Chap 39: Chào con, Phác Xán Bạch

CHAP 39

Chào con, Phác Xán Bạch

Xán Liệt nước mắt đã rơi xuống không thể ngưng. Hắn nhìn bác sĩ đẩy Bạch Hiền vào phòng phẫu thuật, cánh môi hắn đã rớm máu. Cánh cửa phòng đóng lại. Phác Xán liệt gục xuống nền đất lạnh lẽo ghê rợn.

_ Xán Liệt…

Ngô Thế Huân đỡ lấy cánh tay Xán Liệt, để hắn ngồi lên hành ghế màu xanh ngọc bên cạnh đó. Phác Xán Liệt nắm lấy cánh tay Ngô Thế Huân, toàn thân run rẩy dựa vào người cậu em trai. Nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.

Thế Huân dù vừa bị Phác Xán Liệt đánh thực đau, nhưng suy cho cùng hắn cũng là anh trai Ngô Thế Huân, như thế nào nhìn hắn đau đớn như vậy, Thế Huân vẫn có chút khó chịu. Hơn nữa cảm giác của Xán Liệt bây giờ, Thế Huân vạn lần hiểu rõ. Trước kia cũng từng trải qua cảm giác hai người thân yêu nhất của mình sắp mất đi. Nhưng hắn chỉ biết nắm chặt lấy tay Xán Liệt, có trấn tĩnh anh trai mình.

_ Bình tĩnh đi Xán Liệt. Bác sĩ kia là bạn thân của em, em đã nhờ cậu ấy giúp đỡ Bạch Hiền. Anh ấy nhất định sẽ an toàn, con của hai người cũng sẽ không có việc gì.

Phác Xán Liệt hỗn độn bao cảm xúc, xót xa tức giận, bối rối đau lòng, hiện hữu hết nơi đáy mắt mờ mịt. Ánh đèn phòng cấp cứu vẫn phát ra thứ ánh sáng đỏ ghê sợ.

_ Thế Huân…Nói cho anh nghe quan hệ của em và Bạch Hiền. Cầu xin em, nói đi.

Xán Liệt chính là không hiểu sao bản thân mình lại cầu xin Ngô Thế Huân làm loại chuyện này. Hắn, trước giờ vẫn giữ một niềm tin về tình cảm của hai người, niềm tin chưa bao giờ tắt.

Thế Huân không cảm thấy quá bất ngờ. Hắn lấy trong túi áo ra một chiếc nhẫn, đặt lên lòng bàn tay của Phác Xán Liệt.

_ Là của anh. Em và Bạch Hiền chỉ là bạn bè. Lúc trước em nói với anh như vậy là do Bạch Hiền nhờ em. Anh ấy… anh ấy quá đau khổ, không thể chịu đựng được. Ngày hôm nay là Bạch Hiền uống rượu, em chỉ muốn giúp anh ấy thay đồ. Tới cuối cùng lại bị anh hiểu nhầm. Mọi chuyện, cũng chỉ là do Bạch Hiền,anh ấy quá yêu anh.

Phác Xán Liệt nghe Ngô Thế Huân nói, trong lòng cảm thấy một cơn quặn thắt. Hiểu lầm! Người yêu hắn đang chịu bao đau đớn nguy hiểm, cũng chính là do hắn. Tình cảm của cậu, không phải hắn không hiểu. Chỉ là cố tình không nhận ra. Tới cuối cùng lại chính là làm hại cậu. Hắn đờ đẫn như kẻ mất hồn, tâm trí nhất nhất hiện hữu bóng dáng của Bạch Hiền. Từ nụ cười đáng yêu đến ánh mắt ấm áp, tất cả như đập mạnh vào lồng ngực hắn, đau đến không thể thở nổi. Đôi tay theo bản năng tìm tới chiếc vòng trên cổ. Chiếc nhẫn bạc, chiếc nhẫn hôn ước của hai người. Mặc kệ bao chuyện xảy ra như thế nào, chiếc nhẫn của cả hai người vẫn ở đấy, dòng chữ” C & B” vẫn tồn tại. Cũng như tình cảm của cả hai, chẳng bao giờ phai nhạt. Hắn chính là ngu ngốc không nhận ra.

Xán Liệt mạnh mẽ rút chiếc nhẫn đang yên vị ở ngón áp út, không nương tình mà ném đi chiếc nhẫn cưới của hắn với Lâm Duẫn Nhi. Hắn tháo chiếc nhân, đeo vào tay mình. Vị trí của nó, ngay từ đầu đáng lẽ ra phải ở nơi đó. Hắn đeo chiếc nhẫn của Bạch Hiền ở ngay ngón út. Hai chiếc nhẫn đi với nhau chính là hợp nhất hai tâm hồn.

Phác Xán Liệt nắm chặt tay thành nắm đấm, tự giáng một cú thật mạnh vào gương mặt mình. Ngô Thế Huân hoảng hốt giữ chặt hắn lại, không để hắn tiếp tục làm tổn thương chính mình.

_ Anh đừng làm thế. Bạch Hiền sẽ rất đau lòng…

Phác Xán Liệt kích động ngồi thụp xuống đất, gục đầu vòa ngực Ngô Thế Huân mà khóc nấc lên. Hắn không thể cất lời, là do đau đớn hay do bối rối?

_ Ai là Phác Xán Liệt?

Giọng nữ thanh mảnh cất lên. Xán Liệt từ từ ngẩng đầu dậy. Trong màn nước mát có thể nhìn thấy vị nữ y tá khẩn trương gọi tên mình. Xán Liệt hoảng hốt đứng dậy, đôi mắt ngập tràn kinh hãi.

_ Là tôi.

_ Anh mau thay đồ chống khuẩn rồi vào đây. Cậu ấy cần sự cổ vũ của anh.

Xán Liệt quả thực rất muốn hỏi vị y tá kia tình hình của Bạch Hiền. Nhưng hắn lúc ấy đã bị sợ hãi choáng ngợp, chỉ như một kẻ điên cố gắng thay bộ đồ thật nhanh, cảm tưởng như hắn chỉ đến chậm một vài giây, Biện Bạch Hiền của hắn sẽ vĩnh viễn không còn nữa.

Khi Phác Xán Liệt bước vào căn phòng trắng toát, hắn chính là muốn chết đi. Biện Bạch Hiền thân người mỏng manh nằm trên giường sản, gương mặt tựa như tờ giấy trắng, không tồn tại một chút sự sống. Hai cánh môi hồng hé mở cất lên vài tiếng rên rỉ đau đớn. Tiếng kêu chính là đã khàn đi, không thể ghe thấy rõ. Mồ hôi trên trán túa ra, hòa cùng dòng nước mắt trong suốt từ khóe mi nhăn lại vì đau đớn. Bên dưới hạ thân là một mảng hỗn loạn của máu. Bạch Hiền có từng cơn lại từng cơn cong người đón nhận cơn đau, muốn đưa tay nhu nhu xoa bụng nhưng đã nhanh chóng bị y tá giữ chặt. Toàn bộ khung cảnh chính là vô cùng tội nghiệp.

Phác Xán Liệt kinh hãi chạy đến bên giường sản, nắm chặt lấy tay Bạch Hiền. Đôi mắt hướng tới Độ Khánh Thù, cố tìm một câu nói cho hắn nghe về tình hình của cậu.

_ Cậu ấy chính là phải sinh đứa trẻ ngay. Dù sao cũng đã hơn tám tháng nên trấn động cũng không phải là nhỏ. Sinh non cũng không gây nhiều nguy hiểm. Vấn đề chính là cậu ấy mất quá nhiều máu, thể trạng không cho phép phẫu thuật, cậu ấy buộc phải sinh tự nhiên. Nhưng thể lực cậu ấy quá yếu ớt, đứa trẻ cũng đã tới lúc cần dùng nhiều sức nhất, một chút nữa sẽ hoàn toàn được sinh ra. Anh mau động viên cậu ấy.

Độ Khánh Thù khẩn trương nói sơ qua tình hình của Bạch Hiền cho Phác Xán Liệt nghe, một mặt kiểm tra bên dưới Bạch Hiền. Đứa bé đã đi vào dũng đạo, chỉ cần một lực sẽ được xuất thế. Nhưng cậu chính là không còn đủ sức nữa. Đau đớn như thế đã trải qua hơn bốn tiếng đồng hồ.

Phác Xán Liệt đau lòng nhìn Bạch Hiền khó nhọc lấy từng nhịp thở, mắt đã hoàn toàn muốn nhắm chặt lại. Đôi bàn tay lạnh ngắt đặt trong tay hắn cũng dần dần mất đi sức lực.

Xán Liệt nhẹ nhàng ôn nhu đặt lên trán Bạch Hiền một nụ hôn, cố đánh thức cậu dậy.

_ Bạch Bạch…Em mau tỉnh lại. Xán Xán ở đây với em.

Bạch Hiền sắp chìm trong mê sảng, nghe thấy tông giọng trầm ấm ngọt ngào của Xán Liệt, đáy mắt phút chốc mở lớn, vừa hạnh phúc mừng rỡ lại vừa bi thương đau đớn. Cơn đau chuyển sinh một lần nữa lại khiến cậu kêu lên một tiếng đau đớn.

_ Xán Xán…Em…Em đau…Con…

Xán Liệt biết Bạch Hiền vạn lần yêu thương đứa trẻ này, vạn lần muốn hài tử khỏe mạnh chào đời. Nhưng chính là do sức khẻ cậu không cho phép, cậu không thể dùng sức lực mà sinh nó ra.

_ Bạch Hiền! Anh ở bên cạnh em. Em nhất định không được từ bỏ. Con chúng ta sắp chào đời rồi. Em phải gắng lên.

Bạch Hiền nắm chặt tay Xán Liệt, nhìn vào đôi mắt của hắn, lòng phút chốc tràn đầy quyết tâm. Đứa trẻ này là con của Xán Liệt và Bạch Hiền, nó nhất định phải được sinh ra trên đời. Nhất định sẽ là một hài tử khỏe mạnh đáng yêu.

Bạch Hiền hít một hơi thật dài. Cơn đau bụng sinh lại một lần nữa ập tới, đánh trọn các giác quan của cậu. Tay Bạch Hiền được lấp đầy bởi bàn tay ấm áp của Xán Liệt, chính là cảm thấy yên tâm. Cậu theo chỉ dẫn của Khánh Thù mà cố sức một lần đem hài tử sinh ra. Đứa nhỏ trong bụng cũng theo sức lực mà đi ra thêm một chút. Bạch Hiền liền đau đớn đến bật khóc. Toàn thân run rẩy không thôi. Chiếc áo rộng thùng thình đã tới lần thứ ba ướt đẫm.

_ Em…không được nữa…rồi…A~

Cậu oằn người lên chống chọi cơn đau. Hài tử trong bụng quyết tâm làm nháo, không lưu tình mà nảy lên từng cơn. Bạch Hiền quả thực muốn gục ngã, muốn bỏ cuộc rồi.

_ Không được. Một chút nữa thôi. Em phải nghĩ tới một nhà ba người chúng ta cùng nhau vui vẻ hạnh phúc. Em phải nghĩ tới một tiểu hài tử nhỏ bé cất tiếng gọi baba. Em phải nghĩ tới cảnh chúng ta cùng thổi bánh kem mừng sinh nhật bảo bối. Em phải gắng lên, Bạch Hiền. Xin em đừng bỏ cuộc mà.

Xán Liệt đứng bên cạnh giường sản, nhìn đau đớn Bạch Hiền phải chịu đựng, chính là muốn đem bản thân mình thế vào chỗ cậu, giúp cậu giảm đi thống khổ như vậy. Hắn vẫn cố thủ tay Bạch Hiền, rút chiếc nhẫn từ ngón út của mình, đeo vào ngón áp út của Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền nghe Phác Xán Liệt nói, lòng vạn lần có điểm khát khao. Gia đình một nhà ba người đầm ấm hạnh phúc, cậu nhất định phải cùng hắn gây dựng lên. Đến khi Bạch Hiền cảm nhận được một vật lạnh lạnh nơi ngón tay ướt đẫm mồ hôi liền cúi xuống nhìn. Chiếc nhẫn bạc lấp lánh. Tình yêu không bao giờ tàn lụi.

Đôi mắt của Bạch Hiền cố mở ra, tay một lần nữa nắm chặt lấy tay Xán Liệt. Cơn đau bụng sinh tiếp thao xô tới, cắn xé da thịt cậu. Bạch Hiền thu hết chút tàn lực cuối cùng, chút niềm tin cuối cùng, chút tình yêu cuối cùng mà đem hài tử hoàn toàn xuất thế. Một tiếng la lớn cất lên, đau đớn in sâu từ tâm khảm.

Thứ cuối cùng cậu cảm nhận được chính là một vật mềm mại từ bên trong cơn thể mình đi ra ngoài, sau đó là một không gian đen đặc. Cậu hoàn toàn mất đi tri giác.

===================================================

Phác Xán Liệt toàn thân cứng ngắc ôm tiểu hài tử vào lòng, trân trân nhìn Bạch Hiền nằm im trên giường bệnh. Gương mặt nhỏ nhắn gầy guộc phủ một màu sắc trắng nhợt nhạt, nhìn vô cùng đau lòng. Thân người gầy yếu lọt thỏm trong quần áo bệnh viện càng làm cho cậu trở nên mong manh. Xán Liệt cảm tưởng như có thể nhìn xuyên thấu làn da trắng nhợt của cậu. Quả thực rất đau lòng.

Rồi hắn lại nhìn tới tiểu hài tử bé nhỏ trong lòng mình. Hài tử tuy sinh non , có chút bé nhỏ nhưng rất khỏe mạnh, rất đáng yêu. Là nam hài khôi ngô xinh đẹp. Gương mặt nhỏ nhắn trắng như sữa. Hai cánh môi hồng hồng thỉnh thoảng lại chu lên, nhìn như một cánh hoa tỉ muội. Rèm lông mi cong cong, đôi mắt một mí đáng yêu, chính xác là của Biện Bạch Hiền. Bảo bối này suy cho cùng chỉ giống hắn ở đôi tai tinh linh ngộ nghĩnh cùng đôi mắt to tròn. Đứa nhỏ này được sinh ra chưa đầy bốn tiếng đồng hồ, nhìn qua có thể đoán biết lớn lên chắc chắn sẽ là nam nhân khí thế ngút trời. Phác Xán Liệt nghĩ tới đây, miệng không thể ngưng một nụ cười. Bạch Hiền đã dành rất nhiều tâm ý cho tiểu thiên thần này. Chỉ tiếc một chuyện Bạch Hiền chưa kịp nhìn thấy bộ dạng của tiểu hài tử đã ngất đi.

_ Anh đặt tên cho tiểu bảo bối chưa?

Ngô Thế Huân đứng bên cạnh Xán Liệt, ngắm nhìn đứa nhỏ đáng yêu đang ngủ ngoan ngoãn trong lòng hắn, miệng không tự chủ mà nở nụ cười. Có phải hay không con của Lộc Hàm và Thế Huân sinh ra cũng sẽ vạn lần đáng yêu như vậy?

Phác Xán Liệt nghe Thế Huân hỏi, lòng bỗng có điểm ngẩn ngơ. Trước kia Bạch Hiền từng nói với hắn, muốn đặt tên con của hai người là Tiểu Bạch, Phác Tiểu Bạch. Khi đó, hắn chỉ cười nhạo cậu không thôi. Nhưng bây giờ, chính là thấy đứa nhỏ này giống một con thỏ con lông trắng, rất ngây thơ đáng yêu.

_ Phác Xán Bạch.

Hắn trả lời Thế Huân rồi nhẹ nhàng cúi xuống đặt lên cánh môi của Bạch Hiền một nụ hôn nhẹ.

_ Ngài Phác, đã tới giờ tắm cho em bé.

Nữ hộ tá bước vào, nhẹ nhàng cất giọng, cố không để cho những người trong phòng kinh hãi. Xán Liệt gật nhẹ đầu, lưu luyến nhìn bảo bối đáng yêu ngoan ngoãn nằm trong bọc chăn rồi chuyển cho nữ hộ tá. Tay dần dần nắm lấy bàn tay bé nhỏ lạnh lẽo của Bạch Hiền.

_Anh, em phải về nhà. Lộc Hàm đã ở nhà một mình từ tối hôm qua rồi. Tới trưa em sẽ mang cơm tới cho hai người.

Ngô Thế Huân giữ âm thanh thật nhỏ, khẽ nói với Phác Xán Liệt. Hắn ngẩng đầu lên. Đáy mắt hiện lên gương mặt của Ngô Thế Huân đầy những vệt thâm tím, có những vệt máu đã khô trên khóe miệng. Lòng Xán Liệt phút chốc vô cùng áy náy. Chính hắn khiến em trai mình tổn thương. Hắn cứ lần lượt làm những người mình yêu thương phải đau khổ. Từ Bạch Hiền đến Thế Huân.

_ Anh xin lỗi.

Thế Huân mỉm cười nhẹ. Hắn biết anh trai mình không cố ý, chỉ là suy nghĩ nhất thời, cũng vì quá yêu thương Bạch Hiền

_ Em không để tâm đâu. Thôi em về.

Thế Huân nhẹ nhàng ly khai. Chỉ còn lại Xán Liệt ở trong phòng. Hắn ôn nhu nhìn thân ảnh bé nhỏ nằm yên lặng trên giường. Hắn và cậu bây giờ đã có hài tử, sẽ cùng nhau chung sống hạnh phúc, mặc kệ Lâm Duẫn Nhi có giở trò gì, hắn cùng Bạch Hiền có thẻ vượt qua.

Xán Liệt vừa định rót một chút nước, điện thoại trong túi rung lên. Hắn vội vã bắt máy. Phía bên kia vang lên giọng nói của thư kí Kim:

_ Phác tổng, tôi đã hẹn được với hai người mà ngài yêu cầu. Cuộc hẹn vào tối nay, 8 giờ.

Phác Xán Liệt thoáng chút bối rối rồi nhẹ giọng cảm ơn thư kí Kim. Trong lòng hắn chính là có điểm thoải mái. Hai người này Phác Xán Liệt chính là tìm kiếm đã hơn hai năm. Không ngờ khi tìm thấy lại đúng vào thời điểm này. Hắn chỉ cần nghĩ tới khi Bạch Hiền gặp được hia người ấy, có lẽ sẽ rất vui mừng. Hắn chính là muốn dành món quà này cho cậu.

Nhưng lịch hẹn lại là tối nay, để Bạch Hiền một mình ở bệnh viện quả thực không thể yên tâm. Nhưng cuộc hẹn này hắn đã chờ đợi hai năm, nhất định phải gặp được. Phác Xán Liệt chính là đã quyết định sẽ đi gặp họ một chút, dù sao Bạch Hiền cũng ở trong bệnh viện, có thể nhờ Độ Khánh Thù chăm sóc.

Thế nhưng, Phác Xán Liệt không biết rằng, một giây hắn rời đi, khiến hắn phải ân hận cả đời.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: