Chap 12

Cũng đã gần 1 tuần trôi qua rồi.Seung Ho giờ đây vì chấn thương chưa lành hẳn mà vẫn chưa đi học lại nữa.Còn Ji Yeon thì thôi rồi,suốt ngày cứ chăm sóc ông chồng của mình từ A tới Z luôn.Trời vừa mới tờ mò sáng là cô nàng đã thức dậy,nấu biết bao nhiêu là đồ ăn sáng cho ông chồng của mình rồi vui vẻ vào bệnh viện thăm chồng.Cô rón rén bước vào để khỏi đánh thức anh dậy vì mới chừng có 5h sáng thôi mà.Cô nhẹ nhàng đặt hộp cơm lên bàn kèm theo cái lời nhắn vô cùng dễ thương"gởi chồng yêu".Trước khi đi còn đặc biệt hôn vào trán chồng mình một cái nữa mới chịu yên tâm đi học đấy.Còn buổi chiều thì khỏi nói,tiếng chuông vừa reo lên là cô 3 chân 4 cẳn chạy lại bệnh viện chăm sóc chồng mình liền luôn,tới khi trời tối khuya mới chịu về đấy.Haizzzz...đúng là Seung Ho sướng quá mà...

Về phần anh,anh cũng biết rất rõ những điều cô làm cho mình chứ.Buổi sáng là anh đã thức trước khi cô tới nữa cơ,anh biết cô hôn vào trán mình mỗi buổi sáng,anh biết cô làm những món ăn anh thích cho anh ăn,anh biết cô đã thức từ rất sớm để mong là gặp anh trước khi đi học dù nhà cô cách bệnh viện xa lắm..Anh biết tất cả chứ,nhiều lần khi nhìn cô đang vui vẻ chăm sóc mình mà anh cũng muốn nói lời "Cảm ơn".Nhưng sao anh lại không thể nói thế này...Mỗi lần gặp cô là trái tim anh dường như là đập loạn xạ hết cả lên,chả còn biết cái gì nữa.....

Sau khi  đem cơm tới bệnh viên xong,Ji Yeon lại tung tăng đến trường như thường lệ.Nói gì thì nói chứ đã 5 ngày trôi qua mà mấy đứa bữa hổm vẫn chưa có động tĩnh gì cả,hay là tha cho cô luôn rồi nhỉ??Cô vừa mừng mà cũng lo lắng nữa.Cô lo là mấy đứa nó đang mưu tính cái âm mưu gì đấy.Với cô thì không sao nhưng mà lỡ lại liên lụy đến những người bạn của cô thì sao??Như Seung Ho đó,một lần cứu cô mà đã xém chết rồi nói chi...Cô lo lắm,lo cho những người bạn của mình sẽ gặp nguy hiểm,họ còn có gia đình,còn người thân...Chứ cô đây chết đi rồi thì ai quan tâm chứ??Chẳng có ai..........Bất giác cô lại mỉm cười,một nụ cười buồn....

Khẽ lắc đầu để những suy nghĩ đau buồn ấy thoát ra khỏi đầu mình,cô lại mỉm cười vui vẻ mà đến trường như thường lệ.Vừa bước vào cỗng trường đã gặp ngay Hyo Min đang đứng đó nói chuyện vui vẻ với Lee Joon,lâu lâu còn cười đùa đánh nhau túi bụi nữa chứ,nhìn thân mật gớm.Vậy mà suốt ngày cứ chối bay chối biến nào là cái tên ấy phiền muốn chết,hắn mà đi là tớ vào chùa cúng liền gì đó,Haizzz...yêu người ta thì nói đại đi,thích gần chết.Ji Yeon đứng đó,nhìn 2 người họ mà bĩu môi nói,cái cô này,thân mình lo chưa xong mà đã lo tới chuyện của người khác rồi cơ đấy

-Hừm...hừm...đây là trường học nhá!!!Có gì về nhà hả nói-Cô bước đến,giở giọng trêu chọc

-Yahhh!!!Nói gì thế.Bộ muốn chết à??-Hyo Min la lên,chạy lại đánh cô túi bụi

-Á!!Đau,làm gì dữ thế.Bà chằng như thế mà có người thương sao.Bộ cậu bại não hả Lee Joon??-Dù bị đánh như thế chứ lời nói vẫn đầy ngụ ý đó

Lee Joon không nói gì,chỉ quay đi làm ngơ và một phần cũng che đi cái khuôn mặt đỏ như gấc của mình.Ji Yeon thấy thế thì mỉm cười đắc chí,giả bộ như mình là người dư thừa lắm

-Haizzz...Con bạn tôi lại trọng sắc khinh bạn rồi.Thôi,tôi đi đây,chừa không gian riêng cho 2 người nữa chứ??-Cô vừa nói vừa thở dài,rồi bước đi luôn

-Yah!!Đợi tớ với,tớ vào lớp cùng với cậu-Hyo Min chạy lại,ôm tay con bạn mình mà đi mất biệt.Để lại anh chàng Lee Joon đứng đó e thẹn thùng.Và khi ngước cái con mắt lên thì 2 người đó đã đi xa rồi,bây giờ anh chàng mới nhìn theo mà la oái oái

