Chap 2 : Chạm mặt

Mười năm sau ...

- Eunjung , chiều nay đi tập với bọn tớ không?

- Xin lỗi , tớ hơi mệt . Chiều tớ nghỉ

- Haizzz . Không có cậu , ai sẽ đảm nhận đọc Rap cho bọn tớ đây.

- Chỉ là nghỉ chiều nay thôi mà . Bảo ai thế tạm chỗ tớ đi . Thôi tớ về đây . Eunjung đi thẳng . Để lại cô bạn cùng lớp đứng như trời trồng , nó rảo bước nhanh trên con đường phủ tiếng ve . Hôm nay , trông nó như một thằng con trai chính hiệu , mái tóc cắt ngắn , bạc kim , một chiếc sơ mi trắng rộng , cùng chiếc quần bó đen ,tai đeo headphone , mang trên mình chiếc ba lô đen . Dáng đi hiên ngang . Thỉnh thoảng , lọt vào tai nó đôi ba câu xầm xì to nhỏ của mấy đứa con gái đi đường " Ôi ! Đẹp trai quá " Nó cười khẩy . Chẳng ai biết được rằng , cái đứa con trai mà họ đang khen đó lại là Con gái . Ham Eunjung - một đứa bé nay đã trưởng thành .

- Chào mẹ . Con mới về

- Về rồi đấy hả ? Lên thay đồ rồi xuống ăn cơm kẻo nguội .

- Vâng

Nó về phòng . Toan vứt cặp . Liếc nhìn thấy mấy bộ quần áo sắp ngay ngắn trên giường . Chẳng cần giở ra , nó cũng biết đồ mẹ nó mua . Những chiếc áo đủ màu lòe loẹt , rườm rà . Nó ngán ngẩm.

- Mẹ mới mua cho con mấy bộ đồ đó.Con thấy chưa?

- Vâng

- Sao ? Không đẹp à ?

- Không phải . Nhưng lần sau mẹ đừng mua đồ cho con nữa . Con không mặc mấy thứ đồ đó đâu . Cho con tiền , con tự đi mua cũng được .

- Mày toàn mua ba cái đồ gì gì không ! Mày thấy đứa nào trong xóm ăn mặc kì quặc như mày không ? Hàng xóm người ta nhìn vào người ta cười vào mặt mẹ mày đấy . Người ta bảo " Mẹ gì mà cả đời chẳng sắm nổi cho con một cái quần cái áo cho ra hồn" . Mày thấy người ta nói mẹ mày chưa . Xấu hổ lắm con ạ...Mẹ nó cằn nhằn:

- Mẹ thôi đi . Con chán khi suốt ngày mẹ cứ kêu ca như thế này lắm rồi . Bỏ giở bát cơm , nó vội vàng về phòng .
Xua hết đống đồ trên giường xuống sàn nhà . Vắt tay lên trán,nó thở dài . Nó biết , mẹ nó làm tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho nó . Bố mẹ người khác mắng chửi con cái họ vì chúng nó hư hỏng , nghiện ngập , bỏ nhà ra đi . Còn mẹ nó than vãn , kể lể cũng chỉ vì mong một ngày nó thay đổi cách sống đúng nghĩa là một đứa con gái . Chỉ vậy thôi . Nhưng sao có những điều tưởng chừng như đơn giản nhưng thực tế thì nó lại không hề đơn giản một tí nào . Nó cũng thế . Ngay cả trong giấc mơ , nó cũng không bao giờ hình dung ra được hình ảnh nó bận trên mình những bộ váy đủ sắc hồng cam , bồng bềnh , tóc dài thả trôi trông sẽ kì dị như thế nào . Với nó,đó thực là ác mộng .

Nằm suy nghĩ hồi lâu , nhìn đồng hồ , trời đã ngả tối . Cảm giác bức bối trong người vẫn chẳng nguôi ngoai . Nó bật dậy . Thay quần áo . Tính đi ra khỏi nhà,ngắm phố ngắm phường . Hi vọng mọi ấm ức trong lòng tiêu tan trong chốc lát . Thoáng thấy nó lạch cạch trước hiên , mẹ nó nói vọng

- Mày lại đi đâu đấy hả Jung ?

- Con ra ngoài một lát . Tí nữa mẹ cứ ăn cơm trước đi , không phải đợi con đâu . Nó nói rồi đi thẳng

Không khí về đêm thật nhộn nhịp . Với một đứa có tính cách như nó thì những nơi ồn ào có vẻ không hợp cho lắm . Nhưng nó lại thích cái cảm giác , hòa trộn trong đám người hỗn tạp này . Để cảm nhận được sự sống của vạn vật . Để chẳng ai biết nó là ai ? Sống thế nào ? Và mặc cảm ra làm sao ? Nó thích thú . Đang vu vơ vừa đi vừa nghĩ ...

- Đồ đàn bà vô liêm sỉ . Mày dám lừa tiền bạn gái tao à . Mày tưởng mày bị đồng tính nên bạn gái tao cũng như mày sao . Từ giờ tránh xa người yêu tao ra . Nó là của tao . Hiểu chưa ?

Một đám người xúm xít lại chỉ chỉ trỏ trỏ . Một vụ đánh ghen chăng ? Nó tò mò lại gần xem . Giữa một vòng người đông đúc , là một người con gái trẻ tầm 18 - 19t và một người đàn ông to cao . Tên đấy túm tóc cô gái , tát " Bốp ...Bốp" vào mặt và đay nghiến . Cô ta chỉ im lặng . Không đành hanh , chửi bới hay thanh minh . Chỉ lấy tay ôm mặt như một sự chống cự yếu ớt nhất . Cô mặc trên người bộ đồ liền bó sát da báo . Mái tóc xoăn vàng . Khuôn mặt khá là xinh đẹp . Cũng ra dáng phong cách của một cô gái sành điệu . Thật đáng thương cho một người mĩ miều như thế lại bị đánh ghen giữa thanh thiên bạch nhật . Nó im lặng theo dõi

- Cút đi. Biến khỏi mắt tao . Người đàn ông chỉ thẳng vào mặt cảnh cáo , rồi bước lên xe ô tô , nơi cô bạn gái của anh ta đang rúm ró vì sợ hãi.

Để lại cô gái gục mặt giữa đường một mình . Cảm giác hình như cô bị đánh rất đau . Tay chân bầm tím , mặt mũi xây xước. Có vẻ như người đàn ông đó chẳng nhẹ tay với cô một tí nào . Cô chống tay lên rồi lại khuỵu xuống , chắc chẳng còn sức lực để mà đứng lên . Mọi người dần tản ra khắp nơi , chỉ trỏ , bình luận chán chê rồi vô tâm bỏ đi không một sự giúp đỡ . Bên tai nó vẫn còn văng vẳng tiếng mấy bà bán hàng bên đường " Cái loại trai không ra trai,gái không ra gái đấy thì đánh cho chết đi" "Dị vật". Đi kèm là những cái bĩu môi , khinh bỉ . Nó nghe mà thấy uất ức thay cho người con gái đó . Dù cô có sai nhưng họ biết gì mà chửi cô cay nghiệt đến thế ? Dẫu sao cũng là con người với nhau cơ mà ? Giờ trên đường chỉ còn lại mỗi nó , nhìn cô gái hồi lâu . Eunjung chạy lại .

- Để tôi giúp em . Nó nhẹ nhàng

Cô gái ngước mắt lên nhìn nó , ngạc nhiên . Nhưng vì hoàn cảnh bất lực , đành im lặng , để nó dìu vào ngõ khuất gần đó . Đỡ cô gái ngồi xuống bên bậc thềm của một cửa hàng đã đóng cửa . Nó từ tốn hỏi:

- Em có sao không?

- Ừm . Em không sao . Cô gái nhỏ nhẹ

- Tay chân em bị trầy xước hết rồi kìa.Để tôi đi mua thuốc về cho em ..

- Thôi . Không cần đâu . Em quen rồi mà . Cô gái nhìn vết thương rồi cưởi khẩy chua chát

- Nhưng..máu chảy rất nhiều...Nó ấp úng

- Tôi đã bảo không sao . Chị cứ mặc tôi về đi . Tôi tự lo cho mình được . Cô gái miễn cưỡng không cần sự giúp đỡ của Eunjung .

Cô nói xong . Đứng dậy . Khập khiễng bước đi . Eunjung chẳng biết làm gì ngoài việc đứng thần ra nhìn cô gái đi khuất . Nó quay lưng . Có chút gì đó đồng cảm trong tâm hồn.

Eunjung về nhà . Tắm rửa , thay quần áo . Nó ngồi vào bàn học . Mắt nhìn sách , nhưng tâm trí lại mông lung . Hình ảnh cô gái đó vẫn thỉnh thoảng làm nó phải bận tâm . " Không biết giờ này em ấy thế nào rồi ? Vết thương có vẻ nặng không biết có đi được về nhà không ? Mà kể cũng lạ . Nó không hiểu tại sao nó lại quan tâm cô ấy như vậy . Ngay từ lúc nhìn thấy cô gái đó , nó chẳng có cảm giác gì gọi là khinh bỉ hay miệt hạ cô như những người xung quanh , nó chỉ thấy thương hại cô . Là một thằng đàn ông , bị đánh như thế còn choáng váng huống gì là một cô gái bé nhỏ , mỏng manh.
Chợt nhớ mang máng lời nói của người đàn ông " Mày tưởng mày bị đồng tính nên bạn gái tao cũng như mày sao? Nó đã từng nghe nói đến căn bệnh này, là hiện tượng con gái yêu con gái , tức là yêu người đồng giới với mình . Hóa ra cô bé đó bị đồng tính ? Chắc cô ấy cũng từng khổ tâm lắm đây ? Eunjung bỗng dưng thở dài . Bị người ta nói này nói nọ , mặc dù hai người ở hai hoàn cảnh khác nhau , nhưng nó nhận ra , sự giao thoa giữa hai con người . Bị người ta nói ức chế lắm chứ , khó chịu lắm chứ , dù có sai hay đúng,cùng là con người thì cũng không nên khinh miệt lẫn nhau . Eunjung trầm ngâm . " Mà thôi,không phải việc của mình " Nó lắc lắc đầu . Chuyện đã qua,dù sao mình cũng đã có ý tốt giúp người ta , chứ không như những con người kém hiểu biết , chỉ biết mắng nhiếc người khác . Dẹp những suy nghĩ vẩn vơ , nó học bài.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: