Chap 10: Tàn Nhẫn

CHAP 10
Tàn Nhẫn

Lộc Hàm nằm sõng soài trên mặt đường. Trên người phủ một màu đỏ thẫm của máu. Biện Bạch Hiền hoảng hốt nhận thức được Lộc Hàm vừa lao tới đẩy mình ra lại tự hứng chịu chiếc xe ô tô lao vút qua. Cậu vội vã run rẩy bò tới chỗ Lộc Hàm nằm, tay nâng đầu anh lên. Máu từ sau gáy chảy xuống từng kẽ tay Bạch Hiền.
_Anh….
Lộc Hàm cắn chặt môi, ngăn tiếng kêu đau đớn bật ra. Bụng truyền tới từng cơn nhức nhối khó chịu. Dưới hạ thân cảm nhận được một dòng chất lỏng ấm nóng khác lạ. Nhìn thấy biểu tình của Bạch Hiền, lại cảm nhận được những giọt nước trong suốt từ khóe mắt Bạch Hiền chảy xuống gương mặt mình, liền cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, tay đã muốn lau đi nước mắt của em trai bé nhỏ, nhưng đau đớn thấu tận tâm can ngăn cậu làm như thế.
_Anh…Anh…xin lỗi…
Không gian đen tối bao trùm lấy Lộc Hàm, vẫn lại là một mình cô đơn.
*********************************
Biện Bạch Hiền ngồi trong lòng Phác Xán Liệt, nép vào lồng ngực hắn mà khóc. Tay nắm chặt lấy vạt áo hắn sợ hãi. Như thể chỉ cần buông hắn ra, cảnh tượng Lộc Hàm cả người đầy máu, hai mắt đẫm lệ lại hiện ra. 
Đèn từ phòng cấp cứu vẫn sáng. Đã hơn một tiếng Lộc Hàm được đưa vào bên trong.
Phác Xán Liệt ôm chặt người Bạch Hiền trong lòng, vuốt lưng trấn an cậu. Thân ảnh bé nhỏ vẫn không hết sợ hãi, mệt mỏi nhắm nghiền mắt. 
_Em yên tâm…Lộc ca sẽ không sao. Đừng khóc nữa, sẽ ảnh hướng tới tiểu bảo bối.
Bạch Hiền nghe giọng nói trầm ấm của Xán Liệt, chợt những lời Lộc Hàm nói lúc ở quán coffee lại trở về, khiến cậu muốn nói hết cho hắn nghe, nhưng vẫn lại không thể mở lời, chỉ cố gắng dựa vào ngực hắn, tìm chút cảm giác an toàn.
_Tại sao anh Lộc Hàm lại như vậy? Không phải chỉ là đi uống coffee hay sao?
Biện Bạch Hiền mệt mỏi nấc một cơn, hai mắt nhắm chặt vào nhau mặc cho dòng lệ trong suốt chảy dọc xuống.
_Anh ấy nói với tôi, rằng tôi là con nuôi, rằng anh không phải là người giết cha mẹ tôi. Ngô thế Huân hắn yêu tôi, hắn ngược Lộc Hàm ca. Tôi…tôi sợ…tôi chạy đi…tôi…chiếc xe..
Bạch Hiền lại khóc nấc lên, khóc tới tâm can phế liệt.
Phác Xán Liệt nhìn người trong lòng mệt mỏi khóc lóc, lòng cũng đau nhói từng cơn. Hắn ôm chặt thân ảnh nhỏ bé. Vẫn là cần một người bảo bọc đi.
Bác sĩ từ trong phòng cấp cứu bước ra, cùng y tá đẩy cán cứu thương đưa Lộc Hàm vào phòng hồi sức.
Phác Xán Liệt vội vàng đỡ Biện Bạch Hiền đi theo. Gương mặt của Lộc Hàm trắng bệch không có chút sức sống.Đầu quấn băng trắng nhìn vô cùng đáng thương. Bạch Hiền bước tới, tay chạm khẽ lên má Lộc Hàm, nhận thức được sự lạnh lẽo, lại nấc lên một cơn, cả người đứng không vững. Phác Xán Liệt đứng đỡ Bạch Hiền vào lồng ngực, lại hỏi bác sĩ:
_ Bác sĩ, anh ấy không sao chứ?
Vị bác sĩ trẻ đẩy cao gọng kính trên mắt, trầm ngâm nhìn Lộc Hàm một hồi, khẽ thở dài rồi nói
_Cậu ấy chỉ bị trấn thương phần mềm, cũng không có gì lo lắng, khoảng 2-3 tuần sẽ bình phục trở lại. Chỉ có điều….đứa bé không giữ được.
Lời nói của bác sĩ như đánh gục Bạch Hiền. Mắt hai dòng lệ trào ra, run sợ lắp bắp hỏi:
_Đứa bé? Đứa bé nào?
_Cậu ấy từng mang thai hơn hai tháng. – Vị bác sĩ ôn tồn, gương mặt có chút tội lỗi.
Bạch Hiền suy sụp hoàn toàn. Cả người vô lực đổ rạp xuống nền đất lạnh lẽo. Hai cánh môi trắng bệch thở hổn hển, đáy mắt đỏ rực lại tiếp tục tuôn lệ. Phác Xán Liệt nhận thấy biểu tình bất ngờ tới hoảng hốt của Bạch Hiền, vội vã đưa cả người Bạch Hiền ôm vào.
_Xán Liệt… Tôi giết con của Lộc ca rồi. Tôi giết con của Lộc ca rồi. Tôi giết con của Lộc ca rồi.
Bạch Hiền sợ hãi lẩy bẩy run, miệng lắp bắp chỉ một câu. Điều này làm cho Phác Xán Liệt run lên một cơn.
_Không. Không phải lỗi của em. Bình tĩnh lại đi, Bạch Hiền à…
Biện Bạch Hiền vẫn ngồi trên nền đất, mắt vô hồn nhìn về phía Lộc Hàm, nức nở. Phác Xán Liệt bối rối không biết phải làm sao. Bạch Hiền chính là coi mình giết con của Lộc Hàm, là đau nỗi đau của Lộc Hàm, là căm nỗi hận của Lộc Hàm. Là thức cảm xúc hỗn độn tới nghẹt thở cuốn chặt lấy trái tim, vẫn không biết phải làm sao.
Ngô Thế Huân đứng bên ngoài phòng hồi sức, chứng kiến tất cả, nghe thấy tất cả. Hắn thực không ngờ, Lộc Hàm đã hoài con của hắn. Nghe bác sĩ nói Lộc Hàm mất đi đứa con, Ngô Thế Huân cũng cảm thấy tim mình nhói buốt một cơn. Nhưng tâm trí hắn lại nghĩ, tim hắn đau bởi hắn nhìn thấy Bạch Hiền khóc, thấy Phác Xán Liệt ôm Bạch Hiền. Ngay lập tức, hận thù đã át đi rung động trong hắn. Lộc Hàm dám tìm tới Bạch Hiền, dám nói hết sự thật, không phải muốn Bạch Hiền hận hắn tới chết sao? Giờ này, Bạch Hiền biết Phác Xán Liệt không giết cha mẹ mình, lại vốn yêu thương hắn, cậu sẽ tới với hắn. Chính Lộc Hàm đã làm sai giao ước, hậu quả này, chính là tự cậu phải chịu đựng. 
———————————————–
Lộc Hàm nhức nhối thức dậy, mệt mỏi mở mắt. Không gian xung quanh thực vô cùng lạnh lẽo. Lúc tâm trí nhận thức được, chính là thấy tấm lưng của Ngô Thế Huân. Lưng hắn thực rộng, thực ấm. Nhưng, với Lộc Hàm, nó thực lạnh lẽo, lạnh tới buốt tâm can.
_Đã tỉnh?
Ngô Thế Huân biết Lộc Hàm đã thức, lại cảm thấy cậu ta nhìn mình, chán ghét không muốn quay lại. Không chờ đợi câu hỏi từ Lộc Hàm, hắn tiếp.
_Chuyện hài tử, là tự cậu chuốc lấy. Nhưng cho dù nó có còn trên đời, thì cũng chỉ là nghịch tử. Chi bằng để nó mau mất đi, tôi và cậu cũng không liên quan. Còn nữa, sự thật cậu đã nói cho Bạch Hiền nghe, tôi và cậu chấm dứt giao ước. Thấy thế nào? Lừa được tôi thoải mái không?
Lộc Hàm nghe từng lời từ miệng Ngô Thế Huân, cõi lòng tan nát. Hắn nhẫn tâm dám nói như vậy, hài tử này đối với hắn, thực sự không có một chút cảm tình.Thời gian qua, cũng chỉ là giao ước. Lộc Hàm, vẫn là yêu thương con người vô cùng tàn nhẫn này. Lộc Hàm cảm thấy, Ngô Thế Huân thực giống loài cầm thú. Vậy thì, chẳng phải cậu là kẻ điên yêu hắn tới cuồng dại? Lộc Hàm khẽ cười nhạt nói:
_Tôi không ân hận vì nói cho Bạch Hiền nghe. Dù sao, Phác Xán Liệt cũng xứng đáng với em ấy hơn anh gấp vạn lần.
“CHÁT”
Ngô Thế Huân không quan tâm tới Lộc Hàm mới bị tai nạn,giáng một cái tát xuốgn gò má Lộc Hàm. Cậu vô lực ngã từ trên giường xuống dưới đất.
_Ngô Thế Huân! Anh làm gì thế?
Tiếng nói từ cửa vọng lại làm đáy mắt lạnh lùng của Ngô Thế Huân khẽ xao động. Biện Bạch Hiền cùng Phác Xán Liệt đi tới. Bạch Hiền căm phẫn đẩy Thế Huân ra, tự mình đỡ Lộc Hàm lên giường.
Xong, hướng tới Ngô Thế Huân, hận hắn tới tận xương tủy.
_Anh lấy quyền gì mà đánh anh ấy? Không phải sự thật tôi cũng biết hết rồi sao? Giao ước giữa anh và anh ấy cũng không còn hiệu lực nữa. Và, Ngô Thế Huân, tôi cũng nói cho anh biết, Biện Bạch Hiền tôi, cả đời này duy nhất chỉ yêu một người tên Phác Xán Liệt, anh tuyệt đối không có cơ hội. Tôi hận anh!
Lời nói của Bạch Hiền làm Phác Xán Liệt khẽ giật mình. Không phải Bạch Hiền vừa nói cả đời yêu hắn?
Ngô Thế Huân đối với lời nói của Bạch Hiền, vạn lần đau đớn, cắn chặt môi, bỏ đi.
Lộc Hàm ngồi trên giường, sớm không kìm được nước mắt. Bạch Hiền ẩn ẩn đau đớn ngồi bên cạnh Lộc Hàm tựa vào vai mình mà khóc. Người anh trai này, có phải đã quá khổ rồi hay không?
Lộc Hàm chính là đã quyết định sẽ quên đi Ngô Thế Huân, sẽ bỏ lại quá khứ, sẽ làm lại từ đầu. Giữa cậu và Ngô Thế Huân, thứ vướng bận duy nhất, đối với hắn không còn chút ý nghĩ, vậy cậu sẽ mang nó đi. Cuộc đời của Lộc Hàm từ nay sẽ lật sang một trang mới, một trang không vương vấn cái tên Ngô Thế Huân, nhưng, Lộc Hàm biết, đó chỉ là một trang giấy trắng.

=====================END CHAP 10===============

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: