[Oneshot][ChanBaek][T][sinh tử văn, cổ trang, HE] Thiên Quốc
Titte : Thiên Quốc
-Author: My Exo
– Pairing: ChanBaekkhông thuộc về mình và mình chỉ sở hữu truyện thôi
– Rating: T
– Category: Sinh tử văn, cổ trang HE
– Status: complete
P/S: Thực ra nó là chuyển ver từ fic trước của mình :v Thấy hợp nên làm lại ~ Phần kết có khác a~
Một ngày nắng nhẹ vương trên cánh hoa anh đào ngoài sân. Trong Bạch Thiên cung, một nam nhân gương mặt thập phần khả ái, đôi môi hồng nhuận đang ôn nhu xoa tay lên vùng bụng của mình, ánh mắt tràn ngập ý cười. Đôi bàn tay thon dài của nam nhân nhẹ lướt từng đường kim mũi chỉ trên chiếc giày nhỏ. Hàng lông mày của nam nhân khẽ rung động, hai cánh môi hồng hé mở:
_Tiểu hài tử, nói ta nghe, con có thích đôi giày này hay không?
Hài tử trong bụng tựa hồ hiểu lời nói của nam nhân, phấn khích mà đạp một cái. Nam nhân cưng chiều vuốt ve bụng mình, trách yêu hài tử nghịch ngợm. Môi nở thành một nụ cười, đẹp tựa cánh đào hồng nhuận.
Nam nhân ngồi đó đã một hồi lâu, trong lòng có điểm mỏi mệt, tự nhiên mà khép lại đôi mắt trong như ngọc, thư thái chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là người đang mang trong mình long tử, hay ngủ cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng tới khi tỉnh lại, nơi nam nhân cảm nhận không phải là bàn gỗ lạnh ngắt mà là lồng ngực ấm nóng phảng phất hương hồng hạc quen thuộc. Y từ từ mở mắt, ngước nhìn lên phía bên trên, không kiềm chế mà nở một nụ cười.
_Hoàng thượng…
Nam nhân phía trên thấy y tỉnh, trong đáy mắt khẽ xao động, hành động muôn phần cưng chiều.
_ Gọi ta là Xán Liệt…
Nam nhân trong lồng ngực khẽ gật đầu nhỏ, nép thân mình vào nơi tỏa ra nguồn ấm, giọng điệu vô cực thoải mái.
_Ân, Xán Liệt…
Xán Liệt khóe miệng nhếch lên, hôn nhẹ lên mái tóc đen mượt, ôn nhu thì thầm thực nhỏ vào tai nam nhân trong lòng mình.
_Hảo ngoan ngoãn, Tiểu Bạch của ta.
Bạch Hiền bật cười khẽ khẽ, trong lòng vạn lần thoải mái. Hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy vạt áo của Xán liệt, thưởng căng trọn hương thơm từ cơ thể người.
Phác Xán Liệt âu yếm vuốt ve phần bụng của Bạch Hiền, ánh mắt thập phần dịu dàng ôn nhu. Người chính là một vị vua hạnh phúc, chính là có Bạch Hiền bên cạnh để yêu thương, lại còn cùng y có một hài tử nhỏ bé.
Biện Bạch Hiền an ổn trong lòng người, đột nhiên đôi mắt sáng rực rỡ, ngước lên nhìn người bên trên. Hiện trong đáy mắt y là một nam nhân anh tuấn, thập phần cương nghị, lại tỏa ra khí chất ấm áp, ngọt ngào.
_Sau này người sẽ đặt tên hài tử là gì?
Phác Xán Liệt thoáng một bộ dạng suy nghĩ, rồi phút chốc nở một nụ cười rực rỡ. Người siết chặt vòng tay người trong lòng, nói nhỏ với y:
_Là Phác Thế Huân, nghĩa là nắm bắt cả thế giới, ái khanh thấy sao?
Bạch Hiền ưng thuận nói ân một tiếng, toàn bộ cơ thể thả lòng hưởng trọn vẹn giây phút bên Phác Xán Liệt. Trong lòng tràn ngập cảm giác yêu thương. Người bên cạnh y lúc này chính là Phác Xán Liệt không phải hoàng thượng của cả Thiên Quốc.
—————————————————————————————
Phác Xán Liệt năm nay mới 24 tuổi xuân, còn vô vàn điều trong thiên hạ muốn người ngao du thụ phá. Thế nhưng người từ khi mới sinh ra, đã mang trên mình thân phận của một hoàng thượng, gánh vác một Thiên Quốc rộng lớn. Trong cung người biết bao phi tần cung nữ, nhưng trong mắt người luôn chỉ tồn tại hình bóng của Biện Bạch Hiền. Bởi với một hoàng đế băng lãnh như người, yêu thương thực tâm một người vốn là điều không thể. Trên đời này còn tồn tại Biện Bạch Hiền, là một đặc ân của Phác Xán Liệt. Người kì thực đối với nữ nhân, không hề có một chút cảm giác. Nhưng đối với một mình Biện Bạch Hiền, người còn yêu hơn chính mạng sống của mình.
Biện Bạch Hiền vốn chỉ là nam nhân vô danh vô thực. Tình cờ biết tới Phác Xán Liệt trong một lần người đi vi hành. Y đối với người thực là cảm xúc, tuyệt nhiên không hàm một chút công danh quyền tước. Y vào cung với người, được người ân sủng, lại mang long thai nên là mục tiêu cho hàng ngàn mũi tên hướng vào. Nhưng y vẫn lựa chọn bên người, được người ân ân bảo vệ, được người vạn nhất yêu thương. Đối với y, bên cạnh người một giây một phút đều là vàng ngọc, đều khiến y phải trân trọng. Gặp được người kiếp này, với y là một đặc ân lớn nhất.
—————————————————————————-
Trời đêm đen đặc phủ một màu trắng tuyết vương. Biện Bạch Hiền ngồi bên cửa, dựa đầu vào mà hướng ra bên ngoài. Đã nửa đêm, người không tới. Y bỏ mặc thân thể mệt mỏi kiệt quệ, cố sức ra ngoài ngồi đợi người. Cặp đồng tử anh tú thường ngày ẩn nhẫn mang mác một màu buồn thẳm. Y lạnh lẽo tự ôm lấy bụng mình, vuốt ve tâm sự với hài tử.
_Hài tử, con nói xem, phụ thân con sao chưa tới?
Hài tử trong bụng mơ hồ cảm nhận thấy sự vuốt ve, cũng phối hợp mà đạp đạp vài cái. Bạch Hiền ôn nhu cười nhẹ một tiếng, trong như nước. Mắt vẫn không quên hướng ra bên ngoài đợi chờ. Tới khi hai mí mắt trĩu nặng, vừa chớm khép lại đã nghe thấy bên ngoài hô lớn “ Hoàng thượng giá lâm”. Một câu nói của lính gác làm y bừng tỉnh, gương mặt ánh lên tia vui sướng, rạng rỡ. Hai cánh môi hồng nhuận hé lên thành một nụ cười. Nhưng chưa đầy một khắc, nụ cười của y đã tắt đi. Hiện lên dưới đáy mắt y là Phác Xán Liệt liêu xiêu bước vào. Trên tay người là hoàng hậu Lâm Duẫn Nhi đang thẹn thùng bám chặt vào tấm long bào. Người cùng hoàng hậu bước vào trong Bạch Thiên cung. Người đi qua y không một phản ứng, trong mắt người chỉ hiện lên hai tiếng dục vọng. Người đặt hoàng hậu xuống long sàn, y phục trên người cũng dần được cởi xuống, chỉ còn một tấm áo yếm mỏng manh. Người thả mình xuống thân thể trắng nõn của nàng, rải lên đó những nụ hôn đỏ rực.
Y phút chốc thu hết hàng động ấy vào tầm mắt. Cặp đồng tử ẩn một tầng nước mỏng. Một cảm giác đau đến nghẹn thắt nơi đáy tim. Biện Bạch Hiền mím chặt môi, ngăn cho bản thân không bật ra một tiếng nức nở đầy thống khổ. Y cảm thấy đầu óc mình chao đảo, mùi máu tanh nồng trào ra từ khóe miệng. Y vội chạy ra ngoài, mặc cho tầng tuyết dày đang phủ lấy y, mặc cho đôi chân y đang nhũn dần ra. Y ngã sụp xuống. Lệ từ hai khóe mi trào ra, bao lấy gương mặt trắng bệch. Đôi môi hồng nhuận nhếch lên thành một nụ cười cay đắng. Người đã bỏ rơi y. Người đã quên mất y, quên mất hài tử của họ. Nguyện vọng sống bên người y yêu tới răng lòng đầu bạc, không thực hiện được nữa, mãi mãi không thực hiện được nữa. Y đã trở thành phế nhân, bởi người đã giết chết trái tim y. Sự thật ấy y không phải không nghĩ tới, chỉ là yêu thương ôn nhu của người luôn làm y tin tưởng. Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, không ngờ bản thân lại đau đến muốn chết đi.
Mọi thứ xung quanh Biện Bạch Hiền trở nên mơ hồ rồi chìm vào một màn đêm đen tịch mịch. Y tìm người mãi, chỉ còn là vô vọng.
Phác Xán Liệt nhìn nữ nhân dưới thân mà thập phần tức giận. Nữ nhân lòng dạ khó lường đã cho người uống xuân dược để thỏa mãn dục vọng tầm thường. Nhưng thân thể của nữ nhân người chưa từng luân động. Trong mơ hồ, người nhận ra mùi hương ấy không phải hoa oải hương của Biện Bạch Hiền, giọng nói ấy không phải thanh âm trong trẻo của Biện Bạch Hiền, thân thể ấy không phải của Biện Bạch Hiền. Người lại nhìn bản thân đang cùng nữ nhân nằm trên long sàn mà mỗi đêm Người cùng Bạch Hiền thường yêu thương say ngủ. Vậy Biện Bạch Hiền của người đang ở đâu?
Ngày hôm đó, mọi người chưa bao giờ Phác Vương tức giận tới như vậy. Phác Xán Liệt không nương tay mà tát nữ nhân trước mặt mình. Người điên cuồng lật tung Bạch Thiên cung để tìm cho ra Bạch Hiền của người.
Người thống khổ như muốn chết đi khi thấy Biện Bạch Hiền nằm ngất trong ngự hoa viên. Lần đầu tiên trong cuộc đời của Phác Vương, người đau đớn tới bật khóc. Người bế y trong tay, để máu vấy bẩn trên long bào. Gương mặt y trắng bệch, đôi hàng lông mày nhăn lại đau đớn. Hơi thở của y yếu ớt, toàn thân lạnh lẽo không ẩn một chút sự sống. Người điên cuồng cho triệu tập thái y vào trong cung xem bệnh cho y.
Trong một đên, khi người chìm trong biển dục vọng thì y lại nằm ngoài trời tuyết lạnh lẽo khổ đau. Người lo lắng đi lại không thôi trước thư phòng của hai người, đôi bàn tay đan chặt vào nhau đến trắng bệch. Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra. Mùi hương từ trong căn phòng trào tới, quyện vào trong gió.
_Ngự y, mau nói. Bạch Hiền có việc gì?
Đáy mắt người ẩn ẩn một miền xao động.
_ Bẩm hoàng thượng, Kim mỹ nhân đang mang long thai, đêm qua xảy ra biến mà nhiễm phong hàn lại còn có tâm bệnh. Hiện trang giờ đã không còn nguy hiểm, chỉ là Kim mỹ nhân sức khỏe quá yếu, nếu không bảo bọc cẩn thận, e rằng sẽ buộc phải sinh non.
Diệc Phàm nghe ngự y nói xong, vội vã bước vào căn phòng tràn ngập mùi hương của y. Đáy mắt người hiện lên thân ảnh của y. Gương mặt y hốc hác phủ một màu trắng noãn tới xanh xao. Nhìn thật khiến người vô cực đau lòng, cảm thấy chính là muốn bản thân thay thế vào nỗi đau của Bạch Hiền. Người ngồi xuống long sàn, cánh tay vuốt ve y.
Biện Bạch Hiền mơ màng hé mở hai khóe mắt. Chợt nhận ra lồng ngực ấm nóng với mùi hương hồng hạc của Xán Liệt. Y không buộc nhìn lên, tâm trí cũng ngay lập tức nhận ra Người. Biện Bạch Hiền sâu trong thâm tâm đột nhiên ước, những gì y thấy tối qua, chỉ là cơn ác mộng. Y đã hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng lại không hề cử động. Y muốn cứ mãi nằm trong vòng tay của người, mãi được thưởng hương hồng hạc của người, mãi muốn người ở bên cạnh y. Một giọt nước mắt rơi từ khóe mi thanh nhỏ. Giọt lệ trong suốt vô tình vương trên long bào của người. Xán Liệt từ lâu đã biết người trong lòng mình tỉnh lại, chỉ là không muốn mở mắt ra đối mặt với Người. Phác Xán Liệt siết chặt vòng tay bao bọc lấy thân ảnh nhỏ bé gầy guộc của y.
_Bạch Hiền, ta biết em đã tỉnh…Ta thực…thực rất xin lỗi…
Tuấn Miên nghe lời nói của Diệc Phàm, lòng không ngăn nổi một vạn đau đớn. Y nắm chặt góc áo long bào. Những gì mình nói ra lại khiến thâm tâm mình vô cùng đau đớn.
_Hoàng thượng, người đang nói gì vậy? Ta chỉ là một nam nhân vô danh vô thực, đâu có là gì trong mắt người. Bên cạnh người có bao thê bao thiếp. Chuyện ngày hôm qua, với ta, vốn dĩ là điều đương nhiên, sớm muốn gì cũng tới.
Xán Liệt nghe từng lời từ miệng Bạch Hiền nói ra, tim chợt vang một cơn bóp nghẹn. Y không trách móc một lời, nhưng thái độ nhẹ nhàng chấp nhận của y, lại là mũi tên xuyên thấu con tim Xán Liệt
_Ta xin lỗi. Ta xin lỗi mà. Em là người quan trọng nhất trong cuộc đời ta. Không có em, ta thực sự không thể tiếp tục sống. Em so với giang sơn rộng lớn, chính là hơn một vạn lần.
Tiếng khóc nhỏ nhẹ dần trở thành tiếng nức nở. Thân thể bé nhỏ của y run lên từng cơn. Vẫn là Người giỏi làm y động tâm. Một lời người nói ra như chứa hết toàn bộ tâm tư của y.
Đột nhiên bụng dưới truyền lên một cơn đau khiến Bạch hiền rên rỉ một tiếng, tay vội vã đặt lên phần bụng lớn của mình.
Nhìn biểu tình đau đớn của Bạch Hiền, Phác Xán Liệt chính là cảm thấy thập phần lo lắng.
_Đau sao? Thái y nói với ta em…mắc phong hàn, nếu không cẩn thận, rất dễ bị sinh non.
Biện Bạch Hiền gương mặt đôi nét hoảng hốt, tay vội ôm lấy bụng như để bảo vệ tiểu hài tử, lệ tiếp tục tràn ra.
_Là ta không bảo vệ tốt hài tử…tại ta…
Xán Liệt đỡ lấy người Bạch Hiền, xoa nhẹ tấm lưng gầy của y, thanh âm cất lên ẩn chứa vạn nhẫn thương yêu.
_Ta sẽ bảo vệ em và hài tử của chúng ta. Đừng sợ…ta ở đây cùng em.
Bạch Hiền mệt mỏi ở trong lòng Xán Liệt mà ngủ thiếp đi, tay vẫn níu lấy long bào của y, cốt muốn giữ người ở lại bên mình, dù có thế nào cũng không một lần nữa buông tay người ra.
———————————————————————————-
Bạch Hiền ngồi thêu lên chiếc áo nhỏ dành cho tiểu hài tử ba tiếng Phác Thế Huân. Cái tên này là do Xán Liệt đặt. Y thực thích vô cùng. Đôi bàn tay của y ôn nhu xoa xoa bụng lớn. Y hoài hài tử đã được 8 tháng. Tình cảm ngày một nhiều. Y coi hài tử chính là bảo bối, là mạng sống của mình.
“Hoàng hậu giá lâm”
Đáy mắt Bạch Hiền ánh lên vài phần hoảng hốt. Chính là hoàng hậu vốn rất ghét y.
Hoàng hậu Lâm Duẫn Nhi uy nghi bước vào. Theo sau là tiểu người hầu. Nàng vận trên mình y phục màu ngọc lam may bằng thứ tơ lụa thượng hạng, trang điểm đậm làm bật lên bội phần xinh đẹp. Nàng là thê cả của Xán Liệt, nhưng lại không được người sủng ái. Cuộc hôn nhân sắp xếp từ mẫu hậu của người.
Bạch Hiền đặt bộ y phục nhỏ của tiểu hài tử xuống, một tay chống dưới nệm ngồi, một tay đỡ bụng mình đứng dậy làm lễ.
Hoàng hậu ánh mắt sắc lạnh nhìn Bạch Hiền rồi dừng lại ở phần bụng căng tròn của y. Đột nhiên trên môi nàng nở một nụ cười quỷ dị. Giọng thanh thoát cao vút, phút chốc cất lên:
_Người đâu, mang thuốc bổ ta đã chuẩn bị cho Biện Mỹ Nhân tới đây.
Nói rồi, hoàng hậu cùng Bạch Hiền ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn nhỏ. Hiện lên trong đôi mắt giờ đây là chiếc áo nhỏ, nàng liền cầm lên xem.
_Ngô Thế Huân? Không phải hai người đặt tên quá sớm sao?
Lời nói của hoàng hậu làm y khẽ lo lắng. Cánh tay vô thức vuốt ve bụng nhỏ. Hoàng hậu nhìn biểu tình của y, nói tiếp:
_Bổn cung tặng ngươi thuốc bổ cho người mang thai, đích thân ta đem tới, mong Biện mỹ nhân hãy thưởng hết.
Hoàng hậu lấy bát thuốc, đưa tới trước mặt Bạch Hiền. Y thoáng chút bối rối rồi từ từ cầm lấy. Là thuốc của vương hậu ban, không thưởng hết, quả mang trọng tội. Y đỡ lấy bát thuốc, nhắm chặt mắt, cố nuốt thứ chất lỏng đắng ngắt.
Hoàng hậu bồi y uống thuốc xong, liền đứng dậy đi ngay. Đôi môi đỏ không hé một lời.
Lần lăng cung của hoàng hậu làm Bạch Hiền còn đôi chút sợ hãi. Có lẽ tại quá suy diễn, hoàng hậu phải chăng chính là thực tâm chăm sóc y? Y khẽ thở ra, tiếp tục thêu lên chiếc áo nhỏ của tiểu hài tử. Y như nhìn thấy tiểu hài tử bé nhỏ nhất nhất đáng yêu kêu hai tiếng phụ thân, khóe miệng lại nở nụ cười. Chỉ là trong tâm thức, nhưng y cũng thực vui vẻ, hạnh phúc.
_A!
Bụng y truyền tới một cơn đau thắt. Bạch Hiền vội vã vuốt ve bụng lớn, an ủi hài tử không làm rộn. Nhưng cơn đau bụng không những không dứt, cứ âm ỉ, đôi lúc lại cuộn lên. Bụng lớn cũng rịch chuyển xuống bên dưới làm y buốt một cơn. Bạch Hiền đau đớn tới mặt trắng bệch, mồ hôi trên trán túa ra. Những ngón tay bám chặt vào tấm bàn gỗ. Y cảm thấy một dòng chất lỏng chảy từ hạ thân man mác mùi máu. Y run rẩy nhìn lại. Cặp đồng tử mở lớn khi nhìn thấy một màu đỏ thẫm lan rộng trên y phục màu trắng, chảy dọc xuống hai mép đùi trắng sứ. Đôi mắt y mờ đi, phủ một làn nước mỏng. Bạch Hiền đang sợ hãi vô cùng, hài tử của y đang gặp nguy hiểm. Hài tử trong bụng luân động không thôi. Y dùng hết sức tàn lực kiệt mà kêu lên mấy lời không rõ nghĩa. Lần đầu tiên y thấy ân hận khi không cho người hầu theo trong cung. Thực vì y muốn đây là không gian riêng với Xán Liệt. Y muốn một cuộc sống tự nhiên một mình, thoải mái vô cực.
Tiểu hài tử trong bụng lại đạp một cơn. Đôi môi nhỏ bị y cắn tới nhỏ máu. Y trong lòng gào thét trăm ngàn lần tên Phác Xán Liệt lấy người ra để xoa dịu nỗi đau thể xác. Máu chảy mỗi lúc một nhiều. Y đau tới muốn chết đi. Mồ hôi chảy đầm đìa gương mặt anh tú. Hai mắt y bỗng chốc mờ đi.
_Bạch Hiền! Bạch Hiền…em…
Trong mơ hồ đau đớn, y nhận ra thanh âm trầm ấm cùng hương hồng hạc quen thuộc. Y dựa toàn bộ thân thể vào người Xán Liệt nắm chặt lấy lòng bào của y.
Xán Liệt ôm chặt lấy thân thể cứng ngắc của y trong lồng ngực, để mặc máu của y thấm vào long bào một màu loang lổ. Người chứng kiến y đau đớn, hai tay run run, ra sức thét gào gọi thái y. Bạch Hiền vẫn quằn quại trong lòng Xán Liệt. Khoảnh khắc này giống như sắp sinh ly tử biệt, cảm thấy yêu thương luyến tiếc người kia hơn bao giờ hết. Người điên cuồng ôm lấy y, thét gào khi bị kéo ra khỏi phòng. Gương mặt của y khuất dần sau cánh cửa. Người gục xuống. Thái y trong cung liên tiếp ra vào. Tiếng kêu thét từ trong cung vang ra. Nghe tiếng thét, Xán Liệt vạn lần thống khổ. Chỉ trách sao không thể gánh vác giúp y một ngàn lần đau đớn. Người hầu trong cung cứ thế mang một chậu lại một chậu máu đỏ loang loãng. Người cảm thấy trái tim mình như có ai bóp nghẹn.
Hơn hai canh giờ sau, người đương lo lắng đi đi lại lại trước Bạch Thiên cung, thì tiếng khóc nỉ non vọng ra. Người thở phào một lượt như trút được một tảng đá trong tim. Thái y từ trong căn phòng bước ra, trên trán lấm tấm mồ hôi, cung kính bẩm với người:
_Bẩm hoàng thượng, là nam hài tử, ngũ quan tinh tế, tướng mạo anh tài.
_Vậy còn Bạch Hiền, em ấy ra sao? Mau nói!
Thái y khẽ thở dài một tiếng, lo lắng bẩm:
_Biện mĩ nhân không còn nguy hiểm. Nhưng y sức khỏe thực rất yếu, do bệnh phong hàn từ trước, cũng là do lần này dùng thuốc giục sinh nên…
Xán Liệt nghe thấy mọi lời thái y nói, cặp đồng tử người ánh lên tia giận dữ, hai tay nắm chặt vào nhau. Ánh mắt người sắc lạnh, buông một câu:
_Truyền lệnh của ta, lập tức chém đầu Duẫn Nhi hoàng hậu.
Chính là đã từng cho ả cơ hội, nhưng vẫn muốn hại Bạch Hiền của người, người vạn lần không cho phép. Chỉ còn cách đem ả giết đi, Biện Bạch Hiền của người mới được an toàn.
Người ban lệnh xong, liền đẩy cánh cửa phòng, bước vào. Mùi máu tanh nồng sộc vào mũi người. Trên long sàn là thân ảnh nhỏ bé của người hắn nhất nhất yêu thương. Gương mặt y trắng bệch. Hai chân mày nhíu lại khó chịu mệt mỏi. Người nhẹ nhàng ngồi xuống bên y, hôn lên mái tóc đượm mồ hôi. Y nhận thấy hơi thở quen thuộc, mở mắt, thấy thân ảnh của người y yêu thương, miệng nhếch lên thành một nụ cười. Ánh mắt y hướng tới bọc chăn nhỏ được đặt bên cạnh, nói nhỏ:
_Xán Liệt…hài tử của chúng ta…thực rất đáng yêu..
Người gật đầu ưng thuận, mắt cũng hướng tới tiểu hài tử. Hài tử đang ngủ. Hai má phần nộn, cánh môi hồng bé nhỏ chu lên. Hàng mi cong cong rung rung nhẹ. Tiểu hài tử nom qua trông thực vô cùng giống Xán Liệt. Người không kìm lòng được, bế hài tử lên tay. Cảm giác ôm ấp một sinh linh bé nhỏ là người mừng muốn khóc. Người hết nhìn tiểu hài tử, rồi lại nhìn Bạch Hiền, khẽ nói:
_Chào mừng con đã tới với thế giới của Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền, Ngô Thế Huân của chúng ta…
Tiểu hài tử trong lòng bị tiếng nói làm cho thức giấc, uất ức kêu lên mấy tiếng, rồi lại tự mút tay ngủ tiếp. Bạch Hiền nằm trong lòng Xán Liệt, tay ôm lấy Thế Huân, mắt nhắm nghiền lại. Y muốn ngủ. Y an ổn trong vòng tay của người y yêu, sống một cuộc sống có phu quân, có hài tử.
_ Nếu một ngày ta không còn là Phác Vương, nếu kiếp này ta cùng em không cùng được chìm trong ái tình, thì kiếp sau, em có nguyện cùng ta đi suốt cuộc đời?
_ Ta không yêu Phác Vương, không yêu hoàng đế của Thiên Quốc. Ta yêu Phác Xán Liệt, vạn kiếp luân chuyển cũng không đổi thay.
Phác Xán Liệt đem y ôm vào lòng, âm thầm đặt y lên trên giang sơn đất nước. Giang sơn của người tuy rộng lớn, nhưng đi từ đầu tới cuối, chỉ có một mình Biện Bạch Hiền. Giang sơn của người mất đi còn có thể xây dựng lại, chỉ có một mình Biện Bạch Hiền nếu như mất đi, người cũng không thể tiếp tục sống.
Xán Liệt đặt lên môi Bạch Hiền một nụ hôn nhẹ nhàng.
Bên ngoài, nắng nhẹ nhàng vương trên những cánh hoa anh đào. Thiên Quốc mùa xuân, có phải hay không đã sang rồi?
===================== Toàn Văn Hoàn ====================
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top