏ ông nội nó. Đến năm mười bảy tuổi, nó thành công, thành công bắt được tên ác nhân, người ông nội đã sát hại mẹ nó. Nó vốn muốn dùng phương thức giống vậy trả thù ông, nhưng lại mềm lòng, nét mặt già nua không ngừng cầu xin của ông nội, làm nó mềm lòng. Dù sao ông cũng là thân nhân duy nhất còn lại của nó, dù có hận, cũng không tránh được liên hệ huyết thống, cho nên nó nhất thời mềm lòng thả ông..."

Vương Nguyên ổn định lại nhịp thở nghe người kia nói, không ngờ trên đời này lại có người ngoan độc như vậy. Mình lúc đó, có thể vẫn đang nằm trong lòng mẹ hưởng thụ sự thương yêu của mọi người!

"Vương Nguyên... Em biết không? Chính là giây phúc mềm lòng kia đã hại đứa trẻ. Giây phút mềm lòng buông tay, làm cho nó ở một đêm nào đó bị lính đánh thuê ông nội thu mua bắt lấy, người ông nội tàn nhẫn kia để đám lính đánh thuê cưỡng dâm đứa trẻ. Em biết không? Biết tư vị bị cưỡng dâm một ngày một đêm ra sao? Rất đau.. Toàn thân cao thấp không có chỗ nào không đau. Khi đứa trẻ nằm trong vũng máu, nó thề, nó tuyệt đối không để chuyện này xảy ra lần nữa, nó còn muốn sống, sống để nhìn ông nội bị giết chết. Không! Là bị người cưỡng dâm chết!" Thanh âm ôn nhu biến thành phẫn hận, hận ý trong giọng nói, rõ ràng cho mọi người biết, hắn hận người ông nội kia tới mức nào.

VươngNguyên rơi lệ, so với bản thân hiện tại, đứa trẻ kia thực sự chịu khổ rấtnhiều, khác với chính mình, yếu đuối như vậy, vì chút thương tổn, đã không muốntỉnh lại đối diện với sự thực, bản thân thật là đáng buồn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top