Part 25
Tôi sững người lại , mắt rưng rưng . Tôi cứ đứng như một pho tượng ở ngoài cửa :
- Cậu làm gì đấy ?? ( Bỗng có 1 tiếng nói vang lên làm tôi giật nảy mình _ Đó là tiếng nói của Hải sẹo – đàn em của Tuấn Khải )
- Ơ ! Không ! Tôi đang định vào.......( Tôi nhanh tay lau đi những giọt nước mắt )
- Cậu chủ ! Em đã làm xong rồi (Hải sẹo không nói chuyện với tôi nữa mà đi thằng vào trong )
- ...... ( Tuấn Khải không nói gì , chỉ hưỡng mắt nhìn chằm chằm vào Lyn )
- Tôi vào đây thăm Eric........(Tôi rụt rè nói )
Tuấn Khải lướt mắt nhìn tôi 1s thôi , tim tôi đa nhói đau rồi. Với cái ánh mắt thờ ơ này , tôi cảm thấy mình như đang trên tầng 30 bị rơi xuống dưới đất . Một cái nhìn không chứa chan gì mà chỉ hững hờ , vô tâm, Tuấn Khải , anh thật nhẫn tâm.
Tôi cứ đứng đấy đưa ánh mắt thẫn thờ về phía Tuấn Khải đang thân thiết bên eric
Bỗng............ Tuấn Khải nâng người Eric lên...... làm tôi sững sờ......... sau đó , hắn từ từ cởi khuy áo của Eric .... và dần dần cởi hẳn ra............ Tôi thì cững đơ người , mắt trợn tròn ,há hốc mồm
- cậu có thể ra ngoài
- Anh........... sao anh......
tôi ấp úng mãi mới nói lên lời.......... tuy là vùng ngực của Eric đã bị băng trắng rồi , nhưng việc cởi áo của eric ra là quá lố bịch
Tuấn Khải cởi áo cho eric ra để thay băng cho cậu ấy
- Sao anh làm thế ? ( tôi hét và không hiểu tại sao nước mắt cũng đang dâng trào )
Tuấn Khải vẫn đang từ từ tháo băng cho Eric....
Không thể nhìn thêm được nữa....... Tôi chạy như bay ra cửa , nước mắt tuôn rơi, ướt hết cả 2 bên má
tôi lần đường đi đến ghế đá sau bệnh viện
- Tại sao ? Tại sao mình chẳng bao giờ được biết cái gì ? Chuyện Tuấn Khải và Eric là sao ? Sao ? Sao ? huhuhuhuhuhu................ ( tôi hét toáng lên bằng tất cả sự phẫn nộ )
- Tất cả ? tất cả đều là dối trá hết ........... AAAAAAAAAAA
- .......
- Tại sao ? Tại sao lại thế ( tôi cứ ngồi cúi gầm mặt xuống, mặc cho 2 hàng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi )
Trời cũng đã tối mù tối mịt........ giờ đây tôi không còn gì để khóc thêm được nữa
- Kệ đi ! Chả có gì mà làm Vương Nguyên ta phải khóc cả – Mạnh mẽ lên !!!! ( tôi cố động viên mình )
Tôi mạnh mẽ đứng dậy , lau hết nước mắt. Tôi đi vào WC của bệnh viện, rửa sạch mặt và bây giờ tôi lại trở về với khuôn mặt sáng sủa như ngày nào . Nhưng có điều.............. mắt tôi bây giờ sưng mọng hết cả lên .
Huỵch ! Huỵch ! Huỵch........
- Nhanh ! Nhanh ! Cái thằng bé Jess Eric ở phòng trên tỉnh dậy rồi . Người yêu thằng bé là cậu chủ của tập đoàn SL đấy . Anh Tuấn Khải ý . không nhanh lên là cái bệnh viện này đóng cửa như chơi
...........
( Từ xa , một đám đông y tá chạy hối hả , vừa đi vừa nói chuyện nên lọt hết vào tai tôi )
.
.
Tôi khựng lại.... miệng cứ lẩm bẩm như con mất hồn....
- Người yêu ? Eric? Ơ...... Eric tỉnh rồi........ mau ........ mình phải lên phòng Eric
Tôi cũng vội vã chạy lên
Tôi không muốn lên đâu nhưng Eric là ân nhân cứu mạng tôi mà cũng là bạn tốt của tôi nên tôi phải lên
Vừa lên tầng trên . tôi đã thấy 1 hàng y tá dài dài đang đứng cúi đầu thành 1 hàng thẳng tắp chỗ hành lang. Tôi dừng lại 5s , sau đó tôi bước đi , đi qua các cô y tá đó . Bước vào phòng, ánh mắt tôi chạm phải ánh mắt của Tuấn Khải 1s. Nhưng ngay sau đó , Tuấn Khải đứng dậy lạnh lùng đi ra ngoài
- vương Nguyên !
- eric ! ^^........ cậu tỉnh rồi. Phù! May quá....... cậu mà có chuyện gì chắc tớ không sống nổi mất.... hix hix
- Hehehehe...... Tớ âu có sao.....kaka
- Không sao làm sao được... hix hix
- Không sao thật mà..... ak mà Nguyên iêu dấu ơi, tớ có 1 chuyện vui muốn chia sẻ với cậu nề.... hề hề
- Chuyện vui ?
- Ờm ...... Nào ! Ngồi xuống đây nào !
Thế rồi tôi ngồi xuống giường bệnh cùng eric
- Tớ ...... đã hồi phục trí nhớ rồi.........
