Part 16
- Tao cho mày 3s để bỏ người của tao ra , không thì đừng trách tao độc ác ( Tôi trợn tròn mắt …người của tao ư? ???!!)
- Mày nghĩ tao sẽ bỏ? Người của mày? chả biết sẽ là của ai đâu…..
- Rồi mày sẽ thấy …..
UỲNH! ( Tuấn Khãivồ tới người Thiên Tỉ……….như 1 con thú dữ…)
- Tao sẽ giết mày…!
- Mày nghĩ mày sẽ giết đk tao ư?
Thế là 2 thân thể ngã xuống đất,…..máu lại rỉ ra…….2 ng' con trai đấm nhau…
……………….
Lại 1 trận đánh hãi hung của 2 chàng hoàng tử lạnh lùng vì 1 cậu nhóc ngổ ngáo @@
………
DỪNG LẠI! DỪNG LẠI HẾT CHO TÔI.
Vẫn không dừng..
Lần này tôi điên lắm rồi….tôi chạy thật nhanh ra cửa. Tôi không muốn nhìn thấy mặt bọn hắn nữa….bọn hắn làm tôi đau đầu lắm rồi……
Lúc tôi đi ra cửa thì cũng là lúc bọn hắn ngã xuống…máu chảy ra và………bất tỉnh.
……..
Ngày hum nay là một ngày mệt mỏi đối với tôi…..TRong người không có tiền, không có nhà ở, không có j hết… Thực ra là tôi đã chạy rất nhanh, rất nhanh/…/Tôi dừng chân bên 1 cây cầu nhỏ. Tôi đứng , tóc bay theo làn gió, thưởng thức hương thơm của cánh đồng hoa bồ công anh……thật là đẹp biết bao…..
Vương Nguyên! Cái tên mà ba mẹ tôi đặt cho tôi lúc bà ra đi. Đó là 1 hồi ức khó quên đối vơi tôi ……….
Hồi đó bà tôi bị ốm, ba mẹ tôi đi làm. Bà đưa tôi đi chơi. Lúc đó tôi tầm 2-3 tháng tuổi thôi. Đến cánh đồng hoa bồ công anh cũng là lúc bà ra đi . Để tôi nằm và cầm 1 bông hoa bồ công anh. Khi ba mẹ tôi về thì ko thấy 2 bà cháu đâu mà tôi lại vừa mới đẻ nữa….Ráo riết đi tìm, mọi người tìm thấy 2 bà cháu tôi nằm trên cánh đồng hoa bồ công anh…….bà đã ra đi..
////////////////////////////
Nghĩ đến đây. 2 hàng nước mắt của tôi tuôn rơi. Tôi phi thật nhanh xuống cánh đồng, ngả người xuống nằm….Rồi tôi nhắm mắt lại để đk bà vỗ về…
………………………..
Người của Tuấn Khải và Thiên Tỉ tìm tôi khắp nơi nơi….chợt Tuấn Khải và Thiên Tỉ có 1 cuộc điện thoại cùng lúc:
- Thưa cậu chủ! Đã tìm thấy cậu chủ…..ở……..Cánh đồng hoa bồ công anh
Cả hai phóng như bay….Như hai con hổ hung dữ tranh nhau con mồi..
Tôi vẫn ngủ…..
Tỉnh dậy….
- Ơ…..Mk đang ở đâu thế này????!!!!!!! Bà…bà đâu?
Tôi ngó xung quanh…..sao quen quen nhể?
Từ xa, tôi thấy 2 người con trai ngồi vắt chân ở sô pha…lạnh lùng……đối diện nhau, Nhìn nhau như muốn nuốt sống nhau…..
Tôi đoán ngay đây là nhà chung của 2 bọn hắn.
Tôi đứng dậy , bước ra ngoài phòng khách ( Chỗ bọn hắn đang ngồi)P
Cả hai đều hướng ánh mắt về phía tôi…tôi đi ra ngoài cửa…..
- Đi đâu?? ( Cả hai đồng thanh tập 1)
- Đâu chả được.
- KHÔNG ĐI ĐÂU HẾT (đồng thanh tập 2)
- CÁC ANH QUÁ ĐÁNG QUÁ THỂ RỒI ĐẤY! CÁC ANH MUỐN ĐIÊN THÌ ĐIÊN 1 MÌNH THÔI….ĐỪNG KÉO TÔI VÀO…..
-Nói lại! (Đồng thanh tập 3)
- Không…..không….thế bây giờ các anh muốn gì?
-VỀ! (Đồng thanh tập 4 luôn @@)
- Về đâu??!!
- Nhà Tôi …( đồng thanh tập 5 @@ @@)
- Nhà……..?
