Chap 9

CHƯƠNG IX: KWON YURI?

Cơn mưa ban chiều càng khiến tiết trời đêm nay thêm phần lạnh lẽo. Jessica bước từ phòng tắm trở ra trên người chỉ với bộ pijama mỏng manh. Thân thể cô bất giác run lên, vội vàng giữ chặt mảnh khăn trên tóc, cô bước nhanh về phòng ngủ

Sau khi mặc thêm một chiếc áo ấm, cơ thể mảnh mai mới bắt đầu thả lỏng. Jessica ngồi tựa lưng vào chiếc ghế gỗ nơi bàn vi tính, lại thẫn thờ nhớ đến những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay

Lòng ngổn ngang suy nghĩ nhưng đành phó mặc cho thứ cảm giác kinh hãi dày vò. Cô không biết bản thân cần phải làm gì hay không nên làm gì? Sự tình chỉ ngày càng thêm rắc rối. Những manh mối Jessica tìm được cứ hệt như từng mảnh ghép tạo nên bức tranh chú hề sôi nổi. Rõ ràng đúng là khi hoàn thành sẽ lập tức thấy ngay nụ cười tỏa nắng, nhưng ai biết được... ẩn đằng sau vẻ ngô nghê lại là hàng ngàn mũi dao, sẵn sàng kết liễu sinh mạng của kẻ cả gan làm điều không tưởng

Đúng... Jessica chính là kẻ đã ăn gan hùm, dám tự tiện tham gia vào trò chơi thách đố với tử thần này. Dù cho "tử thần" kia có là người hay giả quỷ thì kết cục cũng chỉ phần cô thiệt thòi

...

Lòng Jessica khẽ dâng lên chút niềm ân hận và sự bất lực. Phải chăng ngay từ đầu đã định sẵn cô sẽ thua? Vậy ra cô rồi cũng sớm đoàn tụ cùng cha trong một cái chết mập mờ như thế?

Jessica đột nhiên mỉm cười - một nụ cười chua chát kèm theo những giọt nước mắt. Cô tự cười nhạo bản thân khi đã đánh mất sự kiên cường vốn có. Còn đâu cái can đảm, một lòng minh oan cho cha bằng cả tính mạng ngày trước? Thật, tâm giờ rối hơn cả mớ tơ vò, những mâu thuẫn cứ ra sức dằn xé tâm trí khiến đầu cô ong lên như búa bổ

Trái tim một cô gái vốn dĩ luôn có phần yếu đuối, và phần yếu đuối đó chính là đang kêu gào muốn được sống. Jessica còn có nhiều hoài bão phía trước nhưng tất cả lại bị ép chặt trong vòng vây định mệnh - cái trách nhiệm mà tự bản thân cô gánh lên từ rất lâu rồi!

...

Lòng ngực Jessica ngày càng nặng trĩu, hơi thở cũng trở nên khó nhọc. Cô đưa bàn tay ép chặt lòng ngực, nhẹ xoa nơi hõm cổ để sự hô hấp được dễ dàng hơn

Ngoài trời gió từng cơn thổi không ngừng, âm thanh ầm ĩ cứ vang lên đều đều bên cửa sổ. Gió đập mạnh vào mặt kính dày, mạnh đến độ chỉ cần một vài cú nữa thôi cánh cửa kia cũng sẽ bị hất văng ra

Jessica chau mài gượng đứng dậy đến bên ô cửa rồi đưa tay cài lại chiếc then bằng kim loại. Đôi mắt mơ hồ nhìn xuống phía bên dưới, ở ngoài hàng rào tòa chung cư cao cấp. Chợt như thấy được điều gì kì lạ, Jessica tròn mắt định thần đưa sát mặt đến bên tấm kính, tiện tay tháo rời then cài. Gió vẫn thổi rất mạnh như muốn xé toạt da thịt mỏng manh của cô. Nhưng Jessica chẳng quan tâm, cô tập trung sự chú ý vào dáng hình siêu vẹo bên dưới

Khoảng cách quá xa để biết được kẻ dưới kia đang làm gì. Chỉ theo linh cảm Jessica biết rằng... người ấy cũng đang nhìn về phía cô

Độ chừng mười phút sau, dáng hình nhỏ bé thất thiểu rời đi. Vẫn là loạng choạng, đứng cũng không vững. Đôi chân người đó bước đến đâu trên mặt đất lại hiện ra một vệt dài nhầy nhụa. Là màu đen hay màu đỏ càng không rõ

Rồi khi thấy người đó nâng lên từ mặt đất chiếc xe đạp màu sáng, bánh gắn đầy hạt châu trắng lấp lánh. Jessica mới dám khẳng định linh cảm trong mình là đúng

"Yuri..."

Nhanh chóng cất bước rời khỏi gian phòng, Jessica lao vào thang máy nhấn nút cho thang xuống tầng trệt. Lòng ngập tràn nỗi lo lắng. Trong đầu không ngừng tự hỏi: "Yuri vì sao lại đến vào giờ này? Vì sao lại như không đứng vững? Thứ chất lỏng đen đen sền sệt trên đất có thể là gì? ...Nước mưa? Bùn đất? Hay là..."

---------------------

Lúc tìm đến nơi đã chẳng còn thấy ai nữa. Jessica đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm nhưng vẫn là khoảng không lạnh lẽo

Thân thể phập phồng theo hơi thở gấp gáp, mồ hôi trên trán tự bao giờ đã như tắm

Rồi chợt, Jessica trở nên sững sờ, nhịp thở theo đó cũng tắt ngấm. Cô lẳng lặng ngồi xuống quan sát vệt dài màu đỏ sẫm trên đất, ngón tay rụt rè đưa đến gần rồi lại sợ sệt rút về. Cuối cùng dường như thu hết can đảm, Jessica hít một hơi thật sâu trước khi chạm vào thứ nước nhầy nhụa kinh tỏm...

"Máu..."

...Jessica môi mấp máy nói chẳng nên lời

Toàn thân cô run rẩy. Lúc toan đứng lên thì đã cảm thấy sau ót như có luồng khí hàn băng giá. Rất nhanh chóng, cơn đau kéo đến khiến toàn bộ sức lực trong cô tan biến

Màn đêm cứ thế lạnh lùng bao phủ tầm mắt...

---------------------

Thân thể tê buốt, đầu óc cũng chẳng tỉnh táo. Trong mơ hồ, Jessica cảm giác tay chân bị bó chặt trong một mớ dây chằng chịt

Tiếng gió xào xạc lay động cây cối. Bất chợt vang lên giọng cười đắt ý. Jessica giật mình mở to mắt nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Cũng chẳng cần tốn nhiều công sức, kẻ bí ẩn kia đã tự thân bước đến trước mặt cô

"Lee... Dong Hae"

...Jessica thản thốt gọi tên kẻ trong bộ trang phục đen tuyền với ý cười gian xảo

Hắn tự mãn bước đến gần nơi Jessica bị trói. Rồi nhẹ nhàng đưa bàn tay thô kệch vuốt ve gương mặt thanh thoát - gương mặt của người mà hắn ngày đêm tưởng nhớ

Jessica lắc mạnh đầu mong hất bàn tay dơ bẩn kia đi nhưng vô ích. Hắn không những sờ soạng lên gương mặt cô mà còn cúi đầu định hôn lên những nơi bàn tay hắn đã sờ qua. Jessica bối rối vội lên tiếng can ngăn...

"Anh... anh tại sao lại đối với tôi như thế này!?"

Dường như nhận ra nét sợ hãi trên gương mặt Jessica, Dong Hae có phần xót xa, hắn liền sựng lại lui người về sau vài bước. Lúc này mới chậm trãi nói...

"Anh yêu em như thế tại sao em không chấp nhận anh?" ...Hắn nghẹn ngào nhìn thẳng vào mắt Jessica - "Có phải vì Kwon Yuri không? Có phải vì em đã yêu cô ta nên không màng ngó ngàng đến anh? Có phải vậy không?" ...Dong Hae đột ngột thét lên

"Tôi không hiểu anh đang nói gì" ...Jessica vùng vẫy - "Thả tôi ra"

"Thả em để em đi tìm Kwon Yuri, phải không?" ...hắn trợn mắt giọng khàn khàn. Rồi chợt hắn cười lớn nói với Jessica - "Cô ta đã chết rồi, em sẽ không tìm được cô ta đâu"

"..." ...Jessica hồ nghi nhưng vẫn không tránh được cảm giác bất an - "Anh đừng nói bừa"

"Em không tin?" ...hắn mỉm cười hệt như đang nói về một câu chuyện rất bình thường - "Anh nhắc lại một lần nữa... rằng: THIÊN THẦN HỘ MỆNH CỦA EM... ĐÃ.CHẾT.RỒI! Hahaha" ...hắn nói rồi liền cười lớn

"Anh điên rồi Dong Hae" ...Jessica vùng vẫy mạnh hơn trước, giọng nói có phần kích động - "Yuri... tôi đã ở cùng cậu ấy cả ngày hôm nay, không thể nào có chuyện như anh đã nói... tuyệt đối không thể..."

"Hai người thật quá thân thiết... tiếc là nơi định tình giờ chỉ còn mỗi đống tro, tiếc thật tiếc thật" ...hắn cứ lặp lại không ngừng hai chữ "tiếc thật" nhưng trên môi lại thoáng nét cười - "Nên thiêu cháy nơi đó từ sớm mới phải, hahaha" ...lúc này nụ cười đã phát ra thành tiếng

"Là... là anh..." ...Jessica sửng sốt

"Anh vì em còn dám làm nhiều thứ to lớn hơn" ...hắn bước lại gần chạm nhẹ lên bờ vai run run của Jessica

Jessica theo phản xạ lại đung đưa thân mình tránh khỏi hơi ấm xa lạ. Lòng cô nổi lên từng cơn hoang mang, nghi hoặc. Chỉ tự hỏi rằng: "Hắn ngoài việc làm cuồng dại hôm nay còn làm điều sằng bậy nào khác? Và có gây tổn hại đến Yuri hay không?"

Jessica đẩy cái nhìn khinh rẻ đến tên con trai si tình loạn trí mà không ngờ rằng cái nhìn vô tình của cô càng làm hắn trở nên ngông cuồng hơn

"Em đang căm hận anh sao? Nhưng... anh chỉ làm điều tốt cho em, cho chúng ta mà thôi. Kwon Yuri là một kẻ dư thừa. Cô ta..." ...Hắn lại lùi thân hình về sau, tay nắm chặt đến độ bật máu - "Cô ta lúc nào cũng đến tranh công với anh"

"Tranh công?" ...Jessica thật lòng không thể hiểu được hắn ta đang ám chỉ điều gì

"Con đường này thật ít người qua lại" ...hắn đột nhiên nhắc đến khung cảnh tĩnh lặng xung quanh khiến Jessica thẫn thờ

Jessica cũng theo bàn tay Dong Hae nhìn ngắm tứ phía

Thật quen thuộc!

Jessica thầm nghĩ trong đầu và cố gắng đào bới kí ức. Cuối cùng mới nhận ra đây chính là con đường vắng gần khu chung cư mình từng sống. Cũng là nơi Jessica hiểu nhầm Yuri là kẻ xấu theo dõi mình

"Nếu hôm đó anh can đảm bước ra hẳn cô ta không bao giờ có cơ hội đến gần em, chiếm lấy cảm tình từ em" ...Dong Hae mỉm cười chua chát

"..." ...Jessica chỉ im lặng quan sát. Giờ thì cô dám chắc cảm giác bị theo dõi đêm hôm đó là đúng. Nhưng chỉ không ngờ kẻ bí ẩn chính là Lee Dong Hae - "Anh vì sao lại theo dõi tôi?"

"Còn một lần..." ...hắn chẳng để tâm đến câu hỏi của Jessica chỉ thỏa sức thả hồn vào mớ kí ức đầy căm phẫn về Kwon Yuri

Jessica nghe thấy chỉ thêm phần kinh hãi. Cô chưa bao giờ nghĩ đến kẻ trong dáng vẻ bảnh bao thường ngày nội tâm lại trăm điều đáng sợ. Hắn vẫn luôn âm thầm theo chân cô rồi đến lúc không thể kiểm soát bản thân, hắn đã bạo gan bắt trói cô như thế này

Vậy, chẳng lẽ việc hắn nói về Yuri... là thật?

"Không không không"

...Jessica lắc đầu ngoày ngoạy bác bỏ chính suy nghĩ hàm hồ trong đầu

Lee Dong Hae bên cạnh vẫn tiếp tục nói...

"Em vì sao lại ngất ở dãy phòng bỏ hoang? Vì sao lần nào cũng là cô ta cứu em?" ...lúc này trong mắt hệt như có hỏa - "Em và cô ta còn ở trong đó trốn anh"

"Trốn anh?"

"Em có biết anh đã tức giận đến dường nào không... anh thậm chí đã định phá hủy dãy nhà ngu ngốc đó"

Hình ảnh của kẻ lạnh lùng đạp lên từng cánh cửa, hôm Jessica bị nhốt trong thang máy gỗ, chợt hiện lên. Cô sững sờ nhìn vào dáng vẻ thanh tao của kẻ trước mặt...

"Ra đó là anh..."

"Em chỉ đi theo cô ta. Em chẳng màng đoái hoài đến anh. Tại sao lại khắn khít bên cô ta như hình với bóng? Em nghĩ anh nên làm sao đây? Anh không chịu nổi nữa rồi... cô ta đáng lý ra nên chết từ cái lần xe phát nổ, có phải là anh đã quá nhân từ không" ...hắn nhẹ nhếch môi, lại tiến đến bên cạnh Jessica - "Nhưng rốt cuộc cô ta cũng đã... xong đời" ...bàn tay hắn vuốt vuốt lên mái tóc mềm mượt của Jessica, tay còn lại từ tốn thả lỏng dây trói

"Anh... anh..."

Jessica vốn cho rằng đó là một tai nạn. Nên khi sự thật phơi bày trước mắt cô càng không tài nào tin được. Kẻ này... không chỉ thần trí bất minh mà cả tâm địa cũng thật khôn lường

Hắn một khi phát cuồng sẽ còn dám làm nên điều kinh hoàng nào nữa?

"Anh đã làm gì Yuri!?" ...Jessica tức giận thét lên

"Có thể làm gì... cho một chiếc xe tải to lớn.cứng cáp.nặng nề..." ...hắn dùng nấm đấm mô tả hành động "lao nhanh trong gió", rồi đột ngột chạm vào lòng bàn tay còn lại - "ẦM... xe tải đâm vào chiếc xe đạp bé nhỏ.mềm yếu.nhẹ như bông... cô ta bay lên cao... rồi chạm đất..."...hắn quay sang Jessica mỉm cười, hỏi - "Em đoán xem có sống nổi không?"

"Anh bịa chuyện... không đâu, Yuri sẽ không chết... Yuri không chết..."

Dù đoạn dây trên người đã hoàn toàn rơi xuống nhưng Jessica cũng không màng thoát ra. Cô cứ thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định mà lấp bấp

Lee Dong Hae tiến đến ôm chầm lấy Jessica, hắn tựa cằm lên vai Jessica đưa mũi hít lấy hương thơm dịu nhẹ. Jessica theo phản xạ liền đẩy người hắn tránh xa thân thể mình. Nhưng càng đẩy hắn càng ôm chặt. Jessica còn cảm nhận được môi hắn chạm khẽ vào vai mình, qua lớp áo. Jessica cố gắng dùng toàn bộ sức lực đạp vào bụng Dong Hae rồi đứng dậy

Nhưng chỉ chạy được vài bước, vạt áo đã bị bàn tay kẻ kia nắm chặt. Hắn hung hăng kéo người Jessica trở lại khiến cô ngã nhào. Đôi mắt lồng lên vẻ giận dữ...

"Em tại sao không chịu chấp nhận tình cảm của anh!? Giữa chúng ta chẳng còn vật cản trở Kwon Yuri... em vì sao vẫn không hiểu điều đó cơ chứ!?" ...hắn cúi người nằm lên trên Jessica, hai tay giữ chặt tay Jessica không cho cô ấy được vùng vẫy

"Buông tôi ra!" ...Jessica lúc này nước mắt đã giàn giụa, trong giọng nói đầy vẻ kinh sợ

Lee Dong Hea đưa mặt hắn sát xuống thân thể Jessica, lại hít hà lấy hương thơm quyến rũ. Môi hôn lên chiếc cổ trắng ngần rồi từ từ tiến lên phía trên định chạm vào làn môi đỏ mọng...

...

Một giọt máu đỏ chợt từ đâu rơi xuống và yên vị trên gương mặt khả ái. Lần lượt từng giọt từng giọt khác nối bước theo sau. Ngay lập tức cơ thể Lee Dong Hae bị kéo ngược, ném thẳng xuống sàn đất lạnh lẽo

Hắn ôm đầu không thể nói nên lời, chỉ chăm chú nhìn vào thân hình đầy máu của kẻ mà hắn cho rằng đã chết...

"Kwon Yuri"

...cùng một lúc cả Jessica và Dong Hae đều thốt lên

Kwon Yuri nhẹ nâng người Jessica lên rồi ôm chầm lấy cô. Đó là một cái ôm dịu dàng, đầy nhung nhớ

Jessica thân người run rẩy, cơ thể vẫn cứng đờ trong vòng tay ấm áp

Từ đằng xa, Lee Dong Hae đã lấy lại vẻ tức giận, hắn quơ nhanh thanh gỗ bên vệ đường rồi xông đến đánh thẳng vào lưng Kwon Yuri. Người kia đến giờ chỉ đứng yên, dường như không hề cảm giác được và luôn tỏ ra hững hờ với sự gàn gỡ của hắn

Nhưng Jessica đã bị âm thanh đó làm cho giật mình, cô bình tĩnh lại - vội giương mắt nhìn ngắm gương mặt quen thuộc. Kwon Yuri lập tức nở nụ cười tươi tắn cùng lúc bàn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt máu vương vãi trên má Jessica. Thái độ vô cùng chu đáo và ôn hòa

"Cậu không sao chứ?"

"..." ...Jessica bậm chặt môi, nhẹ nhàng lắc đầu

"Xin lỗi vì đã đến trễ" ...Kwon Yuri vẫn rất từ tốn, trên môi nụ cười chưa từng tắt

"..." ...Jessica ôm chầm lấy Yuri, lại khóc nấc trong vòng tay cô ấy. Chợt nơi bàn tay như cảm nhận được điều gì kì lạ, Jessica lập tức buông lơi, nhẹ lùi về sau nhìn ngắm thân thể Yuri. Một phút thẫn thờ không dám tin vào mắt mình - "Máu... vì sao lại nhiều máu như thế?"

Tên Lee Dong Hae lần nữa giơ cao thanh gỗ. Kwon Yuri chỉ mỉm cười đáp lại câu hỏi của Jessica, sau đó xoay lưng dùng cánh tay đỡ lấy thanh gỗ đang lạnh lùng giáng xuống

Kwon Yuri nắm chặt thanh gỗ không buông, đồng thời tiến sát đến Dong Hae khiến hắn có phần e dè phải lùi về sau tránh né

"Cô vì sao vẫn chưa chết... chẳng phải... chẳng phải..."

Vài giờ trước đây rõ ràng chính hắn đã lái chiếc xe tải lao vào Kwon Yuri. Tận mắt chứng kiến cô đổ gục trong thân hình đầy máu. Sức để lếch còn không có huống hồ là dằn co với hắn như bây giờ? Rõ ràng mọi chuyện có điều bí ẩn

Gương mặt Lee Dong Hae bỗng chốc trở nên trắng bệch, hắn trừng mắt nhìn vào Kwon Yuri

Cơ thể đầy máu không khác gì cái xác mà hắn đã thấy...

"Cô là người hay ma quỷ?"

...hắn sợ hãi đưa thanh gỗ trước người phòng thủ

Kwon Yuri bình thản mỉm cười. Phong thái cao ngạo. Cô lại tiến lên một bước rồi nhẹ nhàng nói...

"Nam nhi không nên dùng vũ khí trước phái nữ" ...Yuri bước một bước Dong Hae lại lùi một bước - "Anh sợ một nữ nhi sao?" ...Kwon Yuri xoắn nhẹ hai ống tay áo lên, ánh nhìn vẫn tập trung vào những vạt áo - bỏ mặc cho kẻ trai tráng phía trước trong đầu với bao ý định tiểu nhân

"Cô... cô..." ...Lee Dong Hae bị khích đến mất hết bình tĩnh, hắn siết chặt thanh gỗ rồi lao đến bổ thẳng lên vai Kwon Yuri

Yuri chỉ nhẹ người lách qua đã có thể tránh né được cú tấn công lỗ mãng. Đồng thời một chân gạt ngang khiến tên con trai thất thế phải ngã nhào

Trái với nụ cười thanh thoát trên gương mặt Kwon Yuri, hàm răng Lee Dong Hae đã vì cơn giận mà nghiến chặt. Hắn như con thú hoang mất kiểm soát lao nhanh về hướng Yuri, quất liên hồi thanh gỗ

Những cú tấn công trở nên loạn xạ thế mà Kwon Yuri rất dễ dàng tránh né!

Lee Dong Hae đưa lưng về phía Kwon Yuri rồi lén lút lấy ra con dao rọc giấy nhét sẵn trong túi quần. Ngay lúc đó Jessica lại hét lên...

"Yuri cẩn thận, hắn có dao"

Bị phỏng tay trên, Lee Dong Hae chuyển ánh mắt căm hờn sang Jessica rồi chạy nhanh đến kề dao lên cổ cô ấy. Kwon Yuri có chút ngạc nhiên nhưng vẻ mặt vẫn bình thản đến lạ kì. Nụ cười lúc này pha trộn cả sự khinh rẻ...

"Đó gọi là tình yêu của anh sao? Yêu mà luôn làm cậu ấy hoảng sợ..."

Gương mặt tươi tắn trong phút chốc tối sầm. Kwon Yuri chau mài giận dữ nhặt nhánh cây khô dài cạnh bên rồi đâm thẳng vào cánh tay Dong Hae khiến con dao nhỏ văng ra xa

Tiếp sau đó nhánh cây lại đâm vào bụng, vào hai đùi. Người Dong Hae loạng choạng gần như ngã. Kwon Yuri lập tức tiến đến dùng thanh gỗ mảnh quất ngang ót Lee Dong Hae. Người hắn hoàn toàn đổ ập xuống đất, chẳng thể nào cử động

Jessica sợ hãi cứ nhìn chằm chằm vào thân thể cứng đờ của Dong Hae...

"Hắn chỉ bất tỉnh thôi" ...Kwon Yuri lúc này mới nở lại nụ cười dịu dàng như trước

"Yuri... Yuri biết võ sao..." ...Jessica vẫn trong tâm trạng rối bời. Đối với cô, Yuri lúc này thật khác vẻ bốc đồng thường ngày. Yuri lúc này thật bản lĩnh và ôn hòa

"Tôi từng học qua kiếm thuật. Nhưng chỉ để phòng thân" ...Kwon Yuri bước đến sờ nhẹ lên cổ Jessica rồi chậm trãi hỏi - "Có bị đau không?"

"..." ...Jessica nhẹ lắc đầu - "Người Yuri vẫn đang chảy máu"

"À" ...Kwon Yuri đơn giản trả lời hệt như chuyện chẳng liên quan đến mình. Thương thế kia giống như của kẻ xa lạ nào đó

Gương mặt ôn hòa bỗng dưng hiện lên thần thái bất ổn. Mày Yuri nhíu mạnh, bàn tay đưa lên ôm lấy vùng bụng đầy máu. Cơn đau thật đang hành hạ Yuri dữ dội thế mà cô vẫn nhếch môi giữ lấy nụ cười cao ngạo...

"Lâu rồi không gặp nhưng không có nhiều thời gian để trò chuyện, tiếc thật"

"Yuri cần đến bệnh viện" ...Tuy Jessica chẳng hiểu nổi hàm ý của Yuri nhưng sự lo lắng đã khiến cô chẳng dám thắc mắc thêm gì nữa

Jessica ôm chầm lấy cơ thể Yuri khi hai mắt cô ấy bắt đầu nhắm nghiền...

"Đừng ngủ... Yuri à..." ...Jessica khẽ lay người Yuri nhưng chỉ còn nghe chút âm thanh mơ hồ

"Tôi phải đi rồi" ...vẫn là nụ cười dịu dàng đó. Nụ cười mà chính Jessica cũng cảm thấy đã từng gặp qua, nhưng tuyệt nhiên chẳng phải trên môi Kwon Yuri mà cô biết

Rốt cuộc thân thể đầy thương tổn cũng buông xuôi trên vai Jessica. Kwon Yuri lúc này hệt như cái xác không hồn, dù Jessica có gọi cách mấy vẫn chẳng nhúc nhích

Không lâu sau, chỉ còn nghe mỗi tiếng khóc nấc của Jessica hòa lẫn vào âm thanh inh ỏi của còi xe cứu thương...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #yulsic