- Hồi phục trí nhớ ? là sao ?( Tôi vẫn không hiểu gì ? )
- Chuyện dài lắm , ............................ Tớ và1 người đã từng có khoảng thời gian sống hạnh phúc bên nhau, sống không có gì cản trở và ngăn cách chúng tớ. Nhưng cuộc đời lại đưa thử thách dành cho tớ và người đó phải xa nhau tận 5 năm........ Đó chính là căn bệnh tim quái ác tớ đang mang trong người . Lúc tớ phát hiện ra thì căn bệnh đang ở giai đoạn cuối......... Bọn tớ còn chẳng có lời chia tay lần cuối cơ . Hôm đó tớ lên cơn đau tim dữ dội xong gia đình đưa tớ đi cấp cứu thì bác sĩ nói đó là gia đoạn cuối hiểm hóc nhất. Tớ cũng chả biết phải làm sao nữa.Gia đình tớ cũng thuộc tầng lớp thượng lưu nên đã dốc hết tiền của đưa tớ sang nước ngoài . Ở trong nước , anh ý đang ở nhà nên không biết chuyện gì cả , mãi về sau khi tớ đang ở bên Đức thì anh ấy mới nhận được thông báo. Cậu biết không ? Thật trớ trêu . lúc đưa tớ vào bệnh viện nổi tiếng nhất nước Đức thì tim tớ ngừng đập. Tất cả các bác sĩ cũng bó tay. Điện thoại gọi về bên Việt nam thông báo tớ đã mất là 1 cú điện thoại gạch tên tớ ra khỏi hiện tại và đưa tớ vào trong dĩ vãng. Ôi không ! Những giây phút cuối cùng người ta cho tớ vào nhà xác thì điều kì lạ đã xảy ra . Đột nhiên tim tớ đập trở lại , mặc dù là chỉ đập rất yếu. Thật là kì lạ lắm cơ...... ( Nói đến đây Eric mỉm cười nhạt Tôi thì vẫn cứ đang chăm chú nghe câu chuyện của Eric )
- ............... ( Tôi vẫn chăm chú )
- Và........ chỉ trong 1 tuần ......... tớ đã trở lại bình thường........ Nhưng trí nhớ của tớ lại mất hết.............. từ đó , tớ bắt đầu sống với cuộc sống hoàn toàn mới mà không lo nghĩ gì , an lành hưởng lạc bên Đức ( Eric ngừng )
- ............. ( Tôi nheo mày khi chợt nhận ra cái nhìn âu yếm , biết ơn của Eric )
Vương Nguyên ! Cảm ơn cậu! nếu không nhờ nhát dao đỡ cho cậu thì có khi cả đời này tớ sẽ không thể nhớ và trở về bên anh ấy
-- Đến lúc này mắt tôi trơn tròn --
- Sao ? cậu tìm thấy rồi ư ? Chúc mừng cậu nha . hehehe.........
- Cậu tin không ? Anh ấy chính là anh Tuấn Khải
- Cái....... cái gì ? T............. Tuấ........Tuấn .......... ( tôi quá bất ngờ nên không nói được câu gì , mắt cứ trợn tròn, mồm cứ há hốc,... cộng thêm đôi mắt rưng rưng)
- Là Tuấn Khải! hihihi!Tuấn Khải của bây giờ chính là Karry ngày trước của tớ đấy (Eric cười 1 nụ cười chứa chan bao hạnh phúc )
Đến nước này , tôi không thể nói thêm được 1 câu gì...... tôi phải kiềm chế.......... kiềm chế....... Tôi cứ ngồi im như 1 pho tượng, bỏ ngoài tai tất cả. tai tôi bây giờ ù ù ...... mặc cho eric đang hạnh phúc kể chuyện cho tôi nghe nhưng tôi không để ý gì nữa và cũng không nghe thấy gì
- nguyên !
- .........
- NGUYÊN!
Đến lúc Eric đập mạnh vào vai tôi thì tôi mới giật tình thoát khỏi đống u muộn
- Ơ....... ơ...... cái gì ?
- Từ nãy tới giờ sao hồn cậu không nhập vào xác bay đi đâu thế ? ( Eric nheo mày )
- Hồn tớ đang ngao du thiên hạ
- thật ak
- Chả nhẽ là không . Tớ mừng cho cậu quá không nói nên lời
- keke..... thăn kêu vê nơ mêu..... haha
- hahahaha.......
- A! Karry ! ( Bỗng ánh mắt Eric mừng rỡ )
- ( Tôi quay đầu lại Tuấn Khải đang tiến vào )
Eric nhảy từ giường xuống nhảy phóc ra ôm chặt Tuấn Khải . Tôi không phản ừng gì vì tôi đang kiềm chế bằng tất cả những gì có thể kiềm chế được
Bên trong tôi đang run . Nỗi sợ đang ám ảnh tôi . Sợ . Sợ ư ?tại sao tôi lại sợ nhỉ ?Có lẽ , sẽ có lúc nào đấy , tôi phải nói tất cả những gì cần phải nói
Tôi Nhìn Eric và Tuấn Khải âu yếm mà chỉ biết đứng dấy mỉm cười nhẹ
- Karry ! Đây là người bạn tốt và thân nhất của em. hihi......Vương Nguyên ! Đây cũng là người tớ yêu nhất và mãi mãi cả cuộc đời chỉ yêu anh ấy.
Tôi không nói gì mà lại mỉm cười nhẹ với đôi mắt đượm chút buồn
- thôi ! 2 người ở lại nhé 1 tớ phải về rồi......... Mai tớ lại vào thăm cậu. Nhé! ( Tôi lại chỉ mỉm cười nhẹ )
- Ờ....... hihi
- Bye
Thế rồi tôi chạy vụt ra khỏi cửa để lại trong phòng chỉ còn mình Eric và Tuấn Khải........ Tôi không muốn nghĩ thêm gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top