- Tôi! ( lại đồng thanh nữa rồi….tập 6 rồi ạ!......xỉu luôn)
- Rốt……..rốt…..rốt cuộc thì….nhà ai???!!!!!
Lần này thì ko đồng thanh nữa….2 thg' này lại “đồng nhãn” @@ ….tức nhìn nhau chằm chằm ý…..
- OKE! OKE!....... Tôi sẽ ở nhà các anh….mỗi người 1 hôm….đk chưa? OKE? ( Tôi như muốn đk giải thoát, đành bấm bụng làm hòa)
-……………………..( Như đã nguôi, hai chàng trai có vẻ đã hài lòng chút xíu…..nhưng vẫn có phần…….ghen……)
- Vì đồ đạc của tôi ở nhà Tuấn Khải nên hôm nay tôi sẽ ở nhà hắn……mai tôi sẽ chuyển 1 ít đồ sang nhà cậu…..oke? ( Tôi hướng ánh mắt vào Thiên Tỉ)
( chú thích: Thiên Tỉ cũng ấm ức lắm đấy nhưng giành đk 1 nửa trái tim của nó là an tâm rồi….Bây h anh chỉ cần nghĩ cách giành nốt 1 nửa trái tim kia từ tay Tuấn Khải là đk).
( t/giả: tự tin thế nhở? @@)
Tuấn Khải bước ra khỏi cửa, tất cả người làm trong nhà đều cúi chào, tôi đi qua cũng cúi chào họ than thiện, rồi sau đó tôi bước lên chiếc BMW cùng Tuấn Khải.
Mấy hôm nay, tôi đã rất giận và mệt mỏi nên tôi đã nghỉ học. Đã 4 hôm rồi tôi chưa đến trường, đã 4 hôm rồi 1 bàn trong lớp bị bỏ trống ( tức tôi vs Thiên Tỉ 1 bàn đó). Tôi lên xe mà lòng vẫn hậm hực.
- Điên đủ chưa? ( Tuấn Khải lên tiếng)
-Chưa! ( tôi dõng dạc nói)
Kiiiiiiiiiiiiittttttttttttt! (TK phanh xe)
- Anh làm gì vậy? ( Tôi ngạc nhiên)
- Xuống xe! ( TK gằn giọng)
- Hở?... Anh….? ( Tôi lắp bắp…đã bắt đầu sợ…)
- MAU!
- Từ từ….
Tôi mở cửa xe, bước xuống. Dậm chân huỳnh huỵch bước đi. Tuấn Khải mở cửa, xuống xe….
- ĐỨNG LẠI!
( cái j???????? đuổi người ta đi mà bắt người ta đứng lại là sao? hứ)
Tôi bực mình vẫn cố bước tiếp.
- 3s! ( Lại ra lệnh)
Tôi dừng lại luôn.
- 5s để quay lại đây!
Tôi cũng quay lại, hung dũng đứng trước mặt hắn…..
……….
Bỗng………2 bàn tay hắn nắm chặt lấy bờ vai tôi, sau đó hắn dúi tôi vào chỗ khoang ô tô. Nhẹ nhàng đặt bờ môi lạnh giá của hắn vào môi tôi, nhẹ nhàng và rất ấm áp. Tóc tôi bay nhẹ nhàng trong gió, mắt tôi mở to, tròn. Còn Tuấn Khải thì nhắm mắt 1 cách bình thản.. Dù chỉ là 1 cái hôn 5s thôi nhưng sao tôi thấy nó dài tặn mấy thế kỉ. Tôi ko chống cự, mặt tôi đỏ, dần dần, dần…..
BỐP ! – 1 cái tát , đó là 1 cái tát cho những áp bức , những bực bội mà tôi đã trải qua .
Tôi không nói gì , định chạy đi nhưng bàn tay tôi đã bị giữ lại
- Đó là kết cục của sự ngang bướng ( Tuấn Khải lại gằn giọng )
Sau đó Tuấn Khải túm lấy cổ áo tôi , xách lên và………..ném vào trong ô tô ( Thực ra chỉ đẩy tôi vào thôi @_@) Hắn chốt luôn cửa vào , tôi đập thình thịch vào cửa )
- Mở ra ! Mở ra !!
