Văn Án
Văn Án
Căm thù kẻ giết hại cha mẹ mình
Căm thù hắn đã điên dại yêu thương tới mức hành hạ mình
Căm thù trong mình mang dòng máu của hắn, nghịch tử
Căm thù ngay chính mình, cũng vô cực yêu thương…
Biện Bạch Hiền: Anh khiến tôi mất đi tất cả, tôi vô cực căm hận anh. Chỉ là cái ranh giớ mong manh giữa yêu và hận, tôi trong úc u mê đã vô tình lấn sang. Khoảnh khắc ấy, tôi không biết mình đã phạm phải một sai lầm mà cả một đời, tôi cũng không ân hận. Trong thống khổ, tôi vẫn vô cực yêu anh.
Phác Xán Liệt: Hồi ức về em chân thật hiện ra ngay trước mắt tôi mà tôi mải mê tìm kiếm. Tìm kiếm được rồi lại lo lắng giữ gìn. Vì emlà hạt ngọc trân quý mà tôi phải hi sinh để gìn giữ. Nếu bắt tôi lựa chọn giữa tình yêu và tình anh em, tôi xin lựa chọn em, để cả đời này, cũng không mang hận. Dù biết tôi đang lạc nhịp, trong trái tim xa lạ.
Ngô Thế Huân: Vốn dĩ từ đầu không nên theo đuổi những cái xa xôi không thuộc về mình. Vốn dĩ từ đầu nên xem trọng em, vốn dĩ nên yêu chính bản thân em. Để đến lúc mất đi em, tôi mới ân hận, mới biết tôi yêu em thế nào.
Lộc Hàm: Muốn anh hạnh phúc, dù em có phải là ai, dù có phải làm gì, thì đời này kiếp này, cũng mong muốn được làm. Dù bắt em chết đi để bảo vệ cậu ấy, thì em cũng can tâm, bởi cậu ấy là người anh yêu…và vì, em vô cực yêu anh….
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top