Chap 8: Không hẹn mà gặp.
Chap 8: Không hẹn mà gặp
Có một loài hoa đẹp như tiên nữ, nhưng lại nhiều luyến lưu trong cuộc đời. Lại có một loài hoa chỉ muốn khoe hương tỏa sắc, mà không nhớ phải lưu lại cho đời sau. Cuộc sống này mỗi người đều là một loài hoa, muôn màu muôn vẻ, cũng muôn vạn sắc hương. Tìm lại nơi đâu loài hoa anh tú, tìm lại nơi đâu loài hoa đẫm ngát hương thơm...
Bài hát ngân lên trong sâu thẳm tâm tư. Có những khi muốn được thư thả để tận hưởng chút âm thanh dịu ngọt, chút phiêu lãng tâm hồn nhưng hầu hết tháng ngày chỉ khép mình trong hai tiếng tất bật. Trong một không gian ngập tràn hối hả con người chẳng tìm được một phút thảnh thơi.
Nhất Bác kết thúc xong phiên họp. Nhìn sang bên cạnh mới chợt nhớ hóa ra mình chưa ăn một chút nào. Nhẹ với lấy hộp thức ăn. Cậu mở ra, choáng ngợp bởi bên trong bao nhiêu là thức ăn ngon. Màu sắc chẳng khác nào một cánh đồng sặc sỡ hoa đồng nội.
Nhất Bác mỉm cười. Mang vội thức ăn về phòng. Phải nhanh chóng ăn bằng không mẹ kiểm tra đột xuất mà chưa thấy thức ăn suy suyển chút nào thì chắc chắn sẽ rất buồn lòng.
Trong nhà, Nhất Bác là người rất kén ăn. Hầu hết thức ăn của cậu đều là do mẹ hoặc nhũ mẫu đích thân chế biến. Nhất Bác thường ngày hay ốm nên tuyệt đối không được phép ăn ở bên ngoài nhiều. Cơm nước đều là do mẹ cậu đảm nhiệm, và cậu cũng chỉ có thể ăn được thực ăn do bà nấu. Đôi khi bận cũng đành ăn thức ăn nhà hàng nhưng hầu hết đều không cảm thấy ngon miệng.
Nhâm nhi món cơm của mẹ lại uống nước canh sườn dưa quả. Phải nói là tài năng nấu nướng của mẹ cậu là số một.
Vừa kết thúc buổi ăn sáng ngon lành thì cũng đến lúc phải cùng thư ký và trưởng công trình đến thị sát khu đất mới.
Người ta nói đúng thật, cuộc sống này vốn dĩ công việc vẫn luôn nối tiếp công việc. Thời gian để nghỉ ngơi xem ra chỉ tồn tại trong mơ.
Nhất Bác vốn là một kiến trúc sư rất giỏi, hầu hết công trình cậu đảm nhiệm đều rất thành công. Từ hồi cậu mới tốt nghiệp rồi tiếp nhận viện mỹ thuật đến nay, hầu hết mọi dự án đều thành công rực rỡ.
Sau khi xem xét khu đất mới, Nhất Bác rất ưng ý với việc thu mua mảnh đất này. Ven sông, phong cảnh trữ tình hoàn toàn có thể thiết kế khu nghỉ mát an dưỡng. Thích hợp với kế hoạch mới của Thiên Khoa nên kết quả sẽ rất khả quan.
Trên đường trở về đang thảo luận cùng trưởng công trình, chợt có điện thoại vang lên, thư ký Lưu bắc máy. Sau đó nhìn Nhất Bác rồi chuyển máy cho cậu.
_ Alo. - Nhất Bác nhận máy.
_ .....
_ Ôi anh, anh mới về ạ? Sao không báo với em một tiếng? - Nhất Bác phấn khởi.
_ ....
_ Vâng, được ạ. Chúng ta gặp nhau ở viện mỹ thuật nhé.
Về đến viện mỹ thuật, Nhất Bác hối hả bước xuống xe rồi đi nhanh về hướng phòng làm việc của mình. Cậu cũng rất nhanh chóng hào hứng mở cửa.
Bác Văn đang ngồi đợi trong phòng, thấy Nhất Bác bước vào liền đứng ngay dậy.
Nhìn thấy Bác Văn, Nhất Bác vui mừng khôn xiết chạy nhào đến ôm chặt lấy cậu.
_ Bác Văn, mừng anh đã trở về.
Bác Văn mỉm cười, siết chặt vòng tay.
Tách cà phê nghi ngút khói hòa lẫn hương vị ngọt ngào của sữa làm mờ dần đi đóa hồng, trong ánh nắng vần còn he hé e thẹn mà giấu mình trong chiếc đài nhỏ xinh.
Bác Văn muốn không khí thoáng đãng. Nhất Bác nghĩ nên đưa Bác Văn xuống quán cà phê đối diện công ty.
Cả hai ngồi trò chuyện, không khí trở nên vui vẻ và ấm cúng tựa như ngày nào.
_ Lần này anh sẽ ở lại lâu chứ? - Nhất Bác vui vẻ hỏi.
_ Anh trở về Đại Lục luôn Nhất Bác ạ.
_ Ôi thật thế sao? – Cậu vui vẻ ra mặt.
_ Uhm.
_ Ôi thế thì còn gì bằng. Anh đã trở về, cũng sẽ làm việc ở Đại Lục. Chắc chắn mọi người nhất là hai bác sẽ rất vui.
_ Ừ, anh đã quyết định rồi. Anh sẽ nhanh chóng gia nhập Thiên Khoa. Em thấy thế nào?
_ Quá tuyệt vời. Chắc chắn ba mẹ sẽ rất vui khi biết anh sẽ làm việc ở Thiên Khoa.
_ Thật chứ?
_ Đương nhiên. - Nhất Bác gật đầu quả quyết.
Bác Văn mỉm cười, cậu cảm thấy mãn nguyện. Chí ít cậu có thể thực hiện được mong muốn quan trọng và chính yếu nhất của mình đó là được ở bên cạnh Tiêu Chiến.
_ Ba mẹ và anh chị cũng sẽ rất vui nữa. - Nhất Bác thành thật nói trong niềm vui mừng khó tả.
Bác Văn vẫn cười, nhấm nháp chút cà phê. Cậu muốn vào chủ để chính nhưng đối với Nhất Bác đang vui vẻ thế kia cũng chưa biết nên bắt đầu từ đâu. Nhưng hôm nay Bác Văn quyết tâm rất cao. Cậu không muốn do dự thêm phút giây nào nữa liền nhẹ buông chiếc tách xuống, đối diện thẳng Nhất Bác mà nói:
_ Nhất Bác.
_ Vâng.
_ Anh có việc này muốn nhờ em. Không biết em có thể giúp anh?
_ Việc gì ạ? - Nhất Bác thoáng nhìn ngạc nhiên.
_ Em cũng biết anh trở về lần này cũng có nhiều lý do. Anh không biết có nên nói ra hay không nữa. Thật ra lý do quan trọng nhất anh vẫn chưa có can đảm để nói.
_ Trời đất, anh đang nói gì vậy? Giữa em và anh mà còn phải khách sáo sao? Anh nói đi. Lý do là gì? Nếu giúp được em sẵn sàng.
Cảm nhận được Nhất Bác vẫn chưa hiểu nội tình, Bác Văn cảm thấy có chút áy náy. Không hiểu khi cậu nói cho Nhất Bác biết được lý do thực sự, phản ứng của cậu bé ấy sẽ ra sao.
_ Thật ra nguyên nhân chính nhất có thể em cũng sẽ hiểu. Nếu suy nghĩ kỹ chắc chắn em sẽ biết mà.
Nhất Bác vẫn tròn xoe mắt nhìn Bác Văn, niềm vui giống như ánh sáng lóa đi sự nhạy béng thường ngày của cậu cũng dễ che đi lý trí của bản thân. Nhưng mà Nhất Bác nhạy cảm, cảm nhận trong lời nói của Bác Văn thật sự là có vấn đề. Liền cười mà nói:
_ Anh, sao lại vòng vo thế chứ?
Bác Văn không muốn chần chừ thêm. Cậu liền nói thẳng:
_ Đó là vì A Chiến.
Lần này thì Nhất Bác kinh ngạc thực sự. Khi nghe đến cái tên Tiêu Chiến, cậu liền giựt bắn người. Trong phút chốc không hứa hẹn trước mà đối với Bác Văn bằng ánh mắt căng thẳng không hề chớp.
_ Đúng vậy, Nhất Bác à. Anh muốn... trở lại với A Chiến.
Nhất Bác trân trối nhìn Bác Văn. Cổ họng cậu bất giác giống như có một chướng ngại chẹn ngay đó, mãi không nói ra lời. Cậu cứ há hốc miệng nhìn Bác Văn. Nhìn sững đối phương mà tưởng như nhìn phải một sinh vật lạ. Tựa như trong khoảnh khắc đó, hồn đã lìa khỏi xác. Trái tim bất giác đau nhói từng cơn. Không, Nhất Bác cảm thấy mình không thở được, mọi khí huyết không lưu thông. Đầu óc cậu trống rỗng không mảy may suy nghĩ được điều gì. Cứ thế vô hồn nhìn vào Bác Văn không thể bày tỏ bất cứ cảm xúc gì nữa.
Bác Văn cảm nhận được vẻ bàng hoàng của Nhất Bác nhưng cậu quyết tâm không mềm lòng. Liền dồn dập nói liên tiếp.
_ Nhất Bác à, em có thể giống như ngày xưa mà vun đắp cho anh cùng Tiêu Chiến được không? Anh không thể sống thiếu anh ấy. Bao năm qua đi anh đã cố gắng rất nhiều nhưng không thể vẫn là không thể. Nhất Bác hãy giúp anh. Coi như anh cầu xin em.
Nhất Bác vẫn không nói được lời nào. Mặt cậu liền một phát mà biến sắc từ xanh méc chuyển sang sắc thái xám ngoét, cuối cùng giống như bị rút hết sạch máu mà trở nên trắng bệch. Tựa như có ai đó trác lên đó một lớp phấn trắng hay vôi thật dày.
Bác Văn nắm tay cậu:
_ Nhất Bác, hãy giúp anh.
Lúc này Nhất Bác mới hoàn hồn. Cậu run rẩy nhìn xuống bàn tay của Bác Văn rồi mồ hôi như túa ra, lắp bắp nói:
_ Em... em... làm thế nào... thế... nào... giúp anh?
Cố gắng phát ra từng tiếng, khó khăn để nói được một câu cho nguyên vẹn. Nhất Bác thản thốt cúi xuống nhìn tách cà phê, rồi nhìn trân trân bàn tay của Bác Văn nắm lấy tay mình. Cậu không giống như ngày xưa, có thể phản xạ phát ngôn bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Giờ đây để biểu đạt cảm xúc của mình cậu mất rất nhiều thời gian. Căn bệnh trầm cảm thật đáng sợ, nó đã khiến Nhất Bác thay đổi hoàn toàn từ suy nghĩ, lời nói đến cách ứng xử linh hoạt mà cậu đã từng có. Hiện tại nếu bất cứ lúc nào bị xúc động mạnh Nhất Bác cũng sẽ khó lòng mà bày tỏ suy nghĩ của mình.
_ Nhất Bác, anh biết là em sẽ có cách. Anh đã nói chuyện với chị Tuyên Lộ rồi. Bây giờ chỉ cần em giúp anh thì chắc chắn sẽ thành công thôi mà. Anh muốn tái hợp cùng A Chiến. Anh thật lòng rất yêu anh ấy, yêu rất nhiều. Em cũng hiểu phải không Nhất Bác.
_ Chị Tuyên Lộ...
Nhất Bác sững lại khi nghe đến tên của Tuyên Lộ. Cậu nhìn thẳng Bác Văn.
_ Đúng vậy, chị Tuyên Lộ nói rằng hoàn toàn có thể. Anh và A Chiến hoàn toàn có thể.
_ Chị.... chị Tuyên Lộ đã nói như thế sao?
_ Đúng thế. Nhất Bác à giúp anh em nhé. Anh chỉ có thể tin tưởng vào em. Em cũng hiểu anh không thể sống thiếu A Chiến kia mà.
_ Nhưng... nhưng....
Nhất Bác chưa kịp nói hết câu thì tiếng điện thoại của cậu vang lên.
Nhanh rút tay ra khỏi tay Bác Văn, với lấy điện thoại mở máy.
_ A... alo....
_ Nhất Bác à. Anh đây, đã đến giờ ăn trưa rồi đấy. Còn nhớ cuộc hẹn buổi sáng không?
Nhất Bác do dự hồi lâu. Cậu khẽ nhìn qua Bác Văn.
_ Nhất Bác à.... – Tiêu Chiến cảm nhận được sự đắn đo của Nhất Bác.
_ Có, em... có nhớ....
Bác Văn lắng nghe liền hiểu ngay đó là Tiêu Chiến.
Ở bên kia đầu dây, Tiêu Chiến có chút sững người lại. Anh hoàn toàn cảm nhận được giọng nói bất thường của Nhất Bác liền lo lắng hỏi:
_ Nhất Bác à, em làm sao vậy? Có chuyện hả em?
_ Không... không đâu....
_ Sao giọng nói của em lại như thế?
_ Không ạ, không có gì đâu. Anh đừng lo, chỉ là... – Nhất Bác vẫn ra sức phủ nhận,
Nhìn qua Bác Văn nhưng Bác Văn liền ra hiệu yêu cầu Nhất Bác đừng nói có mặt cậu ở đó
_ Nhất Bác à...
_ Không, em vẫn ổn mà. Chỉ là công việc còn lu bu quá thôi.
_ Công việc gì chứ? Đến giờ ăn trưa rồi mà. Anh sẽ ghé qua đó nhé. Đợi anh có biết không?
_ Được rồi, em sẽ đợi.
Nói đoạn Nhất Bác buông máy xuống. Trong khi Tiêu Chiến lại cảm thấy thập phần bất an. Anh có cảm giác chuyện gì đó đã xảy ra mà Nhất Bác muốn che giấu, càng nóng lòng muốn đến viện mỹ thuật. Tiêu Chiến yêu cầu tài xế tăng tốc nhanh hơn.
_ Là A Chiến có phải không?
Nhất Bác không đáp, chỉ khẽ gật đầu.
_ Hai người có hẹn ăn trưa với nhau à?
Gật đầu.
_ Hóa ra là vậy. À phải rồi, hay là cả ba chúng ta cùng đi ăn với nhau đi. Lâu lắm rồi mới có dịp đi ăn cùng nhau thế này, thật đúng là nhân duyên trời cho. Em nghĩ thế nào?
Nhất Bác nhìn sững Bác Văn, rồi bất giác nói:
_ Không được. – Nhất Bác cũng cảm thấy câu trả lời của mình nhanh hơn cả suy nghĩ. Nhưng kỳ thực tâm trạng của cậu rất rối ren, hiện tại không muốn tiếp xúc trong tình huống khó xử này.
_ Ăn trưa thôi mà, ngày trước chúng ta cũng thường như thế đó thôi. – Bác Văn cảm thấy Nhất Bác cảm tình muốn từ chối lời đề nghị đó.
_ Bác Văn... – Nhất Bác nhìn thẳng Bác Văn, mắt không chớp lấy một lần.
Không để Nhất Bác nói thêm, Bác Văn cứ như khẳng định tất cả:
_ Thế nhé Nhất Bác, lâu rồi mới có dịp họp mặt ba người như thế này. Không biết sao lại cảm thấy rất nao nao.
Nhất Bác vô cùng khó chịu trước hành động khỏa lấp của Bác Văn. Cậu giống như đang bị lái theo toàn bộ sự sắp xếp của Bác Văn vậy, nhưng đó là điều mà Nhất Bác không ưng thuận nhất. Tuy nhiên xét cho cùng, cậu cũng không có lý do gì để từ chối. Mười mấy năm mới có thể ăn cùng nhau bữa cơm, từ chối là từ chối thế nào.
Tiêu Chiến trên đường đến thì không may lại bị kẹt xe. Trong lòng anh cảm thấy nóng ran lên khó tả. Từ lức nghe giọng nói ngập ngừng của Nhất Bác, không hiểu sao anh cảm thấy bất an vô cùng.
Kẹt xe càng khiến Tiêu Chiến nóng ruột. Anh muốn nhanh chóng đến viện mỹ thuật, nhưng người cận vệ khuyên anh nên bình tĩnh. Bằng không anh đã lao xuống khỏi xe chạy bộ đến chỗ Nhất Bác rồi. Thú thật tâm trạng anh lúc này cực kì không thoải mái, lòng dạ thực như có lửa đốt. Mỗi lần như vậy hẳn Nhất Bác đã gặp phải vấn đề rắc rối, một trăm đều như một, cảm nhận đó của anh không hề sai lệch.
Tiêu Chiến không biết làm gì hơn đành ngồi im hướng ánh nhìn lo lắng ra cửa sổ, Anh chỉ mong sớm thoát khỏi chướng ngại này. Anh muốn gặp Nhất Bác, muốn xem chuyện gì đã xảy ra. Lo quá, bức bối quá. Chống tay lên trán, chờ đợi lúc nào cũng khiến con người như muốn thiêu đốt tất cả.
Nhất Bác và Bác Văn trở lại viện mỹ thuật, cả đoạn đường Nhất Bác vẫn im lặng không nói.
Bác Văn luôn miệng nói về việc sum họp này nhưng điều đó càng khiến Nhất Bác rối trí hơn. Có phải đây là điều cậu mong mỏi hay không? Tại sao mọi chuyện lại dẫn dắt vô vấn đề rối ren như thế này?
Từ lâu hiểu được rằng quyết định yêu Tiêu Chiến là một cuộc cá cược mạo hiểm. Bản thân cũng hiểu được sẽ phải vượt qua chướng ngại vật cùng chông gai rất nhiều nhưng Nhất Bác đều rất vững lòng. Cậu có niềm tin vào bản thân. Nhưng cậu cũng đồng thời hiểu rằng đối với mình Tiêu Chiến chỉ có lòng thương cảm. Đã từng chứng kiến tình yêu của anh đối với Bác Văn, là cậu đã xen vào giữa hai người họ còn có tư cách để từ chối sao?
Bây giờ trước là lời đề nghị của Bác Văn. Hiển nhiên Bác Văn khác với cậu về mọi mặt. Anh ấy chính là mối tình đầu của Tiêu Chiến, anh ấy là bạn của cậu và quan trọng hơn anh ấy được mọi người trong gia đình chúc phúc. Còn cậu, dẫu cho có được yêu thương chìu chuộng đến như thế nào,thì với mọi người cậu vẫn mãi là Vương Nhất Bác. Cậu vẫn là con trai của Chủ tịch Vương quá cố, cho dù thế nào cũng phải chấp nhận một sự thật cậu là một cô nhi thân cô thế cô, đơn độc một mình trên cõi đời này. Cho dù cậu có ngồi trên một tài sản khổng lồ đến đâu thì với tương lai của Tiêu Chiến cũng không thể là hậu thuẫn cho anh giống như Bác Văn được, mãi mãi là như thế.
Quyết đinh yêu thương Tiêu Chiến, quyết định đi quá giới hạn sẽ khiến cho rất nhiều người bị tổn thương. Và có thể là chẳng thể giúp được gì cho tương lai về sau của anh.
Đang rối ren trong suy nghĩ thì chợt có tiếng gọi từ phía sau:
_ Nhất Bác.
Nhất Bác quay lại, càng ngạc nhiên hơn khi đối diện với cậu chính là Lý Hiện.
_ Anh Hiện.
Lý Hiện mỉm cười bước lại gần, nhìn Nhất Bác với cái nhìn tha thiết rồi lại đối với Bác Văn:
_ Bác Văn, lâu rồi không gặp em.
Nhất Bác liền quay sang nhìn Bác Văn. Cậu cảm thấy cuộc gặp gỡ này dường như có sự sắp đặt. Bác Văn mỉm cười đối cậu mà nói:
_ Vẫn là em thông minh. Đúng vậy, là anh đã gọi cho Hiện ca. Hôm nay bốn chúng ta cùng đi ăn với nhau một bữa nhé?
Lý Hiện vui vẻ nói:
_ Nhất Bác à, hiếm có dịp mà ngồi cùng nhau thế này. Hôm nay hãy làm một bữa tiệc ấm cúng được không?
Nhất Bác cảm thấy cổ họng nghẹn lại cứ như hàng loạt cảm xúc hỗn độn chạy nhảy trong cậu. Chưa kịp phản ứng gì thì Tiêu Chiến đã đến.
_ Nhất Bác.
Cả ba quay lại nhìn. Tiêu Chiến đứng sững nhìn họ. Nhất Bác đang làm gì ở đây. Còn có cả Bác Văn lẫn Lý Hiện. Chuyện gì đang xảy ra?
Bốn người họ nhìn sững nhau, hồi lâu không chớp mắt.
Tiêu Chiến liếc nhìn Lý Hiện, trong tâm anh đã hiểu được một phần câu chuyện. Lý Hiện cũng không dè chừng, ánh mắt nhìn người anh họ của mình đầy vẻ thách thức.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top