- CÂM
- Không câm ! ( Tôi lại ngang bướng )
Hắn lập tức lại mở cửa xe ra , cánh cửa bật mở ra…… Lần này ánh mắt hắn chứa đựng sự tột cùng
Tôi ngập ngừng rồi chuyển sang sợ hãi . Tôi vẫn ngồi đó
- CÚT
Tôi vẫn ngồi kiên định nhìn thẳng ( Không phải nhìn Tuấn Khải mà là nhìn thẳng ra phía trước xe )
Vù vù vù vù
Tôi ngã người ra sau. Cửa chưa đóng , Tuấn Khải đã lao nhanh đi , phóng vù vù , gió vào cửa đập vào mắt tôi , cay xè . Nước mắt tôi nhỏ từng giọt , từng giọt xuống , gió kéo nước mắt bay ra ngoài .
Tôi suýt nữa thì bị ngã ra ngoài xe
- Dừng ! Dừng lại mau ( tim tôi đập nhanh vì sợ hãi . Tôi khóc , khóc , khóc to , van nài Tuấn Khải dừng xe lại . Nhưng chắc vì gió ập vào chói tai quá nên Tuấn Khải không nghe thấy gì . Tôi nói trong nước mắt )
Xe đã bắt đầu đi chậm lại , kít lại rồi dừng hẳn.
- Hức……hức ( Tôi vẫn nấc nhẹ )
- …………..
- Hức……….( đó là tiếng nấc cuối cùng )
- Ngổ ngáo với tôi …….tôi giết ! ( Tuấn Khải lạnh lùng phán )
Tuấn Khải không phải là 1 con người bình thường , tôi biết vậy và cũng không quan tâm
Tuấn Khải dám nói với tôi như vậy ư ??! Anh ta quá đáng lắm. Rồi có lúc tôi sẽ không bao giờ nhìn mặt anh ta nữa .
- Giết thì tôi sẽ chết! Chết thì sẽ chôn. Chôn thì sẽ không phải nhìn thấy cái bản mặt anh nữa, cả tên Thiên Tỉ nữa. ( Tôi bây h càng ngổ ngáo)
- Nói lại!
- Giết thì chết! Chết thì chôn ! Chôn thì không bị anh hành hạ nữa.
- Cậu muốn chết?
- Nếu anh muốn giết! ( Tôi trả lời không 1 chút đắn đo)
Hắn không giết tôi mà .....Bỗng ...hắn bế tôi lên ( 2 tay) và bước đi. Tôi biết thái độ của Tuấn Khải lúc này, không cương quyết, giận dữ như trước mà thay vào đó là sự dịu dàng. Phải! Rất dịu dàng.
Hắn vẫn bế tôi đi....đi mãi.....
-Anh không mỏi tay, mỏi chân à?
-Câm!
-.............
Đi được nửa tiếng....Tôi sững sờ, ngạc nhiên hết mức ngạc nhiên khi trước mặt tôi là cánh đồng hoa bồ công anh hôm trước....Thật là đẹp! Hắn bế tôi bước xuống cánh đồng....tôi từ từ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít thở hương thơm của hoa, để những sợi tóc ngu ngơ chơi đùa với gió. Tôi mỉm cười, 1 nụ cười thanh thản, yên bình biết chừng nào.
Tôi như đang tận hưởng hết những gì đang có bây h ....và coi như chỉ có mình tôi chốn này...
-ĐẸP WOAAAA’’’ !!! ( Tôi chợt hét to)
- Bây giờ em thấy thế nào? ( Tuấn Khải dịu dàng đấy ư? @@.)
Tuấn Khải chưa bao h dịu dàng với ai cả.....thế mà bây h có rồi đấy ^^
- Thanh thản! ( Tôi bất giác mỉm cười với TK)
(* Tim TK đang đập thình thịch.....loạn 1 nhịp rồi.......Trong cuộc sống của TK, kể từ khi ra đời đến khi lớn, không bao h có 2 từ “ tình yêu” trong trí óc, cuộc sống chỉ toàn vì tiền bạc, địa vị,....và quyền lực........Còn bây h thì ra sao đây? * )
Tôi cùng TK ngồi ngắm cảnh hoàng hôn buông xuống.....trời sẩm tối...
-Ọc ....Ọc...cccc. ( Chết cha! Cái bụng của mình)
TK biết tôi đã đói...rút điện thoại ra...
-Bê chiếc xe đó đến đây! 10s! ( Hắn lại ra thời gian cho thuộc hạ của hắn. Con người sống không có 1 chút lí tưởng nào cao đẹp cả...@@)
10’ sau.....(đúng giờ thật!)....Chiếc BMW đen của hắn đã có mặt ở đây.....Tôi ngập ngừng...
- ĐI ĂN! ( Hắn nói)
- OK! Tôi chờ mỗi câu này đấy...hehe ( Tôi hí hửng, tí ta tí tửng chạy vào trong xe, rồi hắn nhấn ga, xe chạy , dừng ở 1 nhà hàng lớn)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top