Chap 5: Bình yên?
Chap 5: Bình yên?
Ngắm nhìn Nhất Bác hồi lâu, Tiêu Chiến cũng quên đi mất nhiệm vụ của mình.
Anh không nhớ rằng ở buổi tiệc với đối tác, mẹ anh đang nóng ruột như thế nào. Bà chỉ mong hai anh em Tiêu Chiến mau xuất hiện. Bằng không với tình hình này thể nào cũng bị Chủ tịch trách mắng. Bà vẫn nhớ rõ lần trước là sự việc xảy ra với khách sạn Ý Tân, phải nó là Chủ tịch đã rất tức giận. Lần này mà xảy ra sai sót gì quả là không ai đỡ nổi.
Lý Hiện cũng vừa mới đến.
Nhìn thấy bác gái của mình đang thấp thỏm đứng ngồi không yên liền hiểu đã có chuyện vội vã bước đến gần. Anh rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của bác mình, bởi Tiêu phu nhân nổi tiếng là một người phụ nữ điềm tĩnh và khôn ngoan. Làm cho bà hoảng hốt như vậy thì có duy nhất một người mà thôi. Chính vì biết người ấy nên Lý Hiện càng cảm thấy lo lắng. Anh khẽ gọi:
_ Bác.
Tiêu phu nhân nghe tiếng, liền quay lại. Nhìn thấy Lý Hiện cứ như vớ được phao cứu sinh, bà hồi hả nói:
_ A Hiện, may quá cháu đã đến rồi.
_ Có chuyện gì ạ?
_ Nhất Bác đột nhiên không đến tham dự bữa tiệc. Cháu cũng hiểu điều đó sẽ khiến bác trai giận dữ thế nào mà. Bác đã nói A Chiến mau đi tìm Nhất Bác, nhưng mãi vẫn chưa thấy nó trở về. Gọi điện cũng không bắc máy, bác lo qua. Cháu có thể mau đi tìm hai đứa nó về đây được không?
Lý Hiện nghe đến đó chỉ muốn mau chóng tìm được Nhất Bác. Hơn ai hết anh hiểu rằng, những buổi tiệc tùng như thế này Nhất Bác sẽ là người thoái thác đầu tiên. Không trốn ở một góc nhà thì cũng đi lang thang mấy ngày sau mới trở về. Điều đáng nói ở đây, bác của anh không phái ai đi tìm, lại phái Tiêu Chiến. Tiêu Chiến có khi nào từ chối yêu cầu của Nhất Bác được đâu kia chứ. Lần này là đối tác quan trọng. Không đủ thành viên trong gia đình, Chủ tịch sẽ làm ầm lên. Mà Nhất Bác sẽ là người lãnh đủ. Lý Hiện không muốn như thế, không bao giờ muốn. Chủ tịch nổi giận cũng là có ý của mình. Thiên Khoa này trước đây thành lập được là có sự giúp sức của gia tộc họ Vương và Vương thị. Sau biến cố xảy ra với gia tộc này, người thừa kế độc nhất của Vương thị chính là Vương Nhất Bác, nhưng cậu còn quá nhỏ để điều hành. Hơn nữa cú sốc từ sự ra đi đột ngột của ba mẹ đã khiến Nhất Bác bị trầm cảm trầm trọng. Ông nội của cậu không còn cách nào khác đành xác nhập Vương thị với Thiên Khoa với mong muốn chủ tịch Tiêu sẽ điều hành và nắm giữ cổ phần thay cho cháu trai của ông. Do vậy chủ tịch Tiêu luôn khẳng định rất rạch ròi rằng mọi việc xác nhập các công ty vào tập đoàn Thiên Khoa đều phải có sự đồng thuận của Nhất Bác. Nhưng mà cậu thì chẳng quan tâm đến vấn đề này, nhiều lần làm ông phiền lòng không ít. Hiện tại nếu chuyện không hay này lại lặp lại dám chừng ông sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Nhất Bác như trước đây. Nghĩ vậy anh vội vã gật đầu:
_ Vâng cháu biết rồi, cháu sẽ đưa cả hai về ngay.
Phu nhân liền cảm ơn Lý Hiện.
Lý Hiện hối hả đi xuống đại sảnh và ra ngoài hành lang. Một lúc xe của anh cũng vừa trờ tới.
Sau một hồi lâu cận vệ của Tiêu Chiến không thấy anh trở xuống, lại nhận được điện thoại của Phu nhân nên càng nóng lòng. Cuối cùng đành phải đánh liều lên gặp mặt anh để truyền đạt lại lời của Phu nhân.
Vừa bước lên đến nơi, anh ta khẽ gõ cửa nhưng không nghe thấy tiếng động gì liền vội vã mở cửa đi vào. Tay tác động mạnh vào tay nắm cửa nên tạo ra âm thanh khá lớn khiến Nhất Bác khẽ giật mình. Tiêu Chiến hoảng hốt quay lại nhìn thấy đội trưởng Hoàng đã ở phía trước. Anh ta lên tiếng:
_ Thiếu gia...
_ Suyỵt!!!!!!!!!!!! Tiêu Chiến đưa ngón tay lên che miệng. Anh khẽ chau mày hàm ý bảo người kia trật tự. Sau đó anh quay lại nhẹ kéo áo lên phủ kín hết vai của Nhất Bác rồi ra hiệu cho đội trưởng Hoàng ra ngoài.
_ Có lẽ tôi không thể trở lại khách sạn rồi.
_ Nhưng thưa thiếu gia...
_ Phiền anh gọi điện báo lại với mẹ tôi. Vừa nãy tôi đã tắt máy rồi. Giúp chuyển lời cho mẹ tôi. Khi về tôi sẽ báo cáo lại với Chủ tịch.
_ Cơ mà....
_ Đừng nhiều lời nữa. Từ bao giờ anh được quyền trèo leo như vậy. Tôi đã bảo gì thì hãy cứ nghe theo như thế đi.
Anh đội trưởng khẽ gật đầu.
_ Vâng tôi hiểu.
Nói xong, Tiêu Chiến liền quay vào trong.
Tiêu Chiến bình thản, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh chiếc tràng kỷ. Bàn tay vẫn dịu dàng mân mê vén tóc cho Nhất Bác. Trong thâm tâm liền suy nghĩ: "Nhất Bác à, thực sự anh cũng không muốn đưa em đến những nơi đó. Những buổi tiệc tùng ồn ào luôn khiến em ngợp thở đúng không? Em đã không thích như thế thì anh nhất định sẽ không bắt buộc em đâu. Nhất Bác à, không ai có quyền bắt em phải làm điều em không thích cả. Anh sẽ không để họ làm như thế, tuyệt đối không bao giờ. Nhất Bác, anh chỉ mong lúc nào em cũng được sống bình yên. Nhất Bác nhất định hạnh phúc nhé?"
Lý Hiện dừng xe trước cổng viện mỹ thuật.
Nhanh chân chạy vào bên trong, anh đoán rằng Nhất Bác chỉ có ở nơi này.
Quả nhiên không sai, đèn phòng Nhất Bác vẫn sáng.
Lý Hiện không kiêng nể nữa, một phát mở cừa bước vào. Tiêu Chiến quay lại liền nhận ra đứa em họ của mình. Anh vô cùng kinh ngạc, liền đứng dậy:
_ Anh đang làm gì vậy? - Lý Hiện nói, âm thanh như đang chuẩn bị gào lên.
Tiêu Chiến có chút sững người nhưng phản xạ vẫn rất nhanh liền bất ngờ kéo Lý Hiện rời đi. Anh không muốn Nhất Bác bị làm cho tỉnh giấc.
_ Em im lặng đi. Đi ra ngoài với anh.
Nhưng Lý Hiện giống như không còn giữ được bình tĩnh. Vừa nãy khi anh bước vào chỉ nhìn thấy nhân dáng của Nhất Bác ngủ ngon trên ghế, Tiêu Chiến lại ngồi ở bên nắm tay cậu. Cảnh tượng đó chỉ khiến cho Lý Hiện càng thêm tức tối thôi. Cơn tức giận bùng lên khiến Lý Hiện hất tay Tiêu Chiến ra hối hả chạy lại ghế và tìm cách đánh thức Nhất Bác. Nhưng chưa kịp làm gì liền bị Tiêu Chiến chặn lấy:
_ Em đang làm cái gì vậy? Mau theo anh ra ngoài.
_ Chính anh mới là không biết mình đang làm gì. Anh không hiểu buổi tiệc lần này quan trọng như thế nào sao? Và nếu Nhất Bác không có mặt thì bác trai liệu có tha cho em ấy?
