Chap 42: Yêu lại từ đầu

CHAP 42

Yêu lại từ đầu

Lộc Hàm nghe Ngô Thế Huân trả lời, hai khóe miệng từ từ nhếch lên. Cậu bật cười thành tiếng. Nước mắt từ hai khóe mi chảy ra, rơi xuống tại thành một dòng trong suốt tan vào trong không gian. Cậu đã biết trước hắn sẽ nói như thế, biết trước bản thân sẽ tổn thương như thế nào, nhưng vẫn ngây ngốc chờ đợi, ngây ngốc hy vọng. Trái tim lại một lần nữa bị chính bản thân đập nát.

Ngô Thế Huân thu hết biểu tình của Lộc Hàm vào mắt. Vừa khóc vừa cười, chính là tột điểm của nỗi đau. Người hắn thương yêu đang đau khổ, người gây đau khổ lại chính là hắn, bản thân cũng muốn chết đi. Nhưng Thế Huân tin cậu sớm muộn gì cũng hiểu cho lòng hắn. Một câu xin lỗi muốn nói ra, nhưng lại nghẹn đắng không thành lời. Hắn lén liếc nhìn đồng hồ trên tay, lòng vạn lần cầu mong Phác Xán Liệt có thể nhanh chóng lui tới, giúp hắn thoát khỏi thống khổ này.

Biện Bạch Hiền ở một bên, nước mắt đang tuôn rơi khi nghĩ tới tiểu hài tử bé bỏng, nghe Ngô Thế Huân nói liền kinh ngạc ngẩng lên. Hắn bị điên sao? Thế nào lại có thể nói ra những lời như vậy? Cậu quay lại nhìn Lộc Hàm, thấy huyng ấy đang biểu tình khổ đau, trong lòng cũng vạn lần khó chịu. Cậu cắn chặt môi, hướng tới Ngô Thế Huân mà thét. Giọng vốn khàn khàn, sau trận thét gào khi nãy lại càng trở nên khó nghe.

_ Anh điên sao? Nói cái gì vậy?

Ngô Thế Huân vẫn giữ nguyên biểu tình lạnh lẽo, nói Kim Chung Nhân cởi trói cho Bạch Hiền.

Kim Chung Nhân nhận lấy chiếc vali, liền mở bên trong ra xem. Chính là những thứ hắn cần. Tập tài liệu chuyển toàn bộ cổ phần của Ngô Thế Huân trong Ngô Thị, hoàn toàn thuộc về tay hắn. Lúc này, chỉ cần Phác Xán Liệt xuất hiện, hắn sẽ lập tức có tất cả.

Chung Nhân nhếch mép, ra hiệu cho một tên đứng gần đó cởi trói cho Bạch Hiền. Bạch Hiền lúc ấy chính là đã hết sức để kháng cự, hai chân run rẩy vô lực ngã vào lòng Thế Huân. Hắn vội vã đỡ lấy cậu, đưa mắt sang nhìn thấy Lộc Hàm đang dần dần kiệt sức. Đồng hồ điểm từng giây từng phút. Hắn mong chờ Phác Xán Liệt lập tức xuất hiện bởi bản thân hắn không chống cự được bao lâu nữa.

_ Giết cậu ta đi.

Kim Chung Nhân không chút lưu tình mà ra lệnh. Ngô Thế Huân hoảng hốt nhìn hắn, hai cánh môi không thể khống chế. Tưởng như nếu hắn chọn Bạch Hiền, Kim Chung Nhân sẽ tha cho Lộc Hàm. Nhưng cuối cùng vẫn là muốn đem cậu giết đi.

_ Không được.

Kim Chung Nhân đưa vali tài liệu cho Lâm Duẫn Nhi đứng ngay bên cạnh, nhìn đôi mắt Thế Huân xao động, lòng không kìm được một cơn hả hể.

_ Không phải cậu đã có Bạch Hiền rồi sao? Cậu ta để mặc tôi lo.

Thế Huân chính là không biết đáp lại như thế nào. Nhưng nhất định không thể để hắn động thủ với Lộc Hàm. Chỉ cần Kim Chung Nhân một chút làm tổn thương cậu, cả đời này hắn cũng không thể tha thứ cho bản thân mình.

_ Bạch Hiền!

Từ bên ngoài vang lên tiếng gọi lớn. Một thân ảnh to lớn lao vào gian nhà kho cũ kĩ. Ngô Thế Huân nhanh như bay đẩy Bạch Hiền trong ngực mình vào lòng Phác Xán Liệt, lợi dụng lúc Kim Chung Nhân không để ý mà đá mạnh vào bụng hắn rồi như một kẻ điên lao tới cởi trói cho Lộc Hàm. Lộc Hàm tuy đôi mắt không thể nhìn thấy nhưng có thể tưởng tượng được khung cảnh hỗn độn lúc này. Ngay cả bản thân cũng không hiểu, Ngô Thế Huân đã chọn Bạch Hiền, hãy cứ cùng cậu ấy bỏ đi. Cớ gì phải cùng những người kia đánh nhau. Hắn vốn đã có thể bỏ mặc cậu tự sinh tự diệt, khiến cậu đau lòng như thế, không lẽ còn có âm mưu nào khác?

_ Lộc Hàm… Em đừng sợ. Anh ở đây.

Lộc Hàm cho tới khi cảm nhận được vòng tay rắn chắc ôm lấy thân ảnh nhỏ bé của mình, lại nghe tông giọng trầm ấm của hắn, mới giật mình muốn bài xích. Hắn ghì chặt cậu trong lồng ngực, vội vã đặt lên hai cánh môi nhợt nhạt một nụ hôn.

Lộc Hàm nước mắt từ hai khóe mi sớm đã trào ra. Nhận được nụ hôn của hắn lại càng thêm đau lòng.

_ Đừng khóc. Anh xin lỗi. Chỉ là…

Ngô Thế Huân chưa kịp nói hết câu đã thấy bản thân mình bị một cước đã vào lưng đau nhói. Hắn hoảng hốt đem Lộc Hàm ôm vào lòng, tấm lưng rộng lớn che chở cho cậu.

Người của Kim Chung Nhân lần lượt lao tới, ra sức đánh Ngô Thế Huân. Hắn thân thể khi xưa chính là đã từng học qua võ thuật, một tay ôm lấy cậu, một tay chống chọi với những kẻ kia. Kim Chung Nhân nhìn Thế Huân hạ gục từng người, lòng vạn lần oán trách bản thân chỉ mang theo ba tên thân cận. Ngô Thế Huân đánh ba tên ấy xong, sức lực hao tổn không ít. Hắn lảo đảo bế Lộc Hàm yếu ớt trên tay, toàn thân sắp không trụ vững.

Kim Chung Nhân nhận thấy mình bất lợi, liền vội vã giật lấy chiếc vali từ tay Lâm Duẫn Nhi.

_ Anh không được đi. Còn em thì sao?

_ Cô điên sao? Buông ra!

Hắn hung hăng đẩy Lâm Duẫn Nhi ra, chính là không ngờ quá vội vã dùng sức. Cô ta ngã mạnh về phía sau , đầu vô tình đập vào ông dẫn khí ga đặt ngay phía bên dưới.

Kim Chung Nhân kinh hãi nhìn dòng máu đỏ từ từ loang trên nền đất . Khí ga nồng nặc bắt đầu thoát ra. Hắn cầm ấy chiếc vali, đi tới chiếc bàn gần đó, bế theo một bọc chăn nhỏ rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, không quên chốt cửa lại. Từng bước từng bước thực nhanh chóng đầy hoảng loạn.

Phía bên trong căn phòng cũ kĩ đã ngập tràn khí ga. Ngô Thế Huân nhìn không gian bao quanh mình ngày càng trở nên mịt mờ. Không khí của bản thân chính là cũng không còn. Hắn lập tức hiểu điều gì xảy ra.

Lộc Hàm bị Ngô Thế Huân ép vào trong lồng ngực. Hắn dùng áo khoác của mình bao lên đầu cậu, để cậu còn không khí chính là trong ngực hắn. Lộc Hàm hoảng hốt cảm nhận nhịp tim Thế Huân ngày càng yếu đi, bản thân cũng dần khó thở. Ngô Thế Huân cảm thấy lồng ngực bị bóp nghẹn. Hắn dùng tay, yếu ớt vuốt ve tóc Lộc Hàm. Giọng cất lên chính là vô cùng khó nghe.

_ Lộc Hàm…Anh sắp không chịu nổi rồi…

Hắn vẫn cố cất lời, mặc dù lồng ngực bị chèn ngang. Chính là Lộc Hàm vẫn cần hắn bảo vệ. Lộc Hàm nhất định phải an toàn. Cả cuộc đời hắn có thể cho cậu, đâu chỉ là một chút không khí như lúc này.

Lộc Hàm nghe Thế Huân nói, nước mắt sớm đã trào ra, ướt một mảng áo hắn. Không phải đã không còn yêu thương cậu sao? Vậy thì cứ để khí ga kia bóp chết cậu đi, cớ gì phải làm như vậy? Hắn sắp không thở nổi nữa . Nghĩ tới đây,Lộc Hàm giãy dụa muốn thoát ra, nhưng ngay lập tức đã bị Thế Huân giữ thật chặt.

_ Đừng khóc…Em khóc, anh…anh rất đau. Phải hứa với anh sống thật tốt, phải sinh bảo bối ra, phải nuôi lớn con chúng ta.…nhớ, anh làm tất cả, vì anh yêu em!

Thế Huân chính là lấy hết chút không khí cuối cùng mà nói ra nỗi lòng mình. Hắn cảm thấy bản thân không thể thở nổi, tới mắt cũng muốn khép lại. Nhưng nếu như hắn chết bây giờ, Lộc Hàm biết phải làm như thế nào?

Ngô Thế Huân nhăn hai chân mày, mím chặt hai cánh môi. Hắn phút chốc mạnh mẽ bế thốc Lộc Hàm lên, một lực liền xô cửa chạy ra bên ngoài. Giá như hắn làm điều này ngay từ đầu, có lẽ mọi chuyện không trở nên như vậy. Vừa chạm tới ánh sáng đầu tiên, hai chân đã vô lực ngã xuống. Toàn thân phút chốc không thể chạm đất.

—————————————————————————————————

Biện Bạch Hiền khi nãy bị Thế Huân đẩy vào Xán Liệt, đã cảm thấy hắn nhấc bổng mình lên, nhanh chóng nấp ra đằng sau. Ở trong lòng Phác Xán Liệt tưởng như sắp ngất đi, lại nghe vang lên giữa hỗn loạn một thanh âm trong trở nghẹn ngào của tiếng trẻ con khóc. Cậu giật mình mở lớn mắt. Cặp đồng tử mệt mỏi phút chốc tràn đầy sợ hãi.

Cậu nắm chặt lấy tay Phác Xán Liệt, giọng cất lên run rẩy, chính là không thể nói được rõ ràng.

_ Mau…Kim Chung Nhân…đứa nhỏ còn ở trong tay hắn…Nhanh lên…

Cậu cố gắng nói hết câu liền ho dữ dội. Xán Liệt vừa lo cho hài tử lại thập phần lo cho Bạch Hiền. Cuối cùng vẫn là hài tử trong tay Kim Chung Nhân rất nguy hiểm, Bạch Hiền lại không thể an tâm. Hắn một tay đỡ lấy thân ảnh bé nhỏ yếu đuối của Bạch Hiền, cố sức chạy lên phía sân thượng, ngay theo sau bóng lưng Kim Chung Nhân.

Hắn đứng trên sân thượng lộng gió, lặng lẽ ngắm nhìn tiểu hài tử trong tay mình. Phác Xán Liệt cùng Biện Bạch Hiền kinh hãi nhìn Chung Nhân bế trên tay con của họ, trong lòng chính là vô cùng đau xót.

_ Mau đưa hết hồ sơ chuyển nhượng công ty, nếu không tôi trực tiếp đem đứa nhỏ này thả xuống dưới.

Bạch Hiền sắc mặt vốn đã trắng bệch, nghe Chung Nhân nói lại càng sợ hãi nép vào lồng ngực Xán Liệt. Tay nắm chặt lấy bàn tay của hắn.

Tiểu hài tử vốn ngoan ngoãn ngủ, bị cảnh bên ngoài làm cho thức dậy liền khóc thét lên. Tiếng khóc như đâm vào trái tim Bạch Hiền, đau đến không thể thở nổi. Tiếng khóc càng lớn, Bạch Hiền lại càng thấy khó thở. Chắc chắn hài tử của cậu đang cảm thấy vô cùng sợ hãi, vô cùng ủy khuất. Nước mắt từ hai khóe mi cậu trào ra, ngập tràn gương mặt nhỏ nhắn.

_ Đừng…Đừng làm hại con tôi…Cầu xin anh! Đừng mà! Con tôi đang khóc kìa… Con à…

Bạch Hiền đã muốn lao tới giằng lấy đứa nhỏ từ tay Kim Chung Nhân, nhưng đã nhanh chóng bị Xán Liệt giữ lại. Cậu chỉ biết hướng tới hắn, chắp hai tay lại mà cầu xin. Thực nhìn vô cùng đáng thương.

Kim Chung Nhân thấy Bạch Hiền muốn động thủ, liền đưa đứa nhỏ vượt ra bên ngoài lan can, chỉ cần thả tay xuống, vận mệnh bé nhỏ này chắc chắn không còn nữa. Hải tử càng giãy giụa mạnh. Khẩu súng trong tay Kim Chung Nhân đã nên nòng, chỉ cần một vài giây, sẵn sang cướp đi tiểu bảo bối của họ.

Bạch Hiền trong lòng Xán Liệt giãy giụa không yên. Nhìn tiểu hài tử của mình chìm trong hiểm nguy, lòng ngập tràn chua xót. Phác Xán Liệt chính là cũng muốn cướp lấy đứa nhỏ, nhưng chỉ sợ một phút sơ sảy sẽ hối hận cả một đời. Hắn cố trấn tĩnh lại Bạch Hiền, cũng cố kìm nén bản thân, hướng tới Kim Chung Nhân mà nói.

_ Đừng…Mọi thứ đều đồng ý. Đừng làm Xán Bạch hoảng sợ. Mau đưa con cho tôi… Tôi lập tức đưa hồ sơ cho anh.

Kim Chung Nhân nhìn Phác Xán Liệt cùng Biện Bạch Hiền đầy đề phòng. Nhưng hắn đang nắm trong tay bảo bối trân quý của nhà họ Phác, bọn họ chắc chắn không dám làm gì. Hắn từ từ chuyển đứa nhỏ vào phía bên trong. Xán Bạch vẫn sợ hãi mà nỉ non khóc thét.

Khẩu súng trong tay Kim Chung Nhân đã chuyển tới kề bên bọc chăn nhỏ. Giọng hắn cất lên vừa đe dọa vừa ra lệnh.

_ Đưa hồ sơ đây! Nếu không tôi lập tức bắn.

Bạch Hiền chính là đã hoảng sợ cực điểm, trong lòng Xán Liệt khóc nấc lên.

_ Đây!

Xán Liệt nói lớn. Hắn từ từ rút tập hồ sơ ra, ném về phía Chung Nhân. Kim Chung Nhân cẩn thận đá tập hồ sơ màu vàng nhạt lại gần mình, từ từ cúi xuống nhặt. Hắn vừa chạm tay vào tấm bìa cứng, một bàn tay nhỏ bé bỗng đặt lên vai hắn.

Kim Chung Nhân hoảng sợ quay đầu lại, lập tức hướng súng tới người đứng đằng sau, không chút suy nghĩ liền nổ súng. Đáy mắt ngập tràn hoảng hốt.

“ Đoàng”

Tiếng súng vang vọng một khoảng không gian. Mùi thuốc súng nồng nặc thoang thoảng . Kim Chung Nhân bắn xong, mới hoảng hốt nhìn xuống. Hắn giây phút nhìn thấy gương mặt của người kia, cảm thấy bản thân mình chính là vừa chết đi.

Hắn run rẩy vội vã lao tới, ôm chặt người kia vào trong lồng ngực. Dòng máu đỏ từ ngực người kia từ từ nhuộm sang chiếc áo phông trắng của Kim Chung Nhân. Hắn kinh hãi rơi nước mắt, ghì chặt thân ảnh đang ngày một lạnh lẽo dần. Giọng cất lê như muốn vỡ òa. Hai mắt đẫm lệ.

Kim Chung Nhân chính là quên mất trên tay mình còn bế một tiểu hài tử nhỏ bé, vô tình chú ý tới người kia mà buông tay ra. Biện Bạch Hiền đang ở trong lòng Phác Xán Liệt, cảm thấy bản thân không thể trụ vững nổi. Khoảng khắc nhìn thấy hài tử rời tay Chung Nhân, chuẩn bị rơi xuống nền đất cứng nhắc, không thể hiểu bản thân lấy đâu ra sức lực mà lao tới, trực tiếp đỡ lấy tiểu hài tử, toàn thân ngã xuống nền đất lạnh.

_ Bạch Hiền!

Phác Xán Liệt kinh hãi nhìn Bạch Hiền ngã dưới nền đất, trên tay vẫn cứng ngắc ôm lấy hài tử nhở bé, vội vã chạy tới, đỡ cậu vào lòng mình.

Biện Bạch Hiền hai mắt đã mờ đi, chỉ biết bản thân đang ôm chặt lấy sinh linh nhỏ bé trắng trẻo do mình sinh ra, trong lòng phút chốc nhẹ nhõm. Cậu tựa đầu vào ngực Xán Liệt đang hoảng sợ đỡ lấy đôi vai bé nhỏ. Giọng cất lên tựa hồ không còn một chút sức lực. Chỉ là một tiếng thều thào rất nhỏ.

_ Con ngoan…Daddy ở đây, con đừng sợ…

Sau đó liền cảm thấy bản thân nhẹ như bay, cũng không thể thấy Xán Liệt cùng hài tử trong tầm mắt.

Kim Chung Nhân ở phía bên kia sớm đã bị người trước mặt dọa cho kinh hãi. Hắn hoảng sợ nâng người kia lên.

_ Khánh… Khánh Thù… Tại sao lại…lại là em?

Độ Khánh Thù từ từ hé mở mắt. Đau đớn truyền từ lồng ngực tới khiến cậu lập tức muốn nhắm mắt lại. Giọng cất lên yếu ớt như sắp tan vào hư vô.

_ Chung Nhân… Dừng lại đi anh…

Khánh Thù nắm lấy đôi bàn tay to lớn của hắn, từ từ đặt lên bụng mình. Cậu mỉm cười nhạt nhòa, cố thu hết chút sức lực cuối cùng. Nước mắt từ hai khóe mi từ từ lăn xuống, nặng như ngàn vạn tản đá đè lên trái tim Kim Chung Nhân.

_ Chúng ta…chúng ta có con rồi… Trở về nhà đi…anh

Một câu nói cũng thực khó khăn mới có thể hoàn chỉnh. Nghe cậu nói hai tiếng về nhà, lòng hắn chính là đã tan nát. Hắn làm tất cả chỉ vì yêu thương cậu, bây giờ lại chính tay làm tổn thương cậu. Ước mơ một gia đình hạnh phúc, một tiểu hài tử nhỏ bé, có lẽ không thể thực hiện được. Hắn bây giờ bất kể cái gì cũng không cần. Không phải ngay cả hài tử cũng có rồi, tại sao hắn lại ngu ngốc làm lỡ đi hạnh phúc này?

Đôi bản tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay hắn lạnh lẽo dần, từ từ thả lỏng. Kim Chung Nhân vội vã níu kéo bàn tay nhỏ bé lại, siết chặt. Hắn chính là muốn khóc thét lên, nhưng nước mắt từ hai khóe mi chỉ nhanh chóng rơi xuống. Trái tim hắn đau đớn như hóa thành băng, đâm vào thật sâu lồng ngực.

Độ Khánh Thù trong lòng Kim Chung Nhân, từ từ hé mở hai cánh môi, cố gắng níu giữ chút không khí cuối cùng.

_ Em…yêu…yêu anh…

Tiếng còi xe cảnh sát hòa trong tiếng hú của xe cứu thương vang lên giữa không gian đầy bi thương.

===================================================================

Phác Xán Liệt hai chân mày nhăn tít lại, chân tay luống cuống đỡ lấy bọc chăn nhỏ đang từng cơn từng cơn quẫy đạp. Cái miệng nhỏ cất lên oa oa đầy ủy khuất. Hẳn là rất giống Biện Bạch Hiền đi. Mỗi lần khóc đều thực làm cho hắn phát điên. Đứa nhỏ này như thế nào có thể khóc dai tới như vậy. Màng nhĩ của hắn quả thực bị khi dễ rồi. Khóc cũng ước chừng được gần nửa ngày. Giọng trong trẻo trước kia dần trở nên khàn đặc. Xét cho cùng, đứa nhỏ này cũng là sinh thiếu tháng, sức khỏe có phần yếu ớt. Vừa sinh ra đã bị bắt cóc, bị dọa cho khóc đến điên loạn. Khóc quá nhiều liền thở gấp gáp, tưởng như sắp ngất đi.

Phác Xán Liệt đau lòng vỗ vỗ vào bọc chăn, cố gắng lau đi nước mắt trên gương mặt nhỏ nhắn của bảo bối, cố sức dỗ dành đứa nhỏ trong lòng.

_ Ngoan nào ~ Tiểu Bạch đáng yêu. Đừng khóc a~

Bảo bối nhỏ ủy khuất nằm trong chăn, nghe Phác Xán Liệt nói, lại cố sức gòa thét to hơn.

Phác Xán Liệt bầy ra bộ dạng bất lực đến đáng thương nhìn đứa nhỏ. Chắc chắn bảo bối đang rất đói bụng. Cả ngày hôm qua bị Kim Chung Nhân khi dễ, tới hôm nay lại không thể uống một chút sữa nào. Chỉ cần đưa một giọt sữa gần miệng, lấp tức gào thét thực lớn. So với ngày hôm trước chính là đã gầy đi một vòng.

Biện Bạch Hiền bị thanh âm trẻ con khóc làm cho thức giấc. Cậu mệt mỏi, từ từ mở mắt. Hiện lên trong đáy mắt cậu là bóng lưng rộng lớn của Phác Xán Liệt, đứng ngược lại ánh sáng mặt trời. Hắn luống cuống, biểu tình nhăn nhó cố dỗ dành tiểu bọc chăn đang dữ dội cựa quậy.

Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng cất giọng.

_ Xán Liệt…

Phác Xán Liệt giật mình quay lại, biểu tình vui như một đứa trẻ. Hắn cười đến xán lạn.

_ Em đã tỉnh rồi! Có mệt hay không?

Phác Xán Liệt đi tới gần bên giường cậu, dùng ánh mắt ấm áp ôn nhu nhìn người nhỏ bé trước mặt.

_ Đưa con cho em…

Bạch Hiền nhạt nhòa nở nụ cười, run run đưa tay ra chờ đợi Xán Liệt. Hắn có đôi chút do dự rồi từ từ chuyển bảo bối nhỏ sang tay Bạch Hiền.

_ Bảo bối tên là Phác Xán Bạch. Đã sinh ra được hai ngày rồi….

Phác Xán Liệt nhẹ nhàng ngồi đằng sau, đem Bạch Hiền ôm vào trong lồng ngực. Chính là nhớ cậu tới phát điên, bây giờ có cơ hội yêu thương, hắn chắc chắn không thể lãng phí.

Biện Bạch Hiền tựa đầu trong ngực Xán Liệt, nhìn tiểu hài tử người nhỏ xíu, lại rất gầy trong bọc chăn, gương mặt lấm lem nước mắt chính là rất đau lòng. Hài tử đang quấy khóc trong tay Xán Liệt, đã mệt muốn chết, lại mơ hồ cảm nhận được một làn hơi ấm quen thuộc bao quanh nó. Biện Bạch Hiền dùng ánh mắt ấm áp ôn nhu, tay run rẩy vỗ nhẹ. Thực không dám tin, sinh linh này đã ở trong bụng mình hơn tám thánh, đã thực sự chào đời. Sau này mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng trẻ con đáng yêu gọi baba. Mọi khát khao của Bạch Hiền về một gia đình hạnh phúc, có lẽ vẫn còn cơ hội để thực hiện.

Tiểu hài tử vô thức biết được đây chính là người nó đã cùng sống trong suốt những năm tháng qua, trong lòng có điểm hả hê liền oa oa một tiếng ủy khuất rồi im lặng. Dường như theo bản năng, lại không muốn ngược đãi cái bụng nhỏ của mình tiếp tục chịu đói, lập tức cọ cọ đầu vào ngực Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền bây giờ mới để ý ngực của mình có điểm khác lạ, chính là rất giống nữ nhân khi sinh con. Cậu nhìn bảo bối của mình đói tới không thể chịu nổi liền mặc kệ Phác Xán Liệt đang đứng bên cạnh, trực tiếp đem từng cúc áo của mình cởi ra. Khuôn ngực trắng sứ dần dần xuất hiện. Hài tử liền vui vẻ dùng cái miệng nhỏ mà uống sữa.

Biện Bạch Hiền nhìn hài tử đói tới điên cuồng uống, trong lòng có điểm lo sợ đứa nhỏ này sẽ bị sặc, liền âu yếm xoa xoa gương mặt đáng yêu, trên môi nở một nụ cười hạnh phúc.

_ Ngoan~ Từ từ thôi…Daddy sẽ cho con ăn no mà. Tiểu Bạch …

Bạch Hiền lúc này mới có cơ hội đánh giá tiểu bảo bối nhỏ này. Tuy có chút nhỏ bé nhưng vẫn không thể che giấu được sự anh tú. Nhìn thoạt qua quả thực vô cùng giống Xán Liệt. Nhất định sau này sẽ trở thành một nam nhân mạnh mẽ như hắn.

Một giọt nước mắt đột nhiên rơi xuống. Phác Xán Liệt giật mình, vội vã siết chặt vòng tay, giọng vô cùng lo lắng.

_ Em đau ở đâu sao?

Bạch Hiền thấy người kia yêu thương quan tâm tới tình, trong lòng phút chốc nảy sinh một cỗ ấm áp. Cậu nhẹ nhàng lắc đầu.

_ Không có…Là em hạnh phúc…

Xán Liệt nhìn Bạch Hiền rơi nước mắt, quả thực rất đau lòng. Hắn âu yếm hôn lên tóc cậu, cất giọng trầm ấm của mình.

_ Đừng khóc…

Tiểu Bạch đang say sưa uống sữa, lại nhận thấy má mình ướt ướt. Đôi mắt to tròn hướng lên phía bên trên, bắt gặp daddy của nó đang ủy khuất rơi lệ. Gương mặt nhỏ nhắn phút chốc nhăn lại, cánh môi hồng bĩu ra, chính là sắp khóc lại.

Bạch Hiền bị biểu tình của Xán Bạch làm cho hoảng hốt liền vội vã lau nước mắt trên mặt mình, ôm chặt lấy bảo bối, nhẹ giọng dỗ dành, còn nở một nụ cười thực tươi.

_ Không sao…Tiểu Bạch ngoan….

Tiểu Bạch lát sau liền uống sữa trở lại. Thân thể nhỏ bé chính là rất dễ thỏa mãn. Nhận được dòng sữa ngọt ngào, rất nhanh lấp đầy cái bụng của mình. Lúc buông đầu nhũ của Bạch Hiền ra, cái miệng nhỏ liền vui vẻ nhếch lên. Bạch Hiền thu hết biểu tình đáng yêu của Tiểu Bạch vòa mắt, âu yếm đặt lên má bé con một nụ hôn nhẹ, dùng ngón tay thon nhỏ vui vẻ cùng bảo bối chơi đùa.

Đôi mắt to tròn của hài tử ánh lên vài phần sung sướng rồi ngay lập tức khép lại, trong lòng Bạch Hiền mà an ổn đi ngủ. Trẻ con chính là vô tư như vậy Cái miệng nhỏ nhắn thập phần đáng yêu khẽ chu ra. Chân tay thôi cựa quậy mà ôm lấy ngón tay Bạch Hiền. Thật không thể ngờ bảo bối này vài phút trước còn khóc tưởng như ngất đi, bây giờ lại tựa một thiên thần, vô cùng ngoan ngoãn.

Cậu chính vì hành động này mà trở nên vui vẻ, mệt mỏi đã hoàn toàn không còn. Chờ cho Xán Bạch thực sự đã ngủ say, mới từ từ rút ngón tay của mình ra, cài lại cúc áo.

Phác Xán Liệt ngồi bên trên, chứng kiến từ đầu tới cuối, thực tâm là không thể chịu đựng. Hắn cùng Bạch Hiền đã rất lâu không thân mật, khi này lại nhìn thấy cảnh xuân như vậy, tâm có chút dằn vặt, thân thể khó kiềm chế. Qủa thực muốn lập tức đè mĩ vật này ra mà ân ân ái ái. Nhưng nếu hắn động thủ bây giờ, chắc chắn Bạch Hiền sẽ đem hắn đi chém.

Bạch Hiền mệt mỏi hoàn toàn dựa vào người Xán Liệt, đôi mắt vẫn không rời khỏi Tiểu Bạch. Phác Xán Liệt nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng hôn lên. Hắn vào giây phút ấy đã chắn chắn điểu bản thân phải làm.Chính là nói hết cho Bạch Hiền nghe, chính là dồn hết tâm sức bảo bọc yêu thương cậu.

_ Bạch Hiền…Anh xin lỗi. Trước đây là do anh ngu ngốc, do anh hèn nhát mới để mất em. Nhưng anh hứa, từ nay về sau sẽ không bao giờ buông tay em, sẽ giữ chặt em mãi ở bên cạnh anh. Có thể hay không… chúng ta hãy yêu lại từ đầu…

Biện Bạch Hiền có thể cảm nhận được từng lời Xán Liệt cất lên đều là từ thâm tâm của hắn. Hơn nữa trước kia suy cho cùng hắn không hề có lỗi. Tình yêu này vốn dĩ từ đầu tới cuối đã luôn sâu sắc mãnh liệt.

_ Không…

Bạch Hiền nhẹ nhàng nói. Xán Liệt phút chốc cảm thấy đáy tim mình như thắt lại. Đáy mắt ánh lên vài tia mất mát.

Biện Bạch Hiền một tay ôm hài tử, một tay nắm lấy tay Xán Liệt, quay đầu lại nhìn hắn. Hai cánh môi từ từ chạm vào nhau. Hai con người từ từ nhập hòa làm một. Ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, ánh lên một màu ấm áp. Giữa dư vị ngọt ngào đê mê, Biện Bạch Hiền khẽ cất giọng, môi vẫn không ngừng dây dưa với Xán Liệt.

_ Chúng ta vốn dĩ chưa từng kết thúc yêu thương, tại sao phải bắt đầu lại?

================= END CHAP 42=================

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: