Chương 87

Vương Tuấn Khải đen mặt nhìn Vương Tuấn Minh, nếu Tuấn Minh không phải em trai của hắn, hắn làm sao có thể bỏ qua cái kiểu cợt nhả muốn chết này của cậu ta.

"Nói."

"Tìm thấy Vương Nguyên rồi."

Vương Tuấn Khải nhăn mày, tại sao thông tin quan trọng thế Tuấn Minh không chịu nói sớm?

"Nhưng mà, chắc là không gặp được đâu."-Tuấn Minh nhún nhún vai.

Gương mặt Vương Tuấn Khải trông càng khó coi.

***

3 a.m. Tổng bộ Knight.

Tuấn Minh ngán ngẩm đi theo Vương Tuấn Khải, phải nói, cậu chưa bao giờ thấy ai thần kinh thép như Vương Tuấn Khải nhà cậu luôn ấy. Chỉ cần nghe tin của Vương Nguyên, ngay lập tức điều máy bay trở về tổng bộ ngay trong đêm, khỏi nói, cậu nghĩ thôi cũng thấy mệt.

"Lão đại."-Bạch Thắng đón Vương Tuấn Khải ở lối ra vào.

"Người đâu?"

"Đang bên trên a..."-Bạch Thắng chưa kịp nói hết câu, Vương Tuấn Khải đã lướt qua anh ta như một cơn gió.

"Minh thiếu gia?"

"Tôi chưa nói gì đâu nhé."-Tuấn Minh lắc lắc đầu.-"Đúng rồi, Úc Trí Mẫn có ở đây không?"

"Đang ở cùng Vương Nguyên thiếu gia. Minh thiếu gia, tôi nghĩ cậu nên mang Trí Mẫn rời khỏi nơi đó đi."

Tuấn Minh gật gật đầu.-"Còn nữa, bọn Á Tư có lẽ cũng gần về đến nơi rồi, cho người chuẩn bị đi, chắc mệt lắm rồi đấy."

"Mọi người không đi cùng nhau ư?"

"Lão đại nhà cậu liệu còn có chờ được cho bọn họ băng bó vết thương không?"-Tuấn Minh khinh bỉ đáp lại, bước chân hướng tới thang máy.

Tuấn Minh mang cái thân xác tàn tạ lên tầng 100. Xem nào, liệu với bộ dạng này liệu Trí Mẫn có thương xót cậu không nhỉ? Tuấn Minh thở dài, từ lúc cha sinh mẹ đẻ ra tới bây giờ, cậu chưa từng như thế này, cũng chẳng biết là tốt hay xấu.

Dừng chân trước cửa phòng Vương Tuấn Khải, Tuấn Minh chẳng thèm gõ cửa mà cứ thế đi thẳng vào. Trí Mẫn đang ngồi ở ghế, gương mặt lộ rõ vẻ mơ hồ.

"Sao thế?"-Tuấn Minh mỉm cười nhìn cậu.

Trí Mẫn ngạc nhiên nhìn Tuấn Minh khắp người chẳng chỗ nào gọn gàng, cậu ta vừa đánh trận về à?

"Cậu mới làm nhiệm vụ về à? Sao lại te tua thế này? Sao không nghỉ ngơi đi còn đến đây làm gì?"-Trí Mẫn chạy tới đỡ Tuấn Minh ngồi xuống ghế.

Tuấn Minh ngoài mặt thì bình tĩnh nở một nụ cười nhưng trong lòng cậu ấy thì đang đánh lô tô rồi.

"Không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi. Hai người kia thế nào rồi?"

Trí Mẫn lắc đầu. -"Tờ giấy trắng thôi."

Tuấn Minh nhìn cánh cửa phòng, trầm ngâm.

"Đi thôi, đi xử lý vết thương cho cậu. Để người ngoài thấy được bộ dạng của Minh thiếu gia như thế này nhất định sẽ trở thành trò cười cho thiện hạ."-Trí Mẫn đỡ Tuấn Minh đứng dậy đi ra ngoài.

Vương Tuấn Minh giờ muốn mở tiệc ăn mừng liệu có quá đáng không?

Trong phòng ngủ của Vương Tuấn Khải, không khí đang vô cùng căng thẳng.

Vương Nguyên ngồi trên giường, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, đôi chân thon dài thả xuống đất. Cậu cúi gằm mặt, không hề ngẩng lên nhìn người trước mặt mình dù chỉ một giây.

"Vương Nguyên."

Cậu ấy không trả lời.

Vương Tuấn Khải ngồi xuống trước mặt cậu.

"Vương Nguyên, là anh."

Vương Nguyên nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải lắc lắc đầu."Tôi không biết anh."

Vương Tuấn Khải không ngạc nhiên, chỉ cảm thấy mơ hồ, ban nãy khi vào phòng, Trí Mẫn đã nói với hắn, tình hình không ổn lắm. Khi tìm thấy Vương Nguyên, cậu ấy ở trong thùng hàng được gửi đến Knight. Điều khiến họ sửng sốt là Vương Nguyên chẳng nhớ gì, chỉ mơ hồ "các người là ai?", "tôi là ai?", "đây là đâu?".

"Em không nhớ tên của mình sao?"

Vương Nguyên lắc đầu.-"Tôi chẳng nhớ gì cả. Anh..."-cậu ngẩng lên.-"Biết tôi sao?"

Vương Tuấn Khải gật đầu."Tôi biết em, mọi thứ về em."

"Có thể nói cho tôi biết được không?"

"Chuyện này sẽ từ từ kể cho em nghe, em chỉ cần nhớ, em là vợ của tôi, là vợ của Vương Tuấn Khải."

"Tôi là vợ anh?"-Vương Nguyên nhăn mày.

"Ừ. Được rồi, giờ chúng ta về nhà trước, chuyện trước kia sẽ từ từ kể cho em nghe có được không?"

Vương Nguyên không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu. Cậu đứng dậy, chỉnh lại áo một chút.

Vương Tuấn Khải ôm lấy eo cậu, Vương Nguyên hơi giật mình nhưng cũng để hắn ôm ra ngoài.

***

Ba ngày sau.

"Tình hình Vương Nguyên thế nào rồi?"-Vương Tử cầm tập tài liệu trên tay đưa cho Vương Tuấn Khải, hừ, không phải cậu muốn đến thăm Vương Nguyên thì có một chứ mười Á Tư cũng đừng hòng sai được cậu mang tài liệu đến cho Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải không trả lời.

"Tôi muốn gặp cậu ấy."

"Đang ở ngoài vườn."

Vương Tử không nói gì, quay người đi ra ngoài.

"Đừng kích động em ấy."

"Tôi biết rồi."

Vương Tử ra khỏi phòng tới thẳng vườn hoa của khu biệt thự. Vương Nguyên đang ngồi trên xích đu, chân không mang dép.

"Vương Nguyên."

Nghe thấy có người gọi tên mình, Vương Nguyên quay lại.

"Cậu là?"

"Tôi là Vương Tử, em họ của cậu."-Vương Tử tiến đến ngồi xuống cạnh Vương Nguyên.

Cậu hơi lùi ra.-"Xin lỗi...nhưng tôi không nhớ gì cả..."

"Không sao."-Vương Tử mỉm cười.-"Chắc là cô đơn lắm nhỉ?"

Vương Nguyên ngẩng lên nhìn Vương Tử, cậu ấy mỉm cười. Cậu gật gật đầu.

"Rất cô đơn. Tôi chẳng có gì, đầu óc tôi trống rỗng."

Vương Tử gật đầu.-"Cũng đúng thôi, giờ cậu đâu khác gì một tờ giấy trắng đâu."

Vương Nguyên im lặng không nói.

"Bất quá, vẽ lại từ đầu, có thể khiến con người ta thoải mái sáng tạo hơn."

Vương Nguyên không hiểu.-"Ý cậu là gì?"

"Không gì cả."-Vương Tử mỉm cười.-"Cậu có muốn về nhà không?"

"Nhà?"

"Ừ, nhà của cậu, nhà của chúng ta."-Vương Tử gật gật đầu.

Vương Nguyên cúi đầu, suy nghĩ.

"Không muốn hả?"

Vương Nguyên khẽ gật đầu.

"Cũng đúng thôi, ai lại muốn tới một nơi xa lạ, không quen biết ai chứ. Ở đây có tốt không, Vương Tuấn Khải chăm cậu kĩ lắm nhỉ?"

"Mọi người ở đây đều tốt với tôi."

Vương Tử gật đầu.-"Dù vậy, cậu có muốn gặp mẹ cậu không?"

"Mẹ tôi?"

"Ừ, mẹ cậu cũng đang ở Mĩ, còn có cha cậu và...em gái nữa."

"Như vậy...được sao?"

"Sao lại không? "-Vương Tử bật cười.

"Họ sẽ ngạc nhiên lắm."

"Ừ, sẽ rất ngạc nhiên."-Vương Tử đồng tình.-"Nhưng cậu cũng muốn gặp họ đúng không?"

Vương Nguyên không nói gì.

"Tôi sẽ đưa cậu đi."

"Cảm ơn."

"Ừ."

Vương Tử đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu Vương Nguyên, sẽ ổn thôi đúng không?

***

Okay, tui quay trở lại rồi đây các nàng :)) không biết các nàng còn nhớ tui hong nè? Chắc không đâu nhỉ :(( lặn lâu thế cơ mà :((

hôm nay tui có vấn đề muốn hỏi các nàng á, tình hình là tui đang dùng ip 7 í, sau một lần cập nhật wattpad thì giờ không xem được thông báo, không xem được tin nhắn, chỉ đọc được truyện trong thư viện của mình thôi :(( không cập nhật được tình hình, nhấn vào thông báo hay tin nhắn nó toàn hiện lên không có kết nối internet trong khi mạng căng đét :((( muốn tương tác với các nàng lắm mà không làm gì được :(((

ở đây có nàng nào bị trường hợp như ta không ạ :(( có cách nào khắc phục không ạ :((

ta cảm ơn nhiều lắm và chúc các nàng đọc truyện vui vẻ nhé ^^

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top