Chap 20: Thiên thần

CHAP 20

Thiên thần

Ngô Thế Huân vừa tiêu sái bước vào quán bar Eden. Đôi mắt thuận tiện nhìn xung quanh, ngay lập tức nhận ra cảnh tượng chướng mắt.
Một nam nhân nhỏ bé bị một nam nhân cường tráng đè dưới thân. Thừa hiểu những cảnh tượng như thế này nơi quán bar không thiếu. Nhưng trong lòng vẫn nảy nở điểm không vừa ý.

Hắn đi băng qua nơi hai nam nhân, đáy mắt chợt dừng lại, thập phần hoảng hốt bất ngờ. Dưới ánh điện nhập nhoạng của quán bar, Ngô Thế Huân đau lòng nhận ra nam nhân kia chính là Lộc Hàm bị Kim Chung Nhân thượng lên trên. Cậu bao ngày qua rời bỏ hắn để đi làm kỹ nam? Tâm trí hắn lại hiện lên hình ảnh của Lộc Hàm khi hắn nhìn thấy trong khách sạn khi vừa qua cuộc mây mưa cùng Kim Chung Nhân. Trong lòng nổi lên một trận ghen tức không thôi. Hắn bất luận mọi việc, không quan tâm tới hoàn cảnh mà đẩy Kim Chung Nhân ra.
Kim Chung Nhân đang chìm trong cơn đê mê hoan lạc với Lộc Hàm, bị một lực mạnh đẩy ra, mất thăng bằng mà ngã nhào ra đằng sau.
Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm nước mắt tuôn đẫm gương mặt, cả thân run rẩy không thôi, trái tim như quặn lên từng cơn nhói buốt nghẹn ngào. Đôi mắt to tròng ánh lên thập phần sợ sệt.

_Ngô Thế Huân!

Kim Chung Nhân tức giận thét lên, đứng thẳng dậy nắm lấy cổ áo Thế Huân. Hai cặp đồng tử nâu thẩm trừng trừng nhìn nhau vô cùng đối nghịch.

_Muốn làm gì tao cũng được. Mày nhất nhất không được động tới Lộc Hàm.

Thế Huân vùng người mình ra khỏi nắm đấm của Kim Chung Nhân, lại chú ý tới biểu tình của hắn. Kim Chung Nhân cười khểnh ngạo nghễ nói:

_ Lộc Hàm của ngươi ta cũng đã từng thượng qua. Ngươi ngay cả người mình yêu cũng để cho đi làm ở quán bar. Nhục nhã!
Ngô Thế Huân hai mắt rực lửa như một con dã thú lao vào giáng xuống mặt Kim Chung Nhân một cú đấm. Máu từ khóe miệng hắn bật ra.

Kim Chung Nhân không vừa liền đánh trả lại Ngô Thế Huân lại tức nói:

_Tao nói sai sao? Trước kia cậu ta lên giường với tao chính là vì mày! Vì cậu ta không muốn nhìn thấy mày khổ! Cậu ta lúc quan hệ với tao vẫn luôn miệng gọi tên mày! Mày là thằng ngu, cả điều ấy cũng không biết.

Ngô Thế Huân nghe lời nói từ chính miệng Kim Chung Nhân, lòng vô cực ngỡ ngàng. Hắn, điều này quả thật không hề hay biết. Trước kia vốn nghĩ Lộc Hàm tìm tới Kim Chung Nhân để thoả mãn dục vọng, thật không ngờ bản thân lại ngu ngốc không hiểu trân tình của Lộc Hàm. Đau đớn ấy Lộc Hàm chịu là vì hắn. Thống khổ ấy Lộc Hàm chịu là vì hắn. Tất cả đều là lỗi của hắn. Hắn sai! Hắn mải mê chìm trong hận thù, chìm trong tình yêu mù quáng với Biện Bạch Hiền mà quên mất đi bên cạnh hắn lại chính là hạnh phúc hắn kiếm tìm bấy lâu.

Tình yêu của hắn rốt cục chính là là một căn bệnh, hắn biết sẽ có ngày mắc phải, hoặc sớm hoặc muộn, có thể nhẹ một chút hoặc cũng có thể nặng một chút. Có một loại thuốc hắn ngây ngốc đi tìm, sai lầm mặc không ít, nhưng bây giờ có hải hay không đã tìm được rồi?
Kim Chung Nhân vốn không phải là kẻ thích đánh nhau, thấy biểu tình ngây ngốc của Thế Huân lại nghĩ tới kế hoạch sắp tới liền buông hắn ra, khinh thường một vẻ rồi bỏ đi.

Ngô Thế Huân run rẩy nhìn Lộc Hàm thân người bé nhỏ ngất lịm trên ghế, nước mắt hắn chỉ trực rơi xuống, lồng ngực thít chặt lại như có ngàn vạn tấn đá đè lên. Hít một ngụm không khí lạnh lẽo, hắn cởi chiếc áo khoác ngoài, choàng lên người Lộc Hàm, luồn tay qua chân cậu, bế bổng lên, đau lòng đi về nhà. Hắn tự nhủ mình đang bế trên tay một thiên thần, một thiên thần bị hắn cướp đi đôi cánh.
_Thiên thần, tôi xin lỗi em…

===============================

_Xong rồi!

Biện Bạch Hiền vui vẻ dính nốt ngôi sao dạ quang còn lại lên bức tường có cầu vồng bảy sắc rất đáng yêu. Cậu cười híp mắt,thả lỏng bản thân, dựa vào Phác Xán Liệt đứng đằng sau. Xán Liệt đưa tay vòng qua eo Bạch Hiền, siết chặt con người bé nhỏ trong lồng ngực như muốn dung hòa hai cơ thể.

Biện Bạch Hiền vui vẻ nắm lấy đôi bàn tay ấm áp của hắn đang đặt lên bụng mình.
_ Phòng của tiểu bảo bối thật là đẹp ~
Cả hai thuận tiện nhìn khắp căn phòng nhỏ. Trên trần nhà là những con hạc giấy được kết thành dải do chính Biện Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt gấp. Bốn bức tường được dán hình đám mây trắng muốt cùng mặt trời và cầu vồng. Giữa căn phòng là chiếc nôi màu xanh nước biển còn có vòng quay thú nhỏ đủ màu sắc gắn phía bên trên. Khung cửa sổ lộng gió nhìn ra thảm cỏ xanh mượt phía xa được mở rộng. Gió hất tung tấm rèm cửa hình trái tim, thổi vào sâu căn phòng nhỏ, quyện lên chiếc chuông gió kêu những tiếng leng keng trong trẻo khiến người ta lập tức vui vẻ. Căn phòng này do chính tay Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền tự tay bày biện trang trí, toàn tâm toàn ý dành hết yêu thương cho tiểu bảo bối. Căn phòng nhỏ thiết kế riêng biệt trong căn biệt thự mới của hai người. Phác Xán Liệt mua căn biệt thự này và lén đăng kí tên sở hữu của Bạch Hiền. Căn nhà trước giờ hai người cùng chung sống, Phác Xán Liệt vạn lần không muốn quay lại đó. Bởi hơn 48 giờ nữa, nơi ấy sẽ là nơi giam hãm cuộc đời của hắn với một nữ nhân hắn thập phần ghét bỏ. Nơi ấy tưởng chừng là nơi hạnh phúc của Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt cùng tiểu bảo bối, thật không ngờ lại sớm phải ly khai như thế.

Dù sao chuyển tới nhà mới không phải không tốt. Vừa có không khí yên tình trong lành cho Bạch Hiền vừa có không gian rộng lớn cho tiểu bảo bối sau này có thể vui vẻ chơi đùa. Hơn nữa, hắn mong nơi đây sẽ một lần nữa thật ấm áp, là nơi lưu giữ từng dấu chân của hai người, sẽ chỉ có niềm vui hạnh phúc, không có nước mắt, trói buộc hay đau khổ. Dù niềm vui ấy, Phác Xán Liệt chỉ có thể trao cho Biện Bạch Hiền trong ba ngày. Ba ngày, yêu nhau nhiều như thế liệu có đủ hay không? Bất kể chỉ được bên em ba ngày, thì cả đời này trái tim của hắn cũng đã nhất nhất hướng về một nơi. Trái đất này dù lớn, chỉ có một Biện Bạch Hiền.

Phác Xán Liệt nghĩ tới ba ngày kế tiếp, nén một tiếng thở dài. Đột nhiên, Biện Bạch Hiền trong lòng hắn xoay lại. Hai cặp đồng tử nhìn vào nhau khiến tim đối phương ngập tràn một nguồn ấm áp. Bạch Hiền mỉm cười nhẹ nhàng, dùng bàn chân nhỏ của mình đứng lên bàn chân Phác Xán Liệt, nhón người đặt lên môi hắn một nụ hôn. Bạch Hiền từ lúc mang thai tăng cân không ít nhưng đối với Phác Xán Liệt lúc này, đứng trên đôi chân hắn là một thiên thần trong sáng tinh khiết không vương vấn một chút bụi bẩn hồng trần.

Phác Xán Liệt thấy Bạch Hiền chủ động, trái tim như một đóa hoa tới mùa xuân, nảy nở không e thẹn mà đáp lại nụ hôn ngọt ngào. Hai làn môi mềm mại quấn quýt vào nhau, khát khao quyện hòa làm một. Mùi hương bạc hà nồng đượm trong hương dâu tây tạo nên một mĩ vị đê mê khắp thế gian chỉ có một. Phác Xán Liệt cùng Biện Bạch Hiền giữ nguyên tư thế ban đầu mà di chuyển khắp gian phòng. Nắng ấm áp chiếu vào, ánh lên một màu hạnh phúc.

_Bạch Hiền, em phải nhớ rằng sau này dù có bất cứ điều gì xảy ra anh cũng sẽ mãi yêu em, một mình em..

============ END CHAP 20 =============

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: