Chap 11 : Cảm nhận trong anh
Khi Nguyên nhảy xuồng nước thì đã không thấy cô quản lý đâu. Cậu bắt đầu không thể đạp nước và một lần nữa những ký ức đáng sợ kia lại hiện về trong tâm trí cậu
- Nguyên, chờ anh - Khải
Bây giờ, Khải thừa nhận một điều một rằng hắn sợ mất cậu. Hắn không muốn rời xa cậu, hắn sợ phải mất đi giọng nói ấy, nụ cười ấy và cái ánh nhìn đầy ấm áp kia. Khải yêu Nguyên, yêu một cách chân thành, giờ Khải muốn thừa nhận với cả thế giới này rằng Khải yêu Nguyên, yêu rất nhiều. Mặc cho chuyện gì có xảy ra với cậu. Cậu sẽ không thoát khỏi vòng tay của hắn.
Tùm... <<Khải nhảy xuống>>
<<Dưới nước>>
Mắt cậu nhắm hờ lại, dường như chỉ muốn ngất đi. Nhưng cậu không thể, cậu đang cảm nhận như có ai đang gọi mình. Đang có một ai đó xin cậu đừng lịm đi lúc này. Tiếng nói ấy, ngày một gần hơn, một giọng nói đầy yêu thương, lo lắng đầy sự đau khổ và sợ hãi. Nhưng rồi Nguyên không thể chống cự được nữa. Giờ trong đầu Nguyên chỉ còn 5 chữ " MỌI THỨ ĐÃ KẾT THÚC "
Khải cố hết sức bơi đến chỗ Nguyên một cách nhanh nhất có thể. Đưa bàn tay ra và nắm thật chặt tay cậu và kéo về phía mình. Ôm được cậu vào trong lòng hắn cảm thấy mọi việc như đã bớt căng thẳng hơn rất nhiều, trong lòng cũng đỡ sợ khi đã cảm nhận được người mình yêu đang nằm trong bàn tay mình. Khải kéo Nguyên lên ca-nô của mình. Thấy hắn đưa cậu lên ca-nô thì Tỷ và Hoành cùng nhau đồng thanh hỏi 1 câu
- Nguyên sao rồi?
- ... - Khải không trả lời mà chỉ lo việc giúp Nguyên thoát khỏi cơn sặc nuóc nguy hiểm. Qua bao nhiêu cách dùng để cho nước ra ngoài bao gồm cả hô hấp nhân tạo thì cuối cùng Nguyên cũng tỉnh lại. Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Tuy Nguyên đã tỉnh nhưng sức khoẻ còn rất yếu nên không thể lái ca-nô được nữa và Nguyên cũng cần được nghỉ ngơi.
- Giờ mình qua đảo hay về đảo đây - Tỷ hỏi
- Giờ mà về đảo thì rất xa, nên mình qua đảo luôn đi - Khải
- Em thấy ý kiến của anh Khải đúng đó. Mà cô quản lý đâu rồi? - Hoành
- Cô ta về rồi - Khải nói xong rồi đặt Nguyên nằm nghiêm chỉnh sau ca-nô
- Còn chiếc ca-nô kia thì sao anh Khải - Hoành chỉ tay vào chiếc ca-nô của Nguyên
- Em lái đi - Khải
- What? - Hoành
- Em biết lái mà - Khải
- Ơ...
<<Vèo>>
Khải phóng vèo đi trong ánh hoàng hôn chiều.
- Khốn chưa, rõ ràng ngay từ đầu anh ấy đã biết rồi mà, vậy mà còn cố giả bộ làm xấu cả mặt mình. - Hoành lầm bầm rồi cùng lướt cùng Tỷ
<<Tại khách sạn vip của đảo bên kia>>
<<Phòng abcd>>
Tỷ mang ra 1 chậu nước ấm còn Hoành cầm chiếc khăn đi phía sau. Khải thì ngồi trên ghế tiếp tục theo dõi tình hình của Nguyên
- Nè, tớ mang khăn ra rồi, cậu chườm lên trán cậu ấy đi - Tỷ
- Lạ thật, em nhớ cái lần chúng ta ở trường, Nguyên cũng ngã xuống hồ nhưng đâu có sốt đâu, vậy sao giờ lại sốt vậy? - Hoành
- Cái này là nước biển, hơn nữa cậu ấy cũng đã chìm dưới nước lâu hơn trước - Tỷ
Tuy lần đó Tỷ không chứng kiến cảnh Nguyên ngã xuống hồ nhưng khi nhìn bộ dạng ướt sũng của Khải bước vào phòng thay đồ ở phòng tập karrate thì gặng hỏi luôn, hỏi mãi mới ra vấn đề là thế này, thế này và thế này.
- Hai người về phòng nghĩ trước đi - Khải
- HẢ - Tỷ và Hoành
- Sao, muốn ở đây chăm sóc cậu ấy à - Khải nheo mắt
Nghe thấy câu hỏi của hắn thì Tỷ và Hoành cảm thấy đúng là có chút mệt mỏi , xương cốt bắt đầu đau rã rời , giờ mà nằm xuống giường là ngủ được 1 cách ngon lành . Có cơ hội không phải chăm sóc người bệnh sao phải từ chối. Dù sao đây cũng là việc tốt mà Tỷ làm để 2 người có thể gần nhau hơn còn Hoành thì có thể về phòng nghỉ ngơi .
- Đương nhiên là không rồi, cậu nghĩ sao vậy? - Tỷ
- ...
- À nếu bọn em về thì anh phải chắc là sẽ chăm sóc tốt cho Nguyên nha không làm gì cậu ấy nhé ! - Hoành
- Trông anh giống kẻ muốn thả dê ? - Khải
- À ....em ko có ý đó - Hoành
- Về thôi - Tỷ cắt ngang rồi bước ra cửa , Hoành cũng lủi hủi theo sau. Hai người bước ra và đóng cửa phòng 1 cách khe khẽ.
Cả đêm hôm đó hắn không hề ngủ 1 chút nào mà chỉ chăm chú lo chuyện chăm sóc cho cậu, cứ chốc chốc lại bỏ chiếc khăn ra vắt rồi đặt lên trán. Tầm hơn 1 tiếng lại cặp nhiệt độ cho cậu 1 lần. Nếu thấy cậu không hạ sốt thì lại lấy thuốc giảm sốt cho cậu uống. Quần quật suốt buổi tối mà Khải ko biết mệt.
=== Hôm sau ===
----- 6h45' -----
Ưm... - Cậu khó khăn mở to con mắt mình ra nhìn mọi vật xung quanh.
Đầu đau choáng váng đến còn chẳng muốn nhớ hôm qua đã xãy ra chuyện gì. Chống tay ngồi dậy khỏi giường 1 cách nhẹ nhàng Nguyên bỗng nhiên nhận ra trong căn phòng lạ lẫm này không chỉ có 1 mình nó mà còn có 1 người đang nằm gục trên chiếc bàn cạnh giường, vẻ mặt rất mệt mỏi.
Như chợt nhận ra Nguyên đã thức dậy Khải đột nhiên đứng bật dậy nhìn ra phía chiếc giường thì quả nhiên như dự đoán, con mèo con mà hôm qua hắn cứu về đang định trốn khỏi giường.
- em dậy rồi? - Khải
- vâng - Nguyên
- Còn mệt ko? - Khải
- Dạ, cũng chỉ là hơi đau đầu - Nguyên
Nghe thấy cậu nói vậy hắn liền lấy cái gì đó ở tủ thuốc cạnh cửa rồi đưa cho cậu 1 viên trắng trắng.
- Thuốc phiện hả anh - Nguyên
- Ôi trời...ha...hahahahaha - Khải
- Có...có...có gì lạ lắm sao, hay em đã đoán trúng - Nguyên
- Mới tỉnh mà đã hoang tưởng vậy rồi sao hả ? - Khải
- Vậy chứ anh nói xem đó là thuốc gì? - Nguyên
Đang định nói thì Nguyên đột nhiên bị Khải chặn lại bằng 1 nụ hôn thật ngọt ngào trên môi, nụ hôn ấy không quá sâu cũng không quá nhẹ nhàng khiến cho con người ta cảm thấy như 1 lời chào ấm áp vào buổi sáng vậy.
- Mới khỏi ốm đừng nói nhiều, còn đây là thuốc giảm đau đầu nên em đừng lo - Khải nói xong thì định bước ra khỏi cửa
- Cả đêm qua anh đã chăm sóc em? - Nguyên. Mặt Nguyên vẫn chưa hết đỏ bởi nụ hôn hồi nãy của Khải.
- Chăm sóc người mình yêu là 1 điều hạnh phúc mà mọi người đều muốn làm - Khải nói rồi đi
Còn Nguyên lúc này lửng văn lơ trên mây luôn . Không phải mây thường mà là mây dành cho những người hay bị sốc nặng về bề mặt tâm lí. Nguyên nhà ta hiện giờ đang chết lặng bởi câu nói của Khải.
.
.
~~~~~~~~~~ END CHAP 11 ~~~~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top