-Á!!! Còn anh thì sao,sao đi bỏ tớ thế này thế.Haizzz...con gái thật khó hiểu quá đi.-Nói rồi anh tự cốc đầu mình nghe cái "cốc" rõ to,rồi đứng đấy lăng lộn ôm đầu mà khóc vì đau quá

-Yah!!Bộ cậu bị điên hả??Sao đứng giữa đường mà tưng tưng thế kia??-Woo Young vừa đi tới gặp thằng bạn mình có triệu chứng thất thường thì cú thêm cái nửa vào đầu anh

-Cái thằng này,mày làm gì thế??Không biết đau hả???Thôi,đi lên lớp đi,đứng đây nói chuyện như 2 thằng điên thế-Joon sau khi nhìn thấy mọi người đang nhìn mình với con mắt không đẹp cho lắm thì mới kéo thằng bạn mình vào lớp

Vừa chuẩn bị bước đi theo thằng bạn của mình thì đập vào mắt Woo Young là một bóng dáng nhỏ bé đang bước vào từ cổng trường,đó là Ji Eun...Cô đang đi với một cô học sinh lớp dưới,trên miệng nở một nụ cười tươi tắn.Cô đã cười..Cái nụ cười hồn nhiên ngày xưa,bất giác cái nụ cười đó làm tim anh một lần nữa loạn nhịp....Anh cố trấn tĩnh mình

-Yah!!Cậu làm gì thế,còn không mau vào lớp đi chứ??-Lee Joon nói ,kéo anh về thực tại.

-À ờ..Cậu vào lớp trước đi,mình bận rồi,lát mình vào sau!!-Anh nhẹ nói và bước thẳng ra phía vườn hoa sau trường

Lee Joon nhìn theo thằng bạn mình mà nhẹ mỉm cười.Anh đã quen thằng đó từ nhỏ rồi nên tính của nó anh biết rất rõ.Anh biết là nó nhìn Ji Eun,anh biết nó yêu cô nhiều lắm.Và anh cũng biết cái sự việc mà làm anh chia tay với cô...

"Woo Young à!!Tớ tin cậu sẽ biết được trái tim mình nghĩ gì..."

____________________________________________

Bây giờ anh đang ở vườn hoa sau trường,cái nơi đã khá quen thuộc với anh.Anh cũng không hiểu vì sau,từ khi gặp cô,anh lại muốn ngày nào cũng ra đây như thế này nữa.Nhẹ nhàng bước lại chổ 2 chậu hoa hướng dương đã nãy mầm thành cây con,anh lại lấy nước tưới cho chúng.Từ khi chia tay cô tới giờ cũng đã được 1 tháng rồi nhưng hàng ngày anh vẫn ra đây mà tưới nước cho chúng.Bản thân anh còn không hiểu vì sao mình lại vậy mà....

Sau khi hoàn thành các công việc xong,anh bước đến chỗ xích đu mà ngồi ngắm những cách hoa bồ công anh đang bay trong gió.Bỗng dưng,sao anh lại cảm thấy nhớ cô nhiều lắm,anh nớ cái giọng nói nói dễ thương ấy,nhớ cái nụ cười híp cả mí,nhớ cái cách mà cô trêu chọc anh để rồi bị rượt chạy khắp vườn hoa..Anh nhớ cô..nhớ cô nhiều lắm dù anh muốn phủ nhận tất cả,muốn nghĩ nó chỉ là một giấc mơ thôi....

Anh thật sự đã yêu cô rồi,anh không còn gì để phủ nhận cả....anh yêu cái đôi mắt ấy,cái nụ cười ấy,cái khuôn mặt ấy,cái thân hình ấy...anh yêu cô nhiều lắm rồi.Bản thân anh cũng không biết là từ khi nào nữa..hay là từ cái lúc mà cô vừa còn bỡ ngỡ bước vào trường....Hay là cái lúc mà cô cất giọng hát ngọt ngào làm anh say đắm ấy...Cả anh cũng không thể nào biết được cái điều đó cả....

Nhưng việc yêu và việc giữ lấy tình yêu ấy lại khác nhau...khác lắm.Anh đã có gan để yêu cô...vậy anh có muốn giữ cái tình yêu này không???Hay là lại để nó vụt mất như là cái tình yêu đầu tiên của anh..Một tình yêu đau khỗ.....

___________________________________________

-Ba à!!Sao ba lại cấm cản con yêu cô ấy chứ!!Con xin ba..con vang xin ba mà-Anh nói trong tuyệt vọng,quỳ xuống vang xin người đàn ông đứng trước mặt mình

BỐP-Một cái tát trời giáng vào mặt anh

-Mày câm họng lại cho tao??Mày nghĩ sao mà lại yêu cái thứ người hầu như nó chứ??-Ba anh quát lên

-Người hầu hả??Người hầu thì làm sao nào??Ông chỉ suốt ngày cứ nghĩ đến tiền bạc,không bao giờ ông chịu nghĩ cho mẹ con tôi cả-Anh cười khinh khỉnh nói

BỐP-Lại một cái tát nữa

-Mày dám....tao mà không nghĩ cho mày thì đã không cấm cảng mày yêu nó rồi!!

-Không nói nhiều nữa,tôi sẽ chỉ yêu mình cô ấy mà thôi.Ông hãy dẹp cái con nhỏ tiểu thư gì đó đi.Còn nếu muốn,ông cũng có thể cưới con nhỏ nó làm vợ bé cũng được.Dù gì ông cũng khá nhiều rồi còn gì-Anh nói,vẻ mặt ánh lên cái tia nhìn đau khổ.Rồi anh bỏ đi.....

KÉT...RẦM......-Một chiếc xe đâm thẳng vào cô gái .Cô ta khụy xuống,máu từ từ chảy ra...lên láng cả con đường.Anh ngồi đấy,ôm người con gái ấy vào lòng mà gào hét trong tuyệt vọng,những giọt nước mắt chảy dài....

Trên cái sân thượng tòa nhà gần đó,có một người đàn ông đứng ấy,mỉm cười một cách độc ác

_____________________________________

Anh ngồi đấy,từng dòng kí ức cứ như cuốn phim quay chậm trong đầu anh,rồi bất giác....một giọt nước rơi từ khóe mi của anh.Anh đang khóc....khóc không phải vì cái mối tình ngày xưa đó..mà anh khóc vì cô.Anh sợ lắm,sợ khi yêu cô thì một ngày nào đó cô cũng sẽ bị ba anh hại chết,anh rất là sợ...sợ một lần nữa thấy người mình yêu chết trước mặt mình....

Bỗng....chiếc điện thoại reo lên...có tin nhắn,là của Lee Joon

"Tớ biết là cậu đang rất phân vân.

Tớ cũng biết là cậu đã yêu Ji Eun sâu đậm như tình yêu mà cậu dành cho Hel vậy

Nhưng mà...đừng vì cái quá khứ đau buồn ấy mà vội mất niềm tin

Cậu hãy nghe và làm theo trái tim mình mách bảo

Tớ đã có cách nói với ba cậu rồi.........

                                                           Người gởi:Lee Joon..bạn tốt của cậu"

Khẽ mỉm cười khi nhìn tin nhắn.Cậu thầm cảm ơn Joon,cậu ấy quả đúng là một người bạn tốt mà.Anh đứng dậy,vươn vai một cái....Thế là có thể khỏi lo nghĩ nhiều rồi.Nói gì thì nói chứ Joon đáng tin lắm đấy.Anh mỉm cười thật tươi và đi vào lớp,vừa đi vừa suy nghĩ xem coi cái cách để làm lành với cô.......

_______________________________________

Trong lớp bây giờ cứ như là một cái chợ trời vậy đấy,ồn ào muốn chết luôn.Mà ồn nhất là cái bàn của Joon đó,con gái bu lại như kiến.Woo Young bước vào lớp,khẽ mỉm cười nhìn Joon và nháy mắt với thằng bạn mình một cái.Và cái nháy mắt tuyệt đẹp ấy sao thoát khỏi cái tầm nhìn của đám ruồi muỗi đó,chúng ngay lập tức tránh xa Joon ra và chạy ngay lại tới bàn Woo liền.Nhưng cũng còn vài đứa ngồi đấy mà dụ dỗ Joon

-Oppa à!!Ăn cơm nè!!Đây là vịt bắc kinh đấy

-Oppa à!!Đừng ăn của nó,ăn của em nè!!Tổ yến của ba em mới mua đấy

-Oppa à...Oppa à.....

Bọn họ cứ nháo nhào cả lên ,miệng thì luôn kêu oppa này oppa nọ làm Hyo Min ngồi kế bên đầu muốn bóc khói luôn.Cái bản tính ghen tuông bỗng nỗi dậy liền,cô nàng quay lại,hét vào mặt mấy con nhỏ

-Oppa của mấy bà ăn sáng rồi.Nhứt đầu muốn chết,về chổ hết cho tôi

Nghe được tiếng la hét của cô,mấy đứa đó hoảng sợ quá,chạy luôn về chỗ.Từ sau cái dụ đổ nước tới giờ là mấy đứa con gái lớp này nói y là sợ Hyo Min dữ lắm luôn.Nhưng mà sợ là sợ cái nàng Ji Yeon và Seung Ho ấy

-Em cũng la lớn dữ nhe,bộ ghen hả??-Anh chàng nheo mắt nói

-Ghen cái gì mà ghen không biết nữa??Anh bị hoang tưởng à!!-Cô nói xong quay mặt quá cửa sổ để che cái khuôn mặt đỏ như 2 hòn than của mình

Còn về phần Lee Joon khi nghe cô nói như vậy thì vui quá xá.Trong đầu nãy ra quá trời ý tưởng luôn.Bật mí tí nhá:100 ngày hẹn hò này sắp hết rồi đó...haha

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top