[Chương 7] Cầu vồng?

CHƯƠNG 7

[CẦU VỒNG?]

- Tiểu Khải, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại? Người nào đó đang chờ anh dậy, có biết không hả...

- ...

- Tiểu Khải, em đói rồi, mau dậy đi, đừng có ngủ nướng nữa, mau đưa em đi ăn sáng!

Ở một góc căn phòng rộng lớn, nơi đặt một chiếc giường màu trắng, có một chàng trai anh tuấn đang ngủ, bên cạnh là một chàng trai khác nhỏ người hơn với vẻ đẹp tựa thiên thần – chàng trai ấy một tay chống cằm, tay kia nhẹ lay chàng mỹ nam an tĩnh, miệng không ngừng than vãn đói bụng, muốn tìm cái ăn, nhưng thật ra trong lòng chính là loại cảm giác nhớ nhung đã dâng lên đong đầy trong đáy mắt...

Chính vì nhớ, nên cứ mãi nhìn hạt nắng nhảy lon ton trên mi mắt người ấy, kẻ mà nó vẫn thường gọi đùa là 'Người qua đường'... Vì sao là người qua đường à? Vì đơn giản - với nó, anh là kẻ để lại vết chân hằn sâu trong lòng, anh khiến nó khát khao được sống, khiến cuộc sống của nó không còn vô nghĩa nữa, chỉ vậy thôi...

- Vương Tuấn Khải, em nhớ anh...

Ánh mắt nó đáp trên làn môi quyến rũ của anh, nó nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn thật mềm thật ngọt, môi chạm môi, vẫn khít khao như bao lần, vẫn lưu lại biết bao ấm áp, nhẹ nhàng thôi nhưng trong lòng lại dâng lên những đợt sóng rất nhẹ... Nó chống tay trên giường làm điểm tựa, vừa dứt môi, định trở lại nằm cạnh anh, ngờ đâu một cánh tay vòng qua người ôm lấy, kéo nó vào nụ hôn khác, dịu dàng hơn, chậm rãi hơn

- Ưmm...

'Đồ ngốc này, lúc anh ngủ lại làm trò con mèo, em thật là hư hỏng, không phạt em sẽ không chịu được, em muốn phản anh có đúng không? Không cho em thở nữa'

Sự thật phơi bày, Vương Tuấn Khải đã sớm tỉnh lại, thời điểm vạn vật bên ngoài còn đang chìm trong màn sương bàng bạc, nó còn ngủ say thật say. Anh chỉ là nằm bên cạnh, ngắm tiểu thiên thần của anh lúc ngủ sẽ xấu đến như thế nào, kết quả là chưa ngắm được tí ti nào thì nó ho một tiếng, tỉnh dậy vò rối tóc, vươn vai. Anh nhanh chóng nhắm tịt mắt lại giả vờ ngủ, nhờ chiêu trò siêu thông minh mới biết tình cảm của cả hai đã lớn đến như vậy rồi, nó còn bảo nó nhớ anh cơ đấy!

- Buông em r-a đi...

Anh vờn cánh môi nó chẳng rời, mơn trớn mà đùa nghịch, khiến nó một phen hốt hoảng, nhưng cũng vì tình yêu trong lòng mà yên lòng khép chặt đôi mắt, cảm nhận tất thảy trong trái tim, sự ấm áp anh trao len lỏi từ đầu môi vào sâu tận trong từng tế bào trong cơ thể, khiến nó rất đỗi hạnh phúc mà vô tình bật lên những tiếng rên khe khẽ...

Anh dứt ra, trượt môi lên vùng da mịn màng nơi gò má, anh chạm vào rồi lại di chuyển lên chóp mũi nhỏ xinh, lên vầng trán cao bé nhỏ

- Em có khỏe không?

Vừa buông anh ra mặt nó đã đỏ như quả gấc, liền lấy tay vỗ vỗ vào mặt cho tỉnh, lườm anh một phát xuyên lục địa

- EM GHÉT ANH!

- Vừa nãy bảo nhớ sao giờ bảo ghét rồi, thằng bé ngốc này!

- Anh bị thương nặng vậy mà còn định dùng sức để giết chết em sao?

Anh mỉm cười, vòng tay ôm nó vào lòng, tuy rằng cảm giác đau nhức đã chóng lan ra khắp cơ thể nhưng nếu đặt nó ở trong lòng thế này, bao thương đau dần sẽ trôi đi hết

Anh nhìn sâu vào trong mắt nó, lắc đầu, nói là anh ổn rồi, không sao nữa rồi, chỉ cần nó an toàn, vậy là quá đủ. Nó nghe thấy vậy thì tự dưng thấy giận quá, liền xoay người sang chỗ khác, không để anh thấy đôi mắt nó đang đỏ hoe – vì sao vậy? Vì sao anh không lo cho chính mình, anh là người vô trách nhiệm với bản thân như vậy hay sao? Cảm thấy mình rất ích kỉ, anh vì mình làm biết bao nhiêu chuyện, vì mình mà sẵn sàng đánh đổi cả sinh mạng, lại thấy bản thân đặc biệt bất tài, vô dụng...

