Chap 14

Hôm nay Woo Young không đi học!!Đối với học sinh,nghỉ học 1,2 bữa là chuyện bình thường nhưng với Woo thì chả bình thường tí nào.Anh chàng này tuy là vào lớp cũng chẳng học hành gì nhưng mà suốt 3 năm học trung học thì anh không nghỉ ngày nào cả.Quả là chuyện là à nha.Bản thân Ji Eun cũng thấy lạ lắm cơ,cô biết tính Woo Young không bao giờ nghỉ học cả mà.Không lẽ xãy ra chuyện gì với anh???Những suy nghĩ ấy làm cho suốt buổi học Ji Eun không tài nào tập trung được cả,cứ nghĩ về anh mãi thôi.....

-Yah!!!Ji Eun à!Em có nghe cô giảng bài không thế??-Giọng lảnh lót của bà cô Lee ác quỷ vang lên làm Ji Eun giật thót người

-Dạ......

-Lo mà tập trung học đi.Dù học giỏi cách mấy nhưng mà nếu tôi cho hạnh kiểm tệ là rớt như thường đó...-Bà cô liếc cô 1 cái rõ sắc rồi đi thẳng lên bục giảng.Nghĩ cũng lạ,trong lớp hiện giờ có tới 2 người không chú ý nghe giảng mà bả có dám nói gì đâu,toàn chửi Ji Eun không à.Sao không chửi cái cặp đôi ngồi bàn chót đang dành ăn vụng mà dánh nhau chí chóe ấy....

Khi tiếng chuông vừa báo hiệu giờ ra về là Ji Eun đã nhanh chóng dọn sách vở và chạy thẳng một mạch ra cửa rồi.Thì ra là cô đi xuống phía vườn hoa sau trường,với cái linh tính của cô là anh đang ở đây nhưng lý trí lại bảo rằng anh sẽ chẳng bao giờ đến nơi này.Tuy là nội tâm tranh chấp dữ dội nhưng mà sao bước chân vẫn cứ bước xuống phía vườn hoa....

Và đúng như suy đoán của cô,anh ở đó....Cô cố gắng núp vào bụi cây gần đó quan sát anh.Bây giờ đã bước sang mùa hè rồi,cái nắng gay gắt cứ đổ xuống vào người anh.Những giọt mồ hôi thì thi nhau đổ xuống,anh thở dốc,vẻ mặt có vẻ mệt lắm.Sau khi đứng một hồi thì anh lại đến chỗ cách đồng mà loay hoay tìm kiếm thứ gì đó.À....thì ra là anh đang tìm chiếc nhẫn hôm bữa....Chiếc nhẫn...Vậy phải chăng anh vẫn còn yêu cô rất nhiều???

Cô tựa lưng thẳng vào gốc cây,nước mắt cứ chực trào ra trên khóe mắt đang ươn ướt.Anh vẫn còn yêu cô sao?Hay đó cũng chỉ là một màn kịch?Cô không thể biết được nó...Không biết anh đang nghĩ gì.Phải chăng ông trời có thể cho cô có thể biết suy nghĩ của anh thì hay biết mấy.Như vậy thì cả 2 mới bớt đau khổ thêm thôi....

Cô vẫn cứ ngồi ấy nhìn theo bóng dáng tên con trai đang loay hoay tìm chiếc nhẫn cho đến khi trời tối hẵn.....

_________________________________________

Cũng đã 3 ngày trôi qua Woo Young không đi học nhưng tuyệt nhiên không ai biết lý do là gì cả ?Ngay cả thằng bạn thân Lee Joon còn không biết gì mà.Nhưng vẫn có 1 người biết hết tất cả,đó là cô..Hằng ngày cô đều đến nơi đó,đứng từ xa nhìn người thanh niên trước mặt mình.Cô đau lắm chứ,một bên thì muốn quay lại như xưa còn một bên thì lại tự hứa không bao giờ yêu anh nữa.Giữa lí trí và trái tim..cô không biết nên chọn cái nào cả??

-Ya!!Sao cở này cái thằng cha Woo trời đánh đâu mất tiêu rồi?-Hyo Min khyều khyều ta Lee Joon

-Ai mà biết đâu chứ!!-Anh vừa bốc lia lịa bịch bánh của cô mà vừa nói

-Bạn cậu mà cậu không biết là sao chứ?Yah!!Đừng bốc nữa coi-Hyo Min đánh đánh anh

-Ui da đau!!Tuy là bạn nhưng mà mọi nhất cử nhất động đâu phải cái gì cũng biết

-Ừ....

-Mà hình như nghe nói ngày nào nó cũng đi từ sáng tới khuya mới về,mà còn không chịu ăn uống gì nữa chứ.Điện thoại cũng tắt luôn-Anh chán nản noi

-Ừ!!Mà tui thấy cở này ông cũng mờ mờ ám ám lắm nha!!Suốt ngày cứ cười tủm tỉm hoài à

-Có gì đâu chứ!!Cậu đa nghi quá đi cơ-Lee Joon giật bắn người dậy khi nghe cô nói thế,vội chối bay chối biến...

Hyo Min bĩu môi nhìn cái hành động đáng nghi của anh mà lắc đầu chán nản.Trong đầu chốt hạ màn bằng một câu:Bạn bè y chan nhau....

Sự thật là dạo này nói cho cùng thì Lee Joon rất ư là mờ ám lắm vì anh chàng đang học cách tỏ tình với cô ý mà.Hôm nay cũng là ngày thứ 93 rồi chứ ít gì nữa.Định bụng là sẽ nhờ 2 cô nàng bạn thân của Hyo Min giúp đở nhưng chẳng nói được cái gì cả ấy.Ji Eun thì suốt ngày cứ lạnh như tiền làm anh chả dám đến gần còn Ji Yeon thì lẻo đẻo theo ông chồng của mình hoài có thấy mặt mũi đâu.Đã vậy thằng bạn cũng biệt tăm luôn mới tức chứ!!!Haizzzzzzz..Phải học nhanh rồi còn đi tỏ tình nữa.....Mọi người chờ thêm 7 ngày nửa nha ^^

_________________________________________

Giờ ra về.....

Tiếng trống vừa dứt vì vẫn như thường lệ,Ji Yeon đã hối hả chạy đi đến bệnh viện chăm sóc cho ông chồng của mình.Không hiểu là đã 2 tuần rồi mà sao Seung Ho vẫn chưa xuất viện nữa cơ??Seung Ho thì thấy trông người khỏe hẳn rồi mà ông bác sĩ già vẫn khăn khăn anh còn bệnh,phải nghĩ thêm cả tuần nữa.Mà bật mí nhá,lí do ông bác sĩ nói về là toàn vì Hyo Min không ấy,thật ra là ông bác sĩ cũng là bạn khá thân với ba của cô và cũng biết về cô nên cô đã nhờ ông giữ thằng em mình lại bệnh viện với mục đích vung đắp tình cảm cho 2 người này.Haizzz,đúng là Ngố nhà ta thông minh gớm nhỉ???

-Chồng yêu dấu à!!Vợ đến rồi nè!!-Ji Yeon vui vẻ bước vào và ôm chầm lấy anh

-Yah!!Park Ji Yeon,cậu có buông ra không hả??Sao ôm cứng ngắc thế?-Anh nhăn mặt nhìn cô.Cô ngước lên,bĩu môi hờn dỗi nhưng mà cũng chịu buông anh ra nữa

-Chồng à!!Đừng đọc sách nữa mà,vợ với chồng đi ra ngoài sân dạo đi,trong đây chán muốn chết vậy đấy-Ji Yeon ngước đôi mắt cún con lên năn nỉ

-Yah!!Cậu để yên cho tớ đọc sách đi..

-Thui mà chồng..chồng à...chồng ơi

-Haizzz..Được rồi,đi thôi!!-Và như không chịu thêm được cái mặt đáng yêu ấy,anh đành nhận lời....

Bây giờ thì 2 người đang ở hoa viên của bệnh viện.Ji Yeon khoát tay anh mà tung tăng đi,miệng thì nở cái nụ cười chúm chím rất dễ thương.Còn anh thì chỉ biết nhăn mặt mà đi theo cô thôi à,chứ biết làm sao nữa chứ.Sao địch nỗi cái khuôn mặt cute như thế

-Chồng à!!Ngồi ở chỗ này đi chồng à!!-Ji Yeon vui vẻ lôi anh vào cái băng ghế đá

-Chồng à!!!Ở đây đẹp ghê nhỉ chồng??-Cô vui vẻ nói

-Ukm....Hắt Xì..-Bổng dưng Seung Ho khẽ kiêu lên,hình như là bị cảm lạnh thì phải

-Haizzzz,chồng à.Sao không mặc áo thế,cảm lạnh rồi kìa?Để vợ đi lấy áo cho chồng nhá!!-Ji Yeon khẽ mắng iu rồi tung tăng chạy đi lấy áo cho anh mà chẳng để anh nói thêm câu gì nữa

Anh ngồi ấy,nhìn theo bóng dáng cô mà nhẹ mỉm cười.Cái nụ cười hạnh phúc mà chính anh cũng không biết được

-Vợ cậu là một cô gái tốt ấy...-Bỗng một giọng nói cất lên,thì ra là đôi vợ chồng già ngồi ghế đá bên cạnh

-Dạ???

-Tôi nói vợ cậu là một cô gái tốt,hãy trân trọng cô ấy.Nếu không mất đi rồi thì sẽ hối hận muộn màng ấy-Bà lão nói

Anh nhẹ mỉm cười mà không hiểu vì sao bản thân lại không nói rõ cô không phải là vợ anh hay từ chối nữa.Có lẽ bản thân anh cũng có tình cảm với cô phải không?Hay đó chỉ là ngộ nhận.....

-Chồng à!!Áo khoát nè chồng-Ji Yeon vừa thở vừa đưa áo cho anh

-Mình đi lên phòng thôi

-Hả....sao lại đi lên phòng...Mới xuống mêt muốn đứt hơi....-Nhưng không để cô nói thêm câu gì,anh đã lôi tuột cô đi rồi làm cho cô vừa đi mà vừa la oái oái.......

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top