Chap 14: Hoa hồng xanh
CHAP 14
Hoa hồng xanh
Lộc Hàm yêu Ngô Thế Huân, cũng như hoa hồng xanh yêu gió. Gió tới làm hoa hồng xanh rung rinh, Ngô Thế Huân tới làm xao động trái tim Lộc Hàm. Gió cũng tàn ác thổi bay những cánh hồng xanh, cuốn nó vào không trung xa tít tắp như Ngô Thế Huân thổi bay những tia hy vọng mong manh sớm đã vụt tắt.
Lộc Hàm theo địa chỉ quán coffe mà đi tới. Seoul mùa đông thực rất lạnh lẽo nhưng vô cùng xinh đẹp. Cậu bước nhẹ trên lớp tuyết mỏng, đầu óc vẫn lại quay trong kí ức cùng Ngô Thế Huân. Không vì một lý do gì mà đột nhiên nhớ tới hắn. Kì thực ngày qua, không được nhìn thấy thân ảnh của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm buồn cực nhớ nhung. Loại thống khổ này, thật giỏi giết chết tâm can người ta. Nhiều lúc muốn quay về hay nấp đâu đó để nhìn thấy bóng dáng cao lớn của hắn, nhưng lại cảm thấy bản thân ngu ngốc vô dụng. Nhiều lúc nghĩ suy không biết hắn có ăn ngon ngủ tốt hay không rồi lại cười nhạo bản thân. Bên cạnh hắn có bao nữ nhân vây quanh, sẵn sàng chết vì hắn, nói gì chuyện nấu nướng. Không nhìn thấy Lộc Hàm mỗi ngày, chẳng phải hắn sẽ rất thoả mãn rất vui vẻ sao? Vậy mà còn ở đây lo cho hắn. Nhưng dù sao vẫn là mong hắn có thể tìm được hạnh phúc, một hạnh phúc không mang tên Lộc Hàm.
Quán coffee Lộc Hàm làm việc có tên là ” Rose”. Quán được bài trí rất đẹp, tựa như một khu vườn nhỏ trồng đầy hoa hồng. Hương thơm vương vấn hai cánh mũi khiến Lộc Hàm vô cùng thoải mái. Bởi cậu rất yêu hoa hồng. Giữa muôn vàn loài hoa hồng đủ màu sắc, Lộc Hàm lại yêu mình hoa hồng xanh. Chỉ là khi nhìn thấy hoa hồng xanh, Lộc Hàm bỗng chốc như nhìn thấy chính bản thân mình.
Vì hoa hồng xanh là biểu tượng cho một tình yêu cao thượng và mãnh liệt. Nó luôn ẩn mình vào trong bóng tối để người ta biết cảm xúc. \ Nó hi sinh cho người ta mà không cần người ta biết đến. Nó đại diện cho một tình yêu không được đáp lại, một tình yêu đơn phương nhưng bất diệt. Nó cũng chính là Lộc Hàm. Lộc Hàm yêu Ngô Thế Huân, cũng như hoa hồng xanh yêu gió. Gió tới làm hoa hồng xanh rung rinh, Ngô Thế Huân tới làm xao động trái tim Lộc Hàm. Gió cũng tàn ác thổi bay những cánh hồng xanh, cuốn nó vào không trung xa tít tắp như Ngô Thế Huân thổi bay những tia hy vọng mong manh sớm đã vụt tắt. Ngô Thế Huân là gió, còn Lộc Hàm là bông hồng xanh, tưởng như quấn quít bên nhau mà thực ra chẳng bao giờ rung hòa làm một. Chỉ trách cánh hồng kia quá ngu ngốc, lúc nào cũng khoác trên mình một màu xanh mướt, một màu xanh người ta tưởng như vui tươi và tràn đầy sức sống, để che lấp đi sự héo úa lụi tàn, tàn từ trong tim. Tình yêu của hoa hồng xanh mãnh liệt tới nỗi nó có thể chấp nhận bất kì nỗi đau nào, từ thể xác tới tâm hồn, chỉ mong cơn gió kia, một lần vì nó mà ngưng lại, để nó cảm nhận được một chút ấm áp yêu thương.
Lộc Hàm trước kia, mỗi ngày ở Ngô Gia đều cắm một bó hồng xanh mướt, rồi lại mỗi ngày nhìn thấy nó đang héo dần. Giống như mỗi ngày đều nuôi trong mình một tia hy vọng, rồi ngay lập tức bị phũ phành dập tắt. Vẫn là như hoa hồng xanh, luôn mang trên mình vỏ bọc mạnh mẽ, tới đêm về lại tịch mịch đau thương. Để sáng hôm sau, những giọt sương đọng lại trên cánh hồng cũng chính là những giọt lệ sầu vương trong đôi mắt sớm đã mịt mờ.
Lộc Hàm ngây ngốc suy nghĩ, hốc mắt vì nhớ hắn lại sớm đỏ lên. Chỉ tới khi cậu chủ quán coffee tới, Lộc Hàm mới giật mình cúi chào.
_Xin chào ông chủ. Tôi là nhân viên mới, tên là Lộc Hàm, 21 tuổi, mong được dạy bảo thêm.
Nam nhân mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần jeans giản dị mà vô cùng lịch lãm nhìn Lộc Hàm, đáy mắt ẩn ẩn vài tia xao động, liền gật đầu nhẹ:
_Chào cậu. Tôi là Ngô Diệc Phàm, 24 tuổi Ở đây chúng tôi làm việc rất thoải mái, cậu cũng không cần khách khí như thế.
Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn nam nhân, khẽ giật mình. Người này nhìn thoáng qua có đôi nét vô cùng giống Ngô Thế Huân. Hay do trong mắt Lộc Hàm, Ngô Thế Huân đã chiếm lĩnh hết, nên giờ đây bất cứ nơi đâu cũng nhìn ra gương mặt hắn?
Ngô Diệc Phàm mỉm cười nhẹ, nhìn thẳng vào mắt Lộc Hàm. Đôi mắt to tròn thực vô cùng trong sáng. Chỉ là trong đáy mắt có ẩn hiện vài nét bi ai thống khổ. Nhưng, đôi mắt ấy vô cùng giống với một người, giống đến kì lạ. Ngô Diệc Phàm thoáng vài giây ngẩn ngơ, liền gật đầu, nhẹ nhàng nói:
_Được rồi. Bây giờ cậu có thể vào thay quần áo dành cho nhân viên. Quán sẽ mở cửa lúc 7h30. Chỉ cần đến sớm một chút là ổn, không có gì đáng lo ngại.
Lộc Hàm cảm nhận khẩu khí dịu dàng từ Ngô Diệc Phàm, liền mỉm cười đáp lễ.
_Cảm ơn ông chủ.
Nghe hai tiếng “ông chủ” từ Lộc Hàm, Diệc Phàm khẽ nhíu đôi chân mày. Hai tiếng ấy khiên hắn vô cùng không thoải mái.
_Không cần khách khí như vậy. Cứ gọi tôi là anh hay Ngô Phàm là được.
Nam nhân này, ngay cách nói chuyện cũng dễ làm cho người ta ấm áp, thực khác hẳn với Ngô Thế Huân.
_Dạ, cảm ơn anh, Ngô Phàm.
Diệc Phàm mỉm cười, tay thuận tiện xoa đầu Lộc Hàm, đáy mắt thập phần ôn nhu. Tim Lộc Hàm thoáng một giây sững sờ. Nguồn ấm áp vừa qua, quả thật vô cùng giống mẹ. Đố với Lộc Hàm, bao lâu nay thân thể cùng trái tim luôn lạnh lẽo trống trải, đột nhiên xuất hiện một nguồn ấm áp, liền theo bản năng mà nương dựa vào.
Thấy Lộc Hàm tự chủ dụi đầu vào tay mình như một chú cún nhỏ, Diệc Phàm bật cười thành tiếng. Hành động này, người ấy khi xưa mỗi lần được xoa đầu cũng luôn cố gắng dụi vòa tay anh, cố gắng để mái tóc mềm mại của mình được cưng chiều vuốt ve. Cảm giác quen thuộc này, Ngô Diệc Phàm 4 năm qua thực nhớ điên cuồng.
Lộc Hàm sau khi chào Diệc Phàm, liền vào phòng của nhân viên thay quần áo. Bộ quần áo đơn giản với áo sơ mi kẻ đen trắng, lịch sự lại rất sang trọng. Hương hoa hồng phảng phất trên bộ quần áo làm Lộc Hàm mỉm cười khe khẽ. Đôi mắt to tròn thập phần âu yếm nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ còn chưa hiện rõ, thì thầm:
_Ta tìm được việc làm rồi. Con phải ngoan ngoãn theo ta làm việc, đừng quậy phá.
Lộc Hàm chỉ cần nghĩ tới trong mình đang lớn dần lên một hình hài bé nhỏ giống hệt Ngô Thế Huân, đáy mắt buồn vương lập tức ánh lên vô vàn tia hạnh phúc.
=========================================================
Ngô Thế Huân tỉnh lại là 8 giờ sáng, lại thấy mình đang nằm trong căn phòng của Lộc Hàm. Nơi đây Ngô Thế Huân quả thực chưa từng vào qua. Nhưng bên trong lại đem lại cảm giác ấm áp mà vô cùng trong sáng. Bức tường được thay bằng tấm kính trong suốt có thể nhìn xuyên thấu bên ngoài. Nắng chiếu vào sáng bừng cả căn phòng. Như thể đây là nhà kho chứa nắng. Lộc Hàm cũng trong trẻo như nắng.
Ngô Thế Huân thơ thẩn nhìn vào cây đàn piano màu trắng tinh khiết đặt ở góc phòng, trái tim vang lên một cảm xúc vô danh. Ngô Thế Huân như chợt nhìn thấy bóng lưng nhỏ của Lộc Hàm, thấy đôi bàn tay thon gầy lướt trên những phím đàn, thấy đôi mắt biếc phiêu du theo điệu nhạc. Miệng hắn chợt vô thức nở một nụ cười. Không phải nụ cười giả tạo trên thương trường, không phải nụ cười mỉa mai Lộc Hàm, cũng không phải nụ cười dụ tình trong những quán bar. Đó là nụ cười thực sự thoải mái, đáy mắt hiện lên tia mừng rỡ sung sướng.
Hắn luống cuống đi tới chỗ cây đàn, ngồi xuống bên cạnh Lộc Hàm. Khi chiếc ghế vừa lúc xuống, thân ảnh nhỏ bé kia lập tức biến mất. Ngô Thế Huân ngây ngốc nhìn vào khoảng không trước mặt, chỉ có một màu vàng của nắng. Hắn chợt cảm nhận tim mình nhói một cơn, đáy mắt nhuốm một màu mất mát. Ngô Thế Huân nhìn lên những phím đàn trắng, rồi lại nhìn thấy một bản nhạc đang viết dở, liền cầm lên xem. Nét chữ của Lộc Hàm rất đẹp. Từng nốt nhạc bay lượn trong trang giấy trắng. Thế Huân nhìn bản nhạc mà đánh theo. Từng ngón tay hắn chạm trên phím đàn, chợt cảm nhận được ngón tay của mình đang đặt trên những ngón tay thon nhỏ của Lộc Hàm.
Tiếng đàn cất lên trong trẻo lại vô cùng đau thương xót xa ẩn nhẫn đầy bi ai căm phẫn. Nỗi đau này Ngô Thế Huân đột nhiên từ tận sâu trong trái tim, cảm nhận được được thống khổ lan tỏa từng chút, máu đông lại, biến thành mũi kim đâm xuyên thấu da thịt hắn. Tim vang lên một cơn đau nhói, đau tới muốn khóc. Nước mắt từ hai khóe mi của hắn trào ra, rơi xuống mu bàn tay đang run rẩy lướt trên những phím đàn. Khoảnh khắc ấy, một cơn gió từ bên ngoài cửa sổ thổi tới làm một cánh hoa hồng xanh rơi xuống, vương trên những phím đàn. Đó chính là lúc, gió và hoa hồng xanh, tâm hồn vô tình hòa chung vào một điệu nhạc, ngân nga mãi, hòa vào trong khoảng không mênh mông vô định…
===========END CHAP 14=============
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top