Chap 17

Sáng sớm, trời mưa lất phất. Mưa rơi mềm mại, trong suốt, không khí trong lành và tươi mới như một giấc mơ. 

Dưới tán cây rậm rạp. 

Ánh ban mai trong mưa xuyên qua từng kẽ lá, không khí dường như đang có một luồng gào quang bao phủ sắc xanh ươn ướt như thủy tinh kia. 

Một cô gái đang nằm phủ phục trên bàn đá ngủ. 

Mái tóc đen mềm mại như tơ, khuôn mặt nghiêng nghiêng vô cùng xinh đẹp, hàng mi dài cong cong, một vẻ đẹp thanh thoát đến hoàn mỹ, nhưng lại có nét bi thương, lãnh đạm. 

- Này Yuri, cậu lại ngủ quên nữa sao ? Vào nhà nghỉ ngơi đi trời mưa rồi cậu sẽ bị nhiễm lạnh mất 

Sooyoung khẽ lay cánh tay của Yuri, điều chỉnh giọng nói vừa đủ không khiến Yuri giật mình. Hàng mi khẽ lay động, uể oải chớp mắt Yuri khẽ vươn vai 

- Không cần đâu, tớ ổn. Có tin gì mới không ? 

- Cậu sẽ không tin được đâu. Có rất nhiều điều thú vị - Sooyoung khẽ nháy mắt, nụ cười cũng trở nên bí ẩn 

- Lại chuyện gì nữa đây, mau nói đi tớ không phải là một người có đầy đủ kiên nhẫn. 

- Được rồi đừng nôn nóng. Tớ đã điều tra về BoA unnie và thật sự rất bất ngờ khi cô ấy đã rút cổ phần ra khỏi công ty, đồng thời bán số cổ phần đó cùng một số tài sản thừa kế cho ngân hàng. 

- Cái gì ? Bán cổ phần và tài sản thừa kế ? Để làm gì? BoA unnie cần số tiền lớn như thế để làm gì ? 

- Tớ không biết. Nhưng cậu vẫn còn nhớ vụ khủng hoảng của BJ Ent không ? Sau lần đó BJ Ent đã có chủ tịch mới nhưng chưa bao giờ người này xuất hiện trước báo chí kể cả những buổi tiệc thường niên trong giới. Thời điểm BoA bán cổ phần trùng với thời điểm BJ Ent vực dậy sau khủng hoảng… 

- Ý cậu là … 

Yuri nghi ngại nhìn Sooyoung, ánh mắt quyết đoán của Sooyoung khiến Yuri cảm thấy hoang mang. Từ việc BoA rút cổ phần, bán tài sản cho đến việc bỗng dưng cô ấy lại xuất hiện ở Hàn Quốc và kéo theo những vụ rắc rối. 

Bỗng dưng Yuri cảm thấy lạnh lẽo, nhất thời cậu nghĩ chính BoA là người đã tố cáo cậu trước báo chí, khiến cậu phải lao đao trước những lời chỉ trích nặng nề của công chúng. Cái cảm giác bị chính người thân phản bội thật sự rất đau. 

Toàn thân lạnh buốt, cậu không kiềm chế được cơn run rẩy. 

Trầm mặc một lúc lâu Yuri chợt cười nhạt. Nụ cười đẫm đầy chua xót nhưng ánh mắt thì không còn chứa đựng tình cảm. 

- Tất cả là do BoA gây ra sao? 

…………

Ánh nắng chiều chiếu vào vườn hoa, hương hoa thơm ngát nhẹ nhàng lan tỏa trong gió. Dưới bóng cây râm mát, một chiếc bàn uống trà hình tròn sơn trắng, bộ ấm trà bằng sứ cũng màu trắng vô cùng tinh xảo, hương trà thơm ngát. Trên chiếc ghế dựa màu trắng, BoA chăm chú thưởng thức chén trà, Yuri ngồi đối diện lạnh lùng nhìn cô. 

Lúc đó, không gian vô cùng tĩnh mịch, một sự im lặng đáng sợ. 

- Unnie đang định mở một công ty sao ? – Yuri cảm thấy môi dưới mình run run

BoA ngẩn lên nhìn cậu, ánh mắt ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại. 

- Không hẳn là vậy chỉ là hùn vốn cùng vài người bạn thôi. Từ khi nào em quan tâm đến unnie vậy 

- Từ khi unnie phản bội tôi. – Ánh mắt Yuri trở nên sắc lạnh 

- Kwon Yuri, trước khi muốn buộc tội người khác cậu cần phải có bằng chứng nếu không tôi có thể kiện cậu vì tội vu khống. – giọng của BoA trở nên *** gắt hơn, nét bình tĩnh đã biến mất 

- Được rồi unnie cứ bình tĩnh, hiện tại tôi vẫn chưa có bằng chứng. Tôi chỉ muốn khuyên unnie hãy dừng lại, đừng làm mọi việc trở nên tồi tệ hơn. Taeyeon mãi mãi không thể thuộc về unnie. Chúng ta cùng chung một dòng máu vì vậy tôi cũng không muốn nhìn thấy unnie sai lại càng sai như thế … 

BoA giận dữ đặt mạnh chén trà xuống bàn, một tia nhìn hung dữ không thể nắm bắt được nhưng cũng có một chút yếu đuối thoắt ẩn thoắt hiện. 

- Một kẻ bán đứng appa mình vì một người con gái khác thì không có quyền thuyết giảng tôi. Kwon Yuri, chính cậu là kẻ đã phá hủy gia đình chúng ta 

- Tôi phá hủy ? Unnie nghĩ đó là một gia đình hạnh phúc sao? Tôi không ngờ unnie lại ích kỉ như thế. Lão ta không xứng đáng để nhận sự kính trọng ở tôi, một tên lừa đảo khốn kiếp, một người chồng đáng nguyền rủa. Omma đã phải cắn răng chịu đựng lão chỉ để giữ lấy cái gia đình hạnh phúc ảo vọng ấy thôi. 

- Im đi ! 

Cô hét lên với tất cả hơi sức còn lại, âm thanh xuyên qua sự tĩnh mịch ấy, tán cây rậm rạp khẽ lay động. Sau đó, cô bắt đầu run rẩy, ngồi thụp xuống đất, nước mắt lặng lẽ trào ra. 

Yuri nói đúng, gia đình cô trước đây không hề hạnh phúc đó chỉ là vẻ ngoài mà thôi. Cô đã từng chứng kiến cảnh tượng người đàn ông ấy đánh mẹ cô nhưng bà lại không hề chống trả chỉ im lặng chịu đựng. Nghĩ đến những hình ảnh ấy càng khiến cô đau lòng. 

Đó chỉ là cái cớ để cô che dấu những lỗi lầm của mình, cô hãm hãi Tiffany thật ra cũng chỉ vì muốn chiếm lấy Taeyeon. Cô tố cáo Yuri trước công chúng vì muốn Yuri cảm nhận được sự đau khổ của Taeyeon khi cậu ấy phải rời xa Tiffany. Tất cả những điều cô làm cũng chỉ vì muốn có được tình yêu của Taeyeon. 

Tiếng lá cây xào xạc trong gió giống như một cơn ác mộng. 

Sự thật, cuối cùng cũng không thể che giấu mãi được. 

Yuri quì xuống cạnh BoA, lựa lời an ủi cô. 

- Kết thúc rồi, BoA. Unnie không thể làm thay đổi định mệnh. Họ vốn dĩ đã thuộc về nhau, unnie đừng cố chấp nữa để rồi nhận thêm những nỗi đau và những hối hận muộn màng. Tôi sẽ giúp unnie giữ bí mật này, hãy rời khỏi Seoul, trở về Mỹ và bắt đầu một cuộc sống mới. 

Lá cây vẫn không ngừng kêu xào xạc

Ráng chiều đỏ rực đổ xuống sân vườn. 

Bóng cây rậm rạp càng khiến không gian trở nên yên tĩnh hơn. 

Câu chuyện đã đi đến hồi kết … ? 

………

Buổi tối Tiffany vừa đi mua sắm về, cô hớn hở chạy vào phòng khách tìm Taeyeon. Cậu đang chăm chú xem TV vừa nhìn thấy Tiffany Taeyeon mỉm cười dịu dàng hỏi : 

- Em về rồi à ? Có mua gì cho Tae không ? 

- Mau đoán xem em mua tặng Tae thứ gì ? 

Tiffany giấu chiếc hộp sau lưng, cười hì hì bắt cậu đoán xem món quà cô sắp tặng cậu là gì. 

- Là sơ mi trắng – Taeyeon mỉm cười nói 

- Hả? Sao toàn đoán áo sơ mi trắng, Tae không thể đoán sang thứ khác được sao? Em cũng có thể tặng Tae khăn tay, chocolate, thạch hoa quả, … Tại sao lại cứ đoán là sơ mi trắng cơ chứ ? – Tiffany tức mình đánh vào vai Taeyeon 

Taeyeon nắm lấy tay Tiffany, ánh mắt ngập tràn nụ cười hiền lành 

- Bởi vì lần nào đi shopping em cũng mua tặng Tae sơ mi trắng, em còn bảo rất thích Tae mặc sơ mi trắng 

Cô ngẩn ngơ. Ờ, đúng là cô có nói như thế, nhưng phải công nhận rằng Taetae của cô mặc sơ mi trắng rất đẹp. 

- Nhưng hồi đó khác bây giờ khác, câu trả lời đó không tính, Tae đoán lại lần nữa đi ! – Tiffany chu mỏ 

Cô cười một cách lém lỉnh, ngồi lên sofa, ghé sát vào người Taeyeon, mắt hấp háy 

- Taetae, đoán xem em tặng gì nào ? 

- Ưm… chocolate chăng ? – Cậu làm ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ 

- Không phải – cô lắc đầu 

- Khăn choàng 

- Sai bét ! – Cô đắc ý lắc đầu 

- A, Tae biết rồi. Là Jelly hoa quả đúng không ? 

- Không phải, Pabo~~ ! Quả thực không đoán được là gì sao ? – Tiffany lớn tiếng thở dài, lắc đầu ra vẻ thông cảm lắm 

Taeyeon gãi đầu, cười nhẹ. Đúng là ngốc thật, chiếc hộp to thế kia mà đoán là Jelly hoa quả. 

- Ừm, Tae không đoán được. 

- Hehe, vậy Tae có muốn biết bên trong là gì không ? – Tiffany bật cười hưng phấn 

- Có

- Muốn nhiều không ? 

- Cực kì muốn 

- Được rồi, vì Tae cực kì muốn như thế nên em mới cho Tae biết đấy nhé. Em có tốt không ? – Tiffany đưa chiếc hộp cho Taeyeon, cười hi hi 

- Ha ha, em rất tốt bụng 

- Tae mau mở ra đi. Có thích không ? – Tiffany hồi họp chờ đợi nhìn Taeyeon mở chiếc hộp 

Bên trong là một chiếc sơ mi trắng. 

- Hi hi, cái áo này rất đẹp đúng không ? Khuy áo làm bằng gỗ đấy, nhìn rất tinh tế, màu trắng cũng không lóe quá, một vài nét hoa văn được in chìm trong vải, rất dịu dàng và trang nhã. Vừa nhìn thấy nó em liền nghĩ, nếu Taetae của em mà mặc nó trông sẽ vô cùng đẹp cho mà xem! – Cô nói một cách mãn nguyện 

Taeyeon mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng mân mê chiếc áo rồi đặt xuống, kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng nói 

- Cám ơn em, Tae rất thích, đúng là chiếc áo rất đẹp 

- Tae biết không, Tae là người mặc sơ mi trắng đẹp nhất thế gian này ! Một chút tì vết cũng không có, chỉ có một màu trắng, vô cùng đẹp và tinh khiết. Dù đó chỉ là một chiếc sơ mi trắng bình thường nhưng Tae mặc vào vẫn đẹp như một thiên thần. Lúc Tae nói yêu em Tae cũng mặc một chiếc sơ mi trắng, lúc ấy em đã nghĩ rằng mình yêu một thiên thần đấy. 

Tiffany cuộn tròn trong lòng Taeyeon, cô ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ. Hít hà mùi hương trên người Taeyeon, một mùi thơm quyến rũ, dễ chịu vô cùng. Cậu mỉm cười khẽ hôn lên trán cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Hai người yên lặng tựa vào nhau. Không khí yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng di chuyển của hương hoa. 

- Taeyeon à, em đói rồi. – Tiffany nũng nịu chu môi 

- Ờm vậy chúng ta ra ngoài ăn nhé. 

- Không chịu, em muốn ăn thức ăn do Tae nấu cơ. 

- Bây giờ sao ? – Taeyeon khẽ nhíu mày, bản thân cậu cũng đang lười xuống bếp lúc này 

- Đi mà, Tae biết không mỗi lần thưởng thức món ăn do chính tay Tae nấu, em luôn cảm thấy vô cùng hạnh phúc luôn ấy. – Tiffany chớp mắt làm bộ mặt “cún con” và dùng giọng nịnh hót nói. 

Taeyeon ngây người rồi cuối cùng cười đầu hàng. 

- Được rồi, được rồi Tae thua em rồi. 

