Chap 7
CHAP 7
…
Xung quanh 2 người bây giờ là một căn nhà sạch sẽ, gọn gàng. Có lẽ chủ nhân của nó cũng quan tâm đến nó nhìu hơn là khu vườn ngoài sân. Chung quanh thì chẳng có gì đang nghi. Min bước vào phòng gọi Doojun dậy ăn đồ ăn sẳn tiện hỏi thăm sức khỏe. Vừa bước vào phòng ... ” AAaaaa ” - Min thất thanh la lên
Bên trong bếp Jiyeon chả hiểu chuyện gì vẫn ung dung lấy đồ ăn ra cho vào chén dĩa. Đến một lúc thấy sao im lặng quá mới nhớ, bây giờ Doojun là kẻ tình nghi nên Jiyeon chạy vội vào phòng cậu xem sao Min lại hành động lúc nãy ...
” Cái gì thế này ??? ” – Jiyeon chỉ kịp nói nhỏ tự hỏi mình. Trước mặt cô là 4 bức tường, tất cả đều được dán hình chụp của Doojun và HuynA lên, dày kín đến nỗi không thể nhìn được đâu là tường, như tất cả được dựng lên bởi cả trăm tấm hình của 2 người. Nhưng rồi khi nhìn lên tủ góc học tập của Jun, Jiyeon như muốn ói và choáng cả mặt khi thấy 2 lọ nước không to lắm, cỡ tầm lọ hoa kiểng nhỏ ... trong đó mỗi lọ ngâm 2 NGÓN TAY !!!
Sau đó thì chả kịp tìm kiếm Hyomin đang ở đâu ? Một màn đen che khuất tất cả, mọi thứ như một bức màn đèn buông xuống và trùm kín không cho cô được thấy gì. Cô nằm đó, bất động vì cái đánh bằng cây gỗ sau lưng ... Người đánh cô vẫn bình thản rút điện thoại ra gọi cho một ai đó ...
” Khun à !!! Đến nhà tớ nhé !!! Tớ biết hung thủ là ai rồi ” – Nói xong anh cười nhếch mép
…
Phía bên này thì Khun chả hỉu được gì cả thế nhưng khi nghe là biết được hung thủ là ai, máu thám tử của anh chàng lại trỗi dậy. Anh cũng cố gắng suy nghĩ thử xem sao, hay là lại bị mắc lừa, hiện tại anh vẫn chưa thể tin được ai cả … Kể cả Doojun là bạn thân của anh ??? Đang suy nghĩ thì Taec và Woo tới, Khun mới kể toạc ra cho mọi người nghe và cùng nhau tìm hiểu . Ban đầu thì mọi người có hơi tin bởi vì trước mắt việc tìm hung thủ là mục đích chính trong việc này, cũng là lúc chấm dứt và xoá bỏ đi tất cả dấu chấm hỏi trong chuyện rồi… Nhưng rồi họ lại nhớ đến biểu hiện của Jun. Chẳng phải việc nói và tuyên truyền kiểu như vậy là không phải kiểu của Jun sao ? Jun thường là một người thầm kín, ít nói mà anh lại thề là sẽ tự tay giết chết tên hung thủ nếu như có dịp gặp được ??? THì cớ gì anh lại không thủ tiêu hắn ngay lập tức mà lại gọi điện báo cho Khun … Chỉ riêng mỗi mình Khun !!!
“ Haizzz tớ thấy không ổn đâu !!! Thôi để tụi tớ đến đó cùng cậu nhé “ – Taec nói
“ Đúng đó ! Tụi tớ sẽ đến đó cùng cậu >< Sao lại chỉ báo cho riêng một mình cậu, tụi tớ thì thế nào đây ??? Rõ là có gì đây mà “ – Woo
“ Thôi để tớ đến đó một mình, các cậu cứ đến báo cảnh sát đi, Eunjung chắc cũng sẽ lo và tò mò nên đừng cho cậu ấy biết. Mắc công cậu ấy lo, mấy hôm nay lo đi điều tra với đám tụi mình, bỏ ăn bỏ uống nên ba mẹ cậu ấy lo lắng “ – Khun dặn
“ Uh!!! Vậy tụi tớ sẽ đợi cậu ngoài cửa, rồi đi báo cảnh sát sau “ – Taec
“ OK vậy nhé “ – Khun
...
Hiện tại thì Khun đang đứng trước cửa nhà của Doojun, quang cảnh lạnh lẽo đến đáng sợ. Nhớ vài năm trước, anh đã luôn luôn túc trực nhà Doojun, hai người như hai anh em ruột thịt vậy !!! Nhớ lại mà khoé mắt hơi đọng nước… Ngày ấy và bây giờ ? Sao lại như thế này ? Nhớ ngày nào, quang cảnh không vắng vẻ thế này, cây trong vườn thì tươi xanh, gió điều hIU mát mẻ, khung cảnh nhìn rất tháng đãng và thơ mộng. Cho tới ngày Jun đi Mĩ và anh hay tin ba mẹ Jun đã mất sau chuyến bay công tác, lúc đó thì đột nhiên Jun trở nên khép kín hơn, quyết định trở về Hàn Quốc, làm lại cuộc sống mới, nhưng khoàng cách của Jun và Khun cũng dần dần xa hơn trước. Vì vậy bây giờ có thì cũng chỉ mang danh nghĩa là bạn than thôi chứ hai người đã bao giờ ngồi nói chuyện với quá nửa câu. Nhưng cũng nhờ vụ án của HuynA xảy ra, tình cảm của Jun và Khun cũng dần dần được cải thiện …
Khẽ gõ cửa, chả thấy ai trả lời câu nào hay thậm chí là mở cửa. Đẩy nhẹ mới biết được là cửa không hề khoá lại, vậy nên anh cứ tự nhiên bước vào nhà bạn mình. Khám phá và tham quan thì mọi vật xung quanh đều như cũ, chỉ là nó hơi bụi, có lẽ Jun ít chăm cho nhà mình. Đúng là khi sống tự do rồi thì ít quan tâm đến nhà cửa, kể cả chính mình.
Quay nhẹ người lại, Jun đang đứng sau Khun nãy giờ, trên tay anh cầm hai cốc Coffee nóng. Anh mỉm cười với bạn mình nhận lấy cốc coffee trên tay rồi bình thản ngồi xuống quên mất lí do đến đây. Có lẽ cái chữ tình bạn đã hiện hữu quá lớn trong thâm tâm của anh bấy lâu nay, hay đúng hơn anh vui vì đây là lần đầu tiên cả hai cùng ôn lại kỉ niệm xưa…
“ Sao tới mà không gọi tớ ? “ – Doojun cười hiền
“À, tớ có gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời, vậy nên vào thẳng luôn, cậu không phiền chứ ? “ – Khun hỏi
“ Tất nhiên rồi bạn hiền ^^ sao mà hôm nay lại khách sáo quá vậy trời “ – Jun đùa
“À mà chẳng phải cậu bảo tìm được hung thủ sao ? “ - Khun hỏi
“Hihi !! Chuyện đó nói sau được không , tự nhiên thấy nhớ đến hồi xưa, tụi mình … “ – Jun đang nói
“ Dù gì ngày xưa cũng là ngày xưa rồi, không hề liên quan gì đến bây giờ Jun à !!! Vậy nên … “ – Khun
“Đáng khen cho anh bạn của tôi khi luôn hấp tấp như vậy. Đúng là cậu Khun à ! “ – Jun cười
“ Jun à … vô thằng vấn đề đi được không ? “ – Khun
“ OK, mà cậu vào phòng tớ lấy hộ cái laptop tớ có ảnh hắn trong đó đó, tớ đi dọn ly “ – Jun dặn thế
Khun cũng nghe lời bước vào phòng tìm thấy cái laptop, định quay ra thì chợt thấy có cái bong đen đứng sau, anh đoán được đó chính là Jun, nhưng anh không thể tin vào mắt mình đó là cái bóng ấy đang cầm trên tay một thanh gỗ, đoán không lầm thì Jun đang định tấn công anh !!! Nhanh nhẹn, anh quay người lại đỡ lấy cái đánh gậy của Jun, hai người giằng co qua lại, Jun hất tay ra, làm Khun ngã nhào ra cửa tủ, cánh cửa tủ lúc này mới bắt đầu mở ra, bên trong là Jiyeon và Min. Hai cô bị trói nãy giờ không lên tiếng được. Giật mình, Khun chưa kịp định hình thì Jun nhào tới đấm vào mặt anh mấy đấm rõ đau, Khun đẩy Jun ra, đấm lại Jun và hét to
“ CẬU ĐANG LÀM GÌ VẬY ??? “ – Khun la lên
“ Làm gì à ? Giết mày chứ làm gì ? “ – Jun cười đểu
“ Cậu nói gì cơ ? “ – Khun ngạc nhiên trước lời nói của người bạn thân bao nhIU năm
Nhưng rồi chợt Khun buông xuôi tất cả. Anh đang cố gắng để lại trong suy nghĩ của mình hiện giờ là sự phủ nhận. ANh phủ nhận con người này là nhân vật phản diện trong câu chuyện cổ tích bình thường, anh phủ nhận người này đang đấm anh, và cố gắng phủ nhận những gì anh vừa nghe thừ miệng của Jun là những câu nói đùa … Cứ suy nghĩ, anh mặc cho Jun có đấm anh tới chết, anh gục xuống nằm đó cạnh cái tủ, lúc này ngước nhìn lên thấy Min và Jiyeon đang khóc, họ khóc vì họ không thể giúp được gì cho anh, họ khóc vì họ nghĩ họ là những kẻ vô dụng. Anh vẫn nằm đó, máu anh thấm ướt cả áo sơ mi trắng, anh nằm đó … bất động những vẫn không nhắm mắt … và anh đang khóc. Nước mắt anh chảy ra khi nhìn thằng bạn than đang đánh mình, cố giết mình, anh không hiểu ??? Anh đã làm gì sai sao ? Tại sao những nỗ lực của anh để cho khoảng cách giữa hai người hàng gắn lại với nhau mà bây giờ, kết quả mà anh nhận lại chỉ là sự vô ơn… ?
Taec và Woo đã báo cảnh sát, và mọi người ào vào vì không thấy động tĩnh gì xảy ra, cảnh sát đến tóm cổ Doojun, lúc này anh bạn nhìn như một kẻ khùng điên, nhìn thấy Khun nằm trên vũng máu, hắn cười một cách điên dại … Taec chạy đến bên Khun đỡ anh dậy, kêu tên anh mấy lần, nhưng dường như Khun dã bất tỉnh. Woo và Eunjung đến cởi trói cho Jiyeon và Hyomin. Mọi người cùng lên xe cấp cứu đưa Khun đến bệnh viện…
…
Cũng đã được 1 tuần kể từ ngày tuyên bố ra tên hung thủ. Là Doojun. Mọi người trong trường đều rất ngạc nhiên nhưng rồi cũng dần đón nhận sự thật một cách miễng cưỡng. Trường đã thong báo ngày đi học lại bình thường cho tất cả các học sinh. Hiện giờ trong trường mọi chuyện vẫn xảy ra bình thường. Bây giờ Doojun vẫn chưa bị tuyên án, anh vẫn đang trong phòng giam đợi ngày ra toà. Biết chuyện gia đình của HuynA, Yoona và cả UEE đã đến và đề nghị toà án phán xử thật công bằng.
Hôm nay Khun đến phòng giam Doojun hiện tại, anh muốn đến thăm và hỏi lí do. Khi chờ, Doojun đã được đưa vào. Anh ta tìu tụy rõ, hốc hác và xanh xao hẳn. Mặt mày thờ thẫn…
“ Chào !!! Đến đây xem tôi chết chưa à ? “- Jun cười khinh
“ Cậu ốm quá ! Không tự chăm sóc mình à ? “- Khun
“ Ở tù thì ăn cơm tù !!! Được nhà nước chăm sóc zậy tốt quá rồi “ – Jun cười to
“ Jun à ? … Tại sao ??? Tại sao cậu lại làm vậy ? “ – Khun
“ Vì cậu …. Nickhun ! “ – Doojun
“ Tớ ? Nhưng giết hại bao mạng người thì không phài là hơi quá sao ? “ – Khun bất ngờ
“ Để đạt được mục đích, tôi bất chấp tất cả … Mà mục đích của tôi chính là … Muốn cậu chết ! “ – Jun nói trợn mắt nhìn Khun thù hận
END CHAP 7
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top