Chap35 Là duyên tránh cũng không được

– Lộc Hàm.

Bắt gặp ánh mắt ai kia nhìn mình Mân Thạc không hiểu sao lại thấy ngượng ngùng vội quay đi.

– Nói xấu người khác sợ hay sao mà giật mình vậy.

Lộ Hàm nhìn vẻ lúng túng của bạn tự dưng lại nổi hứng trêu chọc, thực lòng mà nói khi Mân Thạc tức giận rất thú vị cho nên từ nhỏ anh rất hứng thú với việc chọc người bạn thân này.

– Bạch Hiền em xem Lộc Hàm ca của em bắt nạt hyung.

Mân Thạc bị chọc vội túm tay Bạch Hiền tìm đồng minh, Bạch Hiền nghe vậy thì bật cười. Mà Lộc Hàm nhìn vẻ trẻ con ấy trong đầu lại hiện lên hình ảnh chú sóc đáng yêu.

– Mân Thạc tớ muốn nói chuyện riêng với Bạch Hiền một lát được chứ?

– Tất nhiên.

Mân Thạc quay lưng đi mà tự cười chính mình, rõ ràng trong lòng gào thét không được không được nhưng theo bản năng lại vui vẻ mà đi. Mân Thạc ơi là Mân Thạc mày đúng là kẻ ngốc mà.

– Hồi sáng hyung có gặp Xán Liệt.

Sau khi bóng Mân Thạc khuất hẳn Lộc Hàm mới lên tiếng. Anh nghĩ nếu Xán Liệt đã tới thì nhất định sẽ tìm gặp Bạch Hiền nên anh muốn thăm dò cậu trước xem sao.

– Chuyện đó đâu liên quan tới em hyung nhắc tới làm gì.

Bạch Hiền vừa nghe tới hai từ " Xán Liệt " trong lòng liền rung động nhưng làm sao cậu có thể để điều đó thể hiện ra ngoài được, cho nên cố gắng tỏ vẻ không có gì.

-Thật sao?

-Thật...hyung không tin em sao?

-Tin chứ.

Lộc Hàm nhìn người trước mặt cố gắng để thuyết phục mình tin lời cậu nói mà cười khổ. Anh cũng muốn tin lắm nhưng sự thật sờ sờ làm sao có thể phủ nhận đây. Bạch Hiền à em có biết mình chính là kẻ nói dối dở nhất thế giới không, mọi suy nghĩ của em đều hiện rõ trên nét mặt em biết không?

Khi đồng ý giúp đỡ Bạch Hiền rời xa Xán Liệt anh những tưởng thời gian sẽ khiến cậu dần dần quên người kia và anh sẽ dần chiếm lấy vị trí ấy. Nhưng thời gian qua đi chỉ làm cho anh nhận ra cơ hội của bản thân ngày càng ít. Bởi dù cho không ở bên cạnh nhưng cái bóng mang tên " Xán Liệt " qua lớn và anh cảm thấy ngày càng không có niềm tin vào chính mình. Anh phải chăng nên từu bỏ trước khi quá muộn.

....

Sau khi dùng bữa trưa cả ba quyết định cùng nhau ra ngoài đi dạo chỉ là vừa ra tới cửa đã gặp một vị khách không mời.

-Phác Xán Liệt cậu lại tới đây làm gì?

Lộc Hàm tỏ vẻ khó chịu nhìn người xuất hiện trước cửa, tên nhóc này cũng thật là cố chấp đi.

-Bạch Hiền.

Xán Liệt giống như không nghe thấy Lộc Hàm nói gì chỉ chăm chăm hướng về phía Bạch Hiền đang được Mần Thạc đỡ.

Còn Bạch Hiền vừa nghe người kia gọi tên mình trái tim lại không ngừng dao động. Xán Liệt, anh đến tột cùng là muốn em phải sống tiếp thế nào đây?

-Bạch Hiền trở về cùng anh được không?

Xán Liệt tiến đến nắm lấy tay Bạch Hiền giọng nói đầy yêu thương cùng chân thành.

-Cậu làm cái gì vậy, chẳng phải Bạch Hiền đã nói rồi sao? Em ấy không muốn gặp cậu, cậu còn không biết xấu hổ mặt dày tới tìm em ấy.

Lộc Hàm đem bàn tay Xán Liệt ra khỏi bàn tay Bạch Hiền, ánh mắt sắc lẹm nhìn người kia.

-Mân Thạc hyung, Lộc Hàm hyung chúng ta đi thôi.

Bạch Hiền cố gắng ném hình ảnh của người kia ra khỏi đầu, cố gắng kìm nén cảm xúc của lên chính mình lên tiếng. Cậu sợ nếu còn đối diện với anh thêm nữa thì sẽ không ngăn được bản thân lao đến ôm chợt lấy anh, người cậu hằng mong nhớ.

-Bạch Hiền, em đừng như vậy, anh...a~

Xán Liệt đang nói thì cơn đau ở bụng lại kéo tới, chết tiệt không phải ngay lúc này lại tái phát chứ.

-Này, cậu sao vậy?

Mân Thạc từ đầu đến cuối vẫn im lặng nhưng nhìn dáng vẻ đau đớn của Xán Liệt thì lương tâm của người bác sĩ không cho phép anh bỏ mặc người bệnh. Từ lúc Xán Liệt xuất hiện anh đã thấy có gì đó không ổn. Khuôn mặt tái nhợt không có chút sức sống, mắt thì thâm quầng khẳng định là thiếu ngủ trầm trọng, đôi môi thì tái nhợt.

-Em...không sao có là... bệnh dạ dày tái phát thôi.

Xán Liệt ôm bụng cố nói giữa cơn đau từ ngày Bạch Hiền đi bệnh dạ dày mới chuyển biến tốt một chút của anh lại có dấu hiệu trở lại, không những vậy mà còn tệ hơn. Mấy ngày nay vừa lo công việc, vừa chạy qua chạy lại chỗ Bạch Hiền cộng thêm việc thức khuya ăn uống thất thường. Cho nên chắc chắn là lại tái phát rồi.

-Không sao, cậu muốn chết hả, mấy người trẻ các cậu chỉ biết cậy mạnh mà coi thường sức khỏe.

Mân Thạc nhìn bộ dáng đứng còn không vững của Xán Liệt thì không kiềm được mà lớn tiếng. Bệnh nghề nghiệp cùng với áp lực chăm sóc cậu em bệnh tim khiến anh vô cùng nhạy cảm trước vấn đề này.

-Cám ơn hyung em thực sự không sao trở về uống thuốc là khỏe ngay thôi. Em xin phép, Bạch Hiền gặp lại em sau.

Xán Liệt hướng Mân Thạc cúi chào, lại hướng Bạch Hiền tạm biệt quay về phía xe định ra về. Chỉ là đi được hai bước thì cả người vô lực, mắt cũng hoa lên.

-Còn nói không sao? Vào nhà nghỉ đã, cậu như vậy lái xe làm sao được có mang theo thuốc không?

Mân Thạc thấy vậy liền vội đỡ Xán Liệt, đúng là cứng đầu mà đi còn không nổi mà còn ra vẻ.

-Không cần đâu.

Xán Liệt vẫn là cố chấp, làm sao anh có thể để Bạch Hiền thấy bộ dạng yếu đuối này của mình cơ chứ.

-Phác Xán Liệt anh vẫn không thay đổi gì cả, vẫn không coi lời bác sĩ ra gì, vẫn coi thường sức khỏe của bản thân. Anh hôm nay nếu như kiên quyết đi với bộ dạng đó thì đừng mong gặp lại tôi.

Bạch Hiền đứng bên cạnh nghe cuộc đối thoại của Xán Liệt và Mân Thạc thì không thể nhẫn nhịn được nữa. Anh cứ như vậy, bảo sao cậu có thể an tâm đây? Ngàn vạn lần tự nhủ đừng để tâm, đừng quan tâm nhưng trái tim cậu vẫn là không nghe lời chủ vẫn không ngừng lo lắng, quan tâm người kia.

-Được...chỉ cần em chịu gặp anh....

Lời chưa kịp dứt thì đã ngất đi trong vòng tay Mân Thạc.

-Đúng là ngốc mà.

Mân Thạc dùng hết sức lực của mình mới giữ được Xán Liệt không bị ngã. Đúng là ngốc, cả anh cả Xán Liệt cả Bạch Hiền và cả Lộc Hàm cũng vậy.

Đôi lời: Fic còn mấy chap nữa là kết thúc, mình rất buồn vì không nhận được một lời bình luận nào. Cho nên băn khoăn không biết nên post tiếp fic khác không? Sắp tới nếu mình post Fic mới hi vọng sẽ nhận được sự ủng hộ của mọi người nhiều hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top