Chap 11

Bạn Đời Tương Lai Của Bạn Tên Gì ?

Author: Tử Vũ (Moon)

Editor: Tina

___________________________

                 

Chap 11

Kì kiểm tra năng lực chẳng mấy chốc đã lượn lờ bay đến. Nhờ sự chỉ bảo của Lộc Hàm, ta từ vị trí thứ 15/38 của lớp, nhảy lên đứng đồng hạn với Tống Thế Lương. Lộc Hàm từ khi chuyển vào đã có cách học khiến người ta hâm mộ, việc hắn leo lên vị trí thứ nhất, đẩy Tống Thế Lương xuống thứ hai, đối với ta cũng chẳng lạ.

Cô giáo chủ nhiệm luyên thuyên thứ hạng trong lớp, nào tán dương nào chê bai, ta mặc. Ta giấu mặt sau cuốn sách, nhai nhai kẹo. Vừa nuốt xong, Lộc Hàm lại đưa tiếp một viên đến bên miệng. Ta há miệng ngậm lấy, cong mắt cười vỗ vỗ đầu hắn.

Kẹo thật ngon a, gió cũng mát quá, mắt ta díu lại, sắp thành một đường.

_ Mẫn Thạc, mau ngẩng mặt lên.

Bà la sát lựa ngay lúc ta sắp thấy gái đẹp mà gầm lên. Ta cuốn quít, suýt thì đứng bật dậy. May là Lộc Hàm ở bên giữ chặt, chỉ vào cây kẹo trong miệng ta ra hiệu. Ta nằm im, khuôn mặt phỡn phỡn.

_ Thưa cô, bạn Mẫn Thạc không khỏe. Cô cho bạn ấy nằm một chút được không ạ?

Cô giáo chủ nhiệm của ta nhìn thì già đấy nhưng thực chất mới ra trường được một năm thôi, đối với vẻ đẹp nam thần của Lộc Hàm chính là vô phương chống cự. Cô hai má đỏ hồng, e lệ mỉm cười "Ừ" một tiếng. Ta che miệng, chặn nụ cười, giơ một ngón cái cho hắn. Lộc Hàm nhếch mép, ung dung ngồi xuống, tiếp tục đút bánh vào miệng ta.

_ Được rồi, các em nhớ chú trọng kì thi cuối kì. Hãy nghĩ cho tương lai một chút.

Cô nói rồi mau chóng bước ra, trả lại cho lớp sự thanh thản, bình yên. Ta vẫn nằm lì trên bàn, miệng chóp chép nhai bánh, mắt híp lại thành một đường.

_ Có tiết thể dục, em muốn đi không?

_ Ưm... không đi đâu, buồn ngủ.

Ta trở mình, phẩy phẩy tay. Lộc Hàm hiểu ý, đặt gói bánh vào trong ngăn bàn rồi rời đi. Ta mỉm cười, êm đềm chìm vào giấc ngủ.

Không biết ta đã ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy đã thấy lớp học trở thành một mớ nhốn nháo. Bốn năm người vây trước bàn ta, trừng mắt vẻ hung dữ. Ta nhíu mày, lau lau nước miếng, trừng lại bọn họ.

Các ngươi đừng ỷ mắt to ức hiếp mắt bé nha. Mắt bé của ta cũng quyến rũ lắm đó.

Sau khi thầy giám thị cùng cô chủ nhiệm bước vào, ta mới biết mình sai trọng điểm, lại nghe loáng thoáng bên tai tiếng bàn tán chỉ chỏ, ta càng thêm mù mịt. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra khi ta đi gặp chị Hằng Nga xinh đẹp vậy? Ta gãi gãi đầu, ngơ ngác nhìn đám nguời tụ quanh bàn Thế Lương.

Mặc dù Thế Lương học rất giỏi, phải nói là nhất nhì cái trường này nhưng lại ít tham gia hoạt động ngoại khóa, vậy nên tiếng tăm không vang xa lắm so với các học trưởng khóa trên, Lộc Hàm và cả ta nữa. À phải nói, ta và Lộc Hàm từ khi trở thành thành viên của đội bóng rổ, Lộc Hàm còn tham gia lớp Taekwondo, độ nổi tiếng phải nói là vang xa ngàn dặm. Ta cũng không ngờ nữ sinh trường khác biết tên mình mà không biết tên Hội trưởng hội học sinh a. Nói đi, ta sinh ra là để tỏa sáng phải không?

Nghĩ linh ta linh tinh, ta không để ý đến đám người hung hăng ở đằng kia. Lúc lấy lại tiêu cự của mắt, Tống Thế Lương đã mang khuôn mặt giận dữ bước đến gần.

Chuyện gì vậy nhỉ?

_ Trả thẻ tín dụng cho tôi.

Ta ngơ ngác nhìn hai tròng mắt đỏ oạch của cậu ta, lòng thầm hỏi "thẻ tín dụng là cái giống gì?". Trong khi ta chưa hình dung được chuyện gì, mọi người đã vây lấy xung quanh bàn học, nhìn như đòi mạng. Ta nhíu mày, mờ mịt nói:

_ Tớ chẳng hiểu gì cả.

_ Cậu đừng giả bộ. Cả lớp đều đi học thể dục, chỉ có cậu bảo mệt nằm trong lớp, cậu không lấy thì ai lấy.

Ta bực mình với cái tiếng gào thét vô căn cứ của Thế Lương. Nói như vậy, trong lúc lớp tập thể dục lớp, Thế Lương bị lấy mất thẻ tín dụng, mà người cậu ta nghi ngờ chính là ta. Ta cắn môi, đăm chiêu nhìn thầy giám thị và cô chủ nhiệm, bọn họ cũng nhìn ta với ánh mắt hết sức nghi ngờ.

Ta - Mẫn Thạc dám thề từ trước tới nay chưa làm điều gì hổ thẹn với lòng, nhân phẩm cùng đạo hạnh được mài dũa cẩn thận. Biện gia nhà chúng ta nói giàu thì không giàu, đẹp chỉ có mình ta là đẹp, nhưng ai cũng mang trong mình một chữ nhân một chữ nghĩa, không thể làm mấy chuyện trộm cắp bại hoại vậy được.

Ta hít sâu, dồn nén cảm giác đánh người, bình tĩnh nói:

_ Nếu không nhầm, lớp đi học thể dục sẽ có người ở lại giữ lớp. Vậy cho hỏi ai là người đã ở lại?

_ Chính là tôi.

Miên Nhai bước ra, thu hút sự chú ý của mọi người. Miên Nhai cũng là một tay chủ lực của đội bóng rổ, đẹp trai xán láng, thành tích học tập cũng không tệ. Y đối với ta là bằng mặt không bằng lòng, nhiều lần chơi xấu trên sân. Ta cảm thấy lần này hẳn có chuyện gì mờ ám.

_ Miên Nhai cũng ở cùng tôi, có thể làm chứng tôi từ đầu tới cuối chỉ ngủ trên bàn.

_ Đúng không Miên Nhai? - Thế Lương chụp lấy cánh tay y hỏi dồn. Y vẻ khó xử, hết đưa mắt nhìn ta rồi nhìn Thế Lương, ngập ngừng:

_ Ừ... nhưng mà...

_ Nhưng mà gì?

_ Lúc giữa tiết, tôi có lén đi ra ngoài mua bánh ăn. Bánh còn ở bàn kia.

_ Vậy là rõ rồi, thừa lúc Miên Nhai đi mua bánh, Mẫn Thạc đã lấy thẻ tín dụng của Thế Lương.

Mọi người ồ à bàn tán khiến tâm can ta phút chốc rối loạn. Ta đứng bật dậy, không kìm nổi cơn giận mà to tiếng:

_ Cậu lấy chứng cứ gì mà nghi ngờ tôi?

_ Cậu là kẻ nghèo nhất lớp. Trừ cậu ra, không ai cần tiền như vậy. Đừng cãi nữa, càng cãi càng lòi ra bộ mặt gian trá của cậu.

Thế Lương chỉ thẳng mặt ta tuyên tội. Ta mặt mũi nóng phừng, nghiến răng đỏ mắt nhìn cậu ta. Đúng, trong lớp này, ngoại trừ ta ra đều là cậu ấm cô chiêu, tiền rủng rỉnh đầy túi. Tối tối lại Party tưng bừng, không thì phòng Karaoke hạng sang hoặc quán Bar nổi tiếng nào đó. Họ mặc hàng hiệu, ăn nhà hàng, ngủ giường kingsize êm ái, kể cả Đường Tư cũng vậy. Ta hiểu gia cảnh nhà mình nên ăn tiêu tiết kiệm, không phung phí một đồng. So với những bạn học trong lớp, ta đúng là một trời một vực.

Những ánh mắt kết tội cứ chĩa vào ta, như muốn dồn ép ta vào bước đường cùng. Ta vùng vẫy, cố tìm một người tin tưởng mình nhưng... chẳng ai cả. Anh em trên sân bóng, cả Đường Tư, đều ái ngại nhìn ta, không ai đứng ra bênh vực, không ai tin tưởng, không một ai.

_ Mau nhận tội và trả thẻ tín dụng cho tôi.

_ Tôi không lấy.

_ Mẫn Thạc, tôi cần kiểm tra cặp em.

Thầy giám thị nghiêm giọng nói. Ta hai mắt đỏ hoe nhìn họ lục tung cái cặp. Đột ngột, Miên Nhai đưa lên một cái thẻ, cả lớp ồ à tức giận.

_ Mẫn Thạc, không ngờ cậu là hạng người đó.

_ Cậu thật rẻ mạc.

_ Nhìn khí phách như vậy ai ngờ là một tên trộm. Đời thật đáng buồn.

Ta cảm giác có ai đó bóp nghẹn buồng phổi, ép cả trái tim đến buốt nhói. Cảm giác bị oan khó chịu đến mức ta muốn khóc thành tiếng, một mực lắc đầu.

_ Tôi không lấy.

_ Chứng cớ rành rành, đừng chối nữa.

_ Tôi thực sự không lấy. Đường Tư tớ không lấy.

Ta nắm lấy tay Đường Tư, cầu mong một tiếng minh oan. Nhưng nàng không lưu tình gạt tay ta ra, lạnh nhạt nói:

_ Tớ thật sự thất vọng về cậu.

Thế giới dường như đã đổ sập trước mắt, khói bụi bay mù hỗn loạn tầm nhìn của ta. Ta vô lực buông tay, thẫn thờ nhìn ánh mắt chỉ trích của mọi người. Vì cái gì mà mọi người không tin ta? Vì cái gì mà mọi người nhất quyết ta là kẻ trộm? Ta không hiểu vì sao thẻ tín dụng của Thế Lương lại nằm trong cặp, cũng không hiểu vì sao Đường Tư lại trở mặt quay đi. Ta không hiểu, thực sự không hiểu.

_ Đã có chuyện gì?

_________

Tina: Vote hoặc cmt cho Tina ik nha mấy bạn

#klq: Ai có nick face muốn kết bạn với Tina không ? ^^
_Mọi ngày lên wall của Tina thì sẽ thấy..😁 Nếu tiện thì tên Facebook của Tina là: Phương'ss Trần'ss Clover Roy (Tên hơi dài dòng ha 😂😂)
_____________End Chap 10___________

.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top