Vai nó dần run lên, anh chầm chậm ngồi dậy, cố nhích người gần nó hơn, khổ nỗi cả thân trên bị băng bó toàn bộ, vết thương dĩ nhiên chưa lành, máu bầm chưa tan, vì vậy mà chuyển động một chút thôi cũng cảm thấy thật khó khăn!

- Bảo bối...

'Bảo bối của anh lại mít ướt nữa rồi, đến bao giờ mới chữa khỏi vết thương sâu nặng trong lòng em, em thật đa sầu, đa cảm. Mỗi khi em khóc, anh lại tự trách mình vì sao không thể mang đến nụ cười cho em...'

Anh ngồi hẳn dậy, mặc kệ vết thương lớn đến như thế nào, anh ôm nó từ phía sau thật chặt, đầu anh tựa vào tấm lưng bé nhỏ nơi nó

- Xin lỗi...

Nó xoay người đối diện với anh, mấp máy đôi môi hỏi tại sao, anh không trả lời, chỉ dùng tay lau đi những giọt nước mắt, thói quen vuốt mái nó anh vẫn chưa bao giờ từ bỏ

- Người nào đó cứ khóc mãi, anh sẽ rất lo lắng, có biết không, Vương Nguyên?

Nó gật gật đầu, nhoẻn miệng lên cười một cái thật tươi, có ai bảo Vương Nguyên khi cười đặc biệt xinh đẹp, cứ giống như nụ cười ấy sẽ làm điên đảo cả một bầu trời, vẻ đẹp mà chính hoa cũng hờn ghen. Anh thực thích nụ cười đó

- Em đói đúng không? Anh gọi Kì Lạc mang thức ăn đến cho em nha

Anh véo chóp mũi nó một phát rõ đau, nó xoa xoa, mặt đỏ ửng lên, bỗng trong đầu muốn tìm cách trả thù! Đùng một cái con thỏ non bỗng biến thành một con mèo gian tà, leo lên người anh làm loạn

- Em làm gì?

- Trả thù anh!

- Em nhẹ lắm, có ngồi lên cũng không làm được gì đâu

Hiện tại tự thế của nó rất khó nói, nó chỉ là ngồi trên bụng anh, hai tay đặt ngay cổ anh, má phồng lên, miệng chu môi lên cãi vã liên tục. ÔI, nó định giết chết anh bằng biểu hiện đáng yêu sao?

- Anh rất đáng ghét, vạn phần đáng ghét, đồ Tiểu Khải mặt than, em ghét anh!

Nó dùng một lực nhẹ rất nhẹ bóp lấy cổ anh, làm anh bật cười thành tiếng, nó đang đùa với anh đó ư, trả thù như nó anh thà tự giết mình còn nhanh hơn

- A...

Anh vòng tay kéo nó nằm hẳn lên người mình, nó mất đà mà ngã xuống, chớp thời cơ anh liền xoay ngược tình thế, hai tay chống trên giường, chỉ cần liếc mắt xuống là thấy gương mặt thỏ non đang bắt đầu sợ sệt của nó, nó nằm nghiêng một bên, gương mặt không rõ biểu hiện những gì, chỉ thấy một sự ngây thơ đến ngốc nghếch

- Em méc mẹ á, anh đè em đi, em méc mẹ anh cho coi

- Ai sợ em hả?

- Em méc thiệt đó, anh mà lấy cái thân dài phượt mà đè em đi, em méc là anh tiêu đời luôn

Mặc dù anh cóc sợ con mèo nhỏ của anh, nhưng vẫn chăm chú vào từng nét biểu lộ trên gương mặt nó, nhìn xem, lúc thì mắt cụp lại trông đáng thương, lúc thì cắn môi bối rối, sau lại là nhìn anh với ánh mắt van nài, nữa là bĩu môi chống đối

- Sao, anh sợ không, em...

Thật ra tâm tình anh đã sớm vì nó làm cho rung động, trái tim vốn là của mình, nhưng cũng phản chủ, vì nó làm cho xốn xang... Chỉ biết là nằm mãi rồi cũng cảm thấy đói bụng, con thỏ nhỏ trước mặt làm cho muốn cắn một cái, nghĩ sao làm vậy, anh hạ thấp người, dần rút ngắn khoảng cách giữa anh và nó, anh cúi xuống, cạ cạ mũi mình với mũi nó như trẻ con, anh nghiêng đầu, thơm lên má nó rồi để lại trên làn da trắng mịn đó một vết cắn nhạt màu

RẦM!

Cạch,cạch!!

- Ơn trời, Tiểu Khải, sao té xuống dữ dậy, đứng lên, đứng lên có sao không

Kì Lạc nghe thấy tiếng động trong phòng, tưởng có chuyện gì xảy ra liền phóng như bay, hóa ra là Vương Nguyên vì bị Vương Tuấn Khải dọa mà lỡ đạp vào hạ thân một cái làm anh té ngửa xuống sàn...

- Dạ em không sao, ui da

- Hai đứa nghịch quá, muốn anh cho nhịn ăn sáng đúng không?

Vương Tuấn Khải lắc đầu lia lịa, Vương Nguyên trên giường ôm chặt lấy chăn cũng không đồng tình. Kì Lạc hết nói nổi hai đứa nhóc này, cũng bỏ ra ngoài

- Này...Cho em xin lỗi

Lần này đến lượt anh đảo chính, anh ngồi vào ghế, không nói không rằng mặt trở nên lạnh lùng

- Em không cố ý, tại anh làm em sợ, chứ em không cố ý, nè, Vương Tuấn Khải, xin lỗi, đừng có giận, giận sẽ già, anh già em không yêu anh nữa

Nó giật giật nếp áo anh, mặt buồn xo

- Tiểu Khải, anh giận thật đúng không, em nghỉ chơi anh ra

Chuyện muôn thuở rằng, hai cái lưng bắt đầu đối diện nhau trò chuyện, song cảm thấy chịu không được, liền ôm lấy người kia mà vỗ về, sau cùng là một nụ hôn kết thúc cho một sự giận hờn, hai chiếc lười vờn nhau như mèo vờn chuột

- Cám ơn em, Vương Nguyên

Ngày dài bất tận

...

-1 tuần sau-

Ngày Vương Tuấn Khải hồi phục, vết thương nơi cổ Vương Nguyên cũng đã chóng lành, tối đó, một đêm đặc biệt đầy sao, hứa hẹn sẽ đem đến những điều bất ngờ, thực ra thì không phải...

'Ban khuya trời thật lạnh, chỉ nghe mỗi tiếng gió thổi ngang tai và tiếng côn trùng kêu râm rang khắp phố. Đêm nay, anh và em cùng chờ đợi mưa sao băng – cùng nhau – chỉ riêng hai chúng ta mà thôi

Từ nhà đến bãi đất trống không quá xa, nhưng anh vẫn ân cần chăm sóc mà khoác lên người em chiếc áo ấm, anh nắm lấy tay em, cùng nhau tản bộ. Anh và em đi qua khu nhà tập thể, duy chỉ có ánh đèn màu thắp sáng hai cơ thể chúng ta! Bóng của em và anh như hòa vào nhau làm một in hằn xuống mặt đường một màu đen kịt. Đi bên nhau, không chút âu lo hay muộn phiền, chỉ thấy bao bọc toàn bộ thân thể là sự an toàn tuyệt đối, anh – Vương Tuấn Khải – mỗi khi bên cạnh anh đều là loại cảm giác được chở che và bảo vệ...Em biết ơn anh rất nhiều, em muốn cảm ơn anh mà siết tay anh thật chặt, em hứa, dù bao nhiêu giông tố có ngăn cách, em sẽ không buông...

"Vương Nguyên, thấy không, vừa nãy sao băng vừa đi qua đó"

Em nhìn lên bầu trời rộng bao la, ngôi sao băng từ phương nào đáp xuống chớp nhoáng vài ba giây nhưng lại đem lại niềm háo hức trong lòng thật lạ kì, anh vội nắm lấy cổ tay em, nhìn vào mắt em gật đầu một cái, liền hiểu ý, chúng ta bắt đầu sải những bước chạy đầu tiên

"Khoan đã..."

Em bỗng dừng lại – đầy bối rối!

Em nhìn xung quanh khu tập thể, trong lòng bỗng dâng lên sự quen thuộc đâu đó đã thất lạc trong miền kí ức...Anh cũng vì vậy mà dừng lại, ngó dọc ngó nghiêng

"Em thấy gì sao?"

"Tiểu Khải, em thấy lạ lắm?"

"Em thấy lạ ở đâu, có phải trong người không khỏe?"

"Hình như em thấy ngôi nhà này ở đâu rồi"

Tay em chỉ về hướng ngôi nhà sơn màu gỗ đầy nghi vấn trong đầu

"Khu tập thể này toàn bộ nhà được nâng cấp từ 5 năm trước rồi mà? 5 năm trước em từng ở đây sao"

5 năm trước, 10 tuổi? Em có nhầm hay không nếu em nhớ trước nhà có một cái cây, trên thân có khắc hai chữ 'Vương Nguyên'? Em bước đến, anh vội vội vàng vàng mà đứng ở phía sau em quan sát. Quả nhiên, không sai, đúng là em không lầm, thật ra thực hư là như thế nào? Tại sao vết khắc này, vết khắc này đúng là tên em kia chứ...

"Em... đã quên gì sao?"

Em dùng tay mình chạm nhẹ lên dòng chữ đó, chạm vào từng nét một, bỗng dưng trong đầu vụt qua thứ ánh sáng kì lạ khiến em không thể nhìn thấy được gì, đầu bỗng nhói đau như búa bổ! Em ngồi thụp xuống, hai tay ôm lấy đầu

"Aaa!"

"EM SAO VẬY, VƯƠNG NGUYÊN!!!"

Anh lay mạnh người em, ôm lấy em đặt vào lòng, nhưng không, nỗi sợ hãi ấy bỗng vây lấy em khiến em không thể nào thoát ra được, em không cảm nhận được gì cả, em thấy choáng lắm, đau lắm, cứ như ai đó đánh vào đầu em vậy...

'Máu, là máu, không, mẹ đây mà, mẹ ơi... mẹ đừng rời xa con!'

Kí ức tràn về một mảng đau thương màu tanh tưởi, em thấy mẹ đang nằm đó, đôi mắt mẹ đã nhắm nghiền, máu từ đầu mẹ lan ra thành một mảng lớn trên nền xi măng lạnh ngắt, ôi máu, tại sao máu cứ chảy không ngừng? Em ôm chặt lấy mẹ, khóc òa lên nức nở, em muốn cứu mẹ, mẹ ơi, sao mẹ lại nằm đây, ai làm mẹ như thế này... Xin mẹ, xin mẹ, mẹ hãy cố lên, con đưa mẹ đến bệnh viện, mẹ ơi, mẹ thở đều nhé, mẹ ơi, mẹ cố lên, mẹ à! MẸ!

"Vương Nguyên, sao em lại lạnh như vậy..."

Người em run lên từng đợt, em ôm lấy thân thể mình trong cơn mê sảng, đôi mắt đã không thể nào mở ra vì dính chặt, tất cả mọi thứ, mọi thứ trong quá khứ đang hiện lên rất rõ!

'Xoảng!'

Tiếng thủy tinh! Em thấy rồi, là kẻ giết mẹ em, em đã chứng kiến mọi thứ! Hắn dùng chai rượu cạn đập vào đầu mẹ! Tại sao! Tại sao em lại không nghe thấy! Khoan đã! Tiền? Tiền sao? Là vì em và mẹ không đào ra tiền cho hắn, thật nực cười... Là em và mẹ vô dụng, không làm được trò trống gì? Là em và mẹ như cái nợ mà ông trời mang đến cho hắn? Chưa...Em chưa nghe hết mà, khoan đã. Ánh sáng xin đừng tắt! Em muốn nghe, em muốn xem tội ác của hắn đang phơi bày! Giá như, giá như em có thể nghe rõ nhưng làm sao đây? Đầu em đau quá, đau quá, như mảnh vỡ thủy tinh ấy ghim lên đầu chảy máu, không, em đang mơ, có đúng không anh, là mơ thôi, đúng không anh, em không muốn buông xuôi, không! Em mệt...

Hơi thở em yếu đi, đôi tay em buông hờ đầy bất lực, em ngất lịm đi trong vòng tay của anh...

"VƯƠNG NGUYÊN!"

Anh liền gọi cấp cứu cho em, gương mặt anh đầy hốt hoảng, anh vẫn chưa kịp hiểu những gì đang xảy ra đã bế thốc em lên, không ngừng gọi tên em trong bóng đêm cô mịch! Trong cơn mê sảng, em cảm nhận được mọi xúc cảm nơi anh đang rối bời lắm, anh đang lo sợ, lo sợ sức khỏe của em, lo sợ thứ rắc rối đến với em trong một phút mỏng manh đó mà ngất đi...

 Brmmm Brmmm!

Ánh đèn từ xe cứu thương sáng lên hai màu đỏ xanh liên tục làm đôi mắt nhiều phen nhức mỏi, nhưng trong mắt anh hiện tại chỉ có mỗi gương mặt em đanh lại đau đớn! Mỗi cái nhíu mày của em hiện lên nơi anh lại là mỗi nhát dao đâm mạnh vào tim anh chảy máu! Anh ngồi trên xe, nắm lấy tay em, miệng mấp máy nguyện cầu, đôi mắt em phủ một lớp sương mờ, rất khó khăn để mở ra nhưng vẫn cố để được an ủi anh chút ít, nhưng không được, dụng cụ hỗ trợ nhịp thở đeo vào miệng làm tiếng nói của em yếu đi rất nhiều rồi nhẹ trôi theo làn gió, em bất lực, chỉ biết nhìn anh đau đến nghẹt thở...

"Đưa bệnh nhân đến phòng cấp cứu số 9"

Đẩy băng ca từ xe đi vào đến cổng, y tá bác sĩ tập trung lại giúp họ đẩy đi, anh vì thế cũng chạy theo, tay lớn nắm tay nhỏ không rời...

"Xin lỗi, phiền cậu ở bên ngoài chờ"

Đôi tay chúng ta chẳng thể níu lại được nữa, em bất lực để họ cứ thế đẩy mình vào trong. Nhưng có ai biết rằng, đêm đó là một đêm dài như cả một thiên niên kỉ...?

Cạch!

"Em ấy không sao chứ bác sĩ?"

"Có lẽ là trí nhớ đã trở lại rồi"

"Bác sĩ nói vậy là sao ạ? Em ấy đã mất trí nhớ sao?"

"Về thông tin của cậu bé thì vào năm 2012 cậu bé có tiền sử về mất trí do tai nạn giao thông làm chấn thương mạnh ở đầu, sau đó thì hoàn toàn không nhớ gì, hiện tại tình hình đã khả quan hơn, cậu bé nhớ được nhiều thứ, sức khỏe đã ổn định hơn, cậu có thể vào thăm bệnh nhân!"

Anh cúi đầu chào bác sĩ, đứng trước căn phòng hăng hắc mùi thuốc tẩy trùng, không tránh khỏi nỗi đau trong lòng mà xoay nhẹ nắm đấm cửa bước vào, anh nhìn em thật hiền hậu, rất dịu dàng

"Em không sao là tốt lắm rồi..."

Anh xoa đầu, hôn phớt lên trán em rồi đặt đầu em tựa lên vai anh

"Anh Khải nè, nếu... Nếu em nói ra điều này anh có giận em không?"

"Em nói đi, anh hứa sẽ không giận em"

"Em chưa nhớ hết nhưng mà... Ba của anh. Ông ấy là hung thủ giết mẹ em..."

Em xin lỗi...'

Tâm can anh như chấn động mạnh một cái, đúng thật rồi, là khúc mắc mối quan hệ giữa ba và nó, ba bảo anh rời xa nó, hâm dọa sẽ giết nó nếu anh cứ khư khư ở bên cạnh nó, rúc cục chuyện này là sao?

- Tiểu Khải, xin lỗi anh...

Anh không nói gì, lẳng lặng nhìn về một hướng không xác định, gương mặt thất thần không buồn cũng chẳng vui, nụ cười trên môi anh, sớm đã tắt ngóm

Nó vòng tay ôm ngang ngực anh, dùng sự ấm áp nơi mình sưởi ấm lấy con tim anh với những vết thương chồng chéo không bao giờ lành, khoảnh khắc thời gian ngưng đọng ấy, những trận mưa sao băng cứ mãi rơi, còn nó, nó khao khát có thể chắp vá mảnh đau thương trong tim anh – vì rằng sớm biết... Sớm biết cuộc đời này, cầu vồng khó thể nào xuất hiện sau mưa giông, vì biết đâu, sau trận mưa này là liền kề của một trận bão tố khác?

- Hức...Xin lỗi, em xin...lỗi anh

Tiếng khóc của nó vang lên đều đều vọng khắp căn phòng màu trắng, tiếng khóc của nó xé toạt cả không gian im lặng tối tăm, tiếng khóc của nó chứa biết bao nỗi niềm đau đớn. Nó khóc, như một đứa trẻ lần đầu tiên biết khóc... Tim anh vì thế mà như bị ai đó bóp ngạt lấy vậy, không thể nào diễn tả bằng lời

- Khóc cho thỏa thích đi, em đừng kìm nén nữa

Có ai biết được, nỗi đau lớn nhất của mỗi con người... Chính là cảm giác mất đi người thân yêu nhất, quen thuộc nhất... Có ai như nó chăng, chứng kiến kẻ đã dùng bàn tay nhơ bẩn giết chết mẹ của mình? Có ai như nó không gào thét đầy bất lực nhìn hơi thở của mẹ dần tàn trong đêm tối... Cái cảm giác đó, có ai hiểu hay không, y như rằng, mọi thứ đẹp đẽ trong cuộc đời này vụt mất trên tầm tay, không còn gì ngoài luồng không khí lọt qua kẻ hở, tay nó, không một ai nắm lấy...

Vâng! Cứ ngỡ là mình sẽ không bao giờ cô đơn, có một cuộc sống hạnh phúc như bao người. Thật ra vào 5 năm trước đã vỡ tan như bong bóng xà phòng, vỡ tan thật nhẹ, thật im lặng...Đến mức chính nó cũng không nhận thức được rằng mình đã mất đi như thế nào... Có ai như nó?

Lại nói về anh, còn gì đau khổ hơn là ba của người yêu mình giết chết mẹ? Có phải nó bất hạnh lắm hay không

- Xin lỗi, xin lỗi anh, em không muốn như vậy, hức hức...

- Vương Nguyên ngoan...Em không hề có lỗi...

Anh ôm nó vỗ về siết chặt, cũng như tự an ủi đến chính mình. Anh cần một lời giải thích

'Cẩn trọng tung đồng xu quyết định vận mệnh

Nhưng lại không biết cuối cùng có thể đi tới nơi đâu'

Nó khóc, khóc đến khi đôi mắt dần mệt mỏi, cơ thể vì tác dụng của thuốc mà mê man lên cơn sốt nhẹ, nó gục đầu thiếp trong lòng anh...

- Anh...xin lỗi em

Anh đặt nó xuống giường, hôn phớt lên đôi mắt đỏ hoe, nhất định anh sẽ làm rõ chuyện

- Alo?Thiên Thiên, a...Xin lỗi em đang ngủ à? Em có thể vào bệnh viện chăm sóc Vương Nguyên không? Em ấy ốm rồi...

Ngoài trời chuyển gió lạnh từng cơn, 2h sáng, mọi thứ như chết chìm trong thứ bóng ghê rợn, riêng chỉ có mình anh đứng trước ban công bệnh viện ôm ấp lấy trái tim đang thổn thức từng cơn – anh chờ Thiên Tỉ đến...

'Sao băng?'

Trận mưa sao băng vừa nãy đã kết thúc, nhưng vẫn còn lác đác những ngọn sáng cuối cùng chớp tắt liên hồi, vụt qua rồi thoáng mất

'Muốn em ấy có được hạnh phúc thật sự....'

Cạch!

- Cậu nhớ gửi lời hỏi thăm của tớ cho Nguyên Nguyên nha, nhớ giữ gìn sức khỏe đó

Nghe tiếng nói của Lưu Chí Hoành văng vẳng bên tai, thì ra Hoành nhi đi cùng Thiên Thiên bằng Taxi tới đây, kể ra giờ này khuya lắm rồi, lại còn phiền hà bọn nhóc này

- Anh Khải, Vương Nguyên có làm sao không? 

- Em ấy vừa nhớ ra được một số thứ, em với Nguyên Nguyên làm bạn lâu như vầy, em có biết Vương Nguyên từng bị mất trí nhớ không?

- Đúng rồi... Nhưng em không muốn nhắc tới, em không muốn cậu ấy nhớ lại quá khứ trước kia. Lần đó, em và Vương Nguyên trốn khỏi cô nhi viện, không may tối đó cậu ấy bị một chiếc xe hơi tông vào, đầu chảy rất nhiều máu, cũng may là đã qua cơn nguy kịch nhờ tiền trợ cấp ba cậu ấy gửi đến! Nhưng anh biết không, ba cậu ấy cứu sống vậy thôi nhưng vẫn bắt cậu ấy trở lại cô nhi viện, tiếp tục bị hành hạ về thể xác, thử hỏi có xứng làm ba không chứ? Nghe người ta bảo ông ấy cưới vợ khác nhà rất giàu, có thêm đứa con nữa, thật là khó hiểu...

- Em bảo ba của Vương Nguyên có vợ lẻ ở bên ngoài sau khi mẹ của Nguyên mất sao?

- Em chỉ nhớ cậu ấy bảo là rất hận ba, chính ba cậu ấy đã giết chết mẹ... Em lúc đầu nghĩ là ông ấy tống Vương Nguyên vào cô nhi viện để cắt đứt quan hệ rồi bịt đầu mối thôi, nhưng ông ấy rõ là quan tâm Nguyên, nếu không thì cứu sống cậu ấy làm gì?

'Ba Vương Nguyên giết chết bác gái, ba mình lại là hung thủ trong trí nhớ của Vương Nguyên...

Lẽ nào...?

KHÔNG, không thể như vậy được, làm sao có thể!'

- ANH!

Vương Tuấn Khải chạy đi, Thiên Tỉ chưa kịp hiểu ra chuyện thì bóng của Vương Tuấn Khải đã xa lắm rồi...

- Cho em hỏi phòng của bệnh nhân Vương Nguyên ạ?

-Phòng xét nghiệm ADN-

Anh ngồi ở hàng ghế chờ không ngừng lo lắng, anh đã suy đoán rất kĩ rồi, nhưng anh mong, đó chỉ là sai lầm hoặc của anh hoặc của nó mà thôi...

- Chúng tôi đã nhờ y tá gửi mẫu nước bọt của bệnh nhân Vương Nguyên, đây là kết quả

[Y-STR: Match]

Cánh tay anh như rơi vô lực...

Có tin được hay không!

- Cám ơn...bác sĩ, vất vả rồi...

Dãy hành lang dài hun hút, không một bóng người đi qua, 3h sáng, camera quay lại được bóng dáng của một thiếu niên 16 tuổi cô độc, cậu ấy đi từng bước từng bước thật chậm rãi, cơ thể không ngừng run lên vì lạc lõng vây quanh...

Reng Reng!

- Thiên Tỉ...?

- Anh à, anh mau lên đây đi, Nguyên ngủ mơ cứ gọi anh mãi, trán cậu ấy nóng lắm...

Sự thật lúc này chẳng phải mối quan hệ cả hai nữa, anh chỉ biết là nó đang rất cần anh bên cạnh nó, ít nhất là lúc này, là lúc này thôi...

- Tiể...u Khải, anh đừng...đi...

Trong giấc mơ tình yêu của cả hai bị sóng biển cuốn trôi, nhẹ nhàng rồi không để lại chút dấu vết...Như hoa bồ công anh vậy! Cứ ngỡ là bồ công anh sẽ mãi đẹp đẽ trường tồn, hóa ra lại bay đi theo cơn gió vô tình nhất, bay đi bay đi, không còn gì. Muốn nắm lại thì nó lại quá mỏng manh... Anh đang quay lưng với nó, nó cố níu lấy cánh tay anh, trong giấc mơ không ngừng gào thét gọi tên mà hiện thực từ cuống họng phát ra từng âm thành rời rạc yếu đuối, nước mắt vô thức từ khóe mi rơi xuống đau lòng

- Anh ở đây...

Đan tay mình vào tay nó rồi đặt trước ngực, anh dùng ngón trỏ ép giọt nước mắt ấy thôi đừng rơi thêm nữa. Cảm giác hiện tại là gì, là thương nó, thương cho tình cảm cả hai? Hay là bế tắc, là vô vọng?

- Anh Khải... bảng xét nghiệm ADN kia là sao? Không lẽ...

Vương Tuấn Khải gật đầu, ánh mắt vẫn nấn ná trước gương mặt của nó. Thiên Tỉ mở ra, quả thật anh nói không sai, là anh em cùng cha khác mẹ...

- Sao lại như thế này...

Anh lắc đầu, mặt anh buồn lắm, ánh mắt không còn là hồ nước mùa thu mà bỗng trở nên vấn đục một màu, anh không biết mình nên làm những gì, đối mặt với nó ra sao, anh phải nói gì đây, anh phải giải thích gì đây? Không thể nào đổ lỗi cho số phận, cho định mệnh. Tất cả đều do chúng ta, chúng ta sắp xếp vận hành tất cả. Nhưng điều này, quả thực anh không thể nào nghĩ tới, chưa bao giờ nghĩ tới. Tại sao giông tố cứ ập đến liên hồi, khiến người chơi bấn mãn mà muốn bỏ cuộc trên bước đường! Tại sao đau khổ cứ nhất thiết phải nhắm đến nó mà đáp xuống, mà không phải là hạnh phúc như bao người, mong muốn có một thứ tình yêu ngọt ngào nhất, cuồng say, đẹp đẽ hơn cả thảy thứ tình yêu trên đời, tại sao, sao lại không cho anh và nó một cơ hội, có phải rất bất công hay không...

- Yêu anh...Anh đừng đi

Nó mở he hé mắt, cơn sốt khiến cả người nóng ran, nó đưa tay ra nắm lấy cổ tay anh bỏng rát, dù nó chưa biết chuyện gì đang xảy ra nhưng giấc mơ quả thật đáng sợ, tại sao không phải là giấc mơ ngoài biển cả trước kia... Nó chống tay ngồi dậy, Thiên Tỉ thấy vậy cũng chạy đến đỡ nó ngồi, đưa cho nó một cốc nước lọc

- Uống chút gì đi, giọng cậu khàn quá, uống nước sẽ giúp cậu khỏe hơn, Nguyên Nguyên à...

Nó lắc đầu

- Tiểu Khải...

Nó cố với lấy anh đang đứng dậy, anh định rời bỏ nó hay sao?

- Anh xin lỗi em...

Cúi thấp xuống, anh vuốt má nó thật nhẹ, hôn nhẹ lên môi mềm, nhưng....anh phải đi rồi

- TIỂU KHẢI!

Nó không muốn anh đi đâu cả, vạn lần không muốn, sao anh không ở lại cùng nó đi, lúc này nó đang cần anh xua đi giấc mơ trong nó, anh, nó muốn anh ở ngay bên cạnh nó, anh đừng đi, nó đang sợ hãi nhiều lắm...

- Nguyên Nguyên, hãy để anh ấy một mình có được không....

- Thiên Thiên à, nói cho tớ biết đi, chuyện gì đang xảy ra có được không?

Bàn tay Thiên Tỉ ngập ngừng, cậu suy nghĩ rằng, chuyện này cuối cùng sẽ bị phơi bày, nếu giấu càng lâu thì nó sẽ tổn thương càng sâu nặng, vì vậy mà đưa nó bảng xét nghiệm, mắt không dám nhìn thẳng

- ...

