Chap 23: Níu kéo

CHAP 23

Níu kéo

Tôi muốn níu kéo em, nhưng khoảng cách giữa chúng ta quá xa, khiến tôi không thể nào bước tới mà ôm em vào lòng

Ngô Thế Huân nhìn trân trân vào hai tờ giấy trên bàn. Tâm trí hỗn loạn bối rối. Hắn trước đây chẳng phải rất căm ghét Lộc Hàm, nhất nhất hành hạ cậu sao? Vi cớ gì mà bây giờ được giải thoát, trong lòng lại đau đớn như thế? Chính là trước đây không biết trân trọng, để mất đi rồi mới nuối tiếc.

Nếu như bây giờ hắn kí vào tờ giấy ly hôn, giữa hắn và Lộc Hàm sẽ trở thành người dưng, sau này đi qua nhau cũng không có chút cảm xúc, rồi sẽ có một ngày thắc mắc, có phải hay không nhìn người kia rất quen? Ngô Thế Huân từ tận sâu đáy tim, không bao giờ cho phép bản thân mình kí vào tờ giấy ấy. Yêu thương của hắn, giữ trong lòng sao vô cùng đau đớn. Lộc Hàm rốt cục chính là bông hoa hồng rực rỡ có gai, biết gai đâm sẽ chảy máu nhưng Ngô Thế Huân vẫn nhất nhất đem đặt ở trong tim. Nhưng trước đây hắn luôn gây đau khổ cho Lộc Hàm, luôn làm cho cậu phải khóc.thống khổ trước đây, hắn có yêu thương cả đời này cũng không thể nào chữa khỏi.

Hay là cứ buông tay Lộc Hàm ra, để cho đôi tay của Ngô Diệc Phàm thế vào. Anh ấy là người ấm áp và chu đáo. Anh ấy có thể yêu thương Lộc Hàm, có thể cho cậu một cuộc sống hạnh phúc bấy lâu ước ao. Rồi sau này con của họ ra đời, Ngô Thế Huân đã từng làm sai với Lộc Hàm, giờ đây cũng không thể cướp đi của nó một gia đình hạnh phúc. Hậu quả này, cô đơn này chính là do hắn tự gánh chịu lấy.

Tôi muốn níu kéo em, nhưng khoảng cách giữa chúng ta quá xa, khiến tôi không thể nào bước tới mà ôm em vào lòng.

Lộc Hàm khẽ đưa mắt nhìn Thế Huân ngồi bất động trước hai tờ giấy, lòng hé lên một tia hy vọng mong manh. Trái tim thầm cầu nguyện cho hắn không ký vào đơn ly hôn ấy. Chính là muốn bản thân có một chút trong lòng hắn, không muốn là một lãng khách vô tình bước ngang qua Thế Huân. Giờ đây chỉ cần hắn nắm lấy bàn tay cậu, chỉ cần hắn ưưong bướng ngạo nghễ không kí, chỉ cần hắn nói một câu do bản thân mình ích kỷ, muốn lưu giữ món đồ chơi bỏ đi, Lộc Hàm cũng can tâm. Làm ơn, một lần thôi, hãy níu kéo em.

Hai tấm giấy đặt cạnh nhau. Một thẫm đỏ rạo rực, một lại trắng xóa bi thương. Một kết giao hai con người, một lại chia đôi hai con người.

Ngô Thế Huân ngẩng lên, nhìn thẳng vào đáy mắt của Lộc Hàm, một vài giây sau liền cầm bút đặt sẵn trên bàn, run rẩy kí vào đơn ly hôn. Hắn kìm nén một tiếng thở dài nhói buốt, gượng cười. Nụ cười gượng gạo đến đáng thương. Hốc mắt phút chốc đỏ lên.

_ Chúc anh và…Lộc Hàm hạnh phúc.

Một chữ Lộc Hàm cất lên như vụn vỡ thành trăm ngàn mảnh, trực tiếp cắm vào da thịt Ngô Thế Huân. Không biết từ nay về sau hắn có thể hay không cất tiếng gọi cái tên này. A! Là hắn quên mất. Lộc Hàm về sau chính là chị dâu của hắn, sẽ cùng anh trai hắn chung sống tới suốt đời. Hắn nghe một niềm xót xa, đau tới muốn khóc.

Lộc Hàm nhìn thấy Thế Huân kí vào tờ giấy, lòng gào thét mà không cất thành lời. Quả thật trong lòng hắn Lộc Hàm trước giờ vẫn không có một chút trọng lực.

Ngô Diệc Phàm nhìn biểu tình của em trai mình, lòng cũng cảm thấy có điểm không thoải mái. Chính là anh em cùng lớn lên từ nhỏ, tâm can em trai nghĩ gì, Diệc Phàm vô cùng thấu rõ. Chỉ là cố tình không biết, cố tình chiếm hữu lấy Lộc Hàm.

Không khí đột nhiên căng thẳng đến lạ. Ngô Thế Huân biết bản thân không thể chịu đựng thêm. Chỉ cần ngồi đây vài phút nữa, hắn sẽ sợ bản thân mình rơi nước mắt. Hắn lảo đảo đứng dậy, cười một tiếng.

_ Em có việc, xin phép đi trước.

Nói rồi liền bước ra ngoài. Từng hạt mưa tuyết rơi lên chiếc áo khoác dày của hắn. Ngô Thế Huân tiêu sái lạnh lùng không ngờ cũng có ngày đáng thương như thế này. Rốt cục là ma lực của tình yêu, xoáy con người đau đến không thở nổi.

Ngô Thế Huân dưới màn mưa chạy thật nhanh tới một ngõ nhỏ, trốn đằng sau bức tường lớn. Cả thân hình cao lớn của hắn đổ gục xuống, tay siết lớp áo trên ngực, móng tay ghim sâu vào da thịt. Sao nơi này lại đau đớn đến thế? Máu chảy ra cũng không thể so với trái tim hắn đang thắt chợt từng cơn. Và hắn khóc. Nước mắt tuôn rơi trên gương mặt cực khổ. Hắn nắm tay thành nắm đấm, đấm mạnh vào bức tường. Một giọt lại một giọt máu chảy xuống. Tay hắn trầy sước kinh dị. Màu đỏ bi tang của máu quyện trong màn mưa, lại cùng nước mắt của hắn tạo nên một khung cảnh thảm kịch vô cùng. Hắn bây giờ chính là tiếc nuối. Nếu như vài giây trước thôi hắn nắm lấy bàn tay Lộc Hàm, kéo cậu vào lòng nói một câu anh yêu em, thì có lẽ bây giờ hắn không đau tới như vậy. Hắn tự nguyền rủa bản thân ngu ngốc điên rồ đã kí vào tờ giấy ấy. Lại còn chúc họ hạnh phúc. Bản thân hắn cũng chẳng hiểu nổi hạnh phúc là gì, mà lại còn cầu mong cho người khác.

Khôn gian xung quanh hắn ngập tràn hình bóng của Lộc Hàm. Lộc Hàm cười với hắn. Lộc Hàm khó vì hắn. Lộc Hàm nhắm mắt. Lộc Hàm mở mắt. Lộc Hàm mím môi. Lộc Hàm….Lộc Hàm….

_Lộc Hàm! Em ở đâu? Em nhìn thấy tôi đáng thương như vậy chưa đủ sao?Trở về bên tôi đi! Về đi…Về đi…

Hắn biết Lộc Hàm đang ở bên cạnh Diệc Phàm. Hắn mặc cho nước mắt lăn dài, mặc cho người ta nhìn. Hắn vừa gào vừa khóc, như một kẻ điên. Bởi không có Lộc Hàm, cuộc sống đối với hắn chính là không có một chút ý nghĩ, cũng là không còn đáng sống nữa.

_ Cầu xin em…. Về đi mà! Về đi mà… Xin lỗi em mà….Xin lỗi rồi mà. Em về đi…Lộc Hàm…

Hắn điên cuồng quỳ xuống dưới đất dập đầu tới chảy máu. Giây phút này bắt hắn phải chết để Lộc Hàm quay về bên hắn, cũng nhất nhất cam lòng.

Nhưng đáp lại Thế Huân chỉ là tiếng mưa lạnh lẽo.

 Lộc Hàm đã bỏ rơi hắn rồi…

================================================

Biện Bạch Hiền tỉnh dậy, dụi dụi hai mắt, theo phản ứng nhìn sang bên cạnh. Nơi Xán Liệt nằm bây giờ ngập tràn nắng đông. Hơi lạnh lẽo cho cậu biết hắn đã ly khai từ lâu. Đáy mắt cụp xuống, ẩn hiện vào tia mất mát. Thực ghét hắn. Không phải hắn đã hứa là mỗi ngày đều để cậu tỉnh dậy có thể nhìn thấy hắn sao? Có phải hay không hắn đã hòa tan vào trong nắng?

Bạch Hiền nén một tiếng thở dài, cảm thấy vô cùng thiếu thốn. Mỗi ngày buổi sáng Xán liệt đều đợi cậu thức dậy, đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ nhàng rồi cúi xuống ôn nhu đặt lên vùng bụng nhô cao dưới lớp áo ngủ. Đều là mỗi sáng hắn ngồi nói chuyện với tiểu bảo bối một hồi lâu mới chịu buông tha. Bạch Hiền tay ôn nhu xoa bụng của mình, khẽ thì thầm.

_ Baba của con thật đáng ghét nha. Không đợi daddy dậy.

Tiểu bảo bối trong bụng dường như vẫn đang ngủ liền không có chút phản ứng. Bạch Hiền đặt chân xuống đất, ngay lập tức bị nền đất lạnh làm cho rùng mình. Mỗi ngày đều được Xán Liệt bế xuống giường, hôm nay lại bị lạnh lẽo làm cho sợ hãi. Xán Liệt, rốt cục là do anh chiều hư cậu, để cậu mỗi ngày sống đều nhờ Xán Liệt.

Bạch Hiền với lấy điện thoại định gọi điện cho Xán Liệt lại thấy một tin nhắn mới từ hắn liền hí hửng mở ra đọc. Lòng khẽ nhói một cơn khi nhìn thấy tin nhắn chỉ vẻn vẹn ba chữ : ” Gureum Cafe“. Đây chính là quán coffee hai người hay tới cùng nhau.

Trước giờ chưa bao giờ Xán Liệt lạnh lùng như thế. Bạch Hiền đột nhiên có cảm giác lo lắng sợ hãi vô hình nhưng cũng nhanh chóng thay đồ, gọi một chiếc taxi đi tới quán coffee.

Vừa tới nơi đã vội vã tìm hình bóng của Xán Liệt. Hai chân như nhũn ra khi thấy hắn đang ôm một nữ nhân trong lòng, âu yếm đút đồ ăn cho cô ta.. Nữ nhân ấy chính là người đã đẩy cậu trong siêu thị Bạch Hiền cảm thấy một cơn khó thở, không gian quay vòng tròn. Cậu vội vã bám tay vào bức tường bên cạnh để đứng vững. Hắn chỉ là muốn trêu đùa thôi phải không? Hắn là muốn cậu ghen thôi phải không? Vậy thì tại sao lại dùng cách này. Thật quá nhẫn tâm mà. Nhất định tối về sẽ giận hắn, sẽ để hắn ra ngủ sofa, sẽ không cho hắn chơi cùng hài tử.

Bạch Hiền cố lừa dối bản thân, miệng nở một nụ cười gượng, định quay lưng bước đi. Bỗng từ đằng sau có tiếng gọi lớn.

Phác Xán Liệt đã sớm thấy Bạch Hiền, lòng đau đớn như muốn nổ tung. Nhìn cậu yếu ớt chống tay vào tường, hắn muốn cùng dậy đỡ lấy thân ảnh nhỏ bé nhưng lại bị Lâm Duẫn Nhi giữ chặt lại, nhìn hắn trừng trừng. Hắn thở dài một lượt, đáy mắt đanh lại, cất lớn giọng gọi tên Bạch Hiền.

Biện Bạch Hiền run rẩy đi tới bàn Xán Liệt ngồi. Lâm Duẫn Nhi không biết liêm sỉ mà ngồi trên đùi hắn, đôi bàn tay vuốt ve khuôn ngực rắn chắc của hắn.

_Nói đi anh yêu.

Biện Bạch Hiền nhìn Lâm Duẫn Nhi làm càn với Xán Liệt, hắn lại không phản ứng mà tiếp tục thu nạp ả trong lòng. Hốc mắt cậu đã sớm đỏ lên, bụng cũng đột nhiên quặn lại.

Phác Xán Liệt nhìn Bạch Hiền, không cảm xúc nói:

_ Bạch Hiền. Cảm ơn cậu những ngày qua đã cùng chơi đùa với tôi. Sống với cậu suy cho cùng cũng không tệ. Nhưng bây giờ tôi chán cậu rồi. Tôi chính là yêu cô ấy.

Hắn nói xong liền đặt lên môi Lâm Duẫn nhi một nụ hôn thật sâu.

Bạch Hiền ở đối diện nhìn thấy cảnh ấy, nước mắt đã muốn trào ra. Đôi môi của Xán Liệt không phải chỉ dành cho mình cậu hay sao? Chỉ cần nghĩ tới khuôn miệng ấy không chỉ dung nạp dịch vị của mình mà còn dung nạp bao tạp chất khác nữa, Bạch Hiền không kiềm nổi một cơn buồn nôn liền nghiêng người nôn khan một tiếng.

Lâm Duẫn Nhi vừa dứt ra khỏi đôi môi của Xán Liệt lại nhìn thấy biểu tình của Bạch Hiền lòng không khỏi tức giận. Ả định đứng dậy tát Bạch Hiền, ngay lập tực bị Xán Liệt ngăn lại.

_Em không cần động tới loại người này, bẩn tay.

Câu nói của Xán Liệt làm Bạch Hiền mở lớn hai mắt. Nhìn hắn, Bạch Hiền biết hắn không nói dối. Tại sao mọi chuyện lại trở thành như vậy? Một giấc ngủ thức dậy, Xán Liệt ấm áp yêu thương liền biến mất. Người này nhất định không phải Xán Liệt của Bạch Hiền.

Xán Liệt nhìn Bạch Hiền, khóe miệng khẽ nhếch lên.

_ Cậu suy cho cùng vẫn là lợi nhất. Căn nhà ấy tôi để cho cậu cùng số tiền trong tài khoản. Còn đứa bé, đối với tôi chẳng là gì cả. Cậu, từ nay về sau tránh xa tôi xa một chút. Tôi chán…chán ghét cậu rồi.

Phác Xán Liệt đau tới nghẹn uất. Lúc này chính là muốn bao trọn người này trong vòng tay, muốn nói hắn yêu cậu rất nhiều, muốn níu kéo cậu lại trong vòng tay hắn mãi mãi.

Hai chữ ” đứa bé ” phát ra từ miệng hắn lạnh lùng như thể dòng máu này không phải của hắn, như thể hắn chưa từng âu yếm gọi hài tử là tiểu bảo bối. Hài tử đối với hắn từng là sinh mệnh, là cuộc sống bây giờ một câu lại phủ nhận tất cả.

Ngữ khí của hắn thế nào lại cương định tới vậy? Nước mắt không kiềm chế mà lăn dài trên gò má. Hắn thực sự chỉ xem cậu là món đồ chơi? Còn ngày tháng tưới đep lúc trước? Còn hẹn ước giấc mơ? Đối với hắn không có một chút nghĩa lý gì hay sao? Hắn có phải hay không đã thực sự bỏ rơi cậu rồi. Thống khổ trong lòng dày vò tới chết đi sống lại, kiềm nén không nấc lên. Cậu run rẩy đứng dậy, nhìn thẳng vào đáy mắt Xán Liệt, tuyệt vọng tìm chút ánh sáng của lơi nói dối. Nhưng đôi mắt ấy sao hoàn toàn vô hồn vô cảm? Cậu lấy hết ngữ khí còn sót lại, mấp máy hai cánh môi, nói trong nước mắt.

_ Ngay cả yêu thương…anh dành cho em cũng là giả dối?

================== END CHAP 23 ====================

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: