Chương 25.

Bên trong sân bay, tiếng người ồn ào, huyên náo, khi phát thanh nhắc nhở chuyến bay tối nay, không ít hành khách không kiềm nén được tiến lên phân xử. Có người vui khi người nghe vây xem, có người lạnh nhạt cầm laptop hưởng thụ wifi miễn phí, Myungsoo tựa nửa người vào trụ lớn, mũi chân đá vào trụ, đầu hơi cúi xuống, thấy không rõ nét mặt anh. Chỉ có điều, trong tay anh giống như phần lớn người trong sân bay, cầm điện thoại di động, dường như chứng minh, trong vô hình, điện thoại di động đã trở thành chướng ngại lớn nhất trong kết giao giữa người với người

Woohyun và Hyomin cũng ngồi ở phía sau anh, cách đó không xa, lúc này họ đang nhỏ giọng bàn bạc

Khuôn mặt của Hyomin  hơi nhếch lên, mang theo vài phần ý tứ hàm xúc suy đoán: “Lâu như vậy, không nhìn thấy Jieun, không biết em ấy thay đổi như thế nào?”

Hiển nhiên, Woohyun không có hứng thú với đề tài này lắm: “Đợi lát nữa sẽ biết thôi”

Ba người bọn họ đến đón, còn Sunggyu và Jihyun thì ở nhà chờ, ý của Myungsoo là muốn mang theo Jiyeon cùng tới, nhưng cô lại do dự, người một nhà bọn họ đoàn tụ, dù sao cô cũng là một người ngoài. Mặc dù lúc trước, người nhà họ Kim lo lắng cho tâm trạng của cô, luôn cố gắng làm cho cô cảm thấy bọn họ xem cô như người một nhà, bây giờ con gái ruột của bọn họ đã về. Hơn nữa, với quan hệ của Myungsoo và Jiyeon, tất cả lại trở nên phức tạp một lần nữa

Myungsoo không có miễn cưỡng Jiyeon , trên thực tế, anh cũng không quan tâm đến những điều này lắm

Woohyun và Hyomin đứng lên từ chỗ ngồi, Myungsoo liếc mắt nhìn họ một cái, sau đó lại nhìn đồng hồ, nhìn thấy thời gian máy bay đáp xuống cũng đã đến, vì thế đi theo bọn họ đến cửa khẩu chờ. Chỉ là khó tránh khỏi châm chọc: “Không biết lắp đặt radio thông báo, như vậy sẽ tiết kiệm tiền hơn một chút”

Woohyun và Hyomin đồng thời nhìn về phía Myungsoo , biết rõ tính cách của anh, nên bọn họ nhìn nhau cười

Cả người Jieun mặc toàn màu đen,trên tay cầm một chiếc một chiếc túi đen nốt . trực tiếp đi về phía bọn họ, Myungsoo đánh giá em gái của anh một chút, không hiểu sao lại nở nụ cười

Jieun cũng rất nể mặt, trực tiếp tặng anh một vòng ôm thật lớn, Myungsoo sau khi ôm đáp lại cô, chỉ sợ không đủ náo nhiệt, nhất định phải bồi thêm một câu: “Xem ra Eunnie vẫn quan tâm anh ba nhất, tặng cái ôm đầu tiên của em cho anh”

Woohyun cũng không ngại: “Tuổi của bọn anh cách biệt, hai đứa vừa khéo lại vượt qua khoảng cách kia”

Jieun phì cười một tiếng: “Thôi đi, anh cả là người đã kết hôn, mình đã không còn quyền ôm nữa, cho nên đành phải tìm một người chưa vợ, có được cái quyền tương ứng rồi”

Myungsoo nháy mắt mấy cái: “Em không nói sớm, anh đã mất quyền đó từ mấy trăm năm trước rồi”

Woohuyn chủ động tiếp lấy ba lô của cô, còn Jieun lại nắm tay Hyomin , có ý nghĩa thân thiết, bản thân Jieun là một người lười biếng, quá hạn trở về, mới phát hiện đồ cần thu dọn rất nhiều, cái gì cũng tiếc không muốn bỏ, cuối cùng cô chỉ có thể bỏ chúng lại, vì thế khi phát hiện đồ của mình cũng không nhiều, trong nháy mắt, cô mất thăng bằng

Ánh mắt Myungsoo nhìn trên cổ tay của em gái, dọc theo đường đi cũng không nhiều lời. Jieun mới trở về, đánh giá thời tiết ở đây một chút, lại thuận tiện đả kích Myungsoo một phen, mãi cho đến bãi đỗ xe, Woohyun mới lái xe về

Sau khi về nhà, cảnh tượng cha mẹ, con gái gặp lại nhau, náo nhiệt ồn ào, bà nội Kim kéo tay Jieun , nói tên vô lại người Mỹ ấy đã làm cháu bà gầy hơn

Người một nhà hòa thuận mỹ mãn

Trước khi ăn cơm, Sunggyu tựa hồ nhớ đến cái gì, nhìn Myungsoo chằm chằm: “Tại sao con không mang Yeonnie về chơi?”

Những lời này của Sunggyu vẫn chưa nghênh đón nhiều phản ứng, bà nội Kim cũng nhắc nhở: “Đúng đó, mau gọi tiểu Niệm qua đây, trước đây, Yeonnie với Eunnie chuyên tâm cùng nhau đánh cầu, ngay cả cơm cũng quên ăn”

“Bà nội, tại sao bà còn nhớ kĩ chuyện xấu của cháu chứ” Jieun làm nũng với bà nội Kim , sau đó đưa ánh mắt nhìn sang Myungsoo , tựa hồ đang chờ đợi phản ứng của anh

Myungsoo đứng dậy: “Là sơ suất của cháu, hôm nay cô ấy…”

“Gọi điện thoại cho nó, bảo nó về đây” Bà nội Kim nghe được nửa câu đầu của anh, thì dặn dò thẳng nói

Myungsoo suy nghĩ một chút: “Cháu đi đón cô ấy”

Lời của anh vừa nói ra, trong mắt Jieun tối sầm lại, sau khi nhìn bóng lưng của anh biến mất, lúc này mới cười cười với bà nội:

“Dường như anh ba thay đổi không ít, anh ấy với Jiyeonnie đã xảy ra chuyện gì?”

Bà nội Kim thao thao bất tuyệt nói rất nhiều, Jieun cũng biết được đại khái, nhưng chỉ cười: “Hóa ra anh ba cũng có lúc bị cảm động, hiếm thấy”

Lần này Myungsoo hơi rối rắm, anh đã lái xe đến dưới nhà trọ của Jiyeon , lúc này mới nghĩ nên gọi cho cô một cú điện thoại, điện thoại vừa mới kết nối, thì tiếng của Jiyeon cũng có chút không thích hợp

“Sao vậy?. Tại sao giọng lại khàn?. Hôm qua vẫn còn khỏe mà”

Vẻ mặt anh vốn tùy ý, giờ phút này, chân mày anh nhíu lại, ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng trên lầu

“Không có gì, em chỉ cảm thấy không thoải mái chút thôi”

Trên thực tế, buổi sáng sau khi ngủ dậy, đầu vẫn luôn choáng váng, đành phải gọi điện đến công ty xin phép nghỉ, liên tục nằm ở trên giường. Cô vốn muốn tìm vài viên thuốc cảm uống, lại phát hiện mình không có mua, đành phải tiếp tục nằm xuống. Một khi cô cảm thấy choáng váng, sẽ không muốn làm gì cả, trong một năm, số lần cô bị bệnh không nhiều, mỗi lần cô chỉ quấn mình ở trong chăn, không phân biệt được trời sáng hay tối

Myungsoo cầm lấy di động đi về phía nhà trọ của cô, không bao lâu đã đứng ở trước cửa. Anh quên mang theo chìa khóa, chỉ đành gõ cửa

Mày của Jiyeon nhíu lại, khi cô cảm thấy không thoải mái, bộ dáng giả vờ bình tĩnh, không sao, quá trình xuống giường tới mở cửa. Cố gắng nguyền rủa người không để cho cô được yên tĩnh nghỉ ngơi

Khi nhìn thấy anh đứng ở cửa, cô hơi sững sờ: : “Anh..”

“Lúc gọi điện thoại cho em anh đã ở dưới lầu rồi”

Myungsoo vẫn rất sẵn lòng giải thích nghi hoặc cho cô, cũng không thưởng thức dáng vẻ lười nhác của cô khi mặc đồ ngủ, tay đặt ở trên trán của cô, sờ một hồi lâu. Mới phát hiện không kém nhiệt độ của mình lắm, không có phát sốt, nhưng sắc mặt của cô rất không bình thường, liếc mắt một cái cũng biết cô không thoải mái

“…Có chuyện gì?”

Myungsoo thúc cô vào trong: “Vào thay quần áo đi, anh đưa em đi bệnh viện”

“Không cần, không có gì đâu, ngủ một giấc sẽ ổn thôi”

Myungsoo bám vào bên tai cô, nhẹ nhàng nói: “Em nói sao giống tình một đêm thế…”

Jiyeon trừng mắt nhìn anh, lại bị lời nói châm chọc của anh chọc cười, đi vào phòng, anh tùy ý lục ra một bộ quần áo, để cho cô thay. Nói rõ hôm nay không thể không đưa cô đến bệnh viện. Jiyeon tựa hồ cũng nhớ, trên một số phương diện anh rất qua loa, nhưng trong một số chuyện cũng bướng bỉnh đến mức khó tin

Khi cô không thoải mái, thì không thích nói chuyện, Myungsoo thấy cô rất khó chịu, trực tiếp lái xe, nửa ôm cô vào trong ngực, tay không ngừng sờ lên trán của cô, làm cho cô cảm thấy mình không có phát sốt nhưng bị anh sờ mãi cũng phát nóng….