Cô vui mừng ngồi bật dậy, hôn mạnh một cái thật kêu lên má Taeyeon. 

- Oa! Taeyeon quả là người tốt nhất, tốt nhất thế giới này! 

Tiffany vui vẻ kéo Taeyeon xuống bếp, gian bếp vang lên tiếng cười đùa hạnh phúc. Trong phút chốc ngôi nhà vẫn thường lạnh lẽo và cô đơn của Tiffany bỗng tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. 

………

Sau đây là những cái tít nổi bật trong tháng : 

“ KY Ent kiện BJ Ent tạo scandals gây ảnh hưởng đến danh tiếng của Tiffany Hwang” 

“ Viện kiểm soát đang xem xét hồ sơ vụ Tiffany Hwang, phía cảnh sát vẫn đang điều tra” 

“ BJ Ent phải bồi thường danh dự và buộc phải có lời xin lỗi với Tiffany Hwang” 

“ Chỉ số cổ phiếu của BJ Ent giảm kỉ lục, các khoản nợ của công ty này càng gia tăng. BJ Ent đứng trên bờ vực phá sản ?” 

“ Tiffany Hwang đột ngột tổ chức họp báo tại trụ sở KY Ent ” 

Tại tòa cao nhà chính của KY Ent, một buổi họp báo được diễn ra. Các phóng viên đều vội vã chuẩn bị một cách cẩn thận để ghi lại tòan bộ buổi họp báo quan trọng này. Tấm áp phích lớn được đặt trên sân khấu nhỏ là hình ảnh Tiffany đang mỉm cười, đó là khoảng thời gian hoạt động âm nhạc của cô. 

Một lát sau, Tiffany xuất hiện cùng nụ cười tươi tắn và đáng yêu của mình. Bên cạnh cô là Quản lý Choi Sooyoung cùng các vệ sĩ. Tiffany mỉm cười cúi chào các phóng viên, cô ngồi xuống ghế và đối diện với đèn flash, tiếng bấm máy tách tách, cùng vô số những câu hỏi của các phóng viên. Sooyoung ra hiệu để mọi người im lặng và chú ý đến Tiffany. Cô khẽ cám ơn cậu và chỉnh lại mic 

- Xin cám ơn tất cả mọi người đã có mặt trong buổi họp báo này. Tôi xin thông báo một điều quan trọng đó là tôi sẽ dừng sự nghiệp ca hát và bắt đầu một cuộc sống mới, cuộc sống của một người bình thường. 

Ngay lập tức cả hội trường ồn ào, nhốn nháo lên, các phóng viên nhào nhào đặt câu hỏi. Sooyoung lắc đầu ngao ngán nhìn bọn phóng viên 

- Xin mọi người hãy giữ im lặng, Tiffany sẽ trả lời tất cả câu hỏi của các vị. 

Đám phóng viên đã bớt ồn ào hơn, một người đứng dậy hỏi : 

- Thưa cô, lí do gì đã khiến cô đưa ra quyết định này trong khi sự nghiệp của cô vẫn đang ở trên cao ? 

- Tôi nghĩ đã đến lúc mình cần dừng lại, tôi đã đạt được ước mơ của mình và có được thành công như ngày hôm này là quá đủ. Tôi muốn sống một cuộc sống của người bình thường, không ánh đèn sân khấu, không báo chí, không đèn flash, không scandals … - Tiffany bình tĩnh nói, giọng nói rất nhẹ nhưng cũng rất kiên quyết 

Một gã phóng viên khác đứng lên đặt câu hỏi 

- Tiffany, có phải cô dừng lại là vì sợ mắc phải những scandals tương tự vừa rồi không ? 

Sooyoung cau mày khó chịu định bỏ qua câu hỏi này nhưng Tiffany ngăn lại, cô mỉm cười nói : 

- Tất nhiên là không phải. Đối với một ngôi sao thì việc mắc phải scandals là chuyện bình thường, tôi nghĩ những scandals có thể sẽ là những bài học quí giá cho các ngôi sao, nó giúp chúng tôi trưởng thành hơn, thận trọng hơn trong việc tạo dựng hình tượng của bản thân. Để trở thành một ngôi sao, chúng tôi cần phải mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn trước những scandals và những lời chỉ trích vô căn cứ hoặc những scandals dựng chuyện từ báo chí. 

Khán phòng bỗng dưng im lặng, đám phóng viên có phần ngượng ngùng nhìn nhau. Họ không còn tỏ thái độ nháo nhào, lộn xộn như vừa rồi, ai nấy cũng thận trọng giữ im lặng. Sooyoung ngồi bên cạnh Tiffany suýt chút nữa đã bật cười, Tiffany giờ đây đã trưởng thành hơn, cô không còn là cô gái yếu đuối và thiếu kiên quyết. Cô đã trở thành một cô gái mạnh mẽ, kiên cường nhưng lại rất duyên dáng và nữ tính. 

Lát sau, một nữ phóng viên đứng dậy mỉm cười rồi đặt câu hỏi 

- Cô Tiffany, cô trả lời rất hay. Vậy cô có dự định gì trong tương lai ? Và cô định sẽ bắt đầu cuộc sống mới của mình ở đâu? 

- Cám ơn cô. Ban đầu tôi muốn bắt đầu cuộc sống mới ở một nơi khác, một nơi xa Seoul nhưng hiện tại tôi vẫn chưa có quyết định cuối cùng. Dự định của tôi vẫn sẽ làm việc cho KY Ent nhưng ở một chức vụ khác. 

Tiffany vẫn bình tĩnh trả lời tất cả câu hỏi của báo chí, buổi họp báo diễn ra rất hoàn hảo. 

Ngay sau buổi họp báo, Tiffany đi đến văn phòng của Yuri. Cậu tỏ ra rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô

- Tiffany ! Yul không nghĩ là em sẽ đến đây 

- Em ngồi được không ? – Tiffany mỉm cười 

Yuri vội gọi thư kí pha cà phê, bối rối ngồi đối diện với cô. Tách cà phê nóng hổi nghi ngút khói, Tiffany cúi đầu thưởng thức cà phê. 

Không gian yên tĩnh ấy dường như chỉ thuộc về cô và cậu. 

Nhìn Tiffany, Yuri cảm thấy thật xấu hổ về những việc mình đã làm. Cậu đã làm tổn thương cô quá nhiều, giờ đây đối diện với cô Yuri không biết nên nói gì. 

- Em đến để thanh toán hợp đồng, chúng ta đã thỏa thuận điều này qua điện thoại rồi đúng không ? 

- Ưm … đúng vậy. Nhưng em sẽ phải đền một khoản tiền rất lớn cho hợp đồng này không ? 

- Em không chấm dứt hợp đồng với KY Ent, chỉ là dừng việc ca hát thôi. Em sẽ ở lại đây với tư cách là người hướng dẫn các trainer. 

- Vậy sao? Yul rất bất ngờ vì điều này, Yul đã nghĩ là em sẽ không bao giờ muốn gặp lại Yul – Yuri mừng rỡ nói 

- Mọi chuyện đã kết thúc rồi, em cũng không muốn lòng mình trở nên nặng nề với những thù hận ấy. Yul là một người tốt và em nghĩ rằng sẽ có một người tốt hơn em yêu Yul. 

- Cám ơn em, Tiffany. Yul hi vọng em và Taeyeon sẽ được hạnh phúc bên nhau mãi mãi 

Tiffany mỉm cười và ôm lấy Yuri với tư cách là một người bạn. Yuri cười nhẹ, nụ cười tuy vẫn còn vươn lại nét chua xót nhưng vẫn tràn ngập một niềm vui. 

…………… 

Chuông điện thoại vang lên trong lúc Taeyeon đang ra sức chạy bộ trên chiếc máy. Cậu lướt nhìn ID, ánh mắt có chút nghi ngại, cuối cùng cậu cũng quyết định nghe máy. 

- Có chuyện gì à, BoA unnie ? 

- Taeyeon, hôm nay là sinh nhật tôi cậu đến chung vui cùng tôi được không ? – giọng BoA trầm buồn 

- Mmm … tối nay tôi có hẹn với vài người bạn có lẽ … 

- Tôi sắp rời khỏi đây rồi, chỉ một lần nữa thôi tôi sẽ không tìm cậu nữa. 

Taeyeon ngập ngừng một lúc lâu rồi nói 

- Thôi được rồi, tôi sẽ đến nhà unnie 

- Không cần đâu, tôi sẽ đến đón cậu. Gửi địa chỉ qua cho unnie nhé. Gặp lại cậu sau. 

……………

Gió biển thổi rì rào, vườn hoa đua nhau khoe sắc, ngôi biệt thự sơn trắng của BoA sừng sững đứng yên như thành lũy. Bên dưới là sóng biển ầm ầm xô vào chân núi. 

