CHƯƠNG CUỐI - a



Ngô Kinh nghe tin mật báo. Vũ Gia Khiêm làm phản diệt hoàng thượng. Mặc dù sức khỏe đã sa sút, nhưng ông về liền Vương Thành vì Tử Thao đã đi trước rồi, không có bên ông.


Dặn dò xong việc ở biên cương. Ông nghĩ đây chắc là lần cuối cũng ông làm cho Lục thiếu một ơn nghĩa. Ông là một người mưu trí vượt bậc, bằng thời gian mà ông không tham gia chính sự...


Với những việc thân tín bẩm báo về. Ông hiểu rõ hết mọi chuyện. Hiểu bạn dĩ nhiên là thông hiểu. Người nhà bạn cũng không qua được mắt ông. Hiểu học trò càng hiểu rõ hơn để ông biết Diệc Phàm tính cách gì...


Quả nhiên đúng như ông nghĩ... Ông chạm mặt Tử Thao trên đường.


Tử Thao thấy sư phụ. Lòng chợt lo lắng không hiểu tại sao sư phụ lại đi có một mình. Lại đêm hôm thế này, chưa nghĩ ra thì nghe sư phụ thét lớn:


-" Về Vương Thành!"


Thế là liền quay ngựa cùng sự phụ. Cho ngựa đuổi bên, chạy song bên nhau. Tử Thao không khỏi thắc mắc liền nói...


-" Phàm huynh bảo con về bảo vệ sư phụ!"


Ngô Kinh vừa nghe thì lòng đau đớn... Đệ tử ngoan mà ông buông bỏ lại không buông bỏ ông. Thật làm người như ông chỉ là kẻ thất hứa...


-" Nó nói thì con nghe, còn ta nói thì con chẳng nghe. Nó vì giữ chúng ta mà hy sinh mình. Chúng ta có xứng với nó không!"


-" Sự việc thế nào? Thật con không bằng sư phụ và Phàm huynh để có thể thông hiểu!"


Ngô Kinh vội đáp:


-" Chuyện cũng là do ta suy luận. Nhưng ta nghĩ đây mới là sự thật. Tất cả là do Vũ tể tướng sắp đặt hùa theo mưu kế của thái hậu. Ông ta biết Lục thiếu thương con nhất. Biết Lục thiếu sẽ không bỏ qua cho thái hậu khi bà diệt trừ con. Nên mượn tiểu nhi ra làm cớ diệt thái hậu. Lục thiếu giao cho ông ta, nhưng có lẽ không ngờ ông ta lại ra tay với tiểu nhi không vì tình máu mủ. Có lẽ ông ta cũng biết rõ mọi chuyện!"


-" Sư phụ! Đệ tử xin lỗi!"


-" Con đừng nghĩ ta không biết gì. Tình cảm của con và Lục thiếu phải nói ta là người hiểu rõ nhất, diệt xong Lục thiếu. Ông ta sẽ diệt con và ta. Lục thiếu vì bảo vệ chúng ta mà chịu hy sinh bản thân mình. Nó sẽ nhường ngôi vị cho Vũ tể tướng, vì lo cho quốc gia, không muốn có sát thương đổ máu. Chuyện trong nhà không nên để kẻ bên ngoài lợi dụng. Nhưng nó không cam tâm. Nếu nó đi tức nhiên nó cũng phải đem theo Vũ tể tướng!"


Tử Thao thắng ngựa đột ngột vì lời của Ngô sư phụ... Chàng chợt đau đớn tâm can... Là đệ ngu si, không hiểu hết được chân tình của huynh. Chưa bao giờ yêu huynh hết tâm tư này, thật đệ chẳng xứng đáng...


Nhìn dáng sư phụ già nua trên con ngựa phi nước đại mất khuất dần trước mắt. Tử Thao chỉ thấy thẹn lòng... Chàng dùng khinh công đi đường tắt, mong về đến Vương Thành kịp lúc...


Chỉ đem theo sự yếu đuối bên mình. Một lần nữa làm cho Phàm huynh tổn thương. Tử Thao lòng lo lắng, chẳng hiểu sao chỉ có thể nghĩ đến chuyện không lành...


-----


Diệc Phàm an tọa nơi ngai vàng. Trên bàn là ấn tín của vua. Cùng bình rượu bạch ngọc với hai ly rượu chờ đợi Vũ Gia Khiêm.


Vũ Gia Khiêm thấy chính điện tĩnh lặng như tờ, không lính gác. Lòng cũng lo lắng, bản thân là tướng. Nhưng xét về sức trẻ khỏe sao bằng Diệc Phàm, Diệc Phàm lại là học trò của Ngô Kinh, một người hơn hẳn ông về tài trí và võ nghệ.


Nếu như Ngô Kinh ra mặt. Chưa chắc ông được ngồi vào chức tể tướng này. Bản thân Ngô Kinh từ trước đến giờ không tham mưu cầu lợi. Nên không thể thân thiết với ông, không thể đi cùng một con đường là vậy...


Bạn bè có ơn nghĩa. Nếu như Ngô Kinh tham dự vào. Ông cũng sẽ nể chút tình. Nhưng cũng chẳng thấy cam lòng chấp nhận làm. Nhưng Ngô Kinh ở tận ngoài biên ải. Không màng đến thế sự triều chính, chỉ canh giữ biên cương nên ông bỏ qua là vậy.


Vũ Gia Khiêm bước đến cúi đầu hành lễ, nghe Diệc Phàm dõng dạc.


-" Vũ tể tướng an tọa!"


Nhưng Vũ Gia Khiêm lắc đầu.


-" Xin cho thần được quyền đứng hầu!"


Diệc Phàm bật cười:


-" Một lần cuối đúng không... Chuyện tể tướng muốn ngồi lên ngai vàng này ta đã biết rõ. Ta có ngày nay cũng không quên ơn của tể tướng. Cứ nghĩ bao nhiêu việc ta làm cho ngài đã đủ đền đáp. Nhưng ngài có mộng quá cao, việc trong nhà để người trong nhà giải quyết!"


Vũ Gia Khiêm ngẩng lên... Vậy là hoàng thượng đã biết, đến nước này thì không cần chối cãi nữa...


-" Bổng lộc của hoàng thượng, hạ thần đã nhận. Nhưng thấy chưa đủ đó là lỗi của thần. Hoàng thượng còn trẻ, có nhiều việc khác cần phải lo hơn, chẳng hạn như việc hiếu, nối dõi tông đường!"


Diệc Phàm gật dầu.


-" Vũ tể tướng dạy chí phải. Bản thân ta không thể nối dõi tông đường, không thể chạm nữ nhi, đó phải chăng là cớ để Vũ tể tướng tạo phản!"


-" Đất nước cần phải có một vi vua anh minh. Phải có một vị vua có phúc để ban cho muôn dân!"


Diệc Phàm ngữa cổ cười lớn...


-" Chỉ có mình ngài tự nghĩ ra những điều như thế. Phản vẫn là phản. Chẳng cần phải lấy cớ gì biện minh. Ta không thể làm cả hai việc tốt. Vậy ta lấy việc tốt nhất của ta trả cho việc không tốt. Ta đồng ý trao lại ngôi vị cho ngài với điều kiện. Ngài phải giữ đất nước này thái bình cho ta. Ta sẽ lui về sống ấn dật... Hay ngài muốn đoạt cả mạng ta?"


Vũ Gia khiêm không ngờ Diệc Phàm chịu rút lui nhường bước, quả là ai không ham sống sợ chết...


-" Vì ý tốt của hoàng thượng, và để lấy phúc thần xin được giữ gìn hoàng thượng, người sẽ ở lại Vương Thành này, trong phủ Thiên Nhai mới mà ta đã xây riêng cho người!"


Diệc Phàm thở ra đứng dậy.


-" Được! Ta sẽ làm theo ý Vũ tể tướng. Dù gì người cũng là nhạc phụ của ta khi ta không còn phụ mẫu!"


Diệc Phàm đẩy ấn tín ra giữa bàn, đưa tay rót rượu.


-" Ta trao ấn tín cho ngài. Việc của ngài làm trong thời gian qua giải quyết chính sự ta cũng rất làm hài lòng. Mong ngài giữ luôn giữ phong độ cũng như quy cách đó để an lòng dân! Mời ngài, đây là lần cuối cùng chúng ta đối ẩm, ngày mai này không ai chạm ai!"


Vũ Gia khiêm nhíu mày khi thấy hoàng thượng đưa cho mình ly rượu, ông chần chừ.


Diệc Phàm rút tay về...


-" Ngài quá đa nghi. Xem thành ý của ta là ý xấu. Ta không như ngài. Ta làm ra chuyện tày trời vậy đó. Nhưng không hề có ý niệm sát sinh. Một tiểu nhi ngây thơ làm sao ta có thể hỏi tội. Còn ngài, thật là... Cháu của mình cũng dám ra tay. Ta nghĩ Vũ Gia Khiêm ngài xứng đáng để ngồi lên ngai vàng đó hơn ta! Hahaha..."


Vũ Gia Khiêm quay đi gằn giọng:


-" Thứ nghiệt chủng để lại chỉ thêm hổ ngươi!"


Diệc Phàm cười lớn dốc vào miệng cả hai ly rượu, rồi rót thêm hai ly...


-" Người không cùng chí hướng thì nhiều. Người có cùng chí hướng chẳng bao nhiêu. Muốn một lần trút bỏ mọi muộn phiền, mà cũng không có ai chia sẻ. Ngài nên làm hài lòng rồi đó. Tử Thao đã trở mặt với ta. Hắn nói hận ta đến không thèm dính dáng. Giờ đây, ta là kẻ cô độc, phải trả giá cho cái ngai vàng đầy quyền uy tối cao này, là ta khinh... Nó đã khiến ta phải trả cả cuộc đời mình!"


Diệc Phàm lại dốc vào miệng hai ly, lần thứ ba chàng lại rót ra hai ly...


-" Ta muốn ở lại đây hết đêm nay. Ngài về đi, yên lòng vì ước muốn của ngài đã thành hiện thực!"


Diệc Phàm cầm ly rượu lên, lần này chàng đưa cho Vũ Gia Khiêm.


Vũ Gia Khiêm bước đến cầm lấy, ông uống cạn rồi cúi đầu.


-" Người cứ ở lại, thần xin cáo lui!"


Diệc Phàm quay đi,chàng đưa tay lên ra hiệu... rồi khẽ nhếch môi...    

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #kristao