Đến bệnh viện, cơn khó chịu của cô càng lúc càng nặng, trên trán còn toát mồ hôi lạnh, Myungsoo lại không yên tâm cô ở một mình, đành phải ôm cô đi đăng kí, cuối cùng mướn một gian phòng để truyền nước biển, lúc này mới cảm thấy chính mình mệt mỏi muốn chết

Từng giọt nước biển chảy rất chậm, Jiyeon muốn ngủ, hết sức buồn ngủ, đầu óc lại vô cùng hỗn loạn, làm thế nào cũng không ngủ được, đành phải nhìn từng giọt, từng giọt nước biển truyền vào trong cơ thể của mình

Đột nhiên, cô nhớ đến điều gì, thân thể cô động một chút, Myungsoo lập tức bước qua ngăn cô lại, ánh mắt ảo não, ý bảo cô không được lộn xộn

“Anh nên trở về đi, Jieun mới về, anh bỏ đi như vậy không tốt đâu” Dù sao cũng là người một nhà đoàn tụ, Jieun vừa mới trở về, cho dù bởi vì cô ngã bệnh, nhưng người khác cũng sẽ không vui

Myungsoo tựa hồ cũng nghĩ tới vấn đề này, anh híp mắt nhìn cô hồi lâu, nở nụ cười: “Anh muốn đi rồi, nhưng trong lòng em nhất định sẽ nghĩ người bạn trai như anh không xứng với chức vụ, mình ngã bệnh mà anh ta còn không ở bên mình. Trong tương lai nếu có cãi nhau, lại thành cái cớ để cho em mắng anh, vì suy nghĩ cho tương lai của mình, anh không thể lưu lại hậu họa”

Anh nhiệt tình nghiêm túc suy nghĩ, làm cô lộ ra ý cười hiếm thấy: “Em giống người keo kiệt như vậy sao?”

Không giống, em làm sao giống”

Myungsoo nhìn cô không còn đổ mồ hôi lạnh, trong lòng cũng yên tâm rất nhiều: “Em chính là một cô gái keo kiệt”

Jiyeon khẽ cắn môi, thật sự muốn dùng gối đầu đánh anh một cái, nhưng trong lòng có cái gì đó nhắc nhở cô, tâm tình bây giờ của cô không tệ

Myungsoo cầm điện thoại, ra hiệu với cô một chút. Cô gật đầu, biết anh gọi điện thoại về nhà nói rõ tình hình, nếu không lại khiến mọi người nghĩ ngợi

Trong nhà, sau khi nhận được điện thoại cũng không có phản ứng gì lớn, bà nội Kim kiên trì nhận điện thoại hỏi tình huống hiện tại của Jiyeon , sau khi biết được không có gì đáng ngại, mới dặn dò Myungsoo phải chăm sóc Jiyeon thật tốt, nếu như Jiyeon gầy đi, bà sẽ tìm anh tính sổ, làm cho Myungsoo bất bình kêu:

“Bà nội, thật ra bà cững đừng giấu cháu, Jiyeon mới là cháu ruột của bà, còn cháu chỉ được bà nhặt được, đúng không?”

“Cháu, xú tiểu tử này”

Jieun thấy bà nội tươi cười đầy mặt cúp điện thoại, nhịn không được mở miệng nói:

“Thật không ngờ quan hệ của bọn họ lại tốt như vậy”

“Tiểu tử này rốt cuộc cũng thông suốt rồi, Yeonnie là một cô gái tốt như vậy, nếu như nó không trân trọng, thì còn trân trọng ai nữa…”

Jieun cảm thấy có thứ gì đó nghẹn lại trong cổ họng, làm thế nào cũng không phun ra được, mắc kẹt ở đó rất khó chịu. Bữa cơm này, cô cố gắng cười, nói về tình hình hiện nay của mình, cố gắng tỏ ra thật bình thản

Cô ăn đến khuya, đề tài câu chuyện đều xoay quanh trên người cô. Ăn cơm xong, cô muốn đi ngủ, bọn họ cũng không muốn cô bị lệch múi giờ, bảo cô nghỉ ngơi sớm một chút, cô cầm điện thoại, chạm đến số điện thoại của anh ba, thở dài một tiếng

Đúng lúc này, di động lại vang lên

Đối phương chỉ đơn giản thông báo với cô: “Phẩu thuật rất thành công, em không cần quá lo lắng, bây giờ cần quan sát thêm, kết quả cụ thể vài ngày nữa sẽ thông báo cho em”

Jieun nắm chặt di động trong tay, cắn chặt môi: “Cảm ơn, hãy chăm sóc cho chị ấy”

Cúp điện thoại, cô lại lắc đầu, thở dài, xem đi, phụ nữ vẫn luôn si tình hơn so với đàn ông, có lẽ đàn ông si tình trong chốc lát, bên cạnh có thể thay đổi một người phụ nữ khác

Si tình thật đáng thương biết bao .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top