Part 42
UỲnh ! Tuan61n Khải đập mạnh tay xuống bàn ...... Sau đó anh ta đứng dậy tiến nhanh về phía tôi và....... ôm chặt lấy tôi...
-.............. ( Tôi mắt trợn tròn , tôi không phản kháng gì , tôi sẽ lạnh nhạt . Càng phản kháng tức là càng muốn hắn giữ chặt lấy tôi . Tôi nghĩ vậy )
- Ta .......nhớ em ! ( Tuấn Khải lạnh lùng buông lời nói , sau đó hắn cũng buông tay ra thật nhẹ nhàng )
Tuấn Khải quay lưng lại với tôi
- Đi đi ! ( lại lạnh lùng nói , anh ta nghĩ rằng sẽ không thể ép buộc tôi . Anh ấy muốn tôi tự đến bên anh ấy)
- ....... ( Tôi thẫn thờ )
- .......... ( Anh ta cũng không nói gì mà lạnh lùng quay gót bước ra ngoài cửa )
- Đứng lại ! ( tôi chợt thốt tiếng )
- ............ ( TK vẫn đi )
- TÔI BẢO ANH ĐỨNG LẠI ! ( Tôi quát )
- Cậu...... là gì của tôi ? ( TK lạnh nhạt nhếch mép , cười 1 nụ cười cay đắng nửa miệng )
- ....... Anh đưa tôi đến đây khi tôi không cho phép . Bây giờ tôi không còn đồng nào để về ! Mà nhà thì cách đây rất xa . Anh phải chịu trách nhiệm đưa tôi về nhà ! Ngay và luôn ! ( Tôi nói 1 cách hồn nhiên vô tư nhất có thể )
- Tại sao tôi phải làm thế ? ( TK lại quay người bước đi )
- Cái gì ??? Không thể thế được ! ( Tôi cáu )
Tôi chạy thật nhanh , chạy qua mặt Tuấn Khải . Chạy ra chiếc lamborghinhi đen , tôi mở cửa và chui tọt luôn vào trong đấy.... Kiểu gì thì bằng được anh phải đưa tôi về đến nhà ....
Tuấn Khải lạnh lùng đi đến , mở cửa xe dưới :
- RA !
- Anh nghe "Nonono" của Apink chưa ! Hay lắm
- RA!
- Không không không không không ! Tôi phải về nhà ! Huhuhu,........... chở tôi về nhà đi.................huhuhuhu ( Tôi lắc đầu quầy quậy , gào thét khóc um lên như 1 đứa trẻ con ! - Thực ra tôi chỉ giả vờ thôi ..... Tôi tỏ ra không quen anh ta... Tôi muốn bắt đầu cuộc sống lại từ đầu , trở lại với cá tính thật của mình )
- Xuống ! Hay cần dùng biện pháp ! ( TK nói , thò người vào trong xe )
- Không ! Không xuống ! Chở tôi về mau ! Mau ! Có chết tôi cũng không xuống ! ( Tôi nói dứt khoát , thôi ngay luôn cái điệu "mưa dầm sùi sụt " luôn )
TK nhếch mép , mặt hắn tiến sát lại mặt tôi - còn 1 tí síu nữa thôi... Tôi nhín thở...... Trời đất ơi...
- Anh dám làm gì thì ..... thì.....
- Thì sao?
- Thì.... thì.... ĐỪng có mà trách tôi ác ! ( Tôi lườm hắn )
hắn lại càng tiến sát hơn.... Đến lúc này tôi có thể nghe được nhịp đập trái tim của hắn ta rồi.... OMG !!!!! A! Có cách rồi ...
- Thôi ! Tuấn khải đáng yêu à !... Tôi biết anh thích tôi từ lâu rồi....chỉ là không dám nói thôi... Tôi thông cảm cho anh mà ! Anh biết tôi lì nên kiếm cớ này để gần tôi chứ gì..... hihi... Chụt... đây.... mãn nguyện rồi nhé ! ( Tôi giở giọng ngọt ngào !! Thơm cho hắn 1 cái chụt vào má !!! Mặt hắn đỏ ửng luôn ......... Hahaha
RẦM ! _ Cửa xe bị đóng lại không thương tiếc
TK leo lên xe và phóng nhanh hết mức độ..... Vì nóc xe mở nên tốc độ bây giờ rất kinh khủng.... Gió quật vào mặt rất rát... TK lái xe nhanh đến mức mà mọi thứ trươcs mắt vù vù xẹt xẹt đi qua rất mờ ảo
Tôi biết anh đang trả thù tôi nhưng tôi không chịu thua đâu !... Tôi mím chặt tôi , nhắm chặt hai mắt , bịt chặt tai... Tôi chỉ cảm nhận người mình đang chao đảo - cái tôi không thắt dây an toàn !
