Chương 28.

Mấy ngày nay, tâm trạng của Jiyeon vẫn luôn ko yên, trong công việc, liên tục phạm sai lầm, cho dù chủ quản không tiến hành phê bình cô, nhưng ánh mắt rõ ràng như vậy, khiến cho người ta xấu hổ vô cùng. Trước kia, cùng bạn học đi làm kiêm chức, phát tờ rơi cho công ty bất động sản, lương căn bản là 50 tệ, thuận lợi mang đến một khách hàng tiềm năng có rất nhiều tiền. cuối cùng quản lý của bọn họ, quản lý những học sinh làm việc bán thời gian, chỉ vào cô phê bình:

Da mặt mỏng, lại hay xấu hổ, như thế làm sao có thể làm việc được, dường như muốn chứng thực lời nói của người khác có bao nhiêu chính xác, lúc đó mặt cô đã hồng càng hồng hơn. Cho tới bây giờ, một cỗ “da mặt mỏng, hay ngại ngùng” vẫn còn ẩn sâu trong lòng của cô, khiến cô mẫn cảm hơn người bình thường rất nhiều

Liên tục phạm sai lầm, làm cho cô rất áy náy, chủ động ở lại xử lý công việc, không muốn bản thân trốn tránh. Năm lần bảy lượt kiểm tra xem có sai lầm hay không, tinh thần tập trung đến cao độ

Cuối cùng, sau khi làm xong, cô tựa vào trên ghế ngồi của mình, nhìn màn hình máy tính từ từ chuyển sang màu đen

Trong văn phòng, mọi người đã đi hết, cô vẫn ngồi nghỉ ngơi, chuẩn bị chốc lát nữa sẽ rời khỏi. Ban nãy, quá mức chuyên tâm, ngay cả đèn cũng không bật lên, lại do dự một lúc lâu, dù sao cô cũng sắp ra về, cô lấy túi xách, chuẩn bị cầm điện thoại, Myungsoo vốn muốn đến đón cô, nhưng cô bảo không cần, bởi vì phải tăng ca. Anh bảo sau khi cô tăng ca xong thì gọi điện thoại cho anh

Khi Jiyeon ấn màn hình di động phát sáng, lại phát hiện trên hành lang tựa hồ có âm thanh gì đó

“Ngày mai cậu sẽ trở về sao?. Thật tốt quá, tớ sẽ đi đón cậu, chuyến bay của cậu mấy giờ?”

Thanh âm đối phương cũng không lớn, chẳng qua là giờ phút này quá mức trống trải, vì thế nội dung và thanh âm có vẻ hết sức rõ ràng. Chủ quản một bộ phận, rất có uy tín, có cơ hội được thăng chức. Gần đây, thường chạy đến bộ phận của Jiyeon sở dĩ Jiyeon có thể biết được, là vì Yuri từng đưa vài phần văn kiện đến cho Jiyeon xử lý

Sau khi Yuri nhận lại văn kiện, thường khiển trách Jiyeon làm sai…Vốn là, những văn kiện đó không phải do phụ trách, nhưng không biết Yuri đã nói gì với chủ quản bộ phận bên này, trực tiếp sắp xếp cho Jiyeon xử lý những văn kiện của mình

Yuri nhíu mày, đi thẳng về phía bên đó

“Đến lúc đó tớ sẽ đến đón, tớ phải đến xem đại mỹ nữ của chúng ta có phải đã đẹp ra hay không..?”

Tâm tình của Yuri tựa hồ vì nhận được cú điện thoại này mà vô cùng tốt, giày cao gót ma sát trên mặt đất, đèn một mạch sáng lên: “Kim Myungsoo…Tớ, cũng không biết rõ tình hình của anh ta lắm”

Thanh âm đột nhiên thấp xuống, mang theo một chút tức giận

Jiyeon tựa vào cạnh cửa, khóe miệng không khỏi cong lên

Tất cả mọi chuyện nhìn qua quá mức xui xẻo, nếu loại bỏ những nhân tố ngẫu nhiên, đó chính là bởi vì con người. Cô luôn luôn tận tâm tận lực, biết mình không có thông minh, tài trí gì, vậy thì cố gắng để bản thân trở thành người cẩn thận, người chậm cần bắt đầu sớm, đạo lý này, chí ít cô cũng biết. Nhưng kết quả thì sao?. Những người đứng ở trên đỉnh kim tử tháp, lại có thể lợi dụng quyền lợi trong tay mình đối phó với bạn, nhưng không để lại dấu vết. hơn nữa thần không biết mà quỷ không hay

Không nhớ lần đó như thế nào, Myungsoo đưa cô đi làm, vì không muốn gây sự chú ý của người khác, cô luôn bảo anh dừng xe ở cách đó một khoảng, nhưng có một lần, Yuri chủ động đến chào hỏi với cô, sau đó luôn dùng ánh mắt có thâm ý khác đánh giá cô

Hóa ra tất cả đều rất đơn giản, có người đang bênh vực cho kẻ yếu

Yuri nhấn di động, màn hình nhanh chóng sáng lên trong màn đêm hắc ám. Cô gọi điện cho Myungsoo , bảo anh đến đón cô, sau đó cô giậm chân một cái, đèn hành lang lập tức phát sáng

Ra khỏi thang máy không xa, bảo an chủ động chào hỏi cô, nói cô là một người cẩn thận lại có trách nhiệm, mấy ngày nay luôn về trễ nhất. Jiyeon cười cười, không hiểu sao lại có chút phiền chán. Nghiêm túc và có trách nhiệm thì sao?. Không phải chỉ là một viên chức nhỏ sao?. Thăng chức cũng không đến lượt cô, cô cũng không có bằng cấp gì. Cảm giác này giống như hồi trung học, có vô số người khen ngợi cô nỗ lực, chịu khó, nhưng lại không có câu sau.

Bởi vì dù có nỗ lực chịu khó, vẫn thua kém những đứa thông minh, con nhà giàu, cuối cùng khi lấy được phiếu điểm. Ai sẽ nhớ bạn đã vì cuộc thi đó là trả giá bao nhiêu thời gian và bao nhiêu nỗ lực?

Cô biết mình tức giận vì mình không đạt được thứ gì đó

Jiyeon không có đợi lâu, Myungsoo đã lái xe đến, anh xuống xe, mở cửa xe cho cô. Jiyeon cười cười, chui vào bên trong xe

Anh mở nhạc, là bản nhạc mà cô thích, bài hát tình yêu nhẹ nhàng trầm lắng

Jiyeon dùng một tay chống đầu, ánh mắt chớp chớp: “Chủ quản Kwon của công ty em….Rất quen thân với anh sao?”

Myungsoo cũng không ngại khi cô hỏi vấn đề này: “Tại sao em lại hỏi vậy?”

Jiyeon để tay xuống, cười rất tùy ý: “Hôm nay đột nhiên cô ấy hỏi thăm em về anh, em còn cảm thấy kinh ngạc, nghĩ nghĩ, có lẽ cô ấy quen anh”

“A….Đại Học….Người quen hồi đại học”

Jiyeon nhắm mắt lại, người quen biết, vậy thì không phải là bạn học, nếu như là bạn học anh sẽ không trả lời như vậy, vậy thì là bạn của bạn học khác rồi

“Cô ấy hỏi anh làm cái gì?” Myungsoo tựa hồ cũng rất buồn bực

“Cô ấy cũng không nói cụ thể…Chỉ có điều em nghe cô ấy gọi điện thoại, nói là một người ban học của cô ấy sắp từ Mĩ trở về, có lẽ là muốn cùng anh đi đón máy bay”

Jiyeon theo dõi biểu cảm trên gương mặt anh, đánh giá biến hóa trên sắc mặt anh

Vẻ mặt của anh không có gì thay đổi, nhưng tay nắm ở trên tay lái lại nắm rất chặt

Jiyeon thu hồi ánh mắt của mình: “Có lẽ người từ Mỹ trở về, cũng là bạn của các anh”

Myungsoo tựa hồ nở nụ cười, lòng của Jiyeon lại nhói lên. Cô nghĩ, cảm giác này, giống như trong cuộc thi lần đó, cho dù bạn cố gắng bao nhiêu, chăm chỉ đến cỡ nào, thì thành tích cuộc thi vẫn không sánh bằng những người khác. Tựa hồ không có một lần, sống trong hâm mộ của mọi người, bất kể là thành tích hay là tình cảm

Người khác đối với nhóm người này, dường như chỉ có thể hâm mộ, và ganh tị, không thể làm gì hơn nữa, nếu không chính là tự đánh giá mình quá cao

Dĩ vãng ngày xưa cũng giống như thế, trở về nhà trọ, Jiyeon xuống xe trước, anh ngồi ở trong xe do dự một chút, mới từ trên xe đi xuống. Cô theo dõi khuôn mặt anh, anh tựa hồ muốn nói gì đó

Trong lòng cô cảm thấy buồn cười, âm thầm nói: Nói đi, tìm lý do cho chính mình trở về, hôm nay không cần phải ở chỗ này

Vào lúc xế chiều, cô nói mình phải làm thêm giờ, anh mang theo chút ủy khuất nói: Vậy anh cũng tăng ca, không cần còn nào khác, phải nhất trí thời gian. Khoảng khắc đó, cô đã cảm thấy rung động, bây giờ thì sao?. Bị cảm giác phiền muộn đè nén, quấy phá ở trong cơ thể cô, chỉ cần mấy giờ ngắn ngủi, thì tâm tình của cô đã thay đổi lớn như vậy

Myungsoo đi tới, giống như thường ngày, ôm lấy vai cô: “Đi thôi”

Thân thể của cô hơi cứng lại nhưng vẫn cùng nhau đi lên, cô không hề phát hiện, trái tim lơ lửng của mình rốt cuộc cũng rơi xuống đất. có lẽ bánh ngọt cũng không tệ như cô nghĩ

Jiyeon tắm rửa xong đi ra ngoài, thấy Myungsoo ngồi ở bên giường, âm thanh TV rất lớn, ánh mắt của anh không dừng ở trên màn hình, mà sửng sờ nhìn di động của anh

Jiyeon cầm khăn lông trong tay, nhưng chưa lau tóc, cô đã đi tới đối diện, ném khăn lông lên trên mặt của anh, cười cười với anh:

“Lau tóc cho em”

Cô ngồi ở bên giường để anh phục vụ cho cô, lại đưa lưng về phía anh, không biết giờ phút này nên dùng biểu cảm gì để đối diện với anh, tốt nhất là nên đưa lưng về phía anh

“Ban nãy, anh muốn gọi cho ai vậy?” Cô cắn khóe miệng, câu hỏi không tự chủ được vẫn tuột ra hỏi miệng

Anh tựa hồ sửng sốt một chút: “Không có”

“Vậy anh nhìn di động chằm chằm làm gì?”

Myungsoo bỏ khăn lông trong tay: “Em tự cầm máy sấy, sấy khô tóc đi”

Bây giờ cảm xúc của anh không bình thường, đồng thời trong lòng cảm thấy phiền muộn, Jiyeon xoay người nhìn anh, thở dài một hơi, tự mình đi tìm máy sấy, sấy khô tóc

Lúc đi ngủ, anh ngủ ở bên phải, cô ngủ ở bên trái. Anh không giống như bình thường, ôm chặt lấy cô, cũng không có hành vi thân mật gì, cô lấy tay nắm chặt drap giường, nhắm mắt lại, muốn cho bản thân mau mau ngủ, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được

Không biết qua bao lâu, cô nghe được tiếng thở dài thật khẽ của anh. Không hiểu sao cô giật giật khóe miệng, bọn họ vẫn có chỗ giống nhau, đều không ngủ

Ngày hôm sau, bởi vì một hạng mục nào đấy, Myungsoo cần đi công tác 3 ngày, Jiyeon thu xếp hành lý cho anh. Cảm xúc của Jiyeon không tốt lắm, Myungsoo đi qua véo véo mặt cô, không nhịn được cười:

“Anh chỉ đi có 3 ngày, ko phải 3 năm, vẻ mặt của em như thế là sao đây?”

Jiyeon cảm thấy, nếu như trong cơ thể mình có thể lắp đặt một công tắc, thì tốt rồi, tùy thời có thể khống chế cảm xúc của bản thân, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, bất cứ lúc nào cũng có thể thể hiện được cảm xúc của mình

Jiyeon cúi đầu: “Em chỉ tiếc 2 tấm vé xem phim thôi, đáng lẽ tối nay muốn cùng anh đi xem phim…”

Myungsoo nhìn nhìn vé xem phim trong tay cô: “Em rủ Jieun cùng đi, dù sao con bé ở nhà cũng rảnh rỗi không có việc gì làm”

Jiyeon gật đầu

Khi Myungsoo đi, Jiyeon không có đi tiễn anh, mà đến thẳng Kim gia, bà nội Kim sau khi nhìn thấy cô thì hết sức vui vẻ, phàn nàn Myungsoo không thường đưa cô về chơi, Jiyeon đành phải nói rất nhiều lời tốt về anh, bà nội thấy cô như thế, biết suy nghĩ cho Myungsoo, không khỏi càng thêm vui mừng

“Myunggie có thể có người bạn gái như con, là phúc của nó”

Lúc bà nội nói như vậy, Jieun đang từ lầu 2 đi xuống, nghe nói như thế không nhịn được cười nói: “Cả nhà đều biết, bà nội rất hài lòng về Jiyeon, không cần phải lặp lại điều đó đâu a”

“Cháu, con bé kia”

Jiyeon nhìn về phía Jieun, cô mặc quần áo có phần trịnh trọng, trên mặt lại còn trang điểm: “Jieun, đợi lát nữa chúng ta cùng đi xem phim đi, tớ đã mua vé rồi”

Jieun tựa hồ sửng sốt một chút: “Sao không rủ anh tớ đi với cậu?”

“Anh ấy đi công tác rồi…”

Bà nội Kim cười: “Ngày trước quan hệ của hai đứa rất tốt, bây giờ nên thường xuyên ở chung, Eunnie , đi xem phim với Jiyeon đi, không phải cháu bảo ở nhà rất buồn tẻ sao?”

Jiyeon và Jieun cùng nhau ngồi ở trong rạp chiếu phim, trên màn hình lớn đang chiếu bộ phim “Năm năm bị đánh cắp”

Jiyeon bỗng nhiên cảm thấy cái tên này rất giống với tâm trạng của cô bây giờ

“Trước đây, dường như cậu không thích xem những loại phim như thế này” Jieun đột nhiên mở miệng nói

“Tớ thích loại phim nào?”

Jieun dường như suy nghĩ một chút: “They kiss again” cái loại chuyện cổ tích vừa lãng mạn mà không thực tế”

“Thật ra, tớ thích chính là cảm giác cố gắng cuối cùng có thể đạt được thành công, ít nhất sẽ không làm cho người cố gắng hết hy vọng, biết mình bất luận dù mình phải trả giá bao nhiêu, đến cuối lại không có gì cả”

Jieun xoay người nhìn Jiyeon , Jiyeon lại nghiêm túc nhìn màn hình lớn. Một người phụ nữ ly hôn lại mất đi bạn bè, sau khi mất trí nhớ thì đi tìm toàn bộ quá khứ của mình

“Cậu nói xem, cô ấy có thể tìm lại tất cả kí ức của mình không?” Jiyeon đột nhiên quay sang, cùng Jieun bốn mắt nhìn nhau

“Cái gì?” Jieun căn bản không có để ý đến nội dung của tác phẩm

“Đã ly hôn, cậu nghĩ cô ấy có thể tái hợp với chồng trước của mình không?. Chồng trước của cô ấy lại có bạn gái rồi” Nói xong, cô lại nở nụ cười: “Vấn đề này không có ý nghĩa, chắc chắn có thể hòa hợp, phim như vậy mới có thể diễn tiếp”

Jieun chu chu mỏ nhưng lại không nói được gì

Jiyeon thấy cô không nói lời nào lại tiếp tục: “Không phải cậu muốn nói, chồng trước trở lại bên cạnh cô ấy, bởi vì anh ta vốn có tình cảm với vợ của mình, anh ta căn bản không thích bạn gái hiện tại, hoặc là yêu chưa đủ sâu?”

Jieun đột nhiên cảm thấy, mình khó có thể chống đỡ lại câu hỏi của Jiyeon : “Kịch bản vốn là như vậy”

“Vậy còn cậu, cậu cảm thấy kết cục sẽ như thế nào?”

Jieun nhìn về phía màn hình lớn: “Không biết”

Jiyeon vừa cười vừa đánh giá toàn thân Jieun : “Cậu mặc như vậy muốn đi gặp ai vậy?”

Đề tài câu chuyện xoay chuyển quá nhanh, Jieun hoàn toàn theo không kịp

“Hẳn là bạn tốt chứ?” Thanh âm của Jiyeon rất nhẹ: “Trước đây cậu rất thích trang điểm, cũng hy vọng bạn của mình trang điểm xinh đẹp, khi đứng chung mới xứng với thẩm mỹ trong lòng cậu”

Trước đây Jieun từng nói, cô ấy tìm bạn, tìm người đồng nhất về bên ngoài, như vậy sẽ không vì đố kị mà làm cho tình bạn tan vỡ, khi đó Jieun nói quan điểm này, nhất định rất …

Jieun đột nhiên cảm thấy ánh mắt chua xót: “ Yeonnie …”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top