Chap 15: Ích kỷ
CHAP 15
Ích kỷ
Biện Bạch Hiền mơ màng tỉnh lại. Đáy mắt mờ mờ hiện lên gương mặt thân thuộc của Phác Xán Liệt. Tim chợt thấy ấm áp lạ thường.
Phác Xán Liệt thấy bảo bối của hắn tỉnh dậy, gương mặt cũng bớt đi một chút mệt mỏi, trong lòng không kiềm nổi một trận vui vẻ. Hắn đi tới bên giường, vòng tay qua eo Bạch Hiền, kéo cậu nằm dậy, miệng mở thành một nụ cười lớn, để lộ cả hàm răng trắng bóc.
_Anh đã nấu.Em mau ăn không tiểu bảo bối của chúng ta sẽ bị đói a~
Biện Bạch Hiền nhìn hắn vui vẻ, môi cũng bất giác vẽ nên một nụ cười. Phác Xán Liệt đưa thìa canh rong biển tới trước mặt Bạch Hiền, ôn nhu đưa vào khoang miệng ấm nóng. Đôi mắt to của hắn ánh lên thập phần khi thấy Bạch Hiền ngoan ngoãn nuốt thìa canh.
Thực nói, canh hắn nấu, Bạch Hiền ăn rất vừa miệng, thậm chí là còn cảm thấy ngon. Đáy lòng tràn ngập một biển ấm áp.
Biểu tình của Bạch Hiền được Xán Liệt thu vào tầm mắt.
_Còn nữa…
Phác Xán Liệt lấy ra một ly trà. Hương thơm ngọt ngào quyện vào trong không gian thực làm Bạch Hiền rất thoải mái. Hắn đưa ly trà cho Bạch Hiền. Cậu cầm lấy, nhấp một ngụm. Thực ngon vô cùng. Nhìn kĩ chỉ là ly trà bình thường, bất quá có thêm trái sơ ri cùng lá bạc hà bên trong, mà thực rất lạ. Bạch Hiền cười tươi nhìn Xán Liệt, khẽ kêu một tiếng thỏa mãn.
Phác Xán Liệt nhìn bảo bối ăn ngon lành, vui vẻ vuốt tóc cậu:
_Nếu em muốn, ngày nào anh cũng sẽ nấu cho em…
Bạch Hiền có thể thấy sự chân thành trong đáy mắt hắn. miệng nở một nụ cười nhẹ. Chính là trong khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt của hắn, Bạch Hiền đã biết cả đời này, giữa hai người chính là sự dung hòa tâm hồn. Dù có cố gắng trốn chạy, thế gian cũng như một vòng tròn, trước sau gì cũng sẽ bên cạnh nhau. Yêu mà không được đáp lại thì một đời khổ đau, nhưng yêu không thể cất lời lại là niềm đau vạn kiếp. Vậy thì hà cớ gì lại phải đem lại đau khổ cho hắn cũng chính là xót xa cho chính mình?
_Vậy thì, nấu cho tôi cả đời đi…
Gương mặt trắng nõn ánh lên vào vệt đỏ nhè nhẹ. Đáy mắt ánh lên vạn tia chờ mong.
Đôi mắt anh tú của Phác Xán Liệt mở lớn, trong òng ngập tràn băn khoăn. Hắn khẽ nuốt nước bọt, dáng bộ không tin vào những điều mình vừa nghe thấy.
_Em…em nói…gì cơ?
Biểu tình của Phác Xán Liệt làm Bạch Hiền thoáng chút nét cười
_Tôi đã suy nghĩ, dù tôi không nhớ gì quá khứ, nhưng tôi vẫn muốn thử tiếp nhận anh, tiếp nhận tình cảm của anh.
Bạch Hiền đang ngập ngừng thì cảm nhận một vòng tay ôm siết lấy thân mình. Bạch Hiền ngập ngừng đưa tay ôm lấy tấm lưng rộng. Lưng của hắn quả thực rất lớn, rất ấm áp. Tấm lưng ấy sẽ cho Bạch Hiền một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Tấm lưng ấy cho Bạch Hiền biết bản thân mình đã không lựa chọn sai đường. Bởi tình yêu của Phác Xán Liệt chính là ánh dương sáng chói. Sự lựa chọn của Bạch Hiền cũng giống như kéo tấm rèn cửa, nếu không thử một lần thì sẽ không biết bên khung của sổ kia là nguồn sáng ấm áp vô cùng.
Tim Xán Liệt vào khoảnh khắc Bạch Hiền chấp nhận hắn, tưởng như ngừng đập. Khát khao bao lâu nay đột nhiên được thoả mãn. Vốn dĩ trước kia chỉ ước được làm không khí. Cho dù Bạch Hiền không nhìn thấy hắn, không thấu tâm can hắn, nhưng vẫn không thể sống một giây không có hắn. Vậy mà giờ đây, Phác Xán Liệt đã tồn tại trong trái tim Bạch Hiền, được chăm sóc, yêu thương cậu. Đó chính là hạnh phúc trân quý Phác Xán Liệt khát khao một đời.
Một giọt nước lành lạnh vương trên má Bạch Hiền.
Phác Xán Liệt đang khóc. Biện Bạch Hiền nhíu mày, đẩy người Xán Liệt ra, bắt gặp đôi mắt ửng đỏ của hắn.
_Sao anh lại khóc?
_Anh hạnh phúc…
Bạch Hiền đánh vào ngực Xán Liệt. Cánh hao đào hồng nhuận vẽ nên một đường cong hạnh phúc.
_Anh yếu đuối vậy, làm sao có thể bảo vệ tôi và tiểu bảo bối?
Phác Xán Liệt ngốc nghếch nghĩ Bạch Hiền tức giận, vội vã ôm chặt người đó vào lòng. Trái tim có vạn điều muốn nói, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, chỉ nói được một câu ba chữ.
_Anh yêu em..
Biện Bạch Hiền ngả đầu vào ngực Xán Liệt, tay bám chặt vào mép áo hắn. Tậm sâu trong tâm can đã nghĩ, tình yêu của cậu và hắn như một ngọn lửa trong gió, có thể phút chốc tắt đi nhưng cũng có khi bùng lên thật mạnh mẽ.
_Tôi…em cũng yêu anh.
Xán Liệt sung sướng ôm chặt người trong lồng ngực, cảm nhận nhip trái tim ấm áp, cảm nhận hơi thở nồng nàn. Trong khoảnh khắc ấy, Phác Xán Liệt cảm thấy cuộc sống của mình đã trở lại, một lần nữa, bởi Biện Bạch Hiền. Mặc cho sau này có bao biến cố đổi thay, giây phút này hai con người mãi quyện hòa làm một.
_Nếu một ngày, cả thế giới quay lưng phản bội em thì sao?
_Thì anh sẽ đứng bên cạnh em, cùng em phản bội cả thế giới.
——————
Lộc Hàm thay chiếc áo đồng phục trong quán bằng chiếc áo sơ mi caro của mình, miệng hé lên một nụ cười. Ngày đầu tiên làm việc tại quán thực sự không quá vất vả, không khí lại rất ấm cúng thoải mái khiến Lộc Hàm trong lòng ánh lên vài tia hy vọng về tương lai sau này của mình và hài tử. Không cần một cuộc sống sang giàu, chỉ cần hài tử sinh ra thực khỏe mạnh, Lộc Hàm quả nhiên không mong mỏi gì thêm.
_Lộc Hàm, cậu rảnh chứ? Có thể cùng tôi đi ăn tối không?
Ngô Diệc Phàm không biết từ bao giờ đã đứng sau lưng Lộc Hàm, cất giọng nói trầm ấm nam tính:
_ Lộc Hàm, cậu có thể đi ăn tối với tối không?
Lộc Hàm nhìn Ngô Diệc Phàm qua tấm gương lớn, lòng lại dấy lên một hình bóng quen thuộc. Ngô Thế Huân. Hận tâm trí sao không thể một giây ngưng nhớ hắn. Tình yêu, người nào yêu trước chính là kẻ thua cuộc. Yêu Ngô Thế Huân, nhiều lúc Lộc Hàm nghĩ, đây có phải là mối duyên tiền định nên cậu mới yêu hắn nhiều như thế. Nhưng vì hắn, làm kẻ thua cuộc, suy cho cùng vẫn là một loại hạnh phúc. Nhưng nếu nói chỉ cần nhìn người mình yêu hạnh phúc, bản thân sẽ tự mỉm cười. Thực là dối lòng, vì hạnh phúc của Lộc Hàm đã vĩnh viễn khắc tên Ngô Thế Huân. Vì hắn là sẵn sàng từ bỏ tất cả, tới cuối cùng lại là hắn bỏ rơi mình. Xa hắn, mỗi ngày đều nhắc bản thân phải quên đi hắn, để rồi mỗi lần nhắc là lại một lần nhớ, nhớ đến thấu cõi tâm can. Rốt cục vẫn là mong hắn sẽ được vui vẻ hạnh phúc, rồi lại đau tới chết đi sống lại khi biết hạnh phúc đó không phải do mình đem lại. Giá như nếu không gặp Ngô Thế Huân, trái tim đã không quyến luyến. Nếu không quen Ngô Thế Huân, tâm trí đã không tương tư. Nếu không ngoan cố bên cạnh Ngô Thế Huân, đã không có gì mang tên ràng buộc. Nếu không vương vẫn hắn, mọi thứ trong đời đã không khắc ghi ba chữ Ngô Thế Huân.
_Lộc Hàm?
Ngô Diệc Phàm thấy Lộc Hàm ngẩn ngơ nhìn mình, liền gọi nhỏ.
_Ân.
Lộc Hàm liếc nhìn đồng hồ. Còn gần hai tiếng nữa mới tới giờ làm ở quán bar. Dù sao cũng cần xây dựng quan hệ với những người ở đây. Ngô Diệc Phàm thực là người rất ấm áp, Lộc Hàm cũng có cảm tình với người con trai này.
Diệc Phàm mỉm cười nhẹ, cùng Lộc Hàm ra xe cùng tới một nhà hàng Pháp vô cùng sang trọng.
Ngô Diệc Phàm ôn nhu tháo chiếc dây an toàn ra khỏi người Lộc Hàm, nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc lòa xòa trước mặt cậu con trai bé nhỏ. Lộc Hàm trước hành động âu yếm của Diệc Phàm, chính là chưa bao giờ được đối xử nhẹ nhàng như thế. Trước mắt cậu giờ đây chính là gương mặt của Ngô Thế Huân, ánh mắt ôn nhu của Ngô Thế Huân là bàn tay của Ngô Thế Huân. Hắn có phải hay không đang chăm sóc cho cậu? Có pahỉ hay không những thống khổ trước kia chỉ là cơn ác mộng? Lộc Hàm không tự chủ bản thân liền đưa tay chạm khẽ lên gương mặt Ngô Diệc Phàm, nói khẽ.
_Thế Huân….
Vừa lúc một chiếc mô tô chaỵ tới khiến Ngô Diệc Phàm không thể nghe thấy Lộc Hàm, chỉ đón nhận được cử chỉ của cậu, liền mỉm cười ngây ngốc. Tại sao lại giống tới như vậy? Tại sao ngay cả độ ấm từ đôi bàn tay cũng giống, mùi hương cỏ dại cũng thanh khiết như thế. Quả thực lạ thường, lạ tới kì diệu.
Hai người một nhỏ bé một cao lớn đi vào nhà hàng. Vừa ngồi xuốgn bàn được đặt sẵn, Lộc Hàm đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, quen thuộc tới đau lòng. Ngô Thế Huân ngồi bàn đối diện với hai người, bên cạnh hắn là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp gợi cảm.
Ngô Thế Huân bỏ mặc nữ nhân đang huyên náo nói cười trước mặt, đôi mắt hướng thẳng tới nơi Lộc Hàm đang ngồi, đáy mắt hỗn độn chất chứa bao cảm xúc. Trong mắt vừa có vui mừng, vừa có thỏa mãn lại chất chứa nhớ thương. Nhưng cảm xúc ngay lập tức bị nam nhân đi cùng Lộc Hàm dập tắt mất.. Đáy tim vang lên một trận nhói buốt. Cậu rời xa hắn gần một tuần, không lẽ đã tìm được nam nhân mới?
Diệc Phàm mải mê chọn đồ ăn xong , kông để ý tớ biểu tình ngỡ ngàng của Lộc Hàm liền cả bữa cùng nói chuyện cười đùa thực rất vui vẻ. Lộc Hàm cũng cố nở một nụ cười, dù tâm can vô cùng lo lắng hoảng sợ, lại ngập tràn nhung nhớ. Nhìn thấy gương mặt của hắn, lại muốn được sống trong vòng tay của hắn, lại muốn được hắn yêu thương. Thà cứ bất chấp hết tất cả để yêu hắn, để bên cạnh hắn. Nhưng yêu thương một người sao quá vất vả, chi bằng quên hết đi, chi bằng cứ quyết tâm rời bỏ hắn.
_Này. Xem em lớn như vậy rồi mà còn…
Diệc Phàm mỉm cười lau nước sốt dính trên khóe miệng Lộc Hàm. Cậu sửng sốt ngẩng lên nhìn Ngô Thế Huân. Hắn nhìn trừng trừng vào ngón tay đang đặt trên môi Lộc Hàm. Nơi ấy, ngoài hắn ra, không ai được phép động vào. Ngô Thế Huân tự cảm thấy bản thân mình vô cùng kỳ lạ. Đã nói bản thân không có một chút cảm tình nào, mà giờ đây trong sâu thẳm lại nổi khát khao khôn cùng được chiếm hữu con người ấy. Là hắn ích kỉ, hay yêu thương?
Ngô Thế Huân không nói không rằng, đứng thẳng dậy, tiến tới chỗ Lộc Hàm cùng Diệc Phàm đang ngồi.
_Lộc Hàm. Theo tôi, tôi có chuyện muốn nói.
Thế Huân liền cầm lấy cánh tay mảnh dẻ của Lộc Hàm kéo đi. Cậu càm nhận được độ ấm từ bàn tay hắn, tâm can có điểm ngây ngốc. Cảm giác này lan tỏa từng mạch máu, choáng ngợp tâm trí cậu. Thực vô cùng không muốn buông tay hắn ra, muốn để hắn nắm như vậy cả đời. Nhưng ngay lập tức, lý trí đã lần át đi tình cảm nhen nhói. Đã quyết tâm quên hắn đi. Vì bản thân không muốn chịu thêm đau đớn, vì không muốn hài tử ủy khuất và cũng chính là vì hắn. Cuộc sống cũng giống như đứng giữa sa mạc mênh mông, cất giấu vô số hạt cát. Mỗi người đều ở đó không ngừng tìm kiếm, nếu như ngươi may mắn, tới cuối cùng ngươi nhất định có thể tìm được một hạt cát thuộc về chính mình. Bất quá, chỉ cần đứng nhìn hạt cát bé nhỏ kia chơi đùa cùng gió, cũng có thế cảm thấy vui vẻ hạnh phúc. Buông tha cho hắn đi, hắn sẽ hạnh phúc. Yêu một người, cuối cùng lại khổ đau như vậy, rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng lại xa tận chân trời. Thà rằng chọn một kết thúc buồn thay cho một nỗi buồn chẳng bao giờ kết thúc.
Lộc Hàm cắn chợt môi, giật tay mình ra khỏi bàn tay ấm áp của Thế Huân, giọng lạnh lẽo tới băng lãnh.
_ Em không có gì nói với anh.
Một câu nói của Lộc Hàm làm trái tim Ngô Thế Huân phút chốc khổ đau khôn cùng. Chính là cậu ta đang từ chối mình. Có phải không từ trước tới nay luôn là hắn từ chối cậu, nay lại đảo ngược lại liền cảm thấy vô cùng thống khổ. Đây có lẽ chính là xúc cảm hơn một năm qua Lộc Hàm phải chịu đựng. Thế Huân trước giờ vẫn luôn cho là mình cái gì cũng có, chỉ là vốn dĩ không có được thứ mình cần. Vẫn là trên thế gian này, tìm một người để yêu thích không phải dễ dàng, tìm một người yêu thích mình lại càng khó khăn, nếu như may mắn gặp được, càng phải nên trân trọng. Chỉ tiếc, Ngô Thế Huân, có lẽ vĩnh viễn cũng không hiểu.
===========END CHAP 15=========
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top