Mở mắt ra .... mọi thứ vẫn vậy , vẫn cứ vù vù trước mắt
- NÀY ! Muốn chết ah !!!!!! Anh chết đi ! Tôi không chết đâu
KITTTTTTTT
Với vận tốc như thế này , chiếc xe đột nhiên kít lại gấp làm bánh xe xì khói, tôi nhổm cả người lên ôm chầm lấy Tuấn khải ở vô lắng ( Theo quán tính )
- AAAAAAAA ! VƯƠNG TUẤN KHẢI !AAAAA ( Tôi hét toáng lên )
TK nhếch mép 1 cái khá đểu... làm tôi tức sùi bọt mép
TINH! Tôi vừa nghĩ ra 1 cách
Tôi vòng 2 tay qua vai Tuấn khải , ôm lấy hắn ta , nhổm người lên tì cằm vào vai hắn .... :
- Tuấn Khải dễ thưng , baby cute phô mai que à~~~~~ ! Cậu có thể đi chầm chậm , chầm chậm , chầm chậm , chầm chậm , lại 1 chút được không ! Nếu muốn thì Mã tư Viễn này sẽ ôm cậu cả ngày ! Được chứ! Cái tình huống vừa nãy , Tuấn Khải dễ thương tạo ra ý , phanh gấp 1 cái để người ta ôm chả lãng mạn tí nào.... hihihi ( Khâm phục mình thật,... mai sau mình phải thi ĐH sân khấu điện ảnh mới được )
Hình như TK đang rất bối rối , tôi có thể cảm nhận được mà.... Tôi cảm nhận được hơi nóng từ mặt anh ta... haha....
-TRÁNH -RA ( TK gằn từng tiếng 1)
-Ô cê! Nhưng hãy đưa Mã Tư Viễn này về... Mau-Lẹ ( Tôi gầm gừ)
TK sầm sì mặt
- XUỐNG -XE ! (Tuấn Khải gằn giọng 1 cách ghê rợn.... hắn điên thật rồi... chết rồi ...... phải nghĩ cách )
- Ơ kìa......
- XUỐNG !
TING ! Lại nghĩ ra cách rồi ^^
- Ay za... !Tuấn Khải à ! Tôi.... tôi.... tôi.... ( Tôi giả vờ ôm bụng.... mặt nhăn nhó )
- ............. (Tuấn Khải chau mày )
- Tôi...... tôi...... tôi ( Tôi ấp úng )
- NÓI !
- Tôi... đau bụng .... ui za ! Không đi được ! ( Tác giả : @_@ Chả hiểu Vương Nguyên suy nghĩ cái gì nữa )
Tuấn Khải tối sầm mặt , sau đó thoang thoáng đỏ rồi lại quay trở về với trạng thái ban đầu ( Như con tắc kè hoa ý ^^)
- X-U-Ố-N-G ( Lần này Tuấn Khải mặt hầm hầm , sát khí tỏa ra )
- Ô thế thôi ! Mà đau bụng đi bộ cũng được . Nhưng giữa trưa hơn 12h rồi . Anh đưa tôi đến cái chỗ xa như thế này , tôi lại chưa được ăn nữa..... Anh đừng có mà nhẫn tâm thế chứ.... ( Tôi phụng phịu )
Bỗng Tuấn Khải mở cửa xe ra , đi xuống chỗ cửa dưới , mở cửa xe ra... Tuấn Khải đè người tôi xuống ghế , mắt tôi trợn tròn.... hăn khỏe quá tôi không làm gì được . Mặt hắn tiến sát , sát , sát lại ,........ ôi zời đất ơi......
- AAAAAAAAAAAA ! Này này... tôi cấm ! Cấm ! Cấm ! Bỏ ra ! Bỏ ra ! Bỏ ra !Bỏ tôi ra .... Được rồi tôi sẽ xuống ! Xuống mà !.... Xuống ngay lập tức ! Anh bỏ ra ! ( Tôi hét lên - Vừa dứt câu ,Tuấn Khải lạnh lùng bỏ tôi ra và đi ra ngoài xe... đi tới ghế vô- lăng )
Tôi nhăn nhó , bực tức đi ra
- Bây giờ thì anh biến đi ! Ngay và luôn ! (Tôi cáu gắt )
Vèo~~~~! -Chiếc xe phóng đi luôn
- Ay za ! Chết rồi ! Bệnh cũ tái phát rồi..... Cái dạ dày của tôi.... Ay ay............ đau quóa ! ( Bụng tôi bỗng nhiên quặn thắt vào , bệnh đau dạ dày lại tái phát rồi........ )
3 năm trước vì sock tâm lí quá lớn nên tôi đã nhịn ăn trong nhiều ngày....... trầm cảm khá lâu nên tôi bị đau dạ dày .... Giờ , cứ không ăn uống phù hợp hay không đúng bữa là lại bị đau , đau kinh khủng luôn..... Tôi đã chữa trị nhưng phải ăn uống phù hợp để tránh bệnh lại tái phát...... Bây giờ là gần 12h30 rồi..... quá bữa ăn rồi........... Bây giờ với tình trạng đói mệt , bụng đau quặn thắt... Tôi không chịu nổi nữa...
Tôi ngã xuống đường.... mặt tái mét.... Tay ôm bụng... Tôi ngất xỉu
(* CHÚ THÍCH :Tuấn Khải phóng xe được 1 đoạn ngắn nhìn qua gương anh thấy Vương Nguyên ( Mã Tư Viễn ) đang ôm bụng..... Anh đi chầm chậm xe lại rồi thấy cậu ngã xuống đường và ngất đi , mặt tái mét......... Anh lập tức quay xe lại và đưa nó vô bệnh viện....... Tuấn Khải đưa nó vào bệnh viện *)
.............. Tỉnh dậy..........
- Đây.... là đau ? ( Tôi nhăn nhó , ôm bụng vì bụng vẫn còn âm ỉ sau dư trấn vừa nãy.. rồi chợt nhận ra đây là bệnh viện )
Nhìn xung quanh tôi thấy Tuấn Khải đang ngồi ngủ trên ghế sofa giữa phòng , đây là phòng V.I.P
- Tỉnh rồi sao ? (Tuấn Khải vừa nhắm mắt vừa nói làm tôi giật cả mình )
- À ừm..... Là anh đưa tôi đến đây à ?
- Thế cậu nghĩ là ai ? ( Tuấn Khải mở mắt ra nhìn tôi chằm chằm chừng chừng )
- Này ! Có cần thái độ thế không ? Chỉ hỏi thôi mà !... dù sao thì cảm ơn..... Không có anh chắc tôi bục dạ dày mà chết rồi.... !
- Bị từ bao giờ ? (Tuấn Khải nhìn tôi )
- Hả ? Bị cái gì..... ?
- Đau dạ dày !(Tuấn Khải gằn từng chữ rõ dệt )
- À.... cái đó............. cái đó.. Mà anh hỏi để làm cái gì..... Anh chỉ cần biết như thế là được rồi.... Dù gì thì tôi cũng cảm ơn rồi
- CÂM !
-.... ( Tôi chau mày, nhăn mặt)
BỐP BỐP!!!
Tuấn Khải vỗ tay 2 cái và sau đó khoảng chục người đi vào, trên tay bê các món ăn hấp dẫn, khoảng 2p sau, cả 1 bàn ăn đồ sộ được bày ra........
Chưa cần nói gì, tôi nhảy bổ vào ăn ngấu nghiến... và cái dạ dày chết tiệt cũng bớt đi sự đau âm ỉ phần nào.....
Trong phòng viện bây giờ chỉ có tôi và Tuấn Khải ....Tuấn Khải thì cứ ngồi ở sô pha lạnh lùng nhìn tôi..... còn tôi thì bất chấp tất cả để ăn .........
- Thôi chết tôi rồi!!!!!!!!!! Bây giờ là mấy giờ rồi? ( Đang ăn bỗng tôi hoảng hốt)
-...............
- Mấy giờ ? Mấy giờ? ( Tôi hấp tấp)
-................
Tôi chạy thật nhanh đến chỗ Tuấn Khải , trước mặt anh ta , nhìn anh ta bằng ánh mắt hình viên đạn.... tức giận.....
- MẤY GIỜ RỒI? ANH NGHE RÕ KHÔNG? HẢ? ( Tôi gằn từng tiếng một)
- ........... (Tuấn Khải vẫn nhìn tôi thanh thản)
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!! CHẾT TÔI MẤT! ANH LÀM ƠN XEM CHO TÔI MẤY GIỜ RỒI???????????? ( Tôi hét thất thanh)
- ......................................
Tuấn Khải không nói gì... lạnh lùng hất mặt về phía sau tôi....... Quay đầu lại.........
(-_- ) (-_-) Ôi chúa ơi.... Nhục quá....!!!!!!! Tôi quên mất rằng phòng bệnh nào chả có đồng hồ..... huống hồ đây còn là phòng VIP................
Thôi chết tôi rồi.......!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Bây giờ là 5h chiều rồi!!!!!!! Sao mình ngủ lâu thế á!!!!!!!! Quả này về xong rồi./....... Huhuhuhuhuhuh...... Mình bỏ mất mấy ca học buổi chiều rồi........ Nhà trường chuẩn bị báo về nhà rồi.... huhuhuhuhu//.......
- Chết rồi!!! Huhuhuhuhuhuhuhuhuhuh......tại anh.....tại anh hết đấy.........Taị a nh làm tôi bỏ bao nhiêu ca học hiều nay rồi...... Quả này về tôi chết rồi./........Tại anh ý....... Anh phải chịu trách nhiệm.... huhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuu ( Tôi òa khóc ....)
- NGẬM - MIỆNG - LẠI!!!! ( Tuấn Khải gằn từng tiếng một)
- Hức... hức... nhưng mà................. nhưng...........
- NGẬM!
- ..........( Ngậm luôn @@ )
- ....................................................
- Cho tôi về!!! ( Tôi mếu máo)
- Ngủ đi!!!!! (Tuấn Khải lạnh lùng ra lệnh)
- Không ngủ!!!!
- Thử nói lại xem! (Tuấn Khải hờ hững)
- Không!!!!Không!!!! À không!!!! Tôi ngủ mà.....!!!! hì hì......
- ........ (Tuấn Khải giãn khuôn mặt mãn nguyện)
- Ngủ dạy cho tôi về!!!! Rõ chưa??????? ( Vừa nằm xuống giường... tôi nhổm người lên để nói)
- .... (Tuấn Khải không nói gì... gật đầu đồng ý...... )
- Tôi ngủ đây... ngủ đây/...... anh có thể ra ngoài để giấc ngủ của tôi được bình yên được không??????? ... Chứ .... Tôi ngủ.......Mình tôi ở đây... tôi không biết anh sẽ làm gì với tôi đâu/.... ( Tôi gải vờ nhăn mặt sợ hãi)
Hahahahaha...... Đó là mưu mô để tôi thực hiện pha tẩu thoát chút nữa ... hị hị.......
- ............ (Tuấn Khải tối mặt.... sau đó lạnh lùng đi ra ngoài...... trước khi bước ra cửa ..... anh ra lệnh cho bọn thuộc hạ :" Canh chừng thằng nhóc! * ... và sau đó đi luôn)
- CÁI GÌ????? NHÓC Á???? AI LÀ NHÓC??????? ĐỒ CHẾT BẦM!!!!!!! ( Tôi kêu gào, đập phá trong phòng)
..............................................................................................................
* * * * *
Ngó .........Ngó.... Ngó.....
- Khà khà khà......!!! Kia rồi!....... ( Tôi ngó xung quanh phòng và thấy một cái cửa sổ..... )
Tôi ngó nghiêng và quyết định "tẩu thoát" bằng cách trèo từ tầng 2 xuống.......
...................... HUỴCH......................
Khoảng 15p sau, cuối cùng tôi cũng " đáp" an toàn ....
Ngó nghiêng xung quanh và sao đó tôi tần mần ..... 1 - 2 - 3 - Chạy!!!!!
Tôi dốc sức chạy... Chạy ra khỏi cái bệnh viện ám khói này....
- Ay xa!!!!! Bụng lại đau âm ỉ rồi...... đi chậm lại thôi... hix hix..... ( Tôi xoa bụng)
.........................................
KIIIIIIIIITTTTTTTTTTTT!!!!!!!!!
Tôi mải xoa bụng... Ôi chúa ơi!!!!!! Chiếc Lamborghini đen dừng gấp ở trước mặt tôi làm tim tôi như vọt ra ngoài.... Tôi ngồi xuống đất vì quán tính....
Tôi trợn tròn mắt khi thấy Tuấn Khải với gương mặt tức giận bước ra ngoài.... Tôi đứng dậy và chạy thật nhanh.......
HUỴCH! HUỴCH! HUỴCH!
Một đám người đứng chắn trước mặt tôi.... Sau đó tôi định chạy đổi hướng thì họ dàn thành vòng tròn nhốt tôi vào vòng vây....
- Cho tôi đi!!!!! ( Tôi hét)
- ....... ( Tất cả vẫn nghiêm nghị nhìn tôi...)
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAA! TRÁNH RA!!!! ( Tôi vừa hét vừa chạy thật nhanh đâm vào vòng vây để thoát ra nhưng không ra được, tay chân tôi bị giữ lại ngay lập tức.....)
- AAAAAAAAAAAAAA! THẢ TÔI RA!!!!! THẢ TÔI RA!!!! ( Tôi gào lên tức giận)
- Đưa nhóc con về. ( Tuấn khải lạnh lùng bước tới và ra lệnh)
PẰNG!
Vừa dứt câu, một tiếng sung phá tan bầu không khí....... Tất cả hướng mắt về chỗ phát ra tiếng sung....
-Thả - nhóc - ra! ( Bỗng một tiếng quen thuộc cất lên ... đó là Thiên Tỉ)
- Mày nghĩ tao sẽ thả? ( TK nhếch mép)
- Đúng vậy.. ( Thiên Tỉ cũng nhếch mép)
- Vậy sao? ( TK nhếch mép)
- Mày sẽ thả đấy... vì mày đâu có dành chiến thắng? Trận chiến này của TAO - VÀ MÀY ( Thiên Tỉ nhếch mép..... tay vẫn chĩa súng vào Tuấn Khải)
Tuần Khải cũng rút súng ra... chĩa vào Thiên Tỉ ......
TT và TK chĩa súng vào nhau, nhìn nhau căm thù..... như muốn giết nhau ngay lập tức.....
- Thả ra đi! ( TK lạnh lùng ra lệnh.... Sau đó tôi được thả ra... @@ )
Thiên Tỉ nhếch mép một cái.... Và hai người vẫn thế........ vẫn chĩa súng vào nhau///..........
- Thôi đi hai người..... ( Tôi nhăn mặt..... cau có)
.............. Họ vẫn thế...........
- Hai người rảnh - Tôi thì không rảnh đâu !!! Ô cê!!!! Hai người rảnh... cứ tiếp tục đi.... Tôi về ???? ( Tôi chuẩn bị về )
- ĐỨNG LẠI! ( Đồng thanh part 1)
- Này này này?? 2 người là gì mà quản được tôi chứ????
- CÂM ( Đồng thanh part 2 )
- ....................... ( Tôi câm luôn.... Trong người tức tối lồng lộn hết cả lên)
KIIIIIIIIIIIIIIITTTTTTTTTTT!
Bỗng chiếc xe Limo đi đến...... Thằng Tín bước ra.....
- Tín!!!! ( Mắt tôi sáng lên)
- Vào xe đi! ( Thằng Tín mặt hình sự ra lệnh cho tôi)
- Ờ Ờ!! ( Tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra)
Tôi vào xe và ngồi im lìm ở trong..... Tôi không dám ngó đầu ra ngoài cửa sổ.....
......... Cứ thế .... Và cứ thế...... Tôi vẫn chưa thấy thằng Tín vào xe... Tôi ngủ quên lúc nào không hay...................
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top