Chap 11: Rừng trúc

Vương Tuấn Khải mơ hồ động đậy đôi mắt, cánh tay đau nhức không thôi, hắn nhẹ nhàng ngồi dậy lấy chiếc áo đang đắp trên người hắn xuống đắp cho cậu. Vương Nguyên đã quá mệt mỏi cộng thêm việc tối qua cậu đã cho hắn rất nhiều máu nên hiện tại cậu ngủ rất say. Vương Tuấn Khải khẽ thở dài, tiểu Nguyên của hắn vẫn ngốc như vậy, trước kia ngốc giờ vẫn ngốc. Năm đó nếu không phải vì hắn cố chấp Vương Nguyên sẽ không bị thương nặng đến mức phải chết, hắn đã đuổi theo cậu đến đây, vì vậy lần này bất kể xảy ra chuyện gì hắn tuyệt đối không để cậu tổn thương thêm một lần nữa. Vương Tuấn Khải hắn vốn không phải người của nơi này mà hắn thuộc về người của kiếp trước. Nói cách khác hắn đã làm trái quy luật phá tan kết giới đến đây để tìm cậu. Khi hắn đến nơi này bản thân trúng lời nguyền, vào đêm trăng tròn sẽ hóa thành sói lại còn bị người truy đuổi, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đó hắn gặp Vương Thiên Bá. Ở trong căn phòng tối tăm đó suốt 8 năm, rốt cục hắn cũng chờ được đến ngày gặp cậu. Nhưng thật đáng chết lão già Âu Dương Phàm vẫn 1 mực đuổi theo hắn tới tận đây lại còn suýt hại chết cậu. Hắn hận tất cả người nhà Âu Dương, năm xưa cũng chính con gái lão, Âu Dương Na Na vì sê mê hắn mà rắp tâm hãm hại Vương Nguyên. Kẻ động tới tiểu Nguyên của hắn chỉ có thể nhận được 1 kết cục đó là chết.

Vương Tuấn Khải khẽ nhíu mày, hắn phát hiện ra nơi đây tách biệt với thế giới bên ngoài, thời tiết có thể xem là 4 mùa, quả là kỳ ảo hết mức. Hắn lại bên bờ suối vốc 1 ít nước rửa mặt, chợt thấy lòng bàn tay nhói đau, xem ra lúc nắm dây leo trên vực kia nó đã cứa đứt tay hắn 1 đường không hề nhẹ. Vương Tuấn Khải thầm tính toán 1 chút, ở đây không có gì để liên lạc ra bên ngoài, đàn dơi của hắn cũng không còn con nào, suy nghĩ 1 chút, hắn lấy từ trong người ra 1 hòn đá nhỏ, khẽ niệm 1 câu gì đó rồi ném nó lên không trung, hy vọng Thiên Tỷ có thể hiểu được ý hắn mà tìm tới đây. Sắp xếp xong mọi việc cũng là nửa tiếng sau, Vương Nguyên còn chưa có tỉnh, mắt thấy trời vẫn còn sớm hắn quyết định sẽ tẩy rửa thân thể 1 chút nhân tiện xem có bắt được con mồi gì không. Vương Tuấn Khải dùng con dao bên người vót nhọn 1 khúc gỗ làm thành gậy bắt cá, cứ như vậy sau 2 tiếng đồng hồ vật lộn với con suối, hắn thành công thu hoạch được rất nhiều vật phẩm. Trong lúc đánh cá hắn phát hiện ở sâu trong sơn cốc có 1 hang động, hắn tính sau khi trở về thì sẽ đưa Vương Nguyên đến đó. Mải suy nghĩ Vương Tuấn Khải không hề hay biết ở 1 nơi tăm tối nào đó có 1 cặp mắt xám xịt vẫn luôn theo dõi bọn họ. Vương Tuấn Khải xách theo đống cá về lại gốc cây bọn họ vẫn nằm, Vương Nguyên đã tỉnh từ lúc nào. Cậu thất thần dõi mắt ra xa không hay biết Vương Tuấn Khải đã trở về.

- Nguyên Nguyên, em đang nghĩ gì vậy?

- Tiểu Khải, anh có đang giấu em chuyện gì không?

Vương Tuấn Khải giật mình, Nguyên Nguyên vừa gọi hắn là tiểu Khải, cái tên này đã rất lâu rồi hắn chưa từng được nghe thấy.

- Nguyên Nguyên em đã nhớ ra tất cả rồi sao?

- Tiểu Khải tại sao, tại sao anh không nói cho em biết, anh phá kết giới như vậy, bọn họ nhất định sẽ không tha cho anh. 

Khóe mắt Vương Nguyên chợt đỏ lên, cậu chưa bao giờ rơi lệ trước mặt người khác, chỉ có anh mới khiến cậu phá vỡ tất cả mọi nguyên tắc. Nguyên lai tiểu Khải đã phải đánh đổi rất nhiều, cậu không xứng để anh phải hi sinh như vậy.

- Anh không sao, có thể gặp lại em là tốt rồi, đừng khóc! Anh sẽ không có chuyện gì, tin tưởng anh.

Vương Tuấn Khải đưa tay lên gạt nước mắt cho cậu. Điều hắn có thể làm bây giờ là khiến cậu tin tưởng hắn.

- Tiểu Khải, chúng ta chạy trốn, được không, đến đâu cũng được chỉ cần có anh em sẽ không sợ

- Được!

Hắn khẽ đáp,''Nguyên Nguyên, chúng ta phải rời khỏi đây trước khi trời tối, nơi đây không thể ở được lâu"

Vương Nguyên gật đầu nhìn hắn

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Anh cũng không biết, đi thôi

Vương Tuấn Khải ngồi sụp xuống ý bảo Vương Nguyên leo lên lưng hắn, cậu hiện giờ vẫn chưa thể đi được.

Nằm trên vai hắn Vương Nguyên khẽ xiết chặt vòng tay mình, hiện tại được ở bên hắn thế này thật hạnh phúc. Cậu đã đánh mất cơ hội sống 1 lần, lần này cậu tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha sinh mệnh mình.

Hai người bọn họ cứ đi mãi, Vương Tuấn Khải vẫn luôn cảm thấy không ổn, lúc nãy hắn thấy rất nhiều chim chóc nhưng hiện giờ lại không 1 bóng con vật nào. Hắn cầm chặt con dao trên tay, mắt cảnh giác nhìn 4 phía. Sự thật đã chứng minh rằng Vương Tuấn Khải không hề có cảm nhận sai. Từ phía ngọn núi trước mặt, đột nhiên xuất hiện 1 đôi mắt màu xám. Vương Tuấn Khải khẽ chau mày, đôi mắt đó dần dần hiển lộ ra ngoài ánh sáng, 1 con Sói màu lông trắng toát đang hiển hiện ngay trước mắt bọn họ. Hắn lùi dần về phía sau, Vương Nguyên vừa lúc đã đứng bên cạnh hắn. Cậu giơ ra trước mắt hắn một sợi dây chuyền. Vương Tuấn Khải hiểu ý vội vàng đeo vào, hắn đứng chắn trước mặt cậu, dùng tư thế sẵn sàng chiến đấu. Nhưng con Sói đó không hề có ý định hại 2 người, nó ve vẩy cái đuôi rồi kêu ré lên 1 tiếng, sau đó quay người bỏ đi, trước khi đi nó còn quay đầu lại ngoắt ngoắt mấy cái ý bảo đi theo nó. Vương Tuấn Khải nắm chặt tay Vương Nguyên, 10 ngón tay đan chặt vào nhau. Hai người họ đi theo con Sói băng qua 1 cái Hồ lớn, đến trước mặt hồ nó lại kêu ré lên ngồi thụp xuống, cái đuôi lại không ngừng ve vẩy. Vương Nguyên chợt cảm thấy buồn cười, trước giờ cậu chưa từng thấy con Sói nào lại chỉ biết dẫn đường mà không biết tấn công người khác. Cậu rút tay ra khỏi lòng bàn tay Vương Tuấn Khải, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mượt của nó. Con Sói khẽ liếm liếm mu bàn tay cậu, dùng cái mõm nhỏ của nó dụi vào người cậu. Vương Nguyên thật hết cách liền trèo lên ngồi trên lưng nó. Cậu nhìn sang Vương Tuấn Khải nãy giờ vẫn đứng ngốc lăng tại 1 chỗ vui vẻ mỉm cười còn vẫy tay ý bảo hắn cũng ngồi lên.

Vương Tuấn Khải thật sự hồi tưởng, thật lâu trước kia cậu cũng rất thích cười chỉ là khi đến nơi này nụ cười đó của cậu lại có thêm vài phần trẻ con. Hắn ngồi xuống trước mặt con Sói khẽ thì thào với nó:

- Nhóc con, cậu ấy là của tôi, đừng có mà tranh dành, mày không có cửa đâu.

Con Sói như hiểu ý hắn liền trừng đôi mắt màu xám ra gầm gừ. Vương Nguyên nhẹ vỗ vỗ lên lông nó. Vương Tuấn Khải bất mãn nhìn qua nơi khác không thèm để ý đến cậu. Cậu tươi cười nhìn hắn không nói. Cuối cùng Vương Tuấn Khải vẫn không cự tuyệt được cậu, hậm hực leo lên lưng Sói. Con Sói thấy hai người đã ngồi vững, nó ngụp nửa thân mình dưới nước đưa bọn họ qua sông. Lên đến bờ Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải khẽ đưa mắt quan sát tình hình, con Sói nhỏ thì yên lặng ở 1 bên rũ nước. Trước mặt bọn họ là 1 khu rừng trúc xanh biếc, hắn rẽ 1 vài nhánh trúc liền có lối đi. Vương Tuấn Khải bước đi trước, cậu bước sát theo sau hắn cùng con Sói. Đi qua 2,3 khu rừng trúc bọn họ mới đến 1 thôn làng. Nhưng có vẻ như trong thôn không 1 bóng người mà cảnh vật ở đây hắn có chút quen mắt. Vương Nguyên đột nhiên tiến lên phía trước, cậu thoáng nhận ra ở đây có người. Con Sói có vẻ như nhận ra chủ nhân, nó liền vẫy vẫy cái đuôi chạy vào sân 1 ngôi nhà. Từ trong nhà bước ra 1 cô gái, cô ta thấy con Sói liền đùa giỡn với nó:

- Viên Viên, em chạy đi đâu vậy, làm chị tìm nãy giờ, có biết bà bà đang tìm em không

Con Sói như biết lỗi khẽ cọ cọ vào lòng cô gái. Cô gái nọ chỉ nhẹ xoa xoa đầu nó rồi khẽ nhíu mày nhìn hai người, chợt cô gái nọ reo lên:

- Tiểu Nguyên, là em phải không, ôi tốt quá cuối cùng chị cũng tìm được em

Vương Tuấn Khải bấy giờ mới nhìn kỹ, kia không phải là Vương Vy, chị gái Vương Nguyên sao, làm sao cô ấy lại ở đây. 

- Vương Vy, tại sao chị đến được nơi này, vậy vị bà bà trong kia là............

- Là bà nội em đó, Tiểu Khải. Sau khi em phá tan kết giới để đến đây bà vì lo cho em nên cũng theo đến, chị đến đây với bà. Khu rừng trúc này là chị dùng quả cầu thủy tinh bao vây nó, không ai có thể xâm phạm vào đây trừ khi Viên Viên dẫn họ vào.

Vương Nguyên khẽ nhìn chị gái mình. Lần đó cậu ra đi như vậy hẳn chị ấy rất đau lòng, còn cả ba mẹ nữa........

- Tiểu Vy, ba mẹ thế nào?-Vương Nguyên cất tiếng hỏi

- Ba mẹ vẫn ổn, tiểu Nguyên, chị xin lỗi đã không đến đây sớm hơn

- Chị đến đây như vậy, bọn họ không đuổi theo ư?

Vương Vy nhìn cậu rồi lại nhìn Vương Tuấn Khải sau đó lắc đầu

- Chị không sao, em xem Vương Tuấn Khải vẫn bình an vô sự đó thôi, nếu chúng ta về kịp giờ kết giới đóng lại sẽ không sao cả mà. Chị đã ở đây 8 năm chỉ để chờ ngày này có thể đưa em trở về thế giới của mình. Gia tộc Âu Dương sẽ phải trả giá.

Vương Vy nghiến răng khi nghĩ về gia tộc Âu Dương.

Vương Tuấn Khải để cậu ở lại đó hàn huyên với Vương Vy. Hắn đi vào trong nhà, chỉ thấy 1 mảnh tối om, bà nội hắn vẫn luôn thích bóng tối như vậy. Trong phòng chợt vang lên tiếng động, hắn đẩy cửa bước vào chỉ thấy trong phòng không 1 ai nhưng trên giường lại có 1 bức huyết thư:

- Tiểu Khải, chạy đi, bọn họ đã tìm đến đây rồi. Đừng trở về nữa, hãy ở lại đây bảo vệ Tiểu Nguyên và Tiểu Vy.............

  ~End chap 11~

Như đã hứa vs tất cả các nàng. Hôm nay Yin up chap mới nè. Có phải càng ngày càng gay cấn rồi không, cứ từ từ đừng vội. Đọc chap này thấy giống cổ trang nhỉ, ờ thì kiếp trước của 2 đứa là ở cổ trang mà nhưng là 1 thế giới do Yin hoàn toàn sáng tạo nha. Từ giờ sẽ siêng đăng chap hơn, nhưng lúc nào rảnh thì Yin sẽ đăng đừng có hối, he he

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top