Những tán cây xum xuê tỏa bóng mát xuống con đường, một con đường núi thẳng tắp, rộng rãi. Con đường dẫn đến ngôi biệt thự trên núi, không có người qua lại, ít xe cộ ồn ào, chỉ có tiếng sóng biển, tiếng chim hải âu … 

BoA mỉm cười mở cửa kéo Taeyeon vào bên trong, cậu ngạc nhiên nhìn xung quanh. Ngôi nhà dường như đã được chuẩn bị sẵn cho một bữa tối lãng mạn. 

Một bàn đầy thức ăn được dọn sẵn, giữa bàn là một chiếc bánh kem nhỏ. Taeyeon khéo léo cắm nến lên bánh, loay hoay tìm bật lửa. BoA đứng gần đó thấy Taeyeon đang loay hoay liền nói 

- Để tôi đi lấy bật lửa 

- Không được, unnie ngồi xuống đi để tôi đi lấy. Nó nằm trong ngăn kéo dưới bếp đúng không ? 

- Ừm. Cám ơn cậu 

Một lát sau, nến đã được thắp sáng, Taeyeon hát mừng sinh nhật BoA trong ánh nến dìu dịu lay động. BoA nhìn Taeyeon, ánh mắt u uất đầy vẻ thống khổ, cô trầm lặng rất lâu sau đó. 

Họ vui vẻ dùng bữa với nhau, trò chuyện rôm rả chẳng khác gì một cặp đôi hạnh phúc đang bên nhau trong buổi tiệc sinh nhật. 

...

Ánh trăng sáng soi bóng trên mặt biển, sóng biển rì rào vỗ về dưới chân núi. 

Gió khe khẽ thổi qua. 

Taeyeon ngẩn ngơ đứng trên ban công hướng ra phía biển, đã bao lâu rồi cậu không được gần biển như thế này nhỉ ? Bỗng nhiên cậu cảm thấy nhớ ông bà Kim, không biết họ vẫn khỏe chứ ? Gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra nên Taeyeon vẫn chưa gọi điện hỏi thăm họ. Gió biển miên man thổi bay mái tóc cậu, mùi của biển mằn mặn nhưng lại rất dễ chịu. 

- Hình như cậu rất thích biển đúng không ? 

BoA đột nhiên xuất hiện bên cạnh Taeyeon, cậu mỉm cười gật đầu. 

- Tôi vốn sinh ra và lớn lên cùng biển, đối với tôi biển là một thứ rất thiêng liêng và cao quý. 

Dưới ánh trăng. 

Mái tóc ngắn của Taeyeon bóng mượt như nhung. Khuôn mặt rạng rỡ, trên khóe môi thoáng nét cười dịu dàng xinh đẹp như một đóa hoa rực rỡ. Ánh mắt tựa mặt hồ dưới tia nắng ấm áp của mùa xuân, lặng lẽ lướt trôi trên gương mặt BoA. 

Hệt như bị đánh trúng, trong lòng cô dấy lên cảm giác đau nhói. BoA cúi đầu che giấu nụ cười đau khổ. 

- Cậu dùng rượu vang nhé, đây là chai rượu lâu năm mà một người bạn đã tặng cho tôi đấy. 

Taeyeon mỉm cười gật đầu. BoA đi vào trong rót rượu vào hai chiếc ly thủy tinh, Taeyeon vẫn say mê ngắm nhìn biển đêm, BoA nhìn cậu rồi âm thầm lặng lẽ bỏ vào ly rượu một viên sủi nhỏ xíu. Viên sủi tan dần, tan dần rồi nhanh chóng biến mất như chưa từng xuất hiện. Cô đưa ly rượu cho Taeyeon, cười nhẹ 

- Uống mừng cho cậu và Tiffany 

- Cám ơn unnie. Chúc mừng sinh nhật 

.

Ánh nến đã tàn. 

Ly rượu vang nằm lăn lóc trên bàn. 

Ánh trăng nhạt nhòa khẽ phản chiếu trên mặt kính. 

Màn đêm chìm vào tĩnh lặng, không khí lạnh lẽo bao trùm. 

Taeyeon mê man hoàn toàn không biết những gì đang diễn ra xung quanh. 

BoA đưa tay vuốt lấy khuôn mặt cậu, một cách đau khổ cô hôn lên môi cậu và để mặc những giọt nước mắt rơi 

- Taeyeon, tôi yêu cậu và chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau …… 

………… 

Một kết thúc bi thảm … ?

--------------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: