Chap 11: Ấm áp
CHAP 11
Ấm Áp
Seoul một sáng chủ nhật trong trẻo, Phác Xán Liệt như thường lệ lại ôm lấy Bạch Hiền trong lòng mà say ngủ. Đột nhiên cảm thấy người trong lòng giẫy dụa không yên, Xán Liệt khẽ mở mắt. Hai cánh tay ôm ngang eo Bạch Hiền buông lỏng ra một chút, âu yếm hỏi:
_Em khó chịu sao?
Người trong lòng không nói, chỉ lắc đầu. Mái tóc nâu mềm cọ vào ngực hắn.
_Thực buồn chán… Muốn ra ngoài chơi.
Bạch Hiền nũng nịu đẩy cánh tay của Xán Liệt ra khỏi người, vùng dậy.
Xán Liệt còn ngái ngủ, tay thuận tiện xoa bụng Bạch Hiền, nói một câu
_Chào tiểu bảo bối.
Bảo bối trong bụng Bạch Hiền hưởng ứng lời chào của Xán Liệt, liền quẫy đạp nhẹ nhàng. Bạch Hiền mở lớn hai mắt. Cảm giác gì đây? Con cậu vừa quẫy đạp? Bạch Hiền hai tay run run đặt lên bụng, chăm chú nghe. Tiểu bảo bối như hiểu baba nó muốn gì, lại một lần nữa quẫy đạp. Lần đầu tiên Bạch Hiền cảm thấy rõ ràng đến thế. Cậu cảm thấy trong mình có một hài tử sống, thực rõ ràng, một hài tử thập phần nghịch ngợm. Bạch Hiền môi run run, khẽ lay tay Xán Liệt:
_Tiểu bảo bối…Tiểu bảo bối…
Xán Liệt thấy Bạch Hiền run người, lo lắng vùng dậy, xoa bụng Bạch Hiền, đáy mắt lo lắng.
_Sao vậy? Đau sao?
Bạch Hiền lắc đầu. Cậu ngẩng đầu nhìn Xán Liệt, một niềm vui sướng nảy nở trong lòng, bắt lấy bàn tay to lớn của hắn.
_Con…con chúng ta biết đạp rồi…
Xán Liệt nhìn Bạch Hiền bộ dạng không tin. Cậu với lấy tay hắn, để lên bụng mình. Khi hai đôi bàn tay chạm nhau, một luồng điện chạy dọc thân thể cả hai. Bạch Hiền muốn rút tay ra, chợt Xán Liệt nói nhỏ:
_Để yên. Anh muốn xem.
Xán Liệt tiếp tục xoa bụng Bạch Hiền. Tiểu bảo bối nhỏ thông minh mà đạp tiếp khiếp baba và daddy của nó mừng khôn xiết. Xán Liệt nhìn Bạch Hiền cười tới xán lạn.
_Đi thôi!
Bạch Hiền đột nhiên kéo tay Xán Liệt đứng lên. Cánh môi hồng nhuận nở một nụ cười đáng yêu.
_ Đi đâu cơ? Nào, Bạch Hiền, từ từ thôi. Anh còn muốn xem con nữa…
Thấy biểu hiện chán nản của Xán Liệt, Bạch Hiền tức giận giật tay ra, bặm môi nhìn hắn.
_Thế anh muốn sau này con chúng ta sinh ra không có đồ dùng hả?
Thì ra là bảo bối muốn đi mua đồ cho tiểu bảo bối. Vậy mà hắn cứ nghĩ cậu muốn nghịch ngợm. Xán Liệt nhìn thân hình bé nhỏ đang giận dỗi, miệng nở ra một nụ cười hối lỗi, ôm lấy Bạch Hiền từ đằng sau lưng. Khẽ phả hơi nóng vào cổ cậu, Xán Liệt dịu dàng nói câu xin lỗi.
Từ khi mang thai, Bạch Hiền không ra ngoài nhiều. Bởi Phác Xán Liệt không đồng ý. Hắn bao bọc cậu cẩn thận như một món đố thủy tinh dễ vỡ. Chỉ có thể gặp Lộc Hàm ca. Nhưng Lộc Hàm cũng biến đi mất khiến Bạch Hiền thực buồn chán.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp. Tâm trạng của Bạch Hiền vì thế mà cũng tốt lên rất nhiều. Cậu mặc chiếc áo thun trắng cùng quần jeans xanh bạc. Chiếc áo khá rộng, che bớt đi phần bụng tròn nhỏ nhỏ gần bốn tháng. Nhìn thoáng qua chỉ giống như béo lên một chút.
Xán Liệt mở cửa xe cho Bạch Hiền ngồi vào rồi cũng tự động ngồi lái. Bạch Hiền vui như một đứa trẻ, nhìn con đường phía trước cười híp hai mắt.
Xán Liệt nhìn biểu tình của Bạch Hiền, không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Đột nhiên như nhớ ra điều gì, Xán Liệt đột nhiên vươn tới ghế ngồi của Bạch hiền. Gương mặt hai người chỉ còn cách nhau vài inch. Gần tới nỗi Xán Liệt có thể ngửi thấy mùi kẹo dâu ngọt ngào trên miệng Bạch Hiền.
Bạch Hiền tựa hồ bất ngờ trước hành động của Xán Liệt, bối rối không dám nhìn vào mắt hắn.
_Anh cài dây an toàn cho em thôi. Bụng em lớn rồi, có khó chịu không?
Xán Liệt ôn nhu hỏi Bạch Hiền, vẫn không rời khỏi tư thế ban đầu. Môi hai người cận kề nhau. Bạch Hiền có thể cảm thấy hơi thở ấm nóng vị bạc hà từ khuôn miệng của hắn. Hai người nhìn nhau một lúc, rồi Bạch Hiền chợt đẩy Xán Liệt về lại chỗ hắn. Ở bên cạnh Phác Xán Liệt thực vô cùng ấm áp. Hắn giống như ngọn lửa. Nhưng Bạch Hiên cũng lo sợ, bởi lửa thiêu đốt sẽ vô cùng đau đớn.
_Không sao. Anh mau lái.
Gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Hiền đỏ lựng lên một cách đáng yêu. Xán Liệt cười nhẹ, đưa tay dịu dàng xoa bụng Bạch Hiền, giọng cưng chiều:
_Đi chơi thôi tiểu bảo bối…
Hài tử trong bụng dường như hiểu chuyện mà quẫy đạp tứ tung làm Bạch Hiền và Xán Liệt cùng một lúc bật cười.
Suốt dọc đường tới trung tâm thương mại, Biện bạch Hiềnluôn miệng kể cho Xán Liệt nghe chuyện cười mình đọc được, một lúc sau lại ngoan ngoãn ngồi yên. Nhưng Xán Liệt cũng lái xe rất chậm. Bạch Hiền vì thế mà buồn ngủ, nghịch ngợm mấy con thú bông rồi quay sang hỏi Xán Liệt:
_Anh đi chậm vậy? Em buồn ngủ a~~~
Bạch Hiền làm bộ ngáp dài một lượt. Xán Liệt liền bị biểu tình của Bạch Hiền chọc cười.
_Em đang có thai đó. Nên cẩn thận một chút…
Nghe Xán Liệt nói, Bạch Hiền cũng không hỏi gì thêm, chỉ bĩu môi rồi quay nhìn ra bên ngoài.
Một lúc sau, khu trung tâm thương mại rộng lớn hiện ra. Xán Liệt đánh xe vào bãi gửi xe, thuân tiện nhìn sang bên cạnh. Bạch Hiền đang ngủ. Gương mặt yên bình lạ thường. Khóe môi còn vẽ nên nét cười đáng yêu. Phác Xán Liệt hôn nhẹ lên má Bạch Hiền, khẽ gọi cậu dậy. Bạch Hiền như một chú cún nhỏ bị đánh thức, gương mặt đột nhiên nhăn nhó, hai bờ môi chu ra. Xán Liệt đợi tới khi Bạch Hiền tỉnh ngủ, tháo dây an toàn cho cậu, rồi mở cửa kêu cậu xuống xe. Bạch Hiền khoan khoái vươn vai, quay sang bên Xán Liệt, nở một nụ cười tươi. Nụ cười khiến tim Xán Liệt đập loạn nhịp. Nụ cười thực sự ngây thơ hạnh phúc.
Hai người kéo nhau vào trong trung tâm thương mại. Từng gian hang rực rỡ đủ màu sắc làm Bạch Hiền vô cũng thích thú. Hai người dừng lại ở của hàng bán đồ sơ sinh. Từng bộ quần áo, từng món đồ chơi dễ thương vô cùng. Bạch Hiền nhìn thấy bộ đồ quả bí ngô treo trên mắc, trong đầu tưởng tượng ra một tiểu bảo bối nhỏ nhắn, trắng trẻo chạy lon ton. Miệng vô thức bật cười, tay ôn nhu xoa nhẹ bụng. Mọi hành động ấy đều được Xán Liệt thu vào tầm mắt.
_Anh thích cái này ~~~
Xán Liệt đưa ra trước mắt Bạch Hiền một bộ đồ hình cún con màu trắng với hai cái tai nhỏ rất đáng yêu. Biểu tình của Xán Liệt như một đứa trẻ. Bạch Hiền không nhịn được mà bật cười một tiếng. Xán Liệt ngây ngốc nhìn sang bên cạnh.
_Sao em cười anh? Anh muốn mua đồ cho con thôi mà ~
Xán Liệt phụng phịu nhìn Bạch Hiền. Đôi tay vuốt ve phần bụng tròn nho nhỏ của Bạch Hiền, cậu khẽ đỏ mặt. Phác Xán Liệt cưng chiều lau đi giọt mồ hôi trên gương mặt trắng nõn nà. Hai kẻ ngốc liếc mắt về hai hướng, dù trai tim đang hòa chung một nhịp đập.
Bạch Hiền nhón chân, cố với chiếc bình sữa trẻ con trên giá cao. Một tay chống ngang lưng, một tay với lên giá, hai hàng lông mày khẽ nhăn lại. Bạch Hiền đang thầm nhủ phải cho tiểu bảo bối của mình uống thật nhiều sữa để bảo bối cao thật cao. Thắt lưng đột nhiên đau mỏi dã dời.
Chợt một vòng tay rắn chắc vòng qua eo cậu, một tay lấy chiếc bình sữa nhỏ trên giá cao. Đôi bàn tay dịu dàng xoa bóp vùng lưng đau nhức.
_Lần sau không được cố sức như thế nữa. Em còn có anh mà.
Xán Liệt bỏ đống đồ vừa lấy vào xe đẩy, âu yếm xoa thắt lưng cho Bạch Hiền. Cử chỉ ân cần, ánh mắt ấm áp ấy Bạch Hiền không biết từ khi nào đã thấy quen. Hắn mang theo một nguồn ấm áp, nguồn ấm áp ấy Bạch Hiền luôn cần có ở bên. Một câu ” Em còn có anh” của Phác Xán Liệt làm Bạch Hiền vô cùng hạnh phúc.
_Xán Liệt! Anh Xán Liệt…
Một giọng nữ cao vút chợt cất lên.
Cả hai người đều quay người lại. Một nữ nhân mặc chiếc vày ngắn tới đùi, gương mặt thanh tú trang điểm đậm phấn. Nhìn qua ngay lập tức gây cảm giác nhức mắt. Nữ nhân chạy nhanh tới chỗ hai người, tự nhiên mà khoác lấy tay Xán Liệt. Đôi môi tô son đỏ thẫm không biết liêm sỉ mà hôn lên má Phác Xán Liệt, để lại một vệt hồng.
_ Lâm Duẫn Nhi?
Nữ nhân chớp chớp đôi mắt gắn lông mi giả, miệng nở một nụ cười. cọ cọ đôi chân vào đùi Phác Xán Liệt đầy gợi tình.
_Tránh ra! Sao em lại ở đây?
Xán Liệt khó chịu đẩy người Lâm Duẫn Nhi ra xa. Cô ta hai mắt mở lớn, càng không nhượng bộ mà đụng chạm vào người Xán Liệt. Đôi bàn tay mảnh dẻ vuốt ve chiếc quần jeans của hắn.
_Anh quên em rồi?
Đôi mắt kẻ eyeline của Biện Bạch Hiền nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, liềnrũ xuống. Chợt Lâm Duẫn Nhi liếc sang bên cạnh. Đập vào mắt cô là một nam nhân nhỏ bé. Một tay cầm bình sữa trẻ em, một tay đặt lên chiếc bụng tròn nhỏ. Nhìn qua quả thực rất đáng yêu. Đôi mắt một mí cong cong. Hai cánh môi hồng nhuận hé mở. Làn da trắng tựa bạch ngọc.
_Xán Liệt… Bạn anh sao?- Lâm Duẫn Nhi không biết vô sỉ tiếp tục khoác tay Xán Liệt, tựa đầu vào vai hắn- Chào! Tôi là Lâm Duẫn Nhi, vợ sắp cưới của Xán Liệt.
==============END CHAP 11===============
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top