_ Cái đó anh sẽ có cách giải quyết. Nhất Bác đã say ngủ rồi, tuyệt đối không được đánh thức. Hơn nữa tiệc tùng đối với Nhất Bác mà nói cũng chẳng khác gì cực hình, em không hiểu hay sao?
_ Anh đang nói cái gì vậy? Đâu phải bữa tiệc nào cũng xảy ra sự cố?
_ Em nói như vậy có phải là không hiểu sự tình? Em cho rằng sự cố lần đó là việc ngoài ý muốn? Chúng ta đều hiểu đó là âm mưu được sắp đặt kia mà. Ai dám chắc điều đó không xảy ra? Lý Hiện, anh không thể nhiều lời với em được. Bây giờ em hãy về đi. Còn chuyện Nhất Bác, anh sẽ có cách giải quyết.
Lý Hiện nghe như vậy, bất giác nhìn qua Nhất Bác. Hơn ai hết anh hiểu được vì sao Tiêu Chiến lại hạn chế tối đa đưa Nhất Bác đến những nơi đông người. Những sự việc đã xảy ra năm đó chỉ khiến cho Lý Hiện hãi hùng và kinh sợ mỗi khi nhớ về nó. Không ai biết trước chuyện gì, vì thế Lý Hiện cũng không an tâm để Nhất Bác phải tham gia vào những hình thức phức tạp đó.
Nhìn cậu đang ngủ rất bình yên.
Lý Hiện không nỡ nhưng lại bận tâm lo lắng nếu Nhất Bác và Tiêu Chiến không có mặt tại bữa tiệc, chuyện gì sẽ xảy ra?
_ Đừng ương bướng nữa A Hiện. Anh không muốn điều đáng tiếc xảy ra nữa đâu. – Tiêu Chiến hạ giọng thuyết phục.
Lý Hiện nhìn thẳng anh. Trên tay khẽ nắm chặt lại, có chút run lên vì sự kìm nén. Nhưng nhìn giấc ngủ bình yên của Nhất Bác, anh thật tâm không nỡ.
Cuối cùng Lý Hiện đành quyết định trở về.
Trong trí nhớ của Lý Hiện vẫn nguyên vẹn những sự việc xảy ra năm đó, cái năm đón sinh nhật trưởng thành của Tiêu Quân.
Một bữa tiệc long trọng với đầy đủ thành viên gia đình, dòng họ.
Hôm đó không gian dám chừng còn lộng lẫy hơn ngày hôm nay.
Các đám em út vây quanh Tiêu Quân chúc mừng anh, trong đó bao gồm cả Nhất Bác.
Món quà to nhỏ đều được bày ra cả một bàn.
Mọi chuyện sẽ bình yên như thế, nếu như không có sự cố xảy ra.
Khi người hầu bàn bưng nồi súp hầm ra, không may va vào cạnh bàn làm cô ngã nhào xuống. Lúc đó quá hốt hoảng có lẽ người nhân viên đó đã nắm luôn chéo khăn bàn kéo xuống, toàn bộ ly tách một loạt đổ lênh láng, vỡ toang. Những mảnh thủy tinh vương vãi khắp đầy sàn nhà.
Nhưng cái chính sẽ không có gì đặc biệt, bởi sự cố đó đôi khi vẫn hay xảy ra. Điều mà Lý Hiện nhớ đến, chính là vẻ thất kinh của Nhất Bác khi nhìn thấy ly chén vỡ tung nằm la liệt từng mảnh.
Anh nhớ rất rõ tiếng thét thất thanh của Nhất Bác khi nhìn thấy miễn kính và sứ khắp nơi. Rồi cậu gào lên như điên loạn, trong khi Chủ tịch Tiêu cùng Tiêu Quân cố gắng giữ hai tay hai chân Nhất Bác lại thì cậu vẫn không ngừng la khóc. Tiêu Chiến, Tuyên Lộ cùng mẹ anh phải chạy lại đưa Nhất Bác ra ngoài. Phu nhân vì muốn trấn an đứa trẻ mà đã ôm chặt lấy cậu bé vào lòng và hối hả nói:
_ Nhất Bác à con đừng sợ. Mẹ đây, mẹ đang ở đây mà. Không sao... không sao nữa rồi.
_ Ba ở đây con à. Nhất Bác bình tĩnh lại đi con.
Nhưng Nhất Bác không ngừng gào thét. Tiếng thét của cậu đến lac cả giọng. Trong đáy mắt giống như là cái chết đang cận kề, hoàn toàn hoảng loạn: "Cứu, cứu con với. Cứu con với. Làm ơn. Chiến ca, Chiến ca cứu em với. Cứu em."
Ý thức của Nhất Bác đã hoàn toàn mất sạch. Cậu không hề biết Tiêu Chiến đang năm chặt lấy tay của cậu miệng vẫn không ngừng gọi: "Nhất Bác à, anh đây. Là anh đây. Là Chiến ca, Chiến ca đang ở đây. Em đừng sợ."
Nhất Bác thực sự không còn ý thức được điều ấy nữa.
Tiếng gào thét đó vẫn vang vọng mãi trong suy nghĩ của Lý Hiện và Tiêu Chiến. Có lẽ vì thế mà cả hai người họ vẫn luôn quyết tâm hạn chế tối đa để Nhất Bác phải va chạm với những cảnh tượng đó. Bởi sau khi điều tra mới hiểu rằng đó không phải sự cố ngoài ý muốn mà tất cả đều được sắp đặt. Vì họ cho rằng bữa tiệc mừng lễ trưởng thành của Tiêu Quân chính là đánh dấu mở rộng thị trường của Thiên Khoa đến Thiểm Tây, do có nhiều quan chức Thiểm Tây được mời dự. Có lẽ những phe đối nghịch muốn phá hoại vấn đề lấn sân sang thị trường Thiểm Tây của Thiên Khoa nên bày ra âm mưu thâm độc đó.
Suy xét tường tận sự việc nên cuối cùng cho dù trong thâm tâm nóng bừng lên như ngồi trên than hồng cháy đỏ khi nhìn thấy Tiêu Chiến ở bên Nhất Bác thì Lý Hiện vẫn đành bấm bụng quay trở về. Dù sao đi nữa lời Tiêu Chiến nói thực sự rất có lý. Lý Hiện cũng chẳng thể tìm cách gì mà đối đáp lại.
"Tiểu Bác, anh sẽ không bao giờ để cảnh tượng đó lặp lại trước mắt em một lần nữa."
Sau vài giờ, cuối cùng Nhất Bác cũng tỉnh giấc.
Mấy hôm cậu thức trắng để hoàn thành dự án. Ngày này qua ngày nọ cơn buồn ngủ như gặm nhấm cậu. Mãi đến hôm nay mới được chợp mắt một lát.
Thoắt cái mà màn đêm đã phủ xuống.
Nhất Bác xoay người đinh ngồi dậy, liền phát hiện ra áo khoác của ai đó choàng lên cho mình. Cậu nheo mắt nhìn kỹ lại. Chính là áo khoác của Tiêu Chiến.
Vội vã nhìn quanh, không thấy Tiêu Chiến đâu cả. Nhất Bác liền đứng dậy gọi Tiêu Chiến:
_ Chiến ca... Tiêu Chiến a... Chiến ca...
Không thấy ai lên tiếng. Nhất Bác liền bước ra ngoài. Đến các phòng khác mở cửa cũng không thấy.
Liền đi dọc hành lang, cuối cùng giật bắn người dừng chân trước phòng họp.
Là chú Trình cận vệ của Chủ tịch.
Nhất Bác liền cảm thấy như nguy hiểm gần kề. Cậu đứng lui lại phía sau bức tường. Ba cậu mà đã đến đây thì hẳn phải có chuyện lớn.
Chưa kịp nhớ ra mình đã lỡ bữa tiệc quan trọng của gia tộc, Nhất Bác khẽ khàng lùi về phía sau.
Chợt có ai đó ngay sau lưng mình. Quay phắt lại càng hoàng hốt hơn.
_ Ba. – Nhất Bác nhỏ giọng. Tiếng gọi run run.
_ Thế nào, còn định chạy đi đâu?
Tiêu Chiến đang nghe điện thoại ở hành lang gần đó, nghe được âm thanh phát ra từ cuối dãy vội vã chạy vào xem xét tình hình. Sau cùng chỉ thấy Nhất Bác đứng im như trời trồng, trong khi Chủ tịch thì chăm chăm nhìn cậu.
_ Nhất Bác a.
Tiêu Chiến cất tiếng gọi, Nhất Bác quay lại. Cậu nhìn thấy anh, liền gượng cười một cái. Chí ít báo rằng cậu vẫn còn sống.
_ Thằng con ngỗ nghịch, còn không mau về nhà?
_ Ba à... - Tiêu Chiến định ngăn lại nhưng Nhất Bác kéo tay anh.
_ Thế nào... vẫn còn cãi... - Chủ tịch quay lại nhìn hai đứa trẻ.
_ Dạ không ạ. – Nhất Bác khẽ cúi mặt xuống, giấu nửa người ra sau lưng Tiêu Chiến.
Chủ tịch thở mạnh một tiếng rồi quay lưng rời đi. Nhất Bác nhìn theo, đôi mắt có chút hoảng hốt. Tiêu Chiến thấy được vẻ mặt bất an của cậu, liền xoa nhẹ vào lưng.
_ Nhất Bác, không sao đâu. Còn có mẹ và anh chị, về nhà thôi.
Kỳ thực Nhất Bác không phải là sợ bị mắng hay phạt đòn. Những điều đó đối với cậu chẳng là gì hết, quan trọng là cậu lại làm cho ba mình thất vọng. Không cố ý trốn tránh khỏi bữa tiệc, nhưng mệt mỏi đã làm Nhất Bác quên lãng đi mất. Cậu chỉ định ngủ một giấc bù lại những ngày thức trắng, vậy mà không ngờ lại ra cớ sự. Nhìn Tiêu Chiến chỉ khẽ nói:
_ Em... xin lỗi.
Về đến nhà, Phu nhân đã chờ ở cửa ra vào. Chủ tịch đi ngang qua mà xem như không nhìn thấy bà, bỏ đi một mạch vào trong. Theo sau là Tiêu Chiến và Nhất Bác. Nhìn thấy Nhất Bác, Phu nhân như sống lại từ cõi hư vô. Bà chạy ngay lại:
_ Nhất Bác ơi, con đã đi đâu thế hả? Có sao không con, có vấn đề gì xảy ra không?
_ Mẹ, con không sao. – Nhất Bác an ủi.
_ Rốt cuộc thì vì sao con không đến bữa tiệc hả? Ba con rất giận đấy.
_ Vâng, con hiểu. Con... xin lỗi ạ....
_ Mẹ à, Nhất Bác vừa mới về mà. Mẹ cứ để Nhất Bác được thở một chút. Nãy giờ trên xe chẳng đứa nào dám hó hé điều gì. – Tiêu Chiến lên tiếng.
_ Lại chẳng phải vì con hay sao? Mẹ đã nói con đưa Nhất Bác đến kia mà. – Mẹ anh quay lại trách móc Tiêu Chiến, rồi nhìn qua Nhất Bác xoa xoa gò má cậu. – Nhất Bác à, chỉ vì ba con tức giận quá thôi. Không sao đâu, qua ngày mai mọi chuyện sẽ ổn.
_ Con xin lỗi. - Nhất Bác khẽ cúi đầu. - Con lại làm mẹ lo lắng....
_ Đừng nói như vậy con, Nhất....
_ VƯƠNG NHẤT BÁC.
Tiếng gọi của Chủ tịch vọng ra từ phòng khiến tất cả mọi người giật bắn người....
Nhất Bác hiểu mình không thể thoát, liền im lặng tiến về phía phòng của Chủ tịch.
Tiêu Chiến cũng theo vào.
Nhất Bác mở cửa rón rén bước vào trong.
_ Tiêu Chiến, con đi ra ngoài đi.
_ Ba à, hồi nãy con đã nói hết với ba rồi mà. Chuyện này Nhất Bác không có lỗi. – Tiêu Chiến kéo Nhất Bác ra phía sau mình.
_ Con không nghe ba nói gì sao? Ra ngoài ngay.
_ Anh hãy ra ngoài đi, em sẽ nói chuyện với ba. Không sao mà.
Tiêu Chiến lo lắng nhìn Nhất Bác, Phu nhân cũng thấp thỏm nhìn biểu hiện của chồng mình. Hơn ai hết bà hiểu cơn cuồng phong sắp sửa nổ ra. Tiêu Chiến kìm nén chính bản thân nhìn thẳng vào Chủ tịch, Nhất Bác vội vã kéo tay anh. Cậu không muốn anh lại gây chiến với ba vì cậu nữa.
Cuối cùng, Tiêu Chiến vẫn không thể chiến thắng được ba mình. Cho dù trong nhà anh là đứa con được yêu thương và tôn trọng nhất thì với hoàn cảnh hiện tại ba anh cũng nhất định không nhân nhượng. Tiêu Chiến rời đi nhưng không quên nắm nhẹ cánh tay của Nhất Bác.
_ Đừng lo, có anh ở ngoài. Nếu tình hình không ổn anh sẽ vào đưa em ra ngay.
Nhất Bác nhìn anh, mỉm cười hàm ý trấn an. Anh luyến tiếc nhìn cậu rồi bước ra ngoài.
Còn lại một mình Nhất Bác với Chủ tịch.
Ông ngước lên nhìn, vẻ lo lắng của Nhất Bác khiến ông không cầm lòng được:
_ Ngồi xuống đi.
Nhất Bác vâng lời đến gần nơi đối diện Chủ tịch mà ngồi xuống.
_ Ba... đã nghĩ rằng, con sẽ đến.
_ Con xin lỗi ạ.
_ Chưa bao giờ ba thấy thất vọng như lần này.
_ Là lỗi của con.
_ Cho dù thế nào con cũng phải gọi điện mà cho ba một lý do chứ?
_ Vâng...
Nhất Bác cúi đầu.
_ Thật sự, càng lúc ba càng cảm thấy lời nói của mình không có trọng lực với con.
_ Ba, không phải như vậy đâu. Con không có ý đó. – Nhất Bác lắc lắc đầu phủ nhận lời Chủ tịch vừa nói.
_ Thế thì tại sao hết lần này đến lần khác lại thất hứa?
_ Con... cũng muốn đi. Thật đấy. Nhưng mà con đã ngủ quên mất.
_ Điều này ba đã nghe A Chiến nói. Trong chuyện này A Chiến cũng là tòng phạm. Em bảo anh, anh bảo em. Hai đứa thi sức mà qua mặt ba, phải không? Đã không dạy bảo được em thì thôi, lại còn tiếp tay cho nó. Xem ra ba đã quá nuông chìu A Chiến rồi.
_ Không... không ạ. – Nhất Bác lắc đầu kịch liệt hơn. – Tất cả mọi chuyện này là lỗi của con, Chiến ca không làm gì sai cả. Ba muốn trách cứ gì thì xin hãy trách một mình con thôi ạ.
_ Hai cái đứa này, ba còn chưa nói gì mà? – Chủ tịch thật sự bất lực trước hai đứa trẻ này. Cho dù thế nào chúng cũng sẽ bảo vệ nhau không để bất cứ ai làm tổn thương đến một trong hai. Chủ tịch đành hạ giọng xuống. – Ba không muốn nói là trách hay không, nhưng thực sự ba rất buồn vì sự cố lần này.
_ Con thực sự không cố ý ạ. – Nhất Bác khẽ cúi đầu.
_ Nhất Bác à, không phải ba muốn ép con tham gia vào các buổi tiệc vô bổ. Ba cũng hiểu rằng những bữa tiệc này thực sự chẳng giúp ích gì được. Nhưng mà trong công việc con cũng hiểu có những lúc khi tiếp xúc với khách hàng đều không tránh khỏi việc phải va chạm ăn uống.
_ Vâng, con hiểu.
_ Nhất Bác, ba không muốn lặp lại sai lầm này một lần nào nữa trong cuộc đời. Con hiểu rồi chứ?
_ Vâng.
_ Nhất Bác, bữa tiệc xác nhập này là ảnh hưởng rất nhiều đến Thiên Khoa. Thiên Khoa vững mạnh như ngày hôm nay một nửa là nhờ vào Vương thị. Ba chỉ mong là con hiểu, thành quả này nhất định phải có sự tham gia của con. Ba biết điều đó là đặt gánh nặng lên vai con, nhưng với sự nỗ lực của ba mẹ con và của con hiện giờ điều đó là hoàn toàn xứng đáng và là điều đương nhiên bắt buộc. Nhất Bác a...
_ Con... - Nhất Bác lúc bấy giờ nhìn thẳng vào Chủ tịch. – Con không muốn nhắc nhở đến ảnh hưởng của Vương thị.
_ Thật ra thì...
_ Con hiểu những gì ba muốn nói. Nhưng Thiên Khoa này chính là tâm huyết của rất nhiều người. Năm xưa ông nội cũng nói rằng mong muốn lớn nhất của ông chính là nhìn Thiên Khoa vững mạnh. Nhưng điều đó không có nghĩa là ông muốn khẳng định ảnh hưởng của Vương thị đối với Thiên Khoa.
_ Nhất Bác, ba hiểu những gì con nói. Nhưng ba không chỉ muốn con tham gia với tư cách là người thừa kế của Vương thị, mà là tham gia với tư cách là con trai của ba.
_ Chuyện này...
_ Nhất Bác, đối với ta con chính là con, không hề thay đổi. Cũng giống như anh chị con, đối với ba mẹ, con cũng đặc biệt quan trọng như thế. Nhất Bác, con có hiểu không?
Lần này Nhất Bác im lặng không nói gì thêm. Thâm tâm cậu hoàn toàn hiểu những gì Chủ tịch vừa nói. Đối với những người làm cha làm mẹ, họ sẽ làm tất cả để con cái mình được hạnh phúc.
_ Nếu con đã hiểu rồi thì nhất định phải hứa với ba rằng, sẽ không để chuyện này tái diễn.
_ Vâng ạ, con xin hứa. Từ giờ trở về sau không bao giờ lặp lại sai lầm này nữa.
_ Được rồi, con về phòng đi. – Chủ tịch gật đầu.
_ Ba... – Nhất Bác lại nhìn ông, ánh mắt có phần khẩn cầu tha thiết.
_ Gì chứ? – Chủ tịch ngạc nhiên nhìn cậu.
_ Ba... đừng giận... Chiến ca nhé.
_ Lại còn lo ba sẽ giận Chiến ca của con sao? – Chủ tịch cười cười nói.
_ Chẳng qua là...
_ Được rồi... ba đã nói ba chưa bao giờ giận các con. Ba cũng hoàn toàn hiểu vì sao A Chiến lại làm như vậy. Nhưng mà ba không thể chấp nhận nếu sai lầm này lại lặp lại.
_ Không ạ, tất cả là lỗi của con. Anh ấy không có lỗi ạ. Chỉ vì con đã quên cuộc hẹn, chỉ vì con đã ngủ quên mất nên mới ra cớ sự. Ba, ba đừng trách mắng anh ấy.
Chủ tịch liền nhìn Nhất Bác, rồi khẽ mỉm cười:
_ Ba không nghĩ, các con lại có thể giống nhau như thế. Cả con và A Chiến đều y hệt nhau. Không khác một chút nào.
_ Ba, đừng giận Chiến ca nhé.
_ Ừ, lần này ba sẽ tạm cho qua. Nhưng lần sau thì sẽ phạt nặng lắm, biết chưa nào?
Nhất Bác liền mạnh mẽ gật đầu rồi mỉm cười thật tươi, tỏ rõ sự biết ơn.
Nhìn đứa trẻ trước mặt, Chủ tịch cũng đành bất lực. Hiếm khi ông có thể nói nặng lời với nó cũng hiếm khi có thể trách phạt nó. Chỉ đơn giản nhìn nụ cười của nó liền khiến đôi phương bao nhiêu giận dỗi cũng đều tan đi thành bọt bể. Cuối cùng chỉ có thể vô thức vô giác mà làm theo yêu cầu của cậu bé ấy.
Hiện tại Chủ tịch cũng giống hệt như thế, trước vẻ ăn năn của đứa con cứng đầu liền không khỏi mủi lòng mà chấp nhận vô điều kiện mọi yêu cầu của nó.
Thằng bé Vương Nhất Bác này vốn có mãnh lực, chỉ cần đối diện với ai cũng đều cuốn lấy người đó vào tâm tưởng, khiến người đó không bao giờ thoát ra được. Cũng vĩnh viễn không bao giờ muốn thoát. Bất kể là ông hay vợ ông, các anh chị em trong họ hàng, và những đứa con của ông cũng đều chung một tâm trạng như thế. Nên ông thật lòng thông cảm với A Chiến của mình.
Nhìn bóng Nhất Bác khuất sau cánh cửa, Chủ tịch liền nói: "Nhất Bác à, ba chỉ mong con có thể thoát khỏi nỗi ám ảnh đó mà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top