- Nguyên Nguyên! Nguyên Nguyên! Tỉnh lại đi!

- ...

- Bác sĩ! Tôi cần bác sĩ!

Nó choáng váng, mất ý thức mà ngã vào lòng Thiên Tỉ, nước mắt vẫn cứ chảy nhưng nó đã không còn biết gì, Thiên Tỉ ôm thấy thân thể gầy gò bé nhỏ của nó, đôi vai gầy không tránh khỏi cũng khóc nấc lên...

 Vừa lúc đó anh Kì Lạc đến, đưa Vương Tuấn Khải trở về gặp ba – trời còn chưa sáng!

Flashback

Ngày sinh nhật 10 tuổi năm đó, nó luôn ao ước được đón tuổi mới cùng với gia đình, tuy gia đình nó khá nghèo, nhưng nó luôn mong mỏi tìm thấy được niềm vui nhỏ bé nhất

Đêm đó, mẹ mua tặng nó một chiếc bánh kem nhỏ nhỏ xinh xinh, đối với các bạn khác đó là một món quà rất nhỏ, còn đối với nó mà nói, đây là món quà lớn nhất từ trước đến giờ. Cơ mà, lúc nào ba cũng say xỉn, hôm nay là ngày sinh nhật nó cũng không có nhà, thật giận ba quá đi mất

- Hức!

Vừa nhắc đến ba thì ba về thật, nó định chạy ra ôm lấy ba thì ba bỗng nổi cơn giận dữ

- Cái nhà như cái chuồng chó hức.. mà còn đòi làm sinh nhật!

- BA! SAO BA LẠI NÓI NHƯ VẬY

Thật ra, ba nó có yêu một người, lỡ làm cho người đó có thai nhưng vì gia cảnh nghèo nàn, gia đình không cho phép cưới một kẻ giàu sang sẽ làm ô uế cả một dòng họ, vì vậy mà ép ba nó đến với mẹ nó gia môn bất hạnh khó khăn không kém! Năm nó 1 tuổi thì đứa con đầu lòng của ba cũng được 2 tuổi. Ba vì chán cảnh đói nghèo mà bắt đầu lê la vào cờ bạc! Ba không hút chích, nhưng mỗi khi có được tiền từ những bàn thắng, ba sẽ uống rượu, uống say thật say thì mới về nhà, có lần ba thua nặng, nợ hơn 200 Nhân dân tệ, lúc đó con thú tính trong người ba trỗi lên, ba bắt đầu dựa dẫm vào đồng tiền mà mẹ cực khổ làm ra...

Trở lại ngày sinh nhật, đêm đó vì nợ nầng chồng chất, mẹ không đưa ba đủ số tiền để chi trả, ba nó đã bị người ta đánh đập thảm thương, về nhà, cơn thịnh nộ của ba trút lên đầu hai mẹ con nó

RẦM!

- MẸ ƠI CON SỢ!

Nó ôm ghì lấy mẹ, ba vì giận mà lật đổ chiếc bàn gỗ đã mục, toàn bộ những thứ trên bàn giờ đây nằm la liệt trên sàn nhà, món quà của mẹ nó....vứt đi không thương tiếc!

- Không làm được ra tiền thì sống chi cho chật đất. ĐI CHẾT ĐI. CÒN MÀY NỮA THẰNG NHÃI RANH, MÀY CHỈ LÀ CỤC NỢ GIÁNG LÊN TAO THÔI!

Ba sỉ vả mẹ con nó, bảo nó và mẹ là cái thứ vô dụng, không đào ra được tiền, bảo nó và mẹ biến khỏi cuộc đời ba, cho ba đừng phiền hà rắc rối. Giây phút ba siết lấy cổ mẹ kéo ra ngoài sân, nó không kềm được mà khóc thét lên

- BA BỎ MẸ RA, MẸ LÀ CỦA CON, BA BỎ MẸ RA!!! Hức...hức

Nước mắt nước mũi nó tèm lem, ướt đẫm cả áo... Cái cảm giác của một đứa trẻ mới lớn chứng kiến bạo lực gia đình, là một nỗi bất hạnh vô cùng to lớn

Nó chỉ biết gào lên bất lực...

To be continued

End Chương 7

Nhớ để lại cmt góp ý chương này nghe, Au vô cùng xin lỗi vì bắt hai đứa nhỏ trong tình cảnh vầy TT^TT thật ra là Yak rất khốn lạn :v hoy ráng đi, nhất định sẽ hường phấn ngọt sâu cả răng mà. Hỏi chớ có ai khóc nữa hem, thực muốn cướp nước mắt ah~ *cảm thấy md* chưa đủ trình để cướp :'(

Thấy hay nhớ vote